Ở chỗ cổng thành đã đông nghẹt dân chúng ra vào thành, đám người Thanh Đàn chờ khoảng hai canh giờ mới có thể ra khỏi thành.
Vì trễ nãi như vậy nên khi về đến U Thành thì đã gần đến hoàng hôn. Thanh Đàn và Vi Vô Cực xuống xe ở cửa tiêu cục Phong Vân, còn An Tiểu Hổ thì về hiệu sách thông báo với Lâm thị và Liên Ba trước là nàng đã bình an quay về, nàng ở tiêu cục một chút thì sẽ về sau.
Lý Hư Bạch nói với Vi Vô Cực: “Hôm nay trời đã tối, không kịp quay lại Kinh Thành nữa, nếu như ông chủ Vi không để bụng thì sau khi cài cơ quan xong có thể tạm thời ở nhà ta. Ngày mai ta sẽ phái người đưa ông chủ Vi về Kinh.”
Thanh Đàn vội nói không cần: “Tiêu cục nhiều phòng trống lắm, ông chủ Vi ở lại đây cũng rất tiện. Mấy ngày nay đã làm liên lụy Lý đại phu bị kẹt ở Kinh Thành rồi, ta thật sự áy náy lắm.”
Lý Hư Bạch nhìn nàng chăm chú, cười nhạt: “Nhị nương tử khách sáo rồi. Sáng ngày mai ta sẽ đến hiệu sách bó thuốc cho nhị nương tử.”
“Được, vậy ngày mai chúng ta gặp lại.” Thanh Đàn nở nụ cười xinh đẹp, đưa mắt nhìn xe ngựa của Lý Hư Bạch đi xa.
Vi Vô Cực ngẩng đầu quan sát tấm biển “Tiêu cục Phong Vân”, tự nhủ: “Cái tên này quen quá, hình như đã thấy ở đâu rồi.”
Thanh Đàn nhướn mày: “Đó là đương nhiên, tiêu cục này nổi tiếng khắp ba tỉnh Giang Bắc mà, đã mở mấy chi nhánh rồi nha.”
Vi Vô Cực tò mò nói: “Sao không mở ở Kinh Thành? Việc làm ăn ở U Thành chỉ sợ không tốt lắm đâu.”
“Tiền thuê nhà ở Kinh Thành đắt quá, sư phụ ta keo kiệt lắm.” Thanh Đàn khom lưng bưng cái rương lớn của Vi Vô Cực, bước lên bậc thềm.
Vi Vô Cực kinh ngạc há hốc mồm: “Nữ lang cũng biết võ công sao?”
Thanh Đàn quay đầu lại cười, nói nửa thật nửa giả: “Đúng vậy, cho nên sư phụ mới phái ta đi mua cơ quan đó. Gặp phải người rao giá trên trời, ta sẽ đánh một trận trước rồi nói chuyện giá cả sau.”
Vi Vô Cực sờ ngực gượng cười, ôi chao má ơi, thật là vô cùng may mắn vì mình chỉ lấy hai mươi lượng bạc thôi.
Thanh Đàn gõ mở cửa chính, bảo A Tùng vào trong bẩm báo với Giang Tiến Tửu rằng đại sư cơ quan mời từ Kinh Thành đã đến rồi.
Vi Vô Cực đi theo sau Thanh Đàn vào tiêu cục, nhỏ giọng nói: “Ta còn tưởng là cài đặt cơ quan cho nữ lang chứ, hóa ra là cho sư phụ của nữ lang.”
Thanh Đàn đặt rương xuống, phủi tay nói: “Sư phụ ta dễ nói chuyện lắm, chỉ là hơi keo kiệt một chút. Ông chủ nhỏ vẫn nên cố gắng làm nhiều nói ít thôi nhé.”
Vi Vô Cực ra sức gật đầu: “Nữ lang yên tâm, ta không phải là loại người tùy tiện chém giá đâu.”
Thanh Đàn cười không nói, huynh không phải mới là lạ.
