Cường nỏ rõ ràng là nỏ của quân đội, thuẫn hoàn toàn không chống cự được, bị tên nỏ bắn thủng. Chỉ cần có người trúng tên một lát sau sẽ trúng độc, thân thể biến thành màu đen độc phát tử vong. Hơn nữa ở dưới tường thành sinh ra một tầng sương mù, kẻ nào ngửi phải lập tức ngã xuồng đất nôn mửa, mất đi sức chiến đấu. Thái Dược bang nhiều đời hái thuốc, dùng độc là sở trường của bọn chúng.
Trong hơn hai trăm người này có mười người vác búa công thành, hung hăng đập vào sơn môn của đối phương. Đùng. đùng... sơn môn không chút sứt mẻ, căn bản không có hiệu quả. Lúc này cung tiễn vẫn bắn ra mãnh liệt, khói độc dâng lên, lập tức đám đệ tử này kêu thảm thiết liên tục, cố gắng kiên trì một lát sau đó tất cả đều rút lui về phía sau, lao ra khỏi phạm vi công kích của đối phương. Chỉ có hơn ba mươi người may mắn thoát khỏi kiếp nạn này. Thật ra đây là thanh trừ, đây là Mã Lão Hắc mượn đao giết người.
Trên đầu tường chợt có một người hô lớn:
- Mã Đường chủ đã lâu không gặp, sơn môn này chẳng qua là chỉ là đạo thứ nhất, đơn giản nhất trong bảy đạo sơn môn chúng ta, các ngươi cũng đừng đi tìm cái chết. Nếu như vây khốn chúng ta trên núi, ta có tồn trữ lương thực không nhiều lắm, chỉ đủ chúng ta ăn hai năm, hai năm sau có thể vây cho chúng ta đói chết, ha ha ha....
Người này đúng là Bang chủ Thái Dược bang Phùng Viên, y lớn tiếng châm biếm Mã Lão Hắc. Tiếng nói của y vừa dứt, lặp tức trên tường vang lên tiếng thóa mạ, tiếng cười nhạo rần rần một mảnh.
Mã Lão Hắc hừ lạnh một tiếng, hỏi:
- Các vị trí đã tập trung xong chưa?
Có người tiến lên trả lời:
- Hết thảy xong xuôi.
Mã Lão Hắc nói:
- Được, chuẩn bị công kích. Nguồn:
Sau đó có hai mươi người trong đám người đi ra, bọn họ bắt đầu đóng cọc trên mặt đất sau đó lấy ra các loại linh kiện, tiến hành lắp ráp một thứ khí giới gì đó. Tuy rằng có rất nhiều linh kiện là do mọi người vận chuyển tới đây, nhưng Dư Tắc Thành vẫn phát hiện có người cầm túi càn khôn trên tay, lấy ra trong đó một ít cơ quan linh kiện mấu chốt.
Rất nhanh, mười chiếc xe bắn đá đã được lắp ráp xong xuôi, xe bắn đá này có hình thái kỳ dị, tinh xảo khéo léo, chỉ cao có hai thước, cánh tay đòn không quá năm thước. Nhưng thứ này cũng rất có danh tiếng, chính là vũ khí công thành khi Thang quốc đại chiến với quốc gia khác mới có thể thuyên chuyển, thuộc loại khí giới quân sự nghiêm chỉnh, đúng quy cách nhất, được quân đội của Thiết gia nắm giữ trong tay vô cùng chặt chẽ.
Không ngờ rằng Mã Lão Hắc có thể lấy được thứ này vào tay. Dư Tắc Thành và tất cả mọi người đều kinh hãi. Dư Tắc Thành quan sát kỹ hơn, tuy rằng hai mươi người kia mặc y phục của Hắc Hổ đường, nhưng hắn chưa từng gặp qua bất cứ người nào, xem ra nhất định là ngoại viện của Thiết gia giả mạo người trong Hắc Hổ đường.
Xe bắn đá chuẩn bị xong, sau đó có một chiếc xe tiến lên, từ trên xe dỡ xuống một loại đạn đá màu đen, to khoảng chừng đầu người. Thứ này gọi là hắc du đạn, nghe nói là chế tác từ một loại dầu đen ở trong thâm sơn. Chỉ cần hắc du đạn vỡ nát sẽ dấy lên lửa đen, không có gì mà không đốt cháy, chính là một trong những loại vũ khí hùng mạnh nhất của Thiết gia.
Đối phương thấy cảnh tượng này lập tức thanh âm thóa mạ biến mất. Sau đó ở trước mắt bao người, một viên hắc du đạn được đặt lên xe bắn đá, vèo một tiếng, hắc du đạn kia bay lên không, nhắm thẳng về phía Hoàng Thạch nhai.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào hắc du đạn, nhìn theo đường bay của nó trên không trung. Nó bay ra xa ngàn thước sau đó hạ xuống, lập tức rơi xuống lưng núi trần trụi của Hoàng Thạch nhai. Phù một tiếng, núi đá dấy lẻn ngọn lửa hừng hực.
Nơi đó cách xa sơn môn của đối phương khoảng chừng trăm thước, lập tức phía sau tường thành bùng nổ một tràng tiếng hoan hô và tiếng cười nhạo.
Dư Tắc Thành thương hại nhìn đối phương trên đầu thành. Bọn họ coi như xong rồi, cho dù tường thành cao tới mức nào, cơ quan nguy hiểm tới mức nào, lại thêm bố trí kịch độc cũng không thể nào cứu được bọn họ trước hắc du đạn này.
Quả nhiên hai mươi người Thiết gia kia không hề có phản ứng, bắt đầu nạp hắc du đạn lên xe bắn đá. Sau đó mười viên hắc du đạn phóng vút lên cao, viên đầu tiên khi nãy chi có tác dụng điều chỉnh cự ly, mười viên sau này hoàn toàn rơi xuống trúng ngay phía sau tường thành, đúng vào Tổng môn của Thái Dược bang. Lập tức bên trong nổi lên một trận lửa lớn, còn có tiếng kêu thảm thiết vang lên, đó là tiếng kêu của người bị dầu đen đốt, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Sau đó người Thiết gia lại bắt đầu nạp đạn cho xe bắn đá, nếu cứ bắn tiếp tục như vậy, toàn bộ Thái Dược bang nhất định sẽ bị đốt thành biển lửa, không sống sót được một người.
Đúng lúc này, sơn môn của đối phương bất chợt mở ra, một đội nhân mã bên trong xông ra, không ngờ là ba mươi kỵ binh. Bọn chúng toàn thân khoác áo giáp, cầm trong tay trảm mã trọng đao, hơn nữa vật cỡi dưới thân không ngờ không phải là chiến mã, mà là các loại mãnh thú như mãnh hổ, sư tử, dã lang, sơn lộc, hắc báo...
Đám mãnh thú này vừa ra liền dâng lên một cỗ tinh phong, chúng nó có con thét dài, có con gầm rú, lập tức ngựa trong trận Hắc Hổ đường bắt đầu hí vang, rút lui về phía sau, hoàn toàn bị chấn nhiếp về mặt khí thế.
Ở phía sau bọn chúng là đệ tử Thái Dược bang, có khoảng hơn bảy trăm người, có thể nói là tinh nhuệ đã xuất ra hết. Xem ra Bang chủ Thái Dược bang nhìn thấy đối phương lắp ráp xe bắn đá đã biết sơn trại không thủ được, bắt đầu tổ chức nhân thủ chuẩn bị xung phong, hiện tại đánh ra một lượt, muốn khắc địch trong nháy mắt.
Nhìn thấy kỵ binh Thái Dược bang đang xung phong về phía trước, dưới thân cỡi mãnh thú, trong tay múa may chiến mã trọng đao nặng khoảng chừng trăm cân, lập tức đệ tử Hắc Hổ đường bắt đầu lui về phía sau. Tất cả mọi người đều lăn lộn trên chốn giang hồ đã lâu, thông thường giang hồ chém giết nhau nhiều nhất bất quá chỉ mấy trăm người, đây quả thật tựa như trận chiến giữa hai quốc gia, cảnh tượng này chưa từng thấy qua.
Dư Tắc Thành lập tức nhìn ra sở dĩ ba mươi người có thể cầm lấy vũ khí nặng như vậy, toàn là nhờ vào Đại Lực Kim Cương phù do Lý Dạ Bạch chế tác duy trì. Bọn chúng có thể cỡi mãnh thú, cũng có thể là do Lý Dạ Bạch truyền thụ.
Mã Lão Hắc vung tay lên, ở phía sau đội ngũ lao ra ba mươi thiết kỵ, đây là Mãnh Hồ thiết kỵ, chiến lực hùng mạnh nhất của Mãnh Hồ bang, cũng là của cải quý giá nhất của Mãnh Hổ bang. Lúc trước cũng nhờ vào bọn họ mới tiêu diệt được một trăm lẻ tám lang kỵ của Dã Lang bang.
Mãnh Hổ thiết kỵ xông về phía đối phương, bọn họ cũng mặc giáp toàn thân, tuy nhiên giáp này chính là trọng kỵ giáp của Thang quốc, một chiếc giáp như vậy trị giá ngàn vàng, toàn bộ Thang quốc bất quá chỉ có ba ngàn chiếc. Mãnh Hổ bang cũng chỉ có được không đến trăm chiếc, ba mươi thiết kỵ này hẳn là của Tổng môn chi viện.
Giáp trụ của đối phương đối diện so cùng bọn họ đối lập tựa như đồ chơi trẻ nhỏ, kỵ binh hai bên xông về phía trước, sau đó liền va chạm với nhau cùng một chỗ, phát sinh đại chiến.
Trong khoảnh khắc hai bên tiếp xúc với nhau, mãnh thú Thái Dược bang đột nhiên phát ra các thứ tiếng gầm rú, hổ rống sư tử gầm. Lập tức thanh âm thảm thiết vang lên, ba mươi chiến mã thiết kỵ của Hắc Hổ đường tuy rằng từng chịu qua nhiều loại huấn luyện, nhưng bản năng sinh vật khiến cho bọn nó lập tức trở nên hỗn loạn, thậm chí con tê liệt ngã xuống, bỏ lại chú nhân.
Cứ như vậy hai bên lần lượt tấn công qua lại với nhau, cũng chỉ sau vài lần hô hấp, ngươi bổ ta chém, đao qua kiếm lại, chỉ thấy trận doanh của đối phương xuất hiện vô số lá chắn bảo vệ. Bên phe Mãnh Hổ bang vang lên những tiếng kêu thảm thiết liên tục, tốc độ vật cưỡi hai bên cực nhanh, hai bên cũng tách ra rất nhanh, nhìn sang Mãnh Hổ thiết kỵ chỉ có ba người còn ngồi ngay ngắn trên ngựa, những người khác đều bị chém rơi xuống ngựa.
Thái Dược bang có ba người ngã ngựa, những người khác đều hoàn hảo không tổn hao gì. Bọn chúng làm cho vật cỡi của Mãnh Hổ thiết kỵ loạn trận cước trước, sau đó ỷ vào trên người mình có lá chắn bảo vệ, xông vào đánh nhầu cùng đối phương. Dưới sự trợ giúp của Đại Lực Kim Cương phù. bọn chúng