Tuyết mịn bay trong gió, lạnh lẽo đến run người. Thanh Đàn không hề cảm thấy lạnh, trái tim nàng nóng như có một ngọn lửa vô danh đang cháy rực lên. Sau bao nhiêu năm thì cuối cùng nàng cũng biết được thân thế của mình. Nhưng phụ thân đã không còn, mẫu thân cũng không còn nhiều thời gian nữa, nhà tan cửa nát, người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, làm sao có thể xem như là đoàn viên chứ?
Để tìm Đặng Thọt mà nàng lấy cớ ra ngoài uống rượu nhưng giờ phút này, nàng thật sự rất muốn uống rượu, muốn say một trận. Đến gần Vi gia, nàng tùy tiện bước vào một quán rượu nhỏ, gọi một bình rượu mạnh, gọi thêm một tô mì.
Sinh nhật thì phải ăn mì trường thọ. Nhưng nàng chưa bao giờ biết được ngày sinh của mình, mười mấy năm qua cũng chưa từng ăn mì trường thọ. Nhưng hôm nay, cuối cùng nàng cũng đã biết mình là Sở Khê Khách, tô mì này xem như là tự đón sinh nhật một lần đi.
Tiểu nhị cười hỏi: “Lang quân không gọi thêm mấy món ăn kèm sao?”
Thanh Đàn lắc đầu, hôm kia đã mượn tiền Lý Hư Bạch một lần rồi. Dù sao cũng không thể mượn nữa, không biết còn phải ở Kinh Thành mấy ngày nên dùng tiết kiệm thôi.
Bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng quay về U Thành, gặp Lâm thị. Nàng luôn cảm thấy thân thiết với Lâm thị, hóa ra là do máu mủ liền tâm. Bây giờ nàng không còn là Khê Khách giả mạo nữa, nàng chính là Sở Khê Khách thật, là con gái ruột của Lâm thị. Nhưng đến giờ khắc này rồi, nàng vẫn không thể tin được, trên đời này thật sự có sự trùng hợp không thể tưởng tượng nổi như vậy sao?
Liên Ba nhận được thư của tiên nhân đi đến cửa hàng Tụ Hâm tìm kiếm Khê Khách, nàng cũng đúng lúc vô tình gặp được Liên Ba ở cửa hàng Tụ Hâm.
Nàng luôn cho rằng tiên nhân trên tháp Thanh Thiên không phải là thần tiên mà là người phàm. Nàng nghi ngờ Liên Ba, nghi ngờ Lý Hư Bạch, nghi ngờ Bồng Lai nhưng đột nhiên, tất cả sự nghi ngờ của nàng lại bị sự trùng hợp không thể tưởng tượng nổi này đập tan.
Chẳng lẽ uổng công nàng cực khổ mấy ngày nay sao? Là nàng sai rồi à? Những vụ án ở U Thành thật sự do thần tiên hiển linh sao? Không phải do người làm ư? Nàng luôn không tin quỷ thần, nhưng bây giờ lại tự mình trải qua “thần tích”, chẳng lẽ chỉ vì khiến nàng tin ư?
Thanh Đàn cười tự giễu, nâng chén rượu lên, một hơi uống cạn.
Nếu trên tháp Thanh Thiên thật sự là thần tiên, vậy thì Liên Ba và Lý Hư Bạch không liên quan gì đến tiên nhân hết. Nàng nên vui vẻ nhưng cảm giác vui vẻ này có chút phức tạp, trăm mối ngổn ngang, giống như chén rượu rẻ tiền này có vị hơi chát, hơi cay chứ không hoàn toàn là vị ngọt.
Uống được một nửa thì màn cửa đột nhiên bị người ta vén lên, một luồng gió lạnh cuốn theo tuyết mịn bay vào. Thanh Đàn ngẩng đầu nhìn, không khỏi ngẩn ra, sao lại là hắn?
Tiểu nhị nhiệt tình nghênh đón: “Khách quan cần gì?”
Lý Hư Bạch liếc mắt nhìn Thanh Đàn, khách sáo nói: “Ta đến tìm người.”