Chẳng mấy chốc, Giang Tiến Tửu đã dẫn theo Trương Khoảng và Vệ Thông cùng nhau ra nghênh đón, Thanh Đàn giới thiệu Vi Vô Cực với Giang Tiến Tửu.
Hai người nói vài câu khách sáo, Thanh Đàn nói: “Tiêu cục bọn ta đi ra ngoài sợ nhất là gặp giặc cướp và đạo tặc. Mất đồ đền tiền là chuyện nhỏ nhưng có hại cho thanh danh của tiêu cục bọn ta. Buổi tối phái người trông coi thì cũng sẽ có lúc ngủ gật, sư phụ muốn thêm một vài cơ quan lên rương đựng đồ để đảm bảo đồ đạc không thất lạc.
Khuôn mặt Vi Vô Cực lộ vẻ vui mừng: “Ý của tiêu đầu là, không chỉ mua Khán Gia Tước?”
Giang Tiến Tửu đang muốn lên tiếng thì Thanh Đàn đưa mắt ra hiệu cho ông, đáp lời thay Giang Tiến Tửu: “Đúng vậy, sư phụ ta còn muốn vài món khác nữa. Có điều hôm nay trời đã tối rồi, ông chủ Vi cũng đã mệt, không cần gấp gáp làm gì.”
Giang Tiến Tửu ngầm hiểu, nói với Vệ Thông: “Ngươi dẫn ông chủ Vi đến phòng khách nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại nói chi tiết hơn.”
Đuổi được Vi Vô Cực đi rồi, Giang Tiến Tửu dẫn Thanh Đàn và Trương Khoảng đến Lan Ngôn đường, dặn dò A Tùng canh giữ ngoài cửa.Thanh Đàn còn chưa kịp ngồi xuống thì Giang Tiến Tửu đã không kịp chờ đợi mà hỏi: “Lời vừa rồi của con có ý gì? Muốn thầy mua nhiều cơ quan à?”
Người keo kiệt vừa nghe nói phải tiêu tiền thì giống như gặp phải kẻ địch to lớn vậy.
Thanh Đàn giải thích: “Vi Vô Cực là cao thủ cơ quan, chúng ta đã dùng độc mấy lần cũng không bắt được người lấy thư. Vậy xem thử có thể cài đặt cơ quan trên đỉnh tháp Thanh Thiên hay không, để Vi Vô Cực giúp chúng ta bắt người lấy thư.”
Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng nghe được lời này thì vẻ mặt bình tĩnh không có gì khác thường, hoàn toàn không có vẻ kích động.
Thanh Đàn tò mò nhìn hai người: “Sao vậy?”
Trương Khoảng thở dài: “A Đàn muội không biết đâu, phần tiên nhân trạng trên tháp Thanh Thiên căn bản không bị lấy đi.”
“Mẹ của A Bảo gửi tiên nhân trạng rồi à?”
Giang Tiến Tửu nói: “Đúng vậy, thầy nhận được thư bồ câu đưa thì lập tức nghĩ cách khiến Tần thị lên tháp Thanh Thiên. Đã ba ngày rồi mà bức thư tiên nhân trạng đó vẫn còn trong hộp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Vậy Mạnh gia có nhận được thư tiên nhân không?”
Giang Tiến Tửu gật đầu: “Bọn thầy đã trông coi hai đêm nhưng không thu hoạch được gì. Nhưng khi mới rút về tiêu cục chưa được bao lâu thì thị nữ của Mạnh gia nhặt được thư tiên nhân trên mặt đất nhà chính.”
Thanh Đàn không khỏi thở phào, Lý Hư Bạch ở Kinh Thành, ít ra có thể chứng tỏ hắn không phải là người đưa thư, rửa sạch được một nửa hiềm nghi.
“Mạnh gia không có ai đi ra ngoài sao? Có phải thư mang từ bên ngoài vào không?”
“Không có ai ra ngoài cả. Mạnh Quý từng dẫn theo quản gia tiễn khách hai lần nhưng cũng chỉ tiễn đến cổng chính thôi.”
“Ai đến Mạnh gia vậy?”
