Có câu “gỡ chuông cần tìm người buộc chuông”. Nếu một người gặp tâm bệnh cũng sẽ dùng tâm dược để trị.
Giờ phút này Thẩm Dạ Triệt có hối hận đã nói lời chia tay và trốn nhà đi thì cũng đã quá muộn, hiện tại cậu là một con chó, chỉ có thể liếm liếm lòng bàn tay Cảnh Hằng, giống như làm cho Cảnh Hằng hiểu rằng cậu muốn nói:
“Em nghe được, em nghe được tất cả, là anh không tốt, em tha thứ cho anh.”
Một tuần sau, đã tìm được tài xế gây tai nạn, căn cứ vào khẩu cung, Thẩm Dạ Triệt do cứu Nicky nên mới phát sinh tai nạn ngoài ý muốn. Cảnh Hằng cảm thấy như trút được gánh nặng, tuy rằng Thẩm Dạ Triệt vẫn chưa tỉnh lại nhưng ít ra cũng chứng minh được cậu không tự sát.
Cảnh Hằng mới từ cục cảnh sát về nhà, hôm nay sẽ nghỉ ngơi, tính buổi trưa sẽ ghé bệnh viện thăn Thẩm Dạ Triệt, tiếng di động vang lên, là bạn tốt của Thẩm Dạ Triệt – Dương Tiểu Dĩnh, sau khi Thẩm Dạ Triệt come out chỉ có duy nhất một người bạn luôn bên cạnh động viên an ủi tinh thần cậu, đó là Dương Tiểu Dĩnh.
“Uy? Cảnh Hằng sao? Đã bắt được tài xế kia rồi sao? Thế nào?….Tôi cũng biết Tiểu Triệt sẽ không tự sát, trước khi cậu ấy gặp chuyện không may còn nhờ tôi mua vé máy bay, nói là đã bảy năm không gặp cha mẹ nên muốn về thăm một chuyến, còn nhờ tôi mua thức ăn cho chó, anh thường xuyên đi công tác nên thường quên mua thức ăn cho Nicky, cậu ấy còn nói nếu cuối cùng có phát hiện bản thân bị chứng Stockholm, bị anh lãm cảm nhưng khi rời khỏi anh liền sống không được, thì có thể sẽ quay về….”
Hội chứng Stockholm (hay quan hệ bắt cóc) là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Biến thành chó nên lỗ tai cậu rất thính, Thẩm Dạ Triệt nghe rõ ràng từng chữ Dương Tiểu Dĩnh nói qua điện thoại, cậu hận hiện tại không thể đào cái lỗ mà chui xuống.
[Làm sao bây giờ, ba ba đã nghe được chuyện nhục nhã rồi!!!!!]
Thẩm Dạ Triệt dần bị đồng hoá cùng Nicky nên đã đổi xưng hô với Cảnh Hằng từ “ba ngươi” thành “ba ba”.
[Có thể không nói tiếng người không, tôi nghe không hiểu tỷ tỷ kia đang nói gì…]
Sau khi cúp điện thoại, Cảnh Hằng nhìn thấy tai cùng đuôi Nicky đều cụp xuống, bộ dạng rối rắm, anh muốn chứng thực nghi vấn của mình một chút.
“Thẩm Dạ Triệt.”
Nicky ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Nếu như đó thật sự là em, hãy đi lấy bát đựng đồ ăn cùng ba cái bánh đến đây.”
Lệnh phức tạp như vậy chắc chắn Nicky nghe không hiểu.
Thẩm Dạ Triệt dựa theo lệnh mà làm, tuy rằng Cảnh Hằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn sợ ngây người. Anh không biết phải làm gì mới tốt bây giờ, vì thế chỉ vươn tay giống bình thường nói:
“Đến đây, ba ba ôm.”
Thẩm Dạ Triệt vốn đang chìm đắm trong bể nhục nhã ban nảy bỗng nhiên quên hết, không nghĩ tới chân chó của mình không thể khống chế mà chạy nhào vào lòng Cảnh Hằng, sau đó cậu không ngừng nói với Nicky
[Nicky! Chó ngốc, ngươi đừng nháo, để tự ta đến!]
Cậu mặt dày mày dạn liếm mặt Cảnh Hằng một chút, duỗi đầu lưỡi hô hấp, phe phẩy đuôi, nhẹ nhàng “ô~” một tiếng, nghĩa là “ba ba~”
[Thẩm Dạ Triệt, tại sao cậu liếm ba ba tôi! Ba ba là của tôi!]
Nói xong Nicky nhảy từ lòng Cảnh Hằng xuống, sau đó nằm ngửa bụng lên chờ Cảnh Hằng xoa xoa cho nó.
Thẩm Dạ Triệt đối với loại phương thức bán manh tranh sủng vô tiết tháo này vô cùng kinh bỉ.
Sau đó cậu xoay người lên ôm đùi Cảnh Hằng
[Hừ! Dù ngươi có ra sức thế nào ba ba vẫn cảm thấy đó là ta!]
[Thẩm Dạ Triệt là phôi đản!]
Nicky lại nhảy từ đùi Cảnh Hằng xuống, bắt đầu lăn lộn.
Thẩm Dạ Triệt âm thầm biến sắc, cũng cảm thấy rất kì quái, chính cậu đã dần mất kiểm soát thân thể của Nicky, khiến mấy ngày nay cậu phải ăn thức ăn cho chó khó nuốt, còn phải chạy dí theo mấy con chim trong công viên đến phát mệt.
Một tháng sau khi Thẩm Dạ Triệt gặp chuyện không may, cậu rốt cuộc cũng buông tha ý nghĩ lôi thân chó này đi tự sát có thể tỉnh lại từ cơn ác mộng này, cậu đã chấp nhận chuyện mình biến thành chó, cũng rốt cuộc gặp lại được thân thể mình.
Thân thể cậu được Cảnh Hằng chuyển đến một bệnh viện tư nhân cho phép mang thú cưng vào, cậu nhìn thân thể không có chút huyết sắc, ngửi ngửi thân thể của mình, cảm thấy có thể mình đã rời thân xác quá lâu nên mùi hương cũng đã nhạt đi nhiều, chỉ còn lại mùi thuốc sát trùng.
Không biết vì sao trong lòng Thẩm Dạ Triệt lại có chút hoảng, cậu cảm thấy chính mình thật sự có khả năng sẽ chết, sống nhờ thân thể Nicky càng lâu cậu càng cảm thấy khí lực của mình dần tiêu tán, nếu như không thể quay về thân thể, chỉ sợ hồn – phi – phách – tán.