Liên Ba đã trải qua một ngày lao tâm, lao lực quá độ, mệt bở hơi tai, đương nhiên lại “ngủ” từ sớm.
Trong phòng tắt đèn, nàng trợn mắt nhìn về phía đỉnh màn trong bóng tối, hình ảnh lướt qua trong đầu như đèn kéo quân căn bản không dừng lại được.
Thẩm Tòng Lan dán thông báo, nếu như trong thành không có bé gái khác mất tích, vậy thì chứng tỏ hài cốt trong giếng là của Khê Khách. Có nên đợi mấy ngày nữa rồi đi nhận, lặng lẽ mai táng trước không? Nếu như không có ai nhận lại hài cốt thì sẽ bị ném tới bãi tha ma. Chân của Lâm thị sớm muộn gì cũng sẽ khỏi, không thể nào ở trong nhà mãi. Nếu như thật sự không giấu được việc này thì nàng nên ứng phó ra sao đây? Thanh Đàn có đồng ý giúp đỡ không?
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Cao Vân Thăng, nàng nín thở, nghe thấy tiếng bước chân đó không hề do dự chút nào mà đi ngang qua cửa, bước thẳng về phía thư phòng ở hậu viện.
Liên Ba yên lặng cắn răng.
Mặc dù Thanh Đàn đồng ý tìm người kín miệng giúp Liên Ba theo dõi Cao Vân Thăng, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì còn ai có thể kín miệng hơn chính nàng chứ? Liên Ba không chịu để nàng giúp việc này chỉ vì lo lắng một nữ lang như nàng ra ngoài ban đêm không an toàn, nhưng nàng ấy lại không biết nàng là Phong Hầu, bao nhiêu lần liếm máu trên lưỡi đao, ở trên ranh giới sống chết, đi ra ngoài vào đêm khuya không được xem là chuyện gì lớn.
Đối với nàng mà nói việc theo dõi Cao Vân Thăng là việc nhỏ như con thỏ, không hề khó khăn, hơn nữa còn dễ dàng một cách lạ thường. Đêm đầu tiên vào hậu viện Cao gia, nàng đợi chưa đến nửa canh giờ thì đã thấy Cao Vân Thăng đi ra ngoài từ cửa sau.
Trong hẻm nhỏ là tối đen như mực, hàng xóm láng giềng đều ngủ sớm nên con hẻm yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió bấc gào thét trong trời đông giá rét. Thanh Đàn lặng yên không tiếng động đi theo sau Cao Vân Thăng, hắn không hề cảm nhận được gì.
Lúc đi qua đầu hẻm và đầu phố chữ thập, hắn dừng lại nhìn xung quanh. Thanh Đàn suy đoán, với thân phận của hắn, trắng trợn đi đến thanh lâu thì không có khả năng lắm, nếu như thật sự có phụ nữ khác thì chắc chắn cũng ở trong nhà riêng nào đó.
Điều nằm ngoài dự đoán là, cuối cùng hắn đi đến một căn nhà cũ nát, xem ra chủ nhà vô cùng nghèo khó.
Cao Vân Thăng nhìn xung quanh, xác nhận bốn phía không có ai thì mới tiến lên gõ cửa. Người mở cửa khiến Thanh Đàn rất bất ngờ, không phải là phụ nữ mà là một người đàn ông trung niên dáng người nhỏ gầy.
Đêm hôm khuya khoắt Cao Vân Thăng thần bí đến gặp một người đàn ông ư? Thanh Đàn nghĩ tới Liên Ba đã bốn năm không sinh nở, trong lòng nàng lướt qua một chút ý nghĩ không tốt. Nàng nhún người nhảy lên, giẫm lên nóc nhà cũ nát, trong lòng thấy may mắn vì mình không nặng, nếu như là Vệ Thông với khinh công không tốt, không cẩn thận thì sẽ có thể giẫm sập căn nhà cỏ tranh này.
“Cao bộ đầu mau vào đi.” Người đàn ông nhỏ gầy bảo Cao Vân Thăng đi vào rồi đóng cửa nhà lại.
Hai người đi vào trong nhà, Cao Vân Thăng lấy một gói bạc nhỏ từ trong ngực ra đưa qua: “Hôm nay nhiều người, ta không tiện nhiều lời.”
“Bình thường Cao bộ đầu đã săn sóc tiểu nhân rất nhiều, hôm nay chỉ là việc dễ như trở bàn tay thôi, đâu có cần phải tốn kém như thế.” Người đàn ông nói thì nói vậy, tay vẫn nhanh chóng nhận lấy bạc, có thể thấy gã cũng là người tham lam, thiếu tiền.