Trương Khoảng nói: “Có hai người, đầu tiên là muội muội của Tần thị, sau đó là Tri huyện tiền nhiệm, Tống Bằng Phi.”
Thanh Đàn khó hiểu nói: “Sao Tống Tri huyện vẫn còn ở U Thành?” Ông ấy không phải là người U Thành, sau khi bị cách chức thì nên mang theo gia quyến về quê mới đúng.
Giang Tiến Tửu nói: “Thê tử ông ấy ốm yếu nhiều bệnh nên định chờ sau khi vào xuân, thời tiết trở nên ấm áp rồi mới về quê.”
Thanh Đàn hỏi: “Tống Bằng Phi đi đến Mạnh gia làm gì?”
“Ông ấy nghe nói Tần thị gửi tiên nhân trạng nên đến hỏi bà ấy có nhận được thư tiên nhân không, muốn biết bọn cướp là ai. Ông ấy đã tra xét vụ án treo này nhiều năm mà không tra ra được nên đến Mạnh gia hỏi về hung thủ cũng coi như hợp tình hợp lý, không được xem là đột ngột.”
Thanh Đàn suy tính một lúc: “Cũng tức là, nếu như thư tiên nhân không phải do thần tiên đưa tới, vậy thì có thể là do muội muội của Tần thị và Tống Bằng Phi đưa vào.”
Trương Khoảng lắc đầu: “Đáng tiếc, hai người này đều không có khả năng. Thư tiên nhân chỉ có thể giữ được trong nửa canh giờ, lúc Tần thị rời khỏi Mạnh gia thì đã hơn nửa canh giờ, không thể nào là bà ấy được. Thời gian của Tống Bằng Phi mặc dù trùng khớp nhưng ông ấy cũng vì không phá được vụ án của Ôn tú tài nên mới bị cách chức. Muội nói xem làm sao ông ấy có thể liên quan đến tiên nhân được?”
Thanh Đàn suy nghĩ một lúc: “Vậy trước khi đến Mạnh gia Tống Bằng Phi đã tiếp xúc với ai?”
Giang Tiến Tửu nói: “Hiện tại chỉ biết ông ấy từng gặp Liên Ba. Bởi vì thầy có phái người theo dõi Liên Ba.”
Thanh Đàn ngẩn ra, lời vốn dĩ muốn nói lập tức bị nghẹn lại.
Giờ phút này tâm cảnh của nàng đã hoàn toàn thay đổi, nàng không muốn Liên Ba có bất cứ quan hệ gì với tiên nhân, vì Liên Ba là tỷ tỷ của nàng.
“Nàng ấy mang theo chút đồ Tết đến Tống gia, thăm hỏi phu nhân của Tống Bằng Phi. Về mặt thời gian thì sau khi nàng ấy rời khỏi, Tống Bằng Phi mới đi đến Mạnh gia, trên đường có gặp những người khác không thì chúng ta không có cách nào biết được, trừ phi đi hỏi ông ấy.”
Giang Tiến Tửu nói xong thì thở dài nặng nề: “Bức thư tiên nhân này của Mạnh gia nếu thật sự bị người ta đưa vào thì người duy nhất có hiềm nghi chính là Tống Bằng Phi. Nhưng cẩn thận cân nhắc thì lại cảm thấy không thể nào. Tống Bằng Phi vì tiên nhân trạng mà mất chức quen, sao ông ấy lại là tiên nhân được.”
Thanh Đàn im lặng một lúc rồi vẫn nói ra lời bị mắc kẹt: “Có khi nào là Liên Ba bảo ông ấy đưa vào không?”
Trương Khoảng nói: “Nếu Liên Ba biết hung thủ là ai thì đã sớm báo quan bắt hung thủ rồi, vì hung thủ chính là bọn cướp đã bắt muội muội của nàng ấy mà, là kẻ thù chung của nàng ấy và Tần thị! Vì sao nàng ấy phải nhẫn nhịn đến khi Tần thị đi gửi tiên nhân trạng rồi mới tiết lộ hung thủ là ai chứ?”
