Nàng chủ động đi dắt ngựa là để bôi Chiêu Phong Dẫn Điệp lên dây cương.
“Lúc dắt ngựa ta đã động tay động chân vào dây cương, có thể truy lùng ông ta.” Thanh Đàn nói như vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Xin Điển sứ hãy phái người cùng ta đuổi theo hắn, chuyện đuổi bắt Sở Định Khôn cứ giao cho ta.”
Việc này không nên chậm trễ, Vương Nghĩa Sơn lập tức bảo Tề Phi đi đến hậu viện dắt hai con ngựa đến. Cổ trùng dẫn hai người đi thẳng đến cửa thành đông.
Thanh Đàn đoán rằng vừa ra khỏi thành, Sở Định Khôn sẽ đẩy Thẩm Tòng Lan xuống khỏi ngựa, một mình một ngựa mới có thể trốn nhanh hơn. Thẩm Tòng Lan ngã khỏi ngựa, có thể sẽ bị thương, cho nên dẫn Tề Phi theo là để hắn ta đưa Thẩm Tòng Lan về thành trước, một mình nàng đuổi theo Sở Định Khôn là được.
Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, hai người còn chưa tới cửa thành đông thì đã thấy Thẩm Tòng Lan và Sở Định Khôn.
Thẩm Tòng Lan thì bình yên vô sự, lông tóc không tổn hại gì. Sở Định Khôn lại nằm ngửa mặt lên trời trên đường cái, kêu la thảm thiết. Bàn tay trái vốn cầm chiếc nhẫn đã đứt lìa, nằm ở nơi cách đó ba trượng, chiếc nhẫn kích nổ kia không biết đã đi đâu.
Chỗ đứt tay chảy máu đầm đìa, trông vô cùng đáng sợ, dân chúng bên cạnh rối rít né tránh, chừa lại một mảnh đất trống xung quanh Sở Định Khôn. Thẩm Tòng Lan đứng bên đường, nói với dân chúng: “Trên người ông ta có thuốc nổ, mọi người nhanh rời khỏi nơi này đi.”
Thanh Đàn tung người xuống ngựa, bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Tòng Lan, hỏi: “Đại nhân, chuyện gì vậy?”
Thẩm Tòng Lan mang vẻ hoảng hốt giải thích: “Ta cũng không biết nữa. Ta ngồi ở trước mặt ông ta, lúc đi đến đây thì chợt cảm thấy cơ thể ông ta chao đảo, sau đó thì rơi khỏi ngựa, dân chúng bên cạnh đều kinh ngạc kêu lên. Ta ghìm dây cương và quay lại xem thì thấy tay ông ta đứt mất rồi, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.”
Xem ra đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, là có người cố ý chặt đứt tay cầm nhẫn của ông ta. Là ai ẩn náu giữa phố, mạnh dạn ra tay cứu Thẩm Tòng Lan đây?
Thẩm Tòng Lan ngồi trên ngựa, cơ thể y che chắn cho Sở Định Khôn, người khác không nhìn thấy được thuốc nổ trước ngực ông ta. Chỉ có người biết chuyện mới biết Sở Định Khôn có giấu thuốc nổ trên người và Thẩm Tòng Lan làm con tin đang ở trong nguy hiểm có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Nhưng những người biết chuyện gần như đều ở trong nha môn, còn ai khác biết được chuyện này chứ? Trừ phi là “tiên nhân”, người đã chỉ ra Sở Định Khôn là hung thủ.
Thanh Đàn lập tức ngước mắt quan sát xung quanh đường phố, đây là một con đường ra khỏi thành bình thường, không có gì khác lạ.
Tề Phi hỏi: “Đại nhân không sao chứ?”
Thẩm Tòng Lan nói: “Không sao. Vừa rồi ta đã bảo người ta đến nha môn gọi người rồi. Hiện tại trên người ông ta vẫn còn buộc thuốc nổ, mặc dù tay trái đã đứt nhưng không biết có còn nguy hiểm hay không. Các ngươi đừng tới gần.”
