Tiên Ngộ

chương 19: ngộ ?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Nhìn cái gì? Ý định ham muốn "sắc đẹp" của ta đây có đúng không? " Lê Minh phẫn nộ trước ánh mắt của hai thằng này. "Đẹp trai đúng là khổ" Lê Minh vô sỉ than thở.

Lý Hiên thấy thằng nhãi này vô sỉ như vậy cũng không thèm chấp, hắn ho khan gây sự chú ý của mọi người"Khụ khụ... Vào vấn đề chính, tối nay chúng ta họp..."dừng một chút, hắn nói tiếp"Họp gia đình"

"Gia đình? " Cả Lê Minh lẫn Lâm Tử đều ngẩn ra, "gia đình" từ này đối với cả hai bọn hắn đều quá mới mẻ. Cả hai đều là trẻ mồ côi, từ nhỏ chỉ biết tự dựa vào bản thân mà sống, sau này hai đứa gặp nhau trở thành "đôi bạn cùng tiến". Từ trước đến nay cả hai chưa từng nghĩ qua vấn đề này.

Quả thật điều Lý Hiên nói không sai, ba người bây giờ ở chung với nhau, hơn nữa sau này tiến, thoái cũng cùng nhau. Hai chữ "gia đình" coi như chấp nhận được.

"Ừm. Ta chấp nhận cụm danh từ mới này" Lê Minh gật đầu từ từ nói.

"Ta cũng vậy" Lâm Tử thỳ khỏi nói cho mất thỳ giờ.

"Được. Nếu tất cả đã đáp ứng thỳ chúng ta nên vạch kế hoạch cho gia đình này" Lý Hiên nói.

"Kế hoạch?" Lê Minh ngẩn ra, sau đó nói:"Lão đã nói thỳ chắc hẳn đã có dự tính. Nói ra xem nào" Lê Minh chắc rằng Lý Hiên đã có tính toán, hỏi thẳng hắn là nhanh nhất, đỡ mất thời gian suy nghĩ.

"Bắt đầu từ cửa hàng. Vấn đề này giao cho Lâm Tử, chúng ta cần phải bán thật nhiều, thật lớn. Với số dược thảo trong tay chúng ta, vấn đề này không quá khó. Chúng ta nên chú ý các loại kỳ trân dị bảo để bản thân sau này sử dụng, đặc biệt là nên tìm mua các loại đan phương, cả cổ lẫn mới. Chỉ cần yêu cầu đan phương một điều duy nhất, chính là chúng ta không có. Còn về phần dùng hay không dùng được cũng chẳng sao. Không dùng được thỳ ta mang bán." Lý Hiên bắt đầu bài diển thuyết của mình. Sau một hồi "nước miếng văng tung tóe" hắn dừng lại chờ ý kiến của hai người kia.

"Theo ta thỳ ngày đầu tiên chúng ta khai trương cửa hàng nên tạo ra một sự kiện gây sự chú ý của tất cả mọi người. Chúng ta nên bán đấu giá một cây Hỏa Linh thảo trăm năm nhằm lấy tiếng cho cửa hàng này" Lâm Tử rất ýt khi phát biểu nhưng vấn đề này hắn rất am hiểu. Bản thân Lâm Tử đã bán hàng rong trong một khoảng thời gian dài nên hắn cũng biết đôi chút về kinh doanh.

"Tốt." Lý Hiên gật đầu, hắn chỉ chú ý vấn đề có lợi cho tu luyện mà thôi. Còn vấn đề làm ăn này hắn cũng không quan tâm. Chỉ có một điều làm hắn suy nghĩ, Lâm Tử này cũng không ngu như đánh giá trước đó của hắn.

"Rất khá" Lê Minh gật đầu đồng ý. Hắn xoay chuyển ánh mắt lên người Lý Hiên, chờ đợi lão nói tiếp.

"Bây giờ chúng ta nên bàn về vấn đề thực lực" Lê Hiên quét ánh mắt nhìn hai người.

"Thực lực " đây đúng là trọng tâm của cuộc "họp gia đình" hôm nay. Lê Minh cau mày, thực lực của bản thân hắn quá thấp. Trong vấn đề tu luyện hắn lại rất ýt kiến thức, chỉ có thể mong chờ vào giải pháp đan dược và gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ Lý Hiên đây.

"Về phần Lê Minh, linh căn của ngươi quá kém, thậm chí không bằng Lâm Tử. Nói thẳng ra là ngươi có linh căn hơn phàm nhân một chút ýt mà thôi" Lý Hiên không bỏ qua cơ hội "chà đạp" Lê Minh chút nào.

Lê Minh khuôn mặt buồn rầu, đây chính là vấn đề đau khổ của hắn trong bao lâu nay. Hai năm qua hắn tu luyện chỉ lên được Linh khí kỳ tầng hai. Đau khổ nhất là hắn nuốt không biết bao nhiêu đan dược của Lý Hiên. Hơn nữa bản thân hắn cũng đi hái thêm dược thảo về luyện chế. Thế mà... Trong khi đó Lâm Tử chỉ mất có sáu tháng mà đã lên Linh Khí kỳ tầng một đỉnh. Ước mơ phi thăng giờ còn đâu.

Giờ đây hắn lại bị thằng cha Lý Hiên "xát muối", "Hừ. Ý gì nói nhanh đi" Lê Minh lạnh lùng nhìn Lý Hiên nói.

Lý Hiên đắc chí, "chiến thắng cuối cùng cũng về tay ông" trong lòng hắn bây giờ đang nhảy múa. Khuôn mặt hắn trở nên thâm thúy, hắn từ từ đứng lên đi qua đi lại vài bước.

Sau đó hắn nhìn Lê Minh rồi nói:"Có hai biện pháp, ngươi phải "ngộ" được những điều trong cuộc sống. Thứ hai là Giãn Mạch đan..."

"Giãn Mạch đan? Nói nghe thử coi" Lê Minh vội vàng nói. Cái "ngộ" gì gì đó hắn không hiểu. Còn về đan dược, hắn biết nuốt vào là xong.

"Từ từ... ta nói về "ngộ" trước đã..." Lý Hiên hai mắt vô thần hắn thỳ thào nói.

"Ngộ" là sự tỉnh thức về các hiện hữu và đời sống bằng cảm nhận nhãn quang, hay tâm hồn của lý nhân duyên. Đó là lúc con người,vật có linh trí bỗng nhiên trực nhận tính "Không", bản thân nó là "Không" cũng như toàn thể vũ trụ cũng là "Không". Chỉ với trực nhận đó, con người,vật có linh trí mới thấu hiểu được thể tính mọi hiện tượng. Tính "Không" hiểu ở đây không phải sự trống rỗng thông thường mà nói về một thể tính vô biên không thể dùng suy nghĩ, cảm nhận để đo lường, nằm ngoài cặp đối đãi có-không. Tính "Không" này không phải là một đối tượng để một chủ thể tiếp cận đến vì bản thân chủ thể cũng thuộc về nó. Vì vậy, "ngộ" là một kinh nghiệm không thể giải bày.

Tất cả con người hay vật có linh trí đều có thể "ngộ".

"Tửu ngộ"

"Họa ngộ"

"Tu la ngộ"

"Thực ngộ"

...

Và đối với người tu tiên còn có "ngộ" khi bế quan, khi tìm hiểu pháp quyết.

Nói tóm lại, bất kể lúc nào, thời gian nào chúng ta đều có thể "ngộ".

"Ngộ" không thể cầu chỉ có thể chờ.

Lý Hiên hai mắt dần dần bình tĩnh lại. Hắn cũng không thể lý giải triệt để cho vấn đề này. Hắn cũng đã từng trải qua cái "ngộ" này, nó không thể giải thích bằng lời. Chỉ có thể cảm nhận mà thôi.

Theo như cổ thư có nói, nếu muốn "ngộ" thỳ không khó, nhưng muốn từ "ngộ" đó "ngộ" ra tiếp nữa mới khó. Khi đó con người ta đã "triệt ngộ" trở về "Không"...

Lê Minh nghe xong thỳ choáng váng, cái vấn đề quái gì thế này "ngộ" rồi lại "Không", "Không" rồi lại "ngộ", đầu hắn nở to ra. Điên. Con mẹ nó càng suy nghĩ càng điên. "Điên có thể "ngộ"?" đúng, theo như cách nói trên của Lý Hiên thỳ có thể. Đâu biết chừng mai mối luyện công "tẩu hỏa nhập ma" có thể "ngộ" cũng nên.

"Dừng. Chúng ta nên quay về vấn đề Giãn Mạch Đan thỳ tốt hơn" Lê Minh mở miệng cắt đứt màn diễn thuyết này của Lý Hiên. Thằng cha này mà nói nữa thỳ không biết hắn "ngộ" ra được gì không.

"Hừ. Đây là vấn đề của tất cả người tu tiên ngươi có biết không? Ta muốn tốt cho ngươi không cảm ơn lại còn làm màu" Lý Hiên bất mãn gào lên. Hắn tốn bao công sức mới tìm cách trình bày được vấn đề này. Vậy mà lại bị cắt ngang.

Lê Minh không thèm quan tâm, da mặt hắn đâu để một ýt "nước miếng" thấm qua như vậy. "Được rồi. Lão nói về Giãn Mạch đan đi"

"Hừ" Lý Hiên bó tay với thằng nhãi này, không biết chừng người đầu tiên "vô sỉ ngộ" lại là Lê Minh cũng nên.

Lý Hiên đè nén cơn nộ hỏa này lại, hắn lạnh nhạt nói:"Giãn Mạch đan là đan dược giúp người sử dụng khơi thông, giãn nở kinh mạch, làm kinh mạch có thể hấp thu nhiều linh lực hơn. Nếu như bình thường ngươi chỉ dùng được một viên đan dược tăng linh lực thỳ khi ăn Giãn Mạch đan ngươi có thể ăn ba đến bốn viên đan dược tăng linh lực."

Lê Minh đang rất hưng phấn, nếu hắn dùng xong không phải có thể nuốt thêm gấp ba bốn lần đan dược sao. Khi đó thỳ... ha ha. Giấc mơ trường sinh của ta lãi được viết tiếp. Chưa vui sướng được bao lâu thỳ Lý Hiên "tạt" một gáo nước lạnh lên người hắn.

"Nhưng... đan phương luyện chế Giãn Mạch đan đã thất truyền từ lâu" Lý Hiên vẻ mặt lạnh lùng nói. Chính vì điều này nên hắn mới nói tỉ mỉ về vấn đề "ngộ" kia.

Lê Minh tiu ngỉu ngồi đó. Nếu không có Giãn Mạch đan thỳ cũng không sao. Với số tài nguyên của hắn bây giờ cũng sẽ đề cao tốc độ tu luyện rồi. Nhưng bản thân hắn lại muốn nhanh hơn. Không lẽ hắn phải "ngộ" gì gì kia sao. Ôi. Cuộc đời.

Truyện Chữ Hay