Thanh Đàn dừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói: “Nếu gần đây nàng ấy mới biết ai là hung thủ thì sao?”
“Cho dù là thế, vậy thì nàng ấy làm thế nào để thuyết phục Tống Bằng Phi đưa của thư tiên nhân vào Mạnh gia? Trừ phi Tống Bằng Phi là đồng mưu của nàng ấy.” Trương Khoảng hỏi ngược lại: “Tống Bằng Phi thân là Tri huyện, vì sao không quang minh chính đại phá án xử án, nhân cơ hội này để thăng chức, ngược lại phải giả thần giả quỷ, giả mạo tiên nhân để xử án? Không danh không lợi lại còn mất chức quan.”
Thanh Đàn hơi nhíu mày lại, không sai, Tống Bằng Phi là người không có khả năng liên quan đến tiên nhân nhất, ông ấy cũng không có lý do gì để giúp Liên Ba.
“Thư tiên nhân có viết rõ hung thủ không?”
Giang Tiến Tửu cười khổ: “Viết thì có viết, nhưng lại là người tuyệt đối không thể là hung thủ, Sở Tử Trường.”
Thanh Đàn khó hiểu: “Vì sao ông ta không thể là hung thủ?”
Giang Tiến Tửu nói: “Thẩm Tòng Lan đã dựa vào lời nói của bang chủ bang Thanh Phủ mà suy đoán kẻ này là dân cờ bạc, từng bị sòng bạc Hằng Xương chặt ngón tay nhưng Sở Tử Trường không mất ngón tay, trên mặt cũng không có hình xăm của tội nhân, còn có công danh trên người. Quan trọng nhất là ông ta không có thời gian gây án. Năm Hồng Anh thứ bảy, ông ta đảm nhiệm chức Chủ bộ ở huyện Thanh Thành. Thanh Thành và U Thành cách xa ngàn dặm, làm sao ông ta có thể bắt cóc ba đứa trẻ ở U Thành được?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Trương Khoảng nói: “Cho nên Mạnh Quý đã đưa thư tiên nhân cho Thẩm Tòng Lan, đừng nói đến việc Thẩm Tòng Lan không tin, thậm chí là Mạnh Quý cũng nghi ngờ có người đưa một bức thư tiên nhân giả, vu oan hãm hại Sở viên ngoại. Nhưng phong thư này đã biến thành sách trời không chữ vào nửa canh giờ sau, giống hệt các bức thư trước kia vậy.”
Sở Tử Trường. Thanh Đàn thầm nhớ cái tên này.
Không có thời gian, cũng không có động cơ gây án, chẳng lẽ thư tiên nhân chỉ sai hung thủ sao?
Nhưng ban đầu Ôn tú tài cũng trông như không liên quan gì đến vụ án, nhưng hung thủ chính là hắn ta.
Giang Tiến Tửu: “Đúng rồi, còn có một việc nữa, nghe nói Sở Tử Trường và Sở Trường Hà còn có chút quan hệ thân thích. Trước khi Sở Trường Hà qua đời, hai nhà vẫn còn qua lại. Con về hiệu sách hỏi Lâm thị về người này thử xem.”
Nghe đến tên của Sở Trường Hà, trong lòng Thanh Đàn đau đớn. Nếu không phải vì giành lại nàng từ tay kẻ xấu, ông cũng sẽ không bệnh đến nỗi chết sớm như vậy.
Nàng áp chế gợn sóng trong lòng, nhìn Giang Tiến Tửu: “Sư phụ, thầy biết con là ai không?”
Đầu óc Giang Tiến Tửu mơ hồ nhìn nàng: “Con không phải chính là con sao?”
Trong mắt Thanh Đàn không hề có ý cười, nàng kéo khóe môi: “Con chính là Sở Khê Khách.”
Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng cùng kinh ngạc kêu lên: “Hả?”
“Dương Chiêu đã tìm được Đặng Thọt. Con đã hỏi được thân thế của con. Chẳng biết tại sao mà con không bị diệt khẩu, lúc chạy từ Quỷ Viên ra thì gặp phải Đặng Thọt, gã đã đưa con rời khỏi U Thành.”
