Tiên Nhân Trạng - Thị Kim

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Vậy tỷ cho rằng, trên tháp Thanh Thiên thật sự có thần tiên sao?”

Giữa Liên Ba và nàng cũng không phải là bạn bè hoặc là tỷ muội không có gì giấu giếm nhau, cho nên Thanh Đàn không thể nào hoàn toàn tin tưởng lời Liên Ba nói được.

Liên Ba thẳng thắn thành khẩn nói: “Nói thật, bởi vì nhiều năm qua mẹ ta đã không ít lần cầu thần bái Phật nhưng vẫn không hề có tin tức gì Khê Khách, cho nên đối với thần Phật ta cũng bán tín bán nghi. Nhưng chuyện này lại khiến ta không thể không tin. Vì Lục Bình ở Kinh Thành, không thể nào biết được việc mẹ ta lên tháp Thanh Thiên gửi tiên nhân trạng, càng không thể nào đi cả đêm gửi cho bà một bức thư. Hơn nữa ngoại trừ ta và ông ấy thì không ai biết chuyện này.”

Thanh Đàn không nhịn được cười: “Chưa chắc đâu tỷ à. Cao Vân Thăng và Ngỗ tác lão Khúc đó cũng cho là như vậy, đâu có nghĩ đến ta lại nghe lén được mánh khóe của bọn họ chứ.”

Liên Ba hơi ngẩn ra: “Ý muội là luôn có người theo dõi ta sao?”

Thanh Đàn hỏi: “Nếu có, vậy thì tỷ cảm thấy sẽ là ai?”

Liên Ba vô thức trả lời: “Cao Vân Thăng?”

Câu trả lời này khiến Thanh Đàn không nhịn cười được.

Cao Vân Thăng quả thật có điểm khả nghi, hắn đã làm bộ khoái gần mười năm trong nha môn, có thể tiếp xúc với rất nhiều người, tam giáo cửu lưu [*] gì cũng có, mà hắn cũng biết rõ những vụ án xảy ra trong U Thành. Nhưng nhìn từ bản tính của hắn thì tuyệt đối không phải là tiên nhân trên tháp Thanh Thiên.

[*] Tam giáo cửu lưu: ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Cụm từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội

Tiên nhân xử án không vì tiền tài, chỉ vì công bằng và sự thật. Cao Vân Thăng vừa thiếu tiền mà cũng tham tiền. Đêm qua lúc gặp riêng A Phù, hắn đã ba lần bốn lượt nhắc tới tiền, ngăn cản Liên Ba nhận người thân cũng vì tiền. Hắn ngụy tạo thư của tiên nhân đưa cho Lâm thị, theo suy luận thì đã vô lý rồi, bởi vì hắn căn bản không hy vọng Lâm thị tìm được con gái.

“Ngoại trừ Cao Vân Thăng thì tỷ cảm thấy còn có ai nữa?”

“Ngoại trừ hắn thì còn có mẹ chồng. Bà ta bất mãn với việc ta liên tục về nhà ngoại, hơn nữa còn nghi ngờ ta và người làm trong hiệu sách có tư tình.”

Bà già này càng không thể ngụy tạo thư của tiên nhân được, vì hai mẹ con nhà này đều không muốn Lâm thị tìm được con gái, sợ Khê Khách quay về sẽ phân chia tài sản của hiệu sách.

Liên Ba thấy Thanh Đàn trầm ngâm im lặng thì chân thành nói: “Ta nghĩ không phải có người theo dõi ta, mà là thần tiên nhìn rõ tất cả, bị lòng thành của ta và mẹ làm cho cảm động, cho nên ngài đã thuận nước đẩy thuyền sắp xếp cho ta và muội gặp lại nhau ở cửa hàng Tụ Hâm. Ngày đó muội đúng lúc muốn tới U Thành, đúng lúc ngồi xe ngựa của ta, muội không cảm thấy tất cả chuyện này đều là ý trời sao?”

Giờ phút này tất cả mọi việc đều là câu đố không lời giải.

Thanh Đàn không muốn biểu hiện quá mức, tìm cho ra ngọn nguồn rồi khiến Liên Ba sinh nghi, thế là nàng thuận thế cười: “Được rồi, đó chính là ý trời.”

Liên Ba khựng lại: “Còn có một việc cần muội giúp đỡ. Bộ hài cốt để trong huyện nha ấy, nếu bảy ngày sau không có ai nhận thì sẽ bị đưa tới bãi tha ma, chôn một cách qua loa. Có thể nào nhờ tiêu sư trong tiêu cục của muội lặng lẽ đào bộ hài cốt đó đưa ra ngoài tìm chỗ an táng đàng hoàng được không.”

“Tỷ định cứ giấu giếm mãi sao?”