Thanh Đàn xoay người nói với Tề Phi: “Làm phiền ngươi đi đến tiêu cục Phong Vân một chuyến, bảo Trương Khoảng đưa một người tên Vi Vô Cực đến đây. Hắn là cao thủ cơ quan, nhờ hắn đến cởi thuốc nổ trên người Sở Định Khôn.”
Tề Phi trở mình lên ngựa, lập tức đi mời người.
Thanh Đàn cúi đầu nhìn Sở Định Khôn nằm dưới đất, phát hiện ra tư thế của ông ta hơi kỳ dị, ông ta nằm bất động và cơ thể ông ta thì vặn vẹo hết lên. Theo lý thì khi đứt lìa tay, nhất định là đau thấu tim gan, ông ta nên che vết thương, cầm máu mới đúng. Nhưng ông ta lại nằm thẳng tắp, chỉ kêu thảm thiết, bỏ mặc cho tay chảy máu ồ ạt.Có phải ông ta bị điểm huyệt không? Trong lòng Thanh Đàn thoáng qua nghi vấn nhưng cũng không dám tùy tiện tiến lên xem xét, vẫn nên chờ Vi Vô Cực đến rồi nói sau.
Đúng lúc này, đột nhiên nàng nhìn thấy đằng trước có một người đi qua, là Lý Hư Bạch.
Lý Hư Bạch cũng nhìn thấy Thanh Đàn, vẻ mặt ngẩn ra, tựa như rất bất ngờ vì nàng ở đây.
Sở Định Khôn nằm ngang trên đường, Lý Hư Bạch liếc mắt nhìn thấy ông ta thì không kịp nói chuyện với Thanh Đàn, bước nhanh tiến đến chuẩn bị cứu chữa. Thanh Đàn ra tay rất nhanh, vào lúc hắn xoay người thì bắt lấy cổ tay hắn, kéo hắn đi đến bên đường.
Lý Hư Bạch vội la lên: “Đây là chuyện gì vậy? Tay ông ta cần được băng bó, nếu mất máu quá nhiều thì sẽ chết người đó.”
“Không sao, để ông ta chết đi.” Thanh Đàn cầm cổ tay Lý Hư Bạch: “Huynh đừng đi qua đó, trên người ông ta có thuốc nổ. Nếu không cẩn thận mà chạm vào cơ quan thì chết chung với ông ta đấy.”
“Không sao, thuốc nổ cũng phải có chốt mở thì mới có thể kích nổ được.” Lý Hư Bạch có chút nóng vội: “Ta thân làm đại phu dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn ông ta chết được. Ta chỉ đụng vào chỗ đứt tay của ông ta thôi, không chạm vào chỗ khác là được.”
“Không được. Huynh không thể qua đó được.” Thanh Đàn cầm cổ tay Lý Hư Bạch, không nhượng bộ chút nào.
Vì nàng chợt nghĩ đến Cao Vân Thăng. Ngày đó cũng rất khéo, nàng cũng bắt gặp Lý Hư Bạch. Lý Hư Bạch cũng ra tay chữa trị cho Cao Vân Thăng, mặc dù không cứu được hắn ta.
Trong lòng nàng thoáng qua mấy suy nghĩ, bình tĩnh thản nhiên nói: “Sao Lý đại phu cũng ở đây?”
“Ta ở gần đây mà cô quên rồi sao?” Sau đó hắn lại bất mãn khẽ hừ một tiếng: “Không phải cô từng tới hai lần à?”
Thanh Đàn ồ một tiếng.
Thẩm Tòng Lan nhìn hai người bằng ánh mắt tò mò. Lý Hư Bạch có chút mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Cô thả ta ra. Thẩm đại nhân đang nhìn đó.”
Thanh Đàn nhướn mày: “Nhìn thấy thì sao chứ? Ta lại không làm gì huynh, chỉ là ngăn huynh lại, không cho huynh chạm vào đống thịt vụn đó mà thôi.”
Lý Hư Bạch nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vẫn chưa vụn.”
“Không được đi.” Thanh Đàn không nhanh không chậm nói: “Huynh là đại phu chữa cho người, chứ không phải chữa cho thú. Huynh muốn cứu người thì ta không cản nhưng cứu súc vật thì không được.”