Trương Khoảng ngạc nhiên nói: “Cho nên, Sở Liên Ba là tỷ tỷ ruột của muội?”
Thanh Đàn gật đầu.
Giang Tiến Tửu kinh ngạc cảm thán: “Trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy ư? Liên Ba bảo con giả làm muội muội nàng ấy, con lại thật sự là muội muội nàng ấy?!”
“Con cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.” Thanh Đàn nói: “Điều khó tưởng tượng nhất chính là lúc bọn con gặp nhau. Mẹ con nhận được thư tiên nhân, bảo Liên Ba đi đến Kinh Thành nghe ngóng tung tích của con, mà con thì đúng lúc đi đến cửa hàng Tụ Hâm. Không sớm không muộn, bọn con đã gặp nhau trong cửa hàng.”
Trương Khoảng tò mò nói: “Tại sao muội lại đến cửa hàng Tụ Hâm? Đi ngang qua hay là đặc biệt đến đó?”
“Trên đường con từ Sóc Châu quay lại Kinh Thành đã gặp một thương đội. Ông lão dẫn đội vào nam ra bắc hiểu sâu biết rộng, con bèn lấy quả cầu vàng ra hỏi ông ấy xem có từng thấy vật này không. Ông ấy nói có rất nhiều người lành nghề, kỹ thuật tinh xảo, vô cùng khéo léo ở các cửa hàng vàng bạc tại Kinh Thành. Quả cầu vàng có thể được làm từ tay thợ thủ công tại Kinh Thành, còn nói ra tên hai cửa hàng để con đi hỏi thử. Một trong số đó chính là cửa hàng Tụ Hâm.”
Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng nhìn nhau: “Việc này nghe thì cũng không có gì khả nghi.”
“Điểm khả nghi duy nhất chính là, ngày đó khi đến cửa hàng Tụ Hâm, con không cảm thấy cửa hàng này làm ăn phát đạt, chỉ là một cửa hàng nhỏ bình thường mà thôi.”
“Có phải là ông lão dẫn đội cố ý chỉ dẫn con đi đến cửa hàng Tụ Hâm không?”
Thanh Đàn cười nhạt: “Cho dù có ai bố trí ông ấy chỉ dẫn con đi đến cửa hàng Tụ Hâm thì sao Liên Ba biết được khi nào con đến Kinh Thành? Khi nào con đến cửa hàng chứ? Con đi đến cửa hàng thì cũng chỉ dừng lại trong chốc lát mà thôi, làm sao tỷ ấy có thể canh chừng thời gian gặp con được?”
Trương Khoảng hít sâu một hơi: “Đúng vậy, canh thời gian chuẩn như vậy, không thể nào là người làm được. Không phải thật sự do thần tiên an bài chứ.”
Sự việc càng ngày càng khó phân biệt, Thanh Đàn vậy mà cũng bị cuốn vào, trở thành muội muội của Sở Liên Ba.
Giang Tiến Tửu đau đầu nghiêng người dựa vào ghế, ỉu xìu nói: “Vốn đã là một mớ bòng bong, bây giờ càng thêm rối. Phía trên hỏi thì thầy cứ nói là thần tiên. Cứ bàn giao như vậy đi.”
Thanh Đàn đứng lên nói: “Vậy con về trước đây.”
“Chờ đã.” Giang Tiến Tửu chợt biến sắc, gọi Thanh Đàn lại: “Sở Tử Trường có thể không phải là hung thủ, dù thế nào con cũng đừng manh động.”
Thanh Đàn đã biết rõ thân thế, vậy thì hung thủ này chính là kẻ thù của Thanh Đàn.
“Con sẽ tra rõ ràng rồi động thủ sao.”
Thanh Đàn đứng dưới mái hiên, lạnh lùng nhìn bên ngoài: “Bọn cướp đó hại chết phụ thân con, khiến mẫu thân con sống không bằng chết. Bất kể kẻ này là ai, con nhất định sẽ chém hắn thành ngàn mảnh.”