Liên Ba lắc đầu: “Sau khi mẫu thân mất, ta sẽ rời khỏi Cao gia. Cao Vân Thăng chưa chắc sẽ đồng ý hòa ly, cho nên trong tay ta cầm điểm yếu này, đến lúc đó ép hắn đồng ý.”

Đây cũng là cách có thể thực hiện được, dựa theo luật lệ của Đại Chu, phu quân không đồng ý hòa ly thì hôn sự này không có cách nào giải trừ được.

Thanh Đàn khó hiểu nhìn Liên Ba: “Ta rất tò mò, với tài mạo của tỷ thì nên tìm được phu quân tốt hơn chứ, sao lại gả cho Cao Vân Thăng? Bởi vì hắn là bộ khoái à?”

Vẻ mặt Liên Ba hơi ảm đạm: “Năm đó ta quả thật vì thân phận của hắn nên mới gả cho hắn. Thứ nhất là hắn có thể giúp ta tìm muội muội. Thứ hai là khi mẫu thân mất, hiệu sách chỉ có một cô gái độc thân chưa lập gia đình như ta chống đỡ thì ta chính là một miếng thịt mỡ nên ta cần tìm chỗ dựa. Hắn làm việc ở quan phủ, không ai dám bắt nạt ta.”“Vì sao tỷ không chọn Thẩm đại nhân làm chỗ dựa?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Khuôn mặt Liên Ba lộ vẻ xấu hổ: “Ta không thể nào rời khỏi hiệu sách, rời xa mẹ ta được. Thẩm đại nhân vì để trở nên nổi bật hơn người mà đã cực khổ học tập mười năm, sao ta có thể trói hắn lại ở U Thành nho nhỏ này được chứ.”

Thanh Đàn trêu ghẹo: “Xem ra tỷ rất thích Thẩm đại nhân nha.”

Liên Ba đỏ mặt: “Đừng nói lung tung.”

Thanh Đàn cười nhẹ nhàng nói: “Ta nghe sư phụ nói, Thẩm đại nhân vẫn chưa thành thân đâu.”

Mặt Liên Ba càng đỏ hơn: “Muội nói việc này làm gì, ta đi xem mẹ đây.”

Hai người rời khỏi phòng nhỏ, cùng đi đến hậu viện gặp Lâm thị. Ba người vui vẻ hòa thuận bên lửa than, nói chuyện uống trà, Lâm thị cười mãi không khép miệng lại được.

Liên Ba nhìn thấy hết, trong lòng chua xót, mười mấy năm qua cũng chỉ thấy Lâm thị cười khi nàng thành thân. Cho dù Thanh Đàn không phải là Khê Khách thì sao chứ, ít nhất trước khi mất thì mẫu thân đã sống ngày tháng vui vẻ, vậy là đủ rồi.

Tâm trạng Lâm thị thoải mái, lời nói cũng nhiều hơn. Đầu tiên là đề nghị hai ngày nữa đưa hai tỷ muội đi cúng bái Sở Trường Hà, nói cho ông biết đã tìm được con gái rồi. Sau đó, bà bảo Liên Ba sắp xếp một bàn tiệc thượng hạng, lại chuẩn bị quà thật dày, đi mời Giang Tiến Tửu tới nhà làm khách, cảm ơn ông đã chăm sóc con gái.

“Đúng rồi, sư phụ con có từng đính hôn cho con không?” Lâm thị sợ con gái đã đính hôn ở nơi khác, không có cách nào ở lại U Thành.

“Không có ạ.” Thanh Đàn cười thầm, Giang Tiến Tửu không quản được hôn sự của nàng đâu. Hơn nữa ông cũng không muốn nàng thành thân sớm, một khi đã gả cho người ta thì không dễ ra ngoài nữa, còn làm việc cho ông thế nào được.

Lâm thị thầm vui vẻ, không nhịn được hỏi: “Nhị nương tử nhà ta thích lang quân như thế nào?”

Thanh Đàn suy nghĩ một chút, cố ý nói: “Lý đại phu hôm qua đến xem bệnh cho mẫu thân trông không tệ.”

“Hắn à.” Lâm thị cười với Liên Ba, trêu ghẹo nói: “Nhị nương tử nhà ta ánh mắt tốt thật đó. Vị lang quân này là miếng bánh thơm ngon đó, biết bao nhiêu nữ lang đều muốn gả cho hắn.”

Thanh Đàn không khỏi tò mò: “Vậy mà hắn đều không thích ư?”

Lâm thị nói: “Cũng không phải, nghe nói lúc nhỏ cha mẹ đã từng đính hôn cho hắn. Sau này mất liên lạc với vị hôn thê này, cho nên định chờ thêm chút nữa.”