Giờ phút này Thanh Đàn không muốn gặp bất cứ ai, cũng không muốn nói chuyện với bất cứ ai nhưng Lý Hư Bạch đã có lòng tốt đi tìm nàng, nàng đành phải nâng cao giọng chào hỏi: “Lý đại thiện nhân.”
Lý Hư Bạch đi đến bên cạnh, thấy trước mặt nàng không có đồ ăn, chỉ có một tô mì, bèn hỏi: “Sao nhị nương tử không gọi chút đồ ăn nóng.”
Thanh Đàn thản nhiên nói: “Không có tiền.”
Lý Hư Bạch quay đầu vẫy tay, bảo tiểu nhị đưa lên mấy món nóng, sau đó ngồi xuống đối diện Thanh Đàn.
Thanh Đàn bưng chén rượu, khó hiểu nhìn hắn: “Huynh chưa ăn cơm à?”
Lý Hư Bạch bình tĩnh nói: “Ăn rồi.”
Vậy thì chính là đồ nhắm rượu gọi cho nàng rồi, Thanh Đàn nặn ra ý cười: “Vậy thì không cần tốn kém đâu, ta ăn một chén mì là được rồi.”
Lý Hư Bạch im lặng một lúc rồi dịu dàng nói: “Ta chưa từng thấy ai dùng mì làm đồ nhắm rượu.”
Thanh Đàn không nhịn được nói: “Đây là mì trường thọ.”
Lý Hư Bạch hơi ngẩn ra: “Hôm nay là sinh nhật cô à?”
“Không phải.”
Lý Hư Bạch thắc mắc, hỏi: “Vậy tại sao lại gọi là mì trường thọ?”
Vì hôm nay ta mới biết được ta là ai. Lời đến khóe miệng lại thu về, Thanh Đàn cười nhạt một tiếng: “Vì sao ta phải kể cho huynh nghe?”
Dưới ánh đèn mờ tối, nàng cười xinh đẹp như đóa hoa hải đường cười nhưng nàng không hề biết là trong mắt nàng không có chút vui vẻ nào cả.Lý Hư Bạch nhìn Thanh Đàn hơi say, ánh mắt hồi lâu không dời đi.
Vi Vô Cực đã cho nàng mượn chiếc áo màu xanh lá đỏm dáng nhất của hắn. Nàng vốn có nét hào hùng tươi sáng, mặc đồ nam thì như một vị thiếu niên lang tuấn tú, nhưng nửa bầu rượu khiến gò má nàng ửng hồng, đóa hoa mai trên trán càng có vẻ mềm mại, xinh tươi, đầy quyến rũ. Nếu nhìn lướt qua thì khó phân biệt được nam nữ.
Tiểu nhị bưng hai món ăn lên, Lý Hư Bạch cầm đũa, gắp một miếng cá vào trong đĩa của nàng.
Tâm tình Thanh Đàn không tốt, nàng cũng không đói nhưng không muốn bị hắn nhìn ra, càng không muốn bị hắn truy hỏi nguyên do, nàng lấy cớ nói: “Ta không thích ăn cá. Nhiều xương, phiền lắm.”
Lý Hư Bạch im lặng gắp miếng cá vào đĩa trước mặt mình, lấy xương ra rồi lại đẩy đến bên tay nàng.
Thanh Đàn hơi kinh ngạc nhìn hắn, không khỏi bật cười: “Chẳng trách huynh lại được mọi người gọi là Lý đại thiện nhân.”
Lý Hư Bạch ngước mắt nhìn nàng: “Vì sao hôm nay cô cứ gọi ta là Lý đại thiện nhân vậy?”
Vì nàng muốn nhắc nhở chính mình là hắn tốt với tất cả mọi người, không phải chỉ tốt với mình nàng. Đương nhiên nàng không có cách nào nói ra lý do này được.
“Huynh đạp tuyết ra ngoài tìm ta, sợ ta xảy ra chuyện, không phải là đại thiện nhân thì là gì? Là người tốt à?” Nàng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ: “Lát nữa tuyết rơi lớn hơn thì đường sẽ không dễ đi nữa đâu, huynh đi về trước đi.”
Lý Hư Bạch lẳng lặng nói: “Ta ra đây chính là để tìm cô mà.”
