Trong lòng Liên Ba giật mình: “Chuyện gì vậy?”
An thúc nhỏ giọng nói: “Nghe nói vớt lên được bốn bộ hài cốt trong giếng cạn ở Quỷ Viên, trong đó có hai bộ là của trẻ con.”
Khê Khách mất tích vào năm Hồng Anh thứ bảy. Đầu óc Liên Ba vang lên một tiếng ầm. Nàng lập tức nghĩ đến Lâm thị đã bệnh nguy kịch, nếu như việc này truyền đến tai bà thì chẳng phải là chó cắn áo rách ư.
An thúc thấy Liên Ba luôn bình tĩnh cũng thay đổi sắc mặt thì vội nói: “Đại nương tử đừng vội, ông trời phù hộ nhị nương tử nhà chúng ta vẫn còn sống khỏe mạnh mà. Ta chỉ sợ phu nhân nghĩ nhiều thôi, bà ấy có bệnh không thể bị kích động được.”
Liên Ba cưỡng ép mình tỉnh táo lại, nếu như nàng cũng hoảng loạn thì chỉ sợ Lâm thị cũng không gắng gượng được.
“An thúc, thúc đi nói với sư phụ và người điêu khắc trong hiệu sách là tuyệt đối không thể thảo luận việc này ở trong hiệu sách. Còn nữa, gần đây thúc trông coi cửa hàng, lỡ như khách đến cửa hàng bàn luận về việc này thì cũng nhanh chóng bảo bọn họ dừng lại.”
An thúc liên tục gật đầu: “Ta hiểu rồi, đại nương tử yên tâm.”
Liên Ba ưỡn thẳng lưng, nói từng chữ một: “Thúc nói không sai, Khê Khách vẫn còn sống khỏe mạnh mà.”
Dứt lời, nàng xoay người đu về hậu viện, dặn dò tỳ nữ bên cạnh Lâm thị là Thư Hương, không cho phép nàng ta nhắc tới chuyện ở Quỷ Viên ngay trước mặt Lâm thị, phải ở bên cạnh Lâm thị không rời một bước. Nếu như Lâm thị khăng khăng muốn ra ngoài thì nhất định phải nghĩ cách ngăn cản bà, đề phòng tin tức truyền đến tai Lâm thị.
Thư Hương lộ vẻ khổ sở thấp giọng nói: “Đại nương tử, ta thật sự không ngăn được. Hôm đó phu nhân đi đến tháp Thanh Thiên, ta liều mạng khuyên cũng vô dụng, nương tử biết tính của phu nhân mà.”
Đương nhiên Liên Ba biết tính Lâm thị quả quyết, nói một không hai nếu như bà cứ muốn ra ngoài thì chỉ sợ Thư Hương và An thúc cũng không ngăn được. Có điều, mấy ngày trước Lâm thị lên tháp Thanh Thiên nên chân bị thương, đi lại bất tiện thời gian này chắc là sẽ không đi ra ngoài. Nghĩ đến đây, nàng cũng không biết nên buồn hay nên thấy may mắn nữa.
Lâm thị ngủ không sâu giấc, nghe thấy tiếng xì xào bàn tán ở phòng ngoài thì gọi Liên Ba.
Liên Ba lấy lại bình tĩnh, đi vào phòng trong nói khẽ: “Là do con không tốt, đánh thức mẫu thân rồi.”
Lâm thị chống người ngồi dậy: “Lớn tuổi rồi nên không ngủ được nhiều nữa, nhắm mắt một lúc là đủ rồi. Con và Thư Hương đang nói gì vậy?”
“Con bảo nàng ta trông coi mẹ, đừng để mẹ đi ra ngoài.” Liên Ba đi đến trước mặt bà, cầm tay bà, rất nghiêm túc dặn dò: “Mẹ, trời đông giá rét mẹ tuyệt đối đừng ra ngoài, đại phu nói mẹ bệnh cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, không thể để dính gió bị lạnh được.”
Lâm thị cười: “Chân đã không còn đau nữa rồi, yên tâm đi, mẹ không đi ra ngoài đâu.”
Liên Ba đang lặng lẽ thở phào thì nghe thấy Lâm thị nói: “Vừa rồi mẹ mới nằm mơ, mơ thấy Khê Khách về.”
Giấc mơ này tương ứng với thi thể trẻ con trong giếng cạn sao?