Lý Hư Bạch bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: “Vậy ta không đi cứu ông ta, cô thả tay ta ra được rồi chứ. Trước mặt mọi người, bị người ta nhìn thấy dù sao cũng không tốt.”
Thanh Đàn cười nhạt: “Huynh sợ bị ai nhìn thấy? Tiểu nương tử thích huynh sao?”
Lý Hư Bạch đỏ mặt, cạn lời, không dám nói nữa, sợ nói thêm mấy chữ thì sẽ dẫn đến mấy lời nói bạo dạn hơn. Thẩm Tòng Lan bên cạnh đã lộ ra ý cười từ đáy mắt, trên mặt là vẻ xem kịch vui.
Chẳng mấy chốc, Tề Phi đã dẫn Trương Khoảng và Vi Vô Cực chạy tới. Thanh Đàn buông Lý Hư Bạch ra, đi đến bên cạnh Trương Khoảng, nhỏ giọng thì thầm vài câu.
Trương Khoảng ngầm hiểu, nhìn Vi Vô Cực chăm chú.
Vi Vô Cực vây quanh Sở Định Khôn, thận trọng nhìn một chút, không tùy tiện động tay, chờ hắn nhìn thấy một đoạn dây đỏ ở chỗ cổ tay bị đứt mới thở phào nói: “Không sao, dây dẫn đã đứt rồi. Không có cơ quan dẫn nổ thì sẽ không nổ đâu.”
Xác nhận không có nguy hiểm, hắn cắt đứt dây thừng buộc thuốc nổ trước ngực Sở Định Khôn, gỡ mấy ống dẫn xuống.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lý Hư Bạch không nhịn được nói: “Bây giờ có thể để ta đi qua băng bó cho ông ta rồi chứ? Cho dù là súc vật thì cũng phải hỏi cung đã rồi mới để ông ta chết chứ?”
“Trương Khoảng sẽ băng bó cho ông ta. Không cho huynh đi.” Thanh Đàn mỉm cười, một lần nữa cầm cổ tay hắn: “Bàn tay này của Lý đại phu trắng trẻo mềm mại sạch sẽ, đừng để súc vật làm bẩn.”
Thẩm Tòng Lan buồn cười nhìn hai người.
Lý Hư Bạch lúng túng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Được, được, được. Ta không làm, cô buông tay trước đi.”
Một đám nha dịch nghe tin chạy đến, Thẩm Tòng Lan sai người áp giải Sở Định Khôn đi, lại bảo Tề Phi lấy cả bàn tay bị đứt.
Lý Hư Bạch mở miệng lần nữa: “Đại nhân chờ đã, rơi từ trên ngựa xuống có lẽ sẽ gãy xương và nội thương, có thể để ta xem một chút không.”
“Xuyên ca sẽ xử lý, huynh không cần nhúng tay vào.” Thanh Đàn một lần nữa kéo Lý Hư Bạch, hạ quyết tâm không để hắn dây vào Sở Định Khôn.
Trương Khoảng có mang theo thuốc trị thương bên mình, băng bó sơ qua cho Sở Định Khôn một phen, sau đó lại sờ toàn thân ông ta một lượt, nói với Thẩm Tòng Lan: “Không có nội thương, cũng không gãy xương, dù sao cũng không chết được.”
Bàn tay bị đứt lìa của Sỏ Định Khôn cũng được Tề Phi nhặt lên. Thanh Đàn chú ý nhìn thoáng qua, vết cắt chỗ cổ tay vô cùng gọn gàng, người ra tay nhất định là dùng ám khí vô cùng thuần thục mới có thể đánh trúng mục tiêu một cách nhanh chóng và chuẩn xác khi mục tiêu không ngừng chuyển động.
Người này không những có công phu cao thâm, phản ứng nhạy bén mà còn gan dạ, quả quyết. Khi đó Sở Định Khôn và Thẩm Tòng Lan ở trên cùng một con ngựa, nếu như có chút sai sót thì sẽ ngộ thương đến Thẩm Tòng Lan.
Rốt cuộc là ai đây? Nàng không kìm lòng được mà liếc mắt nhìn Lý Hư Bạch.