Thanh Đàn có chút thiếu kiên nhẫn: “Ta đã nói là ta không sao, huynh về đi. Ta muốn ở một mình.”
Lý Hư Bạch không hề bị lay động, quan sát nàng tỉ mỉ bằng đôi mắt sạch sẽ, trong suốt: “Cô có tâm sự.”
“Không cần huynh lo.”
“Cô có thể nói một chút xem.”
Thanh Đàn liếc hắn: “Lý đại phu còn có thể khám tâm bệnh sao?”
Lý Hư Bạch lắc đầu: “Không thể.”
“Vậy thì vì sao ta phải nói cho huynh nghe, chi bằng ta nói cho Bồ Tát trong miếu nghe còn hơn.”
Lý Hư Bạch chân thành nói: “Có lẽ ta có thể giúp đỡ.”
Ai cũng không giúp được nàng, trừ phi là thần tiên thì mới có thể khiến thời gian đảo ngược, quay về thời điểm mười bốn năm trước. Thanh Đàn sa sút tâm trạng rót một chén rượu, đang muốn bưng lên uống thì miệng chén chợt bị Lý Hư Bạch dùng tay che lại.
Hắn nghiêm mặt nói: “Cô uống say rồi ta còn phải cõng cô về. Ta không mang theo quần áo để thay giặt, không muốn đổ mồ hôi thối cả người đâu.”
Thanh Đàn nói: “Yên tâm, ta không cần huynh cõng. Huynh bảo Vi Vô Cực dùng xe đẩy mua thức ăn đẩy ta về là được.”
Nhắc tới xe đẩy, nàng đẩy tay Lý Hư Bạch ra, nhẹ nhàng cười: “Ta còn nhớ năm mười bốn tuổi, ta và sư phụ đuổi theo một nhóm đạo tặc. Ta bị thương nặng, sư phụ cũng bị thương, ông ấy không cõng nổi ta bèn đi tìm đồ tể mua lại chiếc xe đẩy một bánh [*] dùng để bán thịt heo, rồi đặt ta lên đó. Đoạn đường đó không bằng phẳng mà lồi lõm, gập ghềnh khó đi. Ta nằm trên ván gỗ nhưng mỗi khi xe xóc nảy lên một cái thì ta đau đến mức rên rỉ thành tiếng, sư phụ còn nói ta thật giống một con heo con.”
[*] Xe đẩy một bánh:
Lý Hư Bạch không cười, nhìn nàng không chớp mắt. Tại sao nàng có thể cười nói ra chuyện đau thương như thế.
Thanh Đàn nhướn mày: “Sao vậy, không buồn cười hả?”
Lý Hư Bạch không trả lời, rót rượu vào chiếc chén không của nàng. Đêm nay nàng khổ sở như vậy, nếu có thể say một trận thì cũng không tệ. Thật ra có đôi khi, hắn rất hâm mộ những người có thể mượn rượu giải sầu, hắn thậm chí ngay cả uống say cũng không làm được.
Thanh Đàn nói: “Con người huynh kỳ lạ quá, vừa rồi thì ngăn cản không cho ta uống, bây giờ lại rót rượu cho ta.”
Nếu như rượu có thể khiến cô vui vẻ một chút, ta cần gì phải ngăn cản chứ. Lý Hư Bạch đẩy đồ ăn nóng đến bên tay nàng, trầm giọng nói: “Ăn mấy miếng rồi uống sau. Bụng rỗng hại dạ dày.”
Thanh Đàn tò mò nói: “Vừa rồi không phải huynh còn lo lắng ta uống say thì phải cõng ta sao? Sao đột nhiên đổi ý vậy?”
Lý Hư Bạch cụp mắt, giọng điệu bình tĩnh, nhu hòa: “Trời lạnh, có lẽ sẽ không đổ mồ hôi.”
Thanh Đàn bật cười.
Lý Hư Bạch im lặng lựa xương cá ra cho nàng, nàng muốn khuyên hắn dừng lại nhưng lại cảm thấy không để hắn làm chút việc gì đó thì hắn ngồi không cũng sẽ xấu hổ, cứ kệ hắn đi.
Tâm trạng nàng lơ lửng uống hai chén rượu, đột nhiên hỏi: “Huynh có tin vào thần tiên không.”