Liên Ba áp chế linh cảm không tốt, miễn cưỡng cười nói: “Thật tốt quá, có thể mấy ngày tới sẽ có tin tức của cửa hàng Tụ Hâm đó ạ.”“Mẹ lo lắng ông chủ đó sẽ ăn Tết chung với mẹ ông ấy, chỉ sợ qua Tết Nguyên Tiêu mới quay về Kinh.” Lâm thị thở dài: “Nếu không phải do cơ thể mẹ không tốt, lúc này mẹ sẽ đích thân đến quê của ông ấy để hỏi cho rõ. Hai ngày nay, mẹ thật sự chờ một ngày như một năm vậy.”
Liên Ba vội nói: “Vậy thì con sẽ bảo A Vinh đến Kinh Thành một chuyến nữa, hỏi xem quê của ông chủ ở đâu, nếu như gần thì bảo A Vinh đi lấy tin tức luôn.”
Lâm thị suy nghĩ một lúc: “A Vinh là người hầu của Cao gia, con sai hắn đi làm việc của Sở gia thì chỉ sợ mẹ chồng con lại mặt nặng mày nhẹ. Mẹ thấy cứ để lão An đi đi.”
“An thúc đâu có rảnh, hiệu sách không thiếu ông ấy được đâu. Tuy A Vinh là người hầu của Cao gia nhưng lương tháng là do con phát. Con bảo hắn đi làm chút việc giúp con cũng không có gì quá đáng.”
“Nói kiểu gì thế, đó là mẹ chồng con đó,” Lâm thị lắc đầu, muốn nói lại thôi.
Liên Ba cười nói: “Bà ấy nói gì thì kệ bà ấy. Con không nghe là được, con đã sớm luyện được bản lĩnh vịt nghe sấm rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lâm thị buồn cười: “Bà già đó nói nhiều lại còn tham lam, may mà Cao Vân Thăng không tệ, hắn đối với con cũng chu đáo, bảo vệ.”
Trong lòng Liên Ba cảm thấy chua chát nhưng vẫn cười gật đầu: “Đúng vậy, vuốt mặt phải nể mũi, con có thể nhịn thì đã nhịn rồi.”
Lâm thị từ ái vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Chỗ mẹ không sao, con mau về đi.”
“Được, ngày mai con lại đến nhé.” Liên Ba liếc mắt ra hiệu cho Thư Hương: “Có việc gì thì phái người tìm ta.”
Thư Hương thầm hiểu trong lòng, gật đầu. Nếu như Lâm thị đột nhiên muốn ra ngoài mà không ngăn được thì đi gọi đại nương tử đến.
Liên Ba dặn dò An thúc trông coi cửa hàng, mang theo Liễu Oanh vội vàng đi đến huyện nha.
Bởi vì có quan hệ với Cao Vân Thăng, bộ khoái và nha dịch của huyện nha không những quen biết nàng mà còn biết muội muội nàng đã mất tích mười mấy năm, nhà nàng vẫn luôn tìm kiếm con gái, cho nên bọn họ nhìn thấy Liên Ba thì đưa nàng vào đại đường ngay.
Thẩm Tòng Lan và Điển sứ [*] Vương Nghĩa Sơn bị một đám người bao vây, mấy người phụ nữ khóc lóc, hô hào muốn Thẩm Tòng Lan làm chủ cho bọn họ, bắt lấy tặc nhân đáng chém ngàn đao đó báo thù cho mấy đứa nhỏ.
[*] Điển sứ (典史): là chức quan thuộc cấp huyện, châu, thấp hơn Tri Huyện một bậc, có trách nhiệm bắt phạm nhân, điều tra các vụ án, canh tù, lưu giữ hồ sơ vụ án.
Liên Ba nhận ra mấy người trong số đó. Tết Nguyên tiêu năm đó, trong thành mất tổng cộng ba đứa trẻ, ngoại trừ Khê Khách thì còn có con của cửa hiệu tơ lụa và cửa hàng bạc. Hai nam một nữ, đều là con cái nhà giàu có, đều là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ. Tặc nhân yêu cầu tiền chuộc là năm ngàn lượng, ba nhà đều đã đưa ngân phiếu nhưng tặc nhân vẫn không thả người. Mấy năm nay, Lâm thị thường xuyên liên lạc với hai nhà đó, nghe ngóng tin tức con gái.
Cao Vân Thăng nhìn thấy Liên Ba thì bảo nàng đi sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Một đứa trẻ trong giếng là A Bảo, con của cửa hàng bạc. Đứa còn lại có lẽ là… Khê Khách.”