Khuôn mặt hắn tuấn lãng ôn hòa, tĩnh như xuân sơn, bạch ngọc không tì vết, trong mắt hắn không có vẻ bối rối và hồi hộp, chỉ có sự thương xót và lo âu bình đẳng như nhau. Cho dù là Sở Định Khôn tội ác tày trời thì hắn cũng muốn đi băng bó cho ông ta, không hổ là Lý đại thiện nhân. Chỉ là người đàn ông trông như tờ giấy trắng này, sao lại khiến người ta sinh ra cảm giác rối loạn, mờ mịt lại có chút thần bí chứ?
Chẳng lẽ là trực giác của nàng có sai sót? Thanh Đàn lặng lẽ cắn môi anh đào, thật muốn xé vẻ ngoài của hắn ra nhìn xem rốt cuộc bên trong có vật ngụy trang hay không.
Lý Hư Bạch cảm nhận được ánh mắt của nàng, mang theo nụ cười lúng túng: “Đã không cần đến ta, vậy thì ta đi trước một bước đây.”
Thanh Đàn gật đầu: “Lý đại phu đi thong thả, đừng quên ngày mai đến hiệu sách đó.”
Mọi người đều đi rồi, Vi Vô Cực cũng muốn cáo từ, hắn ta vốn đang muốn về Kinh Thành đón năm mới, đúng lúc đang ra khỏi cửa thì bị Tề Phi gọi tới.
Tiễn Vi Vô Cực đi, Trương Khoảng yên lặng vươn tay ra, trong lòng bàn tay có hai cây kim bạc.
“Ta đã dùng nội lực hút hai cây kim này ra từ vai trái và cột sống của ông ta.” Trương Khoảng do dự: “Trùng hợp là Lý Hư Bạch cũng ở bên cạnh, chẳng lẽ là kim của hắn?”
Vừa rồi Thanh Đàn đã lặng lẽ dặn dò Trương Khoảng bảo hắn để ý xem cơ thể Sở Định Khôn có gì khác thường không, bảo hắn kiểm tra xem có ám khí hay không.
Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, Sở Định Khôn bị ám khí đánh trúng, sau đó mới bị cắt đứt tay trái. Trùng hợp như vậy sao. Lý Hư Bạch đúng lúc xuất hiện ở đây, thậm chí là giống khi Cao Vân Thăng chết, hắn còn muốn ra tay cứu giúp. Chẳng lẽ thật sự là hắn?
Tâm trạng nàng cực kỳ phức tạp, không mấy vui vẻ nhưng lại có chút hưng phấn: “Trên kim này có thuốc tê, chẳng trách Sở Định Khôn nằm im không nhúc nhích.”
Kim bạc tẩm thuốc tê càng chỉ vào Lý Hư Bạch. Nhưng hắn không có nội lực, chẳng lẽ là đồng bọn của hắn?
Thanh Đàn nhỏ giọng nói: “Lần trước Cao Vân Thăng chết một cách kỳ quặc, ta luôn cảm thấy hắn không phải tự sát. Có lẽ cũng làm giống như hôm nay, dùng kim có thuốc tê khiến hắn không thể động đậy trước, sau đó dùng ám khí đánh cho hắn rơi xuống sông, tạo thành hành động hắn tự nhảy sông tự vẫn. Lý Hư Bạch nhân cơ hội ra tay cứu chữa lại lấy kim bạc.”
Trương Khoảng phiền não nói: “Hắn không có nội lực, làm sao lấy kim được? Dùng nam châm à?”
Đây là chỗ duy nhất giải thích không thông. Mỗi lần nghi ngờ đến hắn thì cũng vì điểm này mà dừng lại. Nhưng mà lần này thì khác, lần này đã có bằng chứng.
Thanh Đàn cầm hai cây kim bỏ vào trong túi: “Xuyên ca, việc này huynh tạm thời đừng nói cho sư phụ biết, đêm nay ta đi thử hắn xem sao.”
“Muội đến nhà hắn à?”
“Không, đổi chỗ khác.” Thanh Đàn suy nghĩ một lúc: “Huynh đi đến sông Minh Nguyệt tìm một chiếc thuyền hoa, bao cả tối nhé.”