“Không tin.”
Thanh Đàn kinh ngạc: “Thế mà huynh lại không tin à?”
Lý Hư Bạch hỏi lại nàng: “Cô tin à?”
“Ta vốn dĩ cũng không tin. Nhưng mà trên tháp Thanh Thiên hình như thật sự có thần tiên đó.” Thanh Đàn nheo mắt lại, cầm chén rượu, chống cằm nhìn hắn: “Huynh biết ta và tỷ tỷ gặp nhau thế nào không?”
“Mẹ ta nhận được thư của tiên nhân, thư nói đi đến cửa hàng Tụ Hâm thì sẽ tìm được ta. Tỷ tỷ ta bèn đến Kinh Thành. Ngày đó, đúng lúc ta tới tìm chủ cửa hàng hỏi thăm một món đồ. Không sớm không muộn mà gặp được tỷ ấy trong cửa hàng đó. Mà cũng đúng lúc sư phụ ta mở một tiêu cục ở U Thành, ta ngồi xe ngựa của tỷ ấy đi đến U Thành.”
Nàng thở dài thườn thượt: “Ngoại trừ thần tiên sắp đặt thì không có cách nào giải thích được kiểu trùng hợp như vậy.”
Lý Hư Bạch gật đầu: “Đúng, trên đời có rất nhiều sự trùng hợp không có cách nào giải thích được.”
Thanh Đàn thuận miệng hỏi: “Huynh cũng từng gặp phải sao?”
Ánh mắt hắn hơi tối đi: “Từng gặp rồi.”
Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Mẹ của A Bảo nhất định sẽ trèo lên tháp Thanh Thiên hỏi hung thủ, chờ ta biết được kẻ đó là ai, ta sẽ chém hắn thành ngàn mảnh.”
Lý Hư Bạch khựng đũa lại, nhìn nàng. Thanh Đàn đối diện với ánh mắt hắn: “Có phải huynh cảm thấy ta cực kỳ đáng sợ không?”
Lý Hư Bạch bình tĩnh trả lời: “Không. Nên vậy.”
Thanh Đàn cảm thấy kinh ngạc về phản ứng của hắn, nên vậy ư? Hắn nghe thấy nàng nói “chém thành ngàn mảnh” mà lại không cảm thấy sợ hãi.
“Huynh không cảm thấy ta là một người phụ nữ lòng dạ độc ác sao?”
“Báo thù cho người thân chẳng lẽ không đúng sao?” Ánh mắt Lý Hư Bạch chợt tối đi, nhưng đã lập tức cụp mắt áp chế ánh sáng tàn bạo trong mắt. Hắn đẩy phần cá đã lựa xương ra: “Nhanh ăn đi, sắp nguội rồi.”
Thanh Đàn không có khẩu vị nhưng xuất phát từ sự khách sáo, nàng tùy ý ăn hai miếng, sau đó vịn bàn đứng dậy. Khoảnh khắc đứng lên, nàng hơi choáng váng đầu óc, có lẽ là uống hơi nhiều rồi. Nhưng nhìn thấy hắn, chẳng biết tại sao mà nàng lại cảm thấy uống nhiều một chút cũng không sao. Thật sự say rồi thì hắn nhất định sẽ cõng nàng về.
Lý Hư Bạch đi tính tiền, quay đầu thì nhìn thấy Thanh Đàn đứng ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn trời.
Dưới mái hiên treo hai lồng đèn, chiếu rọi tuyết mịn bồng bềnh bay xuống giữa bầu trời đêm, còn có bên mặt đẹp như tranh vẽ của nàng.
Hắn nghe thấy nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng nói mớ: “Nhớ mẹ quá.”
Một giọt nước mắt không có dấu hiệu nào mà trượt xuống từ khóe mắt nàng, thuận theo khuôn mặt nàng mà rơi xuống phần cổ trắng nõn như ngọc.
Hắn cảm thấy trái tim trĩu xuống giống như giọt nước mắt đó đã rơi vào trái tim mình, ánh mắt hắn cũng dừng lại ở khóe mắt nàng.