Trên đường đến đây, trong lòng Liên Ba đã nghĩ đến dự tính xấu nhất nhưng vẫn không chịu tin, thấp giọng nói: “Mười mấy năm trôi qua, quần áo máu thịt đều hư thối hết rồi, làm sao chàng biết được không phải là đứa còn lại kia?”
Cao Vân Thăng trả lời: “Trên một bộ hài cốt trong đó có mang một cái khóa bạc, đã xác nhận thân phận là A Bảo. Bộ hài cốt còn lại là bé gái. Lúc trước trong ba đứa nhỏ bị bắt đi chỉ có Khê Khách là bé gái.”
Liên Ba lập tức đỏ mắt lên, ôm một chút ảo tưởng hỏi: “Quỷ Viên vốn là nhà của Ngụy gia, đứa trẻ đó liệu có phải là con gái Ngụy gia không?”
Cao Vân Thăng: “Lúc đó mặc dù ta vẫn chưa làm bộ khoái nhưng cả thành đều biết thảm án của Ngụy gia. Lúc đó ngoại trừ nam chủ nhân, tất cả mọi người trong nhà đều bị giết, thi thể đều ở đó, cho nên mới gọi là án diệt môn. Nhìn từ mức độ mục nát của hài cốt thì bốn người trong giếng chết cùng một năm, rõ ràng không thể nào là con cái Ngụy gia được.”
Liên Ba đột nhiên ngắt lời hắn: “Đó không thể nào là Khê Khách được!”
Cao Vân Thăng bất đắc dĩ nhíu mày. Liên Ba là người ngoài mềm trong cứng, xưa nay luôn mang dáng vẻ dịu dàng đoan trang, tự nhiên hào phóng, rất ít khi mất khống chế ở bên ngoài thế này.
Giọng nói đột nhiên cất cao kèm theo tiếng khóc nức nở đã thu hút ánh mắt Thẩm Tòng Lan nhìn qua. Y lặng lẽ nhìn Liên Ba, thầm nghĩ, không ngờ nàng vẫn luôn hiếu thắng cũng sẽ có lúc thất thố trước mặt mọi người.
Cao Vân Thăng nói: “Mấy năm nay ta luôn giúp nàng tìm Khê Khách. Ta cũng muốn muội ấy bình an quay về, để cả nhà nàng đoàn tụ. Nhưng trong ba đứa trẻ đó chỉ có Khê Khách là bé gái, vậy bộ hài cốt trong giếng ngoại trừ muội ấy thì còn có thể là ai nữa?”
“Không phải muội ấy!” Liên Ba rưng rưng nước mắt, nức nở nói: “Tiên nhân đã chỉ tung tích của muội muội cho mẹ ta. Chắc chắn tiên nhân sẽ không sai. Ngày mai ta sẽ bảo A Vinh đến cửa hàng Tụ Hâm.”
Mười mấy năm trôi qua rồi, nàng đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của Khê Khách nữa, nhưng vẫn nhớ cảm giác muội ấy nắm lấy tay mình, dùng giọng nói non nớt mềm mại gọi nàng là tỷ tỷ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Thẩm Tòng Lan thấy thế thì không tự chủ được mà đi qua: “Cao phu nhân xin đừng kích động. Mặc dù Vân Thăng vẫn luôn nói đó là Khê Khách, nhưng có thể trong thành vẫn còn những nhà khác thất lạc bé gái, cho nên ta đã sai người dán thông báo. Đợi thêm mấy ngày nữa đi.”
Liên Ba không muốn để y nhìn thấy sự thất thố của mình, cúi đầu ậm ờ nói tiếng cảm ơn.
Ánh mắt Thẩm Tòng Lan nhìn lướt qua vệt nước mắt của nàng, quay đầu nói với Cao Vân Thăng: “Để tôn phu nhân về trước đi.”
Tuy là giọng điệu giải quyết việc chung nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ ân cần. Cao Vân Thăng nén lại sự không vui trong lòng, đưa Liên Ba ra ngoài.
