Trần Hiên âm trầm, thời điểm này hắn không đặt nhiều quan tâm trên người ba tên hắc y nhân nữa, bởi vì, ở một vị trí nào đó xung quanh đây, Trần Hiên mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện của một cỗ lực lượng truyền tống mạnh mẽ, địa điểm cụ thể còn không rõ, nhưng Trần Hiên dám chắc nó rất gần, thậm chí hấp lực từ mặt đất đang trói buộc Trần Hiên tựa hồ cũng từ truyền tống trận phát sinh.
Ngày trước, khi còn nhỏ, ở bên trong Đế Đô có ba cái tiểu truyền tống trận, một cái từ chính điện dẫn tới nội cung, dành cho cung tần cùng hoàng thân đi lại, Trần Hiên thường xuyên ở đó phá phách, cũng dễ hiểu tại sao Trần Hiên đối với lực lượng truyền tống lại nhạy cảm đến vậy.
" Ở đây người ta bày bố truyền tống trận để làm gì? Sẽ truyền tống đi đâu?" Trần Hiên kinh nghi nói thầm, ngưng trọng quan sát mặt đất bốn phía.
" Không chạy nữa sao? " Một tên hắc y nhân nhếch môi cười nhạt, thanh âm có chút trẻ trung, hắc y nhân lạnh lùng hướng Trần Hiên chậm rãi bước tới, tu vi hắn đã đạt đến Ngưng Khí kỳ tầng thứ mười, mỗi bước chân đều mang theo trọng lực, khí tức cũng cực kỳ kinh khủng.
Hắc y nhân này có lẽ là lão đại của đám người, hắn dễ dàng nhìn ra tu vi Trần Hiên, bởi vì nhìn ra được cho nên trong lòng mới không khỏi chấn động, đồng bạn của hắn, một tên Ngưng Khí tầng bảy, tên còn lại Ngưng Khí kỳ tầng thứ sáu, ở trên tu vi đều vượt trội so với Trần Hiên, vậy mà cả hai đều phải bỏ mạng, thậm chí bỏ mạng một cách vô cùng chóng vánh.
Ở Tu Chân giới, vượt cấp chém giết không phải là không thể xảy ra, đối với hạng thiên kiêu thì việc vượt vài tiểu cấp chém giết địch nhân là chuyện hết sức bình thường, tuy nhiên, hắn nhìn Trần Hiên, quan sát thật kỹ cũng không hề có một chút gì bóng dáng của thiên chi kiêu tử.
"Trên người tên này nhất định cất giấu bí mật" Hắc y nhân bước hơn mười bước thì bất giác dừng lại, ánh mắt nhìn Trần Hiên không khỏi toát ra một tia đề phòng.
Từ khi bọn hắn truy sát cho tới hiện tại, ngay lần đầu tiên giáp mặt vừa vặn nhìn thấy trong mắt đối phương một vòng lăng lệ, thời điểm này đối phương thậm chí còn không thèm để tâm, biểu tình vô cùng lạnh nhạt, nhãn thần thủy chung đặt ở bốn phía thiên địa, tựa hồ xem sự hiện diện của bọn hắn chỉ là bọt khí.
" Hắn không có chút gì tỏ ra sợ hãi, chẳng lẽ nào còn giữ lại hậu chiêu?" Hắc y nhân âm trầm, cẩn thận quan sát Trần Hiên, hắn tuyệt đối không phải kẻ nhát gan, thậm chí còn là hạng người sát phạt quyết đoán, nhưng trong mọi chuyện xưa nay đều hành động hết sức chu toàn, một khi không nắm chắc, một khi nhìn thấy được điều bất trắc thì nhất định sẽ không dại dột làm bừa.
Bằng vào phần tâm tính đó mà từ một tên tán tu thiên tư thấp kém, thiếu thốn tài nguyên, từng bước một đi tới độ cao hiện tại..Chưa đầy tuổi tu vi Ngưng Khí tầng thứ mười, nếu như đặt ở bất kỳ tông môn nào cũng đều sẽ là tồn tại thiên kiêu thuộc về tầng lớp trung thượng.
Sau một hồi quan sát, Trần Hiên nhận thấy, xung quanh mặt đất phạm vi trượng, ở chín vị trí phân biệt mọc lên chín tảng đá lớn bị rêu phong che lấp, những tảng đá này nhìn như trời sinh nhưng thực sự chú tâm mới thấy được quy luật ẩn tàng của nó, bốn tảng đá lớn nhất nằm ở bốn phương vị chuẩn xác, đông, tây, nam, bắc, bốn tảng đá nhỏ hơn nằm xen kẽ ở giữa, một tảng đá hình bầu dục đặt ở vị trí trung tâm, ngay bên dưới chân Trần Hiên.
" Đây chính xác là một cái truyền tống trận, nhưng có lẽ đã tồn tại quá lâu, bị gió mưa đảo lộn, không biết có còn sử dụng được hay không? Nếu như vẫn sử dụng được thì?.." Trần Hiên nói thầm, nhãn thần lóe lên một tia tinh mang thâm thúy, sau khi thở sâu mới hướng ánh nhìn đến vị trí ba tên hắc y nhân đang đứng, lạnh nhạt nhếch môi cười.
" Các ngươi truy sát ta là để cướp hay để báo thù cho hai tên kia?" Trần Hiên nhấc tay lau đi máu tươi trên khóe miệng, hàm răng trắng ởn còn loang vết máu tươi, biểu tình lạnh nhạt đến cực điểm.
" Nếu muốn báo thù thì lại đây..Còn muốn cướp..Đợi một lát, để ta xem thử, thứ lúc nãy mà ta cướp được.." Vừa nói, Trần Hiên vừa nhấc tay lấy từ bên hông hai cái túi trữ vật, tuy biểu tình hắn trước sau đều vô cùng trấn định, nhưng thực tế giờ phút này Trần Hiên đã cực kỳ gấp gáp.
Trần Hiên lại một lần nữa đánh cược, hắn đánh cược bên trong hai cái túi trữ vật kia nhất định có cất giấu linh thạch.. Bởi chỉ linh thạch mới có thể khởi động được truyền tống trận.. Đánh cược đối phương là hạng người chu toàn, cẩn trọng.. Biểu tình của hắn càng bất cần, càng bình tĩnh bao nhiêu sẽ càng khiến cho đối phương e dè bấy nhiêu, vì e dè mà không dám xuống tay động thủ.
Đúng như Trần Hiên phán đoán, bên trong hai cái túi trữ vật quả thực ngổn ngang một đống lớn linh thạch, linh thạch này có lẽ là do bọn chúng cướp được, tích lũy qua một đoạn thời gian khá dài, Trần Hiên âm thầm kích động, lúc này đã nhìn thấy con đường thoát khốn bày ra rõ ràng ở trước mắt.
" Nếu như cỗ truyền tống này vẫn có thể sử dụng..Chính là vận khí của ta quá tốt.. Nhưng nếu như vạn nhất.."
Trần Hiên âm trầm, khi một lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt hắn hoàn toàn trong suốt không có lấy một tia tạp niệm, khuôn mặt bình thản nhìn đám hắc y nhân, đồng thời trên tay xuất ra một viên linh thạch màu tím đậm.. Trần Hiên dùng lực, viên linh thạch bỗng nhiên vỡ vụn.
Ngay lập tức một cỗ linh lực nồng đậm trực tiếp bộc phát, linh lực này lấy Trần Hiên làm trung tâm sau đó cuồn cuộn lan tỏa, trên mặt đất, vị trí trung tâm tảng đá hình thoi thình lình lóe lên quang mang, đồng thời ở tám tảng đá còn lại quang mang cũng lần lượt lóe sáng.
Một cỗ lực lượng truyền tống mạnh mẽ bao phủ lấy Trần Hiên, một cái cột ánh sáng to lớn thẳng tắp phóng lên tận trời, ánh sáng này quá mức mãnh liệt, cực kỳ chói mắt, ba tên hắc y nhân đều phải cúi đầu, nhãn thần đau rát.
" Truyền tống trận?" Hắc y nhân lớn tiếng kinh hô nhưng đã chậm, cột sáng chỉ tồn tại trong vòng nửa cái hô hấp thì vụt tắt, theo đó, Trần Hiên cũng trống rỗng biến mất.
" Khốn kiếp! Lại để cho hắn chạy thoát..Nhưng làm sao tiểu tử kia biết được nơi này có truyền tống trận?" Hắc y nhân không hiểu, nghĩ nghĩ một chút mới nheo mày, trong lòng cực kỳ bực bội.
" Lão đại! Hắn chạy không thoát.. Có truyền tống cũng chỉ loanh quanh đây mà thôi, cứ theo khí tức mà tìm, nhất định phải báo thù cho lão nhị, lão tứ..".
Trần Hiên không thể mở mắt, bên tai vang lên thanh âm phong bạo dồn dập, đại não ong ong cộng hưởng, cả người hắn như bị kéo vào thế giới từ trường, toàn thân một khắc kịch liệt vặn vẹo, kịch liệt đau nhức, sau một tiếng kinh lôi nổ vang, cảm nhận được lực lượng truyền tống biến mất, Trần Hiên mới chậm rãi mở mắt, trước mặt hắn là một tòa cao sơn vĩ đại sừng sững đứng trong sương mù.
Ngọn núi này đỉnh chạm mây xanh, lưng chừng là sương mù, phía trên có quang mang cuốn động, to lớn không gì so sánh được, tựa hồ độc nhất vô nhị ở trong thiên địa, thời khắc Trần Hiên mở mắt, ngay từ hơi thở đầu tiên, một cỗ khí tức rêu phong theo hô hấp đi thẳng vào lồng ngực, khí tức này vô cùng khó tả, có lẽ đã tồn tại quá lâu, quá lâu mà phảng phất tư vị thâm trầm đại khí, càng mang theo một chút tang thương của tuế nguyệt.
Phía trên ngọn cao sơn nhìn thấy một cái động phủ, từ vị trí của Trần Hiên muốn đi lên buộc phải thông qua bậc cầu thang đá, mỗi bậc thang đều hết sức cổ kính, rêu phong phủ đầy, ngay bậc thang đầu tiên, phía bên phải mọc lên một tấm bia đá, trung tâm bia đá ngoài họa hình long phụng thì còn có một dòng chữ lớn, cổ tự xa xưa với lối viết cách điệu cực kỳ có thần, vừa nhìn liền khiến cho người ta có loại cảm giác thong thả như mây bay nước chảy, lại vừa toát lên vẻ uy nghiêm, để cho người ta lập tức nảy sinh tâm lý muốn quỳ bái.
Cổ Đạo Miếu.. Thủy Cổ Hoàng Thành.
Trần Hiên thở sâu, đầu không dám ngẩng cao, đối với tấm bia đá bất giác cúi đầu vái ra một vái thật dài, theo bậc thang trước mặt chậm rãi đi lên, bước chân cộng hưởng cùng nhịp tim, không hiểu vì lý do gì Trần Hiên cảm thấy cực kỳ hồi hộp, mặc dù lo sợ, thế nhưng trên cao không ngừng tản xuống một cỗ lực lượng triệu hoán như mời gọi, lực lượng này nhẹ nhàng nâng đỡ cả người Trần Hiên.
Vượt qua bậc cầu thang, Trần Hiên đứng ngay phía trước Cổ Đạo Miếu, cái này cũng không phải miếu, mà kỳ thực là một cái động phủ quá mức to lớn, đại môn khép hờ, mảnh sân bên dưới bị lấp đầy bởi lá vàng cùng gạch vụn.
Trần Hiên âm trầm hướng mắt nhìn vào bên trong, thần thái hết sức cung kính, địa phương này mang lại cho Trần Hiên một cỗ áp lực to lớn, áp lực tựa hồ còn vượt trên cả thiên địa..Mặc dù lo sợ, mặc dù bất an, thế nhưng trong tâm thức lại nảy sinh một loại thân thiết cảm xúc, một cỗ khát khao khó nói.
Không bao lâu sau chỉ thấy từ phương hướng bên trong Cổ Đạo Miếu mơ hồ truyền ra tiếng lầm rầm, thanh âm càng ngày càng lớn, phóng tới nơi này vờn quanh bốn phía thiên địa, hình thành nên một tầng sáng bảy màu.
Đại môn là một cánh cửa hình vòm khổng lồ, cánh cửa khép hờ bất động, giống như đã bị phong bế từ rất lâu, nhưng ánh sáng kia bao phủ liền khiến cho nó từ từ mở ra.
Trần Hiên nhìn đại môn đang mở trong mắt lộ ra một tia ngưng trọng, nhàn nhạt mở miệng:" Nơi này không biết là địa phương nào, nhưng hình như từ rất lâu rồi không có người sinh sống, ta đi vào chính là mạo phạm.." Vừa nói Trần Hiên vừa ôm quyền hướng về phía trước.
Sau một cái thở sâu mới chậm rãi nhấc chân, bước chân hắn không nhanh nhưng mỗi bước hạ xuống đều cực kỳ trầm ổn, từng bước từng bước dần dần tiến tới đại môn của Cổ Đạo Miếu đang mở sẵn, không chút do dự liền tiến vào bên trong.
Chớp mắt khi Trần Hiên đi vào bên trong Cổ Đạo Miếu, đại môn của Cổ Đạo Miếu Miếu từ từ khép lại, chỉ sau mấy cái hơi thở, ầm một tiếng, đại môn hoàn toàn đóng chặt.
Tầng ánh sáng bên ngoài cũng dần dần tiêu tán, hóa thành một đạo cầu vồng hướng bầu trời bên trên lặng lẽ biến mất.