Người đàn ông ân cần kéo một cái ghế rách qua, mời Cao Vân Thăng ngồi xuống, Thanh Đàn phát hiện ra bàn tay trái của ông ta thiếu ngón út.
Cao Vân Thăng chịu đựng sự ghét bỏ ngồi vào chiếc ghế bẩn thỉu, hai mày nhíu chặt: “Ta làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ. Mấy năm nay nhạc mẫu của ta vì tìm con mà đã tẩu hỏa nhập ma rồi, không biết đã bị lừa bao nhiêu lần, đã uổng phí bao nhiêu bạc, bà ấy chưa từ bỏ ý định, hễ nghe được tin gió thổi cỏ lay là sẽ sai nương tử nhà ta đi ra ngoài nghe ngóng thông tin thay bà ấy.”
Người đàn ông liên tục gật đầu: “Đã thất lạc mười mấy năm rồi, đâu có dễ tìm được. Để bọn họ hết hy vọng cũng tốt.”
Cao Vân Thăng thở dài: “Ngày nào chưa tìm được người thì ngày đó gia đình không được yên bình. Mấy năm nay ta thật sự chịu đủ rồi.”
Người đàn ông liên thanh phụ họa: “Tiểu nhân hiểu.”
Cao Vân Thăng lại nói: “Ba đứa trẻ rõ ràng đều đã bị giết, không thể nào giết hai giữ lại một được, chỉ là không biết đứa kia chôn ở đâu thôi. Hôm nay nhờ lão huynh giúp đỡ, ta cũng muốn để bọn họ được giải thoát sớm hơn, tránh cho họ còn muốn đi tìm người không ngừng không nghỉ.”
Thanh Đàn nghe đến đây thì đã biết được thân phận của người đàn ông này, chắc chắn ông ta là ngỗ tác khám nghiệm tử thi.
“Cao bộ đầu nói đúng. Có điều.” Người đàn ông khựng lại một chút: “Hài cốt của A Bảo được người nhà nhận về rồi. Bộ còn lại cứ để đó mãi, tiểu nhân có chút lo lắng… Cao bộ đầu vẫn nên khuyên phu nhân nhanh chóng nhận hài cốt hạ táng đi, tránh đêm dài lắm mộng.”
Cao Vân Thăng bất mãn nói: “Cũng trách Thẩm đại nhân nhiều chuyện, cứ phải dán thông báo, khiến cho bây giờ nàng ấy vẫn không chịu hết hy vọng, không muốn đi nhận lại.”
Người đàn ông lập tức nói: “Nếu phu nhân không chịu nhận, nhạc mẫu của Cao bộ đầu đi nhận thì cũng như nhau.”Cao Vân Thăng gật đầu: “Ta hiểu rồi. Việc này còn xin lão huynh giữ bí mật, tuyệt đối đừng nói ra.”
“Cao bộ đầu yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói ra đâu.”
Cao Vân Thăng đứng dậy đi tới cửa, vỗ vai người đàn ông: “Huynh cứ thoải mái đi, cho dù bị người ta phát hiện thì huynh cũng sẽ không có chuyện gì đâu. Hài cốt của trẻ con vốn đã khó phân biệt, cho dù Hoa Đà còn sống thì cũng có lúc chẩn đoán sai.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Người đàn ông lập tức vỗ ngực: “Cao bộ đầu yên tâm, nếu như thật sự bị người ta phát hiện ra, vậy thì cũng do ta vụng về, kỹ thuật không giỏi, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Cao bộ đầu đâu.”
Thanh Đàn không ngờ hôm nay theo dõi Cao Vân Thăng, không thấy hắn có tư tình nhưng lại vô tình phát hiện ra bí mật này. Bộ hài cốt trẻ con đó không phải là bé gái, Cao Vân Thăng âm thầm xúi giục ngỗ tác nói đó là bé gái, muốn khiến Liên Ba và Lâm thị hoàn toàn hết hy vọng.
Cao Vân Thăng rời khỏi nhà của ngỗ tác, không hề đi đến nơi khác mà trực tiếp quay về Cao gia. Thanh Đàn đã đợi ở hậu viện một lúc, thấy thư phòng tắt đèn thì rời đi.
Hôm sau Liên Ba ăn sáng xong thì bẩm với Vương thị, muốn để A Vinh đi đến Kinh Thành một chuyến nữa để hỏi thông tin.
Vương thị nghe xong thì xụ mặt: “Hôm qua không phải đã tìm thấy hài cốt của Khê Khách rồi sao? Ngươi còn đi hỏi tin tức gì nữa?”
Rõ ràng là Cao Vân Thăng đã nói cho Vương thị biết việc này. Liên Ba coi như không nhìn thấy khuôn mặt thối của Vương thị, chậm rãi nói: “Chỉ dựa vào một bộ hài cốt có tuổi tác tương tự Khê Khách thì có thể xác định được đó là Khê Khách ư?”
Vương thị cười ha ha: “Chẳng lẽ ngươi không đoán là thế?”
Liên Ba bình tĩnh nói: “Mẫu thân không tin trên đời này có thần tiên sao? Tiên nhân đã viết trong thư là cửa hàng Tụ Hâm, vậy thì chắc chắn sẽ thăm dò được tung tích của Khê Khách từ cửa hàng Tụ Hâm.”
Vương thị cười lạnh: “Nếu như lần này tiên nhân phán đoán sai thì sao?”
Liên Ba: “Cộng thêm vụ án của Ôn tú tài thì tiên nhân đã phán quyết được chín vụ án rồi, từng có vụ nào sai chưa?”
Vương thị nói: “Toàn là án mạng, không phải tìm người. Đương nhiên là không giống nhau.”
Liên Ba hỏi ngược lại: “Ngay cả vụ án trông như không có manh mối mà tiên nhân cũng có thể phá được, tìm kiếm tung tích của một người chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Vương thị á khẩu không trả lời được, hầm hừ nhìn Cao Vân Thăng: “Con cũng nhìn thấy rồi đó. Mẹ nói một câu nó cãi một câu, có nhà nào có con dâu tốt như vậy không?”
Cao Vân Thăng liếc nhìn Liên Ba một cái: “Hài cốt của Khê Khách không thể nào để ở huyện nha mãi được, bảy ngày nữa mà không có ai nhận thì sẽ bị ném tới bãi tha ma. Nếu như nàng thật sự nhẫn tâm, vậy thì cứ gắng gượng không nhận đi.”
Vương thị hừ một câu: “Nó luôn vô tình thì có gì mà không nhẫn tâm chứ.”
Liên Ba liếc mắt nhìn Cao Vân Thăng và Vương thị: “Vì sao hai người đều ép con phải thừa nhận đó chính là Khê Khách vậy?”
Vương thị tức giận nói: “Ai ép ngươi? Là ngươi chui đầu vào ngõ cụt, chết cũng không thừa nhận đó chứ. Ngươi đi ra ngoài hỏi xem hễ là người biết việc này thì ai mà không nói đó chính là Khê Khách nhà ngươi!”
Liên Ba không khỏi lo lắng, việc này truyền đi rất nhanh, chỉ sợ không có cách nào giấu giếm lâu được. Vì chẳng mấy chốc nữa là đến Tết rồi, mặc dù Lâm thị không có thân thích ở U Thành nhưng lại có không ít bạn bè, nếu như người đến chúc Tết lỡ mồm nói ra thì sao? Nhất định phải đưa ra quyết định sớm.
Ăn sáng xong, tiễn Cao Vân Thăng đi làm, Liên Ba gọi A Vinh đến, bảo hắn đi đến cửa hàng Tụ Hâm ở Kinh Thành một chuyến nữa để hỏi xem khi nào ông chủ về Kinh, quê quán ông chủ ở đâu.
Dặn dò xong, Liên Ba lại hỏi: “Ta nhớ là ngươi không biết chữ nhỉ?”
A Vinh gật đầu: “Tiểu nhân không biết chữ. Nhà nghèo quá nên chưa từng đi học ạ.”
Liên Ba: “Lần trước đến cửa hàng Tụ Hâm, trong tiệm có một ông cụ còng lưng, ông chủ nói ông ấy là người câm điếc, ta nhất thời hồ đồ không hỏi ông ấy. Sau này nghĩ lại thì ông ấy cũng là người của cửa hàng, lỡ như người biết tin không phải là ông chủ cũ mà là ông ấy thì sao?”
A Vinh lập tức nói: “Vậy thì lần này tiểu nhân cũng hỏi ông ấy xem sao, chỉ là tiểu nhân không biết thủ ngữ.”
Liên Ba giao cho hắn một bức thư và một túi tiền: “Ông ấy có lẽ biết chữ, ta đã tìm người viết sự việc này ra giấy, ngươi đưa cho ông ấy xem. Nhớ kỹ, ngươi âm thầm hỏi ông ấy, đừng để ông chủ nhìn thấy. Trước đó ta đã cho ông ta chút bạc vụn bày tỏ thành ý, nếu như có tung tích của Khê Khách thì sẽ dùng hậu lễ đáp tạ.”
A Vinh nhận lệnh rời đi, Liên Ba mở hộp đồ nữ trang ra, lấy ra một chiếc khóa vàng hình hoa sen ở dưới cùng. Phụ thân đã đánh cho nàng và Khê Khách mỗi đứa một chiếc khóa vàng giống nhau, chỉ khác nhau ở cái tên thôi. Nàng dùng khăn tay gói khóa vàng ại, giấu vào hộc tối của tủ quần áo, sau đó mang theo Liễu Oanh đi đến tiêu cục Phong Vân.
Đi tới cửa thì đúng lúc gặp Thanh Đàn đi từ trong ra.
“Ta đang muốn tìm tỷ đây.” Thanh Đàn nói xong thì đưa mắt ra hiệu cho Liên Ba. Liên Ba hiểu ý, tránh Liễu Oanh, đi với Thanh Đàn sang bên cạnh.
Thanh Đàn hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngỗ tác của huyện nha có phải là một người đàn ông nhỏ gầy, tuổi hơn bốn mươi không?”
Liên Ba nói: “Người muội nói hẳn là lão Khúc. Có phải ông ta hơi đen, tay trái thiếu mất ngón út không?”
Thanh Đàn gật đầu: “Chính là ông ta. Đêm qua Cao Vân Thăng đã lén lút đi gặp lão Khúc, cho ông ta một túi bạc.”
Cho ông ta bạc? Liên Ba thông minh hơn người, không đợi Thanh Đàn nói tiếp thì đã lập tức hiểu ra, trong lúc nhất thời, trong lòng là cảm xúc ngổn ngang, vừa mừng vì hài cốt trẻ con đó không phải là Khê Khách, lại phẫn nộ vì Cao Vân Thăng lừa dối mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Thanh Đàn không muốn kích thích nàng quá mức, giọng điệu hơi chậm lại: “Hắn nói vì tìm muội muội của tỷ mà gia đình không có ngày nào yên. Hắn muốn để tỷ và mẹ của tỷ hoàn toàn hết hy vọng, mọi người đều có thể sớm ngày giải thoát.”
Nguyên nhân thật sự chỉ sợ không phải như hắn nói. Khê Khách chết rồi, Liên Ba sẽ là người thừa kế duy nhất của Sở gia, hiệu sách cũng chỉ có thể để lại cho một mình nàng. Lúc Vương thị ép Liên Ba nhận thi thể thì nàng đã nổi lòng nghi ngờ, bây giờ càng thêm xác định chắc chắn là Cao Vân Thăng cũng có mục đích này.
Vẻ mặt Liên Ba lạnh lùng: “Ta không chịu đi nhận thi thể, nếu như hắn đã ôm quyết định này chắc chắn sẽ để mẹ ta biết được việc này. Ta vốn nghĩ giấu được ngày nào hay ngày ấy, bây giờ xem ra chỉ sợ không giấu được nữa.”
“Tỷ định làm thế nào? Có cần nói cho Thẩm đại nhân biết chuyện hắn mua chuộc lão Khúc không?”
Liên Ba lắc đầu: “Muội cứ giữ bí mật này giúp ta trước đã.”
Thanh Đàn nhíu mày: “Vì sao không nói cho Thẩm đại nhân biết?”
Liên Ba giải thích: “Nếu như ta nói ra thì sẽ trở mặt với Cao Vân Thăng. Mẹ ta bệnh nặng, không chịu được đả kích, còn chưa tìm được Khê Khách, ta lại trở mặt với trượng phu, bảo bà làm sao chấp nhận được? Cho nên bất kể Cao Vân Thăng làm gì, ta đều sẽ tạm thời nhẫn nhịn, chờ mẹ ta không còn nữa, ta lại tính sổ với hắn.”
Thanh Đàn không khỏi cảm thán: “Tỷ thật là hiếu thuận.”
“Bởi vì mẹ ta không chỉ yêu thương ta mà bà còn có tình nghĩa ơn trọng như núi đối với ta.”
Liên Ba đã hạ quyết tâm, cũng không xoắn xuýt nữa, quyết đánh đến cùng nói: “Ta có chuyện muốn nhờ muội giúp đỡ. Chỉ cần muội đồng ý, ta nguyện lấy ra một nửa lợi nhuận kết toán cuối năm của hiệu sách để tạ ơn.”
Thanh Đàn cười: “Tỷ thật đúng là tiền nhiều như nước! Tỷ muốn để ta giả làm Khê Khách sao?”
Liên Ba ngẩn ra: “Muội đoán được à?”
Thanh Đàn cười khẽ nói: “Tỷ luôn hỏi về hình xăm trên trán ta, lại hỏi ta bao nhiêu tuổi, có từng nhớ chuyện lúc nhỏ không, việc này rõ ràng quá mà.”
Liên Ba bình tĩnh nhìn Thanh Đàn, trong mắt bất giác dâng nước mắt: “Tiên nhân chỉ đường đến cửa hàng Tụ Hâm, chúng ta đã gặp nhau ở đó. Có lẽ muội thật sự chính là muội muội của ta.”
Thanh Đàn thở dài xa xăm: “Đáng tiếc ta không phải. Đặng Thọt nói năm Hồng Anh thứ sáu là ta đã ở trong gánh xiếc chèo thuyền trên cột cao rồi.”
Liên Ba lộ ra vẻ thất vọng: “Ta và muội rất ăn ý với nhau. Cho dù muội có phải là Khê Khách hay không, ta cũng sẵn lòng xem muội là muội muội mà đối đãi.”
Thanh Đàn cười sờ trán: “Ta có thể đồng ý với tỷ, có điều chỉ sợ thời gian lâu thì không được. Lỡ như tiêu cục của sư phụ ta không mở được thì ta cũng phải theo ông ấy rời khỏi U Thành.”
Liên Ba rưng rưng lắc đầu: “Sẽ không lâu quá đâu. Đại phu nói mẹ ta không còn nhiều thời gian nữa.”
Thanh Đàn đi ra ngoài vốn là để tìm Liên Ba nói rõ về hành tung đêm qua của Cao Vân Thăng, Liên Ba đã tới đây, nàng không cần phải đi ra ngoài nữa, tiễn Liên Ba đi xong, nàng quay về nói cho Giang Tiến Tửu biết nàng có thể phải giả làm Khê Khách.
Giang Tiến Tửu hoảng hồn nói: “Con đồng ý rồi à?”
Thanh Đàn cười nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên là con đồng ý rồi! Tỷ ấy muốn cho con một nửa lợi nhuận của hiệu sách để tạ ơn đó, hào phóng quá!”
Giang Tiến Tửu trợn mắt: “Con trở nên tham tiền từ khi nào vậy?”
Thanh Đàn cười ha ha nói: “Cái này không phải vì bị cuộc sống áp bức sao. Sống nghèo túng quá mà.”
Giang Tiến Tửu: “...”
Thanh Đàn thu lại vẻ trêu chọc: “Con vẫn chưa tham tiền đến mức này đâu, con đồng ý với tỷ ấy vì muốn làm chút việc tốt, tích đức làm việc thiện, hy vọng ông trời phù hộ cho con tìm được người nhà. Với lại, thầy không cảm thấy tiên nhân trên tháp Thanh Thiên có thể có liên quan đến hiệu sách Khê Khách sao?”
Vừa nhắc tới tháp Thanh Thiên và tiên nhân, Giang Tiến Tửu đã lên tinh thần, vội hỏi: “Con phát hiện ra gì rồi?”
“Độc mà Ôn tú tài dùng là của hiệu sách Khê Khách. Giả dụ tiên nhân là người, chắc chắn hắn biết hiệu sách Khê Khách, hiểu rõ hiệu sách có loại độc dược này, cho nên hắn mới có thể căn cứ vào một vài dấu vết để lại mà suy đoán ra Ôn tú tài là hung thủ.”
“Thư của tiên nhân cũng không phải được viết tay, ngoại trừ hiệu sách thì nhà bình thường ai lại để khuôn chữ trong nhà chứ? Còn nữa, nếu Liên Ba thật sự tin vào thư của tiên nhân, vì sao tỷ ấy không chờ tin tức của cửa hàng Tụ Hâm mà lại muốn con giả làm Khê Khách? Chứng tỏ tỷ ấy biết, không thể tin vào thư của tiên nhân được.”
Giang Tiến Tửu bừng tỉnh hiểu ra: “Không tệ, Sở Liên Ba vô cùng khả nghi!”
Thanh Đàn khá là bảo thủ, không nói đến Liên Ba khả nghi, chỉ là nghi ngờ hiệu sách Khê Khách có thể liên quan đến tiên nhân thôi.
“Cho nên con muốn tiếp xúc với Lâm thị và Liên Ba nhiều hơn, xem xem có thể tìm được manh mối không. Huống chi còn có thể kiếm được một số tiền lớn, cớ sao không làm?”
Thanh Đàn cười khanh khách nhìn Giang Tiến Tửu, cố ý nói: “Mấy người có tiền như thầy hoàn toàn không hiểu được niềm vui của người nghèo khi đột nhiên kiếm được một khoản tiền đâu.”
Giang Tiến Tửu: “...”