Đi tới cửa, hắn không nhịn được nói: “Liên Ba, ta biết trong lòng nàng khổ sở, không muốn thừa nhận. Nhưng nàng nghĩ kỹ lại xem, lúc đó ở trong thành, những đứa trẻ bị bắt đi chung với A Bảo chỉ có Khê Khách và Tiểu Kỳ Lân. Rất rõ ràng chính là tặc nhân đã lấy được bạc nên giết con tin. Nhưng bởi vì chia chác không đều nên giết người diệt khẩu. Thẩm Tòng Lan vẽ vời thêm chuyện đi dán thông báo, lỡ như ở nông thôn cũng có nhà mất con gái tìm đến, nàng muốn nhận lại hài cốt của Khê Khách cũng khó.”
Liên Ba không để ý đến hắn, vẻ mặt bi thương bước xuống bậc thềm.
Cho dù thật sự là Khê Khách thì cũng phải đợi sau khi Lâm thị qua đời, nàng mới có thể nhận được. Lão đường chủ của Hoài Thiện đường là Bạch Tam Tỉnh lúc đầu đã nói bệnh của Lâm thị là tâm bệnh, không có thuốc chữa, cho dù ngày ngày ngâm mình trong thuốc thang thì cũng sẽ cạn dần tâm huyết mà chết. Bây giờ Lâm thị đang tràn đầy hy vọng chờ đợi tin tức từ cửa hàng Tụ Hâm, làm sao nàng dám đi nói cho cho bà biết chuyện này chứ.
Tin tức này có thể giấu được không? Có thể giấu được bao lâu?
Giang Tiến Tửu đúng lúc dẫn theo Thanh Đàn và Trương Khoảng đến bên ngoài nha môn.
Liên Ba tràn đầy nước mắt, thất hồn lạc phách, căn bản không nhìn thấy Thanh Đàn, mãi đến khi nghe thấy một tiếng “Tỷ tỷ”.
Là Khê Khách sao? Trái tim nàng rung động, tỉnh táo lại từ cơn ảo tưởng giống như giấc mộng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thanh Đàn đang đứng trước mặt nàng, vẻ mặt ân cần nhìn nàng.
Liên Ba vội vàng dùng khăn tay lau mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Sao muội cũng tới đây?”
Thanh Đàn chỉ vào Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng trước mặt, giải thích: “Người lớn tuổi kia là sư phụ ta. Người bên cạnh tên là Trương Khoảng, huynh ấy là cao thủ dùng độc, cũng là tiêu sư của tiêu cục Phong Vân. Nghe nói hai thi thể được vớt ra từ giếng cạn trong Quỷ Viên bị trúng độc chết, trên người mang theo hai món binh khí kỳ lạ. Tiêu cục Phong Vân qua lại nhiều với người giang hồ. Cho nên Thẩm đại nhân mời sư phụ ta và Trương Khoảng đến giúp đỡ, nhìn xem có thể nhận ra thân phận từ binh khí hay không.”
Liên Ba gật đầu: “Vậy muội đi mau đi.”
“Ta tới hóng chuyện thôi.” Thanh Đàn quan sát nàng, ân cần hỏi: “Tỷ sao vậy? Có người bắt nạt tỷ à, có cần ta giúp không?”
Liên Ba kinh ngạc nhìn nàng, chợt hỏi: “Hình xăm trên trán muội có từ lúc nào vậy?”
Thanh Đàn sờ lên trán: “Trước khi được sư phụ mua lại, ta kiếm ăn trong một gánh xiếc biểu diễn chèo thuyền trên cột cao, chủ gánh xiếc tên là Đặng Thọt, là ông ta xăm cho ta.”
“Vì sao ông ta lại xăm cho muội một đóa hoa mai? Bên dưới hoa mai có vết bớt nào không?” Giờ phút này Liên Ba đã có chút tẩu hỏa nhập ma, nhìn chằm chằm vào đóa hoa mai đó, hận không thể nhìn xuyên qua hình xăm để thấy phần da thịt bên dưới.
Thanh Đàn cười lắc đầu: “Ta không còn nhớ chuyện lúc nhỏ nữa. Sư phụ ta nói có thể là ta bị Đặng Thọt đánh tới ngu người luôn rồi hoặc là đã uống thuốc gì đó làm tổn thương đến đầu óc.”
Liên Ba nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng: “Muội muội, nếu như ta bảo muội giúp một việc. Muội có thể đồng ý với ta không?”
Thanh Đàn rất vui vẻ hỏi: “Việc gì ạ?”
Liên Ba tâm loạn như ma mà nhìn nàng, lời đã đến khóe miệng nhưng lại cưỡng ép nuốt xuống: “Để ta suy nghĩ thêm chút nữa.”