Nàng rất thích cười, cười đến mức xinh đẹp chói mắt, giống như chưa bao giờ chịu khổ, chưa từng chịu tổn thương. Nhưng tối nay, dường như hắn đã nhìn thấy hết tất cả những vết thương không muốn ai biết mà nàng đã giấu trong nụ cười tươi rói ấy suốt mười bốn năm qua.
“Hai vị lang quân đi thong thả.”
Tiếng tiễn khách của tiểu nhị vang lên sau lưng, Thanh Đàn không quay đầu lại, sải bước xuống khỏi bậc thềm, đi vào trong gió tuyết. Tuyết mỏng hóa thành nước, mặt đất ướt sũng có hơn trơn trượt, nàng đi hơi vội nên suýt trượt chân mấy lần.
Lý Hư Bạch yên lặng đi theo sau lưng nàng chợt đưa tay cầm lấy cánh tay nàng. Thanh Đàn không khỏi ngẩn ra, người này bình thường kiềm chế giữ lễ, hôm nay bị gì vậy, lại chủ động chạm vào nàng.
“Cẩn thận.”
“Không sao. Ta tự đi được.” Thanh Đàn không quen được người ta chăm sóc, theo bản năng hất cánh tay hắn ra. Theo đó là một tiếng vang thanh thúy rơi vào trong tai, có món đồ nào đó rớt xuống đất.
Là chiếc nhẫn của Đặng Thọt. Thanh Đàn ghét bỏ lão ta bẩn nên không đeo lên tay mà nhét vào trong túi kín của ống tay áo. Nàng nhanh chóng lấy hoả chiết tử bên hông ra, rọi mặt đường.
Lý Hư Bạch hỏi: “Rơi gì vậy?”
“Nhẫn.”
Lý Hư Bạch khom lưng nhặt từ dưới đất lên đưa cho nàng: “Là cái này sao?”
“Phải.” Thanh Đàn mừng rỡ nhận lấy, lau đi nước tuyết trên đó rồi cẩn thận nhét vào ống tay áo.
Chiếc nhẫn đó rất lớn, Lý Hư Bạch hỏi: “Là nhẫn của đàn ông à?”
Thanh Đàn ừ một tiếng.
Lý Hư Bạch khẽ nhíu mày, sao nàng lại mang theo nhẫn đàn ông bên mình, hơn nữa còn trân trọng nó như thế? Ngừng một lúc, hắn không nhịn được hỏi: “Là người khác tặng cho cô, hay là cô định tặng cho người khác?”
Thanh Đàn vốn muốn giải thích về lai lịch của chiếc nhẫn này, nhưng ngẩng đầu lên lại bắt được vẻ không vui trong mắt hắn. Nàng mượn men say trêu ghẹo: “Huynh đang ghen sao?”
Lý Hư Bạch lên tiếng phủ nhận, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, mình quả thật có chút không vui.
Thanh Đàn nói: “Vậy thì huynh hỏi nhiều như thế làm gì?”
Lý Hư Bạch thốt ra: “Ta không muốn làm người bị lừa.”
Lúc vừa dứt lời, hỏa chiết tử trong tay Thanh Đàn đã tắt rồi, nàng khó hiểu nói: “Là sao?”
Bóng tối tựa như có thể tiếp thêm dũng khí cho người ta, lời nói hơi khó mở miệng cũng trở nên dễ dàng hơn. Hắn hỏi thẳng: “Vậy những lời ngày đó cô nói với ta đều là giả sao. Rốt cuộc vì sao cô muốn đến nhà ta?”
Thanh Đàn nhất thời không phản ứng được, hỏi hắn: “Lời gì là giả?”
Lý Hư Bạch khẽ nói: “Chuyện ma quỷ gì mà vừa gặp đã yêu, lấy thân báo đáp đó.”
Thanh Đàn hơi cong môi cười: “Ta làm người sao lại nói chuyện ma quỷ như vậy chứ? Không tin thì huynh sờ tay ta xem, nóng hổi đây này.”
Nói xong nàng đưa tay ra nắm lấy tay hắn, nhưng chỉ cầm ngón tay út, chạm vào rồi buông ra ngay.
Trong lòng Lý Hư Bạch thoáng qua chút mất mát, tâm tình không tốt thì ngay cả diễn trò cũng qua loa sao?