Thanh Đàn nói: “Vị hôn thê của hắn không phải tên là Khê Khách chứ.”

Lâm thị và Liên Ba cùng cười ra tiếng.

Lâm thị trêu ghẹo nói: “Không phải lão đường chủ đã đồng ý xóa xăm rồi sao, con bảo tỷ tỷ dẫn con đến Hoài Thiện đường đi. Chắc là Lý Hư Bạch cũng ở đó đấy.”

Liên Ba cười nhẹ nhàng nói: “Được, vậy con đưa muội muội qua đó. Con đã chuẩn bị một phần quà cho lão đường chủ, đúng lúc để muội muội tặng cho ông cụ làm quà gặp mặt.”

Lâm thị hỏi: “Quà gì?”

Liên Ba nói: “Một cặp kính mắt mà con đã sai người mua từ tay thương gia Tây Dương ở Kinh Thành, chắc chắn ông ấy sẽ thích.”

Lâm thị lại dặn dò Thanh Đàn, tuyệt đối không thể nói việc này với người ngoài vì lão đường chủ đã sớm “rửa tay gác kiếm”, không xem bệnh chữa trị cho người khác nữa.

Hai người đi ra khỏi cửa, Thanh Đàn nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân tỷ sẽ không đính hôn cho ta đâu nhỉ?”

Liên Ba vội nói: “Muội yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không ép muội đâu. Chỉ là người làm cha làm mẹ, đương nhiên sẽ không tránh được việc quan tâm đến hôn sự của con cái, hơn nữa tuổi tác của muội cũng đã đến lúc nói chuyện cưới gả rồi.”

Thanh Đàn cười: “Không sao, nếu như bà ấy lại hỏi, ta cứ nói là ta thích Lý Hư Bạch, không gả cho ai ngoài hắn.”

Liên Ba không khỏi mỉm cười: “Lý đại phu ngược lại đã thành lá chắn của muội rồi.”

Hai người mang theo quà đến Hoài Thiện đường, vẫn là chắt trai của lão đường chủ đưa vào nhà riêng của Bạch gia.

Thanh Đàn lần đầu đến đây, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Trong phòng phía đông là một ông cụ râu tóc muối tiêu [*], thần thái quắc thước đang ngồi, rõ ràng chính là Bạch Tam Tỉnh.

[*] Ở đây raw để là □□, editor đã thêm thắt vào cho phù hợp với tình tiết.

Liên Ba dẫn theo Thanh Đàn cúi người hành lễ, lại bảo Thanh Đàn dâng quà lên.

Cặp kính này khác với cặp kính vốn có của Bạch Tam Tỉnh, không cần dùng tay cầm, đặt trên chóp mũi là được, nhẹ nhàng nhỏ nhắn, tròng kính tinh xảo rõ ràng.

Bạch Tam Tỉnh vô cùng vui mừng nhận lấy món quà, đánh giá Thanh Đàn nói: “Người ta đều nói con gái thay đổi khi lớn lên, ta thấy nhị nương tử cũng không thay đổi gì, vẫn là vẻ bướng bỉnh lanh lợi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Thanh Đàn lấy làm kinh hãi: “Lão đường chủ từng gặp ta sao?”

Bạch Tam Tỉnh cười ha ha nói: “Cha ngươi và ta là bạn vong niên, ta thường xuyên đến hiệu sách tìm ông ấy nên cũng hay nhìn thấy ngươi. Ngươi gan dạ bướng bỉnh, ngươi và tỷ tỷ người trông không hề giống tỷ muội ruột thịt chút nào.”

Liên Ba lúng túng cười cười, Bạch Tam Tỉnh không hề biết mình và Thanh Đàn không phải là tỷ muội ruột.

Thanh Đàn nghe được lời của Bạch Tam Tỉnh thì âm thầm kinh ngạc, mừng rỡ.

Lâm thị nhận định mình là Khê Khách, nàng cho rằng Lâm thị nhớ con nên sốt ruột, cộng thêm tin tưởng “tiên nhân”, nhưng một người ngoài như Bạch Tam Tỉnh cũng cảm thấy mình chính là Khê Khách, điều này thì có chút kỳ lạ. Thật sự trùng hợp như vậy sao?

Trong lòng nàng lóe lên một suy nghĩ, nếu như Đặng Thọt lừa nàng, nàng cũng không phải đã ở trong gánh xiếc từ năm Hồng Anh thứ sáu thì sao?

“Hôm qua Hư Bạch nói với ta là ngươi đồng ý xóa hình xăm, ta đã chuẩn bị xong đồ đạc rồi.” Bạch Tam Tỉnh nói xong thì gọi chắt trai đang chơi ở cổng vào, bảo nó đi đến Hoài Thiện đường mời Lý Hư Bạch đến đây. Sau đó ông mở tủ, lấy một bình sứ trắng đựng thuốc mỡ ra, còn có một cây kim bạc thô to, một cuộn sợi bông nhỏ như sợi tóc, ngâm trong nước thuốc màu xanh đen.

“Nào, ngươi ngồi vào cái ghế kia đi. Ta xem hình xăm của ngươi.” Bạch Tam Tỉnh bảo Thanh Đàn ngồi vào chiếc ghế hoa hồng bên cửa sổ, ở chỗ này ánh sáng tốt.

Ông đeo kính lên nhìn kỹ, nói: “Hình xăm này của ngươi nhỏ, màu sắc cũng ít, chỉ có hai màu đỏ vàng, không khó xóa. Nếu muốn hoàn toàn không nhìn ra được thì e rằng không thể. Có điều nữ lang bôi phấn trắng một chút thì sẽ không nhìn ra được.”

Thanh Đàn vốn muốn xóa hình xăm là để làm việc cho tiện, không bị người ta ghi nhớ đặc điểm, bây giờ lại bị lời nói của Bạch Tam Tỉnh làm cho có suy nghĩ khác, nàng cũng rất tò mò, liệu bên dưới đóa hoa mai này có thật sự có một vết bớt không?

“Lát nữa nhị nương tử nhịn đau một chút, nhưng tuyệt đối đừng động đậy. Xóa xăm là một việc tỉ mỉ, phải đâm rách da thịt theo hình xăm để nước thuốc thấm tốt hơn.”

Trong lúc nói chuyện thì ở cửa truyền đến tiếng bước chân. Thanh Đàn ngước mắt nhìn thấy Lý Hư Bạch thì khóe môi hiện lên ý cười nhạt. Tốt lắm, cuối cùng cũng có cơ hội có thể danh chính ngôn thuận quan sát, tiếp cận vị Lý đại thiện nhân này rồi.

Bạch Tam Tỉnh nói: “Hư Bạch, đây là nhị nương tử Sở gia.”

Thanh Đàn cười nhẹ nhàng nói: “Hôm qua bọn con đã gặp nhau rồi.”

Lý Hư Bạch gật đầu, không khỏi có chút mất tự nhiên.

Bạch Tam Tỉnh dặn dò: “Đâm rách da là được, đừng để chảy máu.”

Liên Ba còn tưởng là sẽ chảy máu, nghe được lời này thì thở phào, vội hỏi: “Sẽ đau lắm sao?”

Không chờ Bạch Tam Tỉnh trả lời, Thanh Đàn đã nói: “Ta không sợ đau.”

Lý Hư Bạch đi đến trước chậu nước bên cạnh rửa tay, sau đó dùng khăn trắng lau khô nước, cầm lấy kim bạc từ trong mâm. Động tác hắn thuần thục tao nhã, giống như cầm một cây bút. Ngón tay hắn thon dài trắng trẻo giống như ngọc thạch, nhưng bởi vì khớp xương thon dài mà không hề có vẻ yếu ớt, ngược lại có loại cảm giác mạnh mẽ không tên.

Ánh mắt Thanh Đàn chuyển từ ngón tay sang khuôn mặt hắn, nhàn nhạt cười: “Xin nhờ Lý đại phu.”

Lý Hư Bạch không trả lời, cúi đầu cụp mắt, trên mặt không nhìn ra được biểu cảm gì, nhưng Thanh Đàn cảm nhận được trên người hắn lộ ra cảm giác xa cách một cách cố ý.

Xa cách gì chứ? Chẳng lẽ ta sẽ ăn thịt huynh hả?

Kim bạc đâm xuống từng chút một men theo đường viền hình xăm, kim đâm xuống không sâu, chỉ rách da chứ không có máu chảy ra.

Một mùi đàn hương nhàn nhạt kèm theo mùi đắng của thảo dược xông đến.

Ở khoảng cách rất gần, nàng có thể nhìn thấy đường may dày đặc trên vạt áo và họa tiết chỉ vàng sáng rực trên vải gấm của hắn. Đôi giày gấm của hắ có màu đen, đế giày gần như không dính một hạt bụi.

Đàn ông bình thường có tiếng hít thở rất nặng, nhưng hắn gần như không có hô hấp.

Trái tim Thanh Đàn đã chia thành hai nửa, một nửa thì nghĩ người đàn ông này thật sự là chi lan ngọc thụ, khiến người ta nhìn thấy mà quên đi sự tầm thường; một nửa thì nghĩ sao người đàn ông này lại chú trọng ngoại hình như thế? Tay áo mà cũng xông hương thì cũng hơi quá rồi đó.

Truyện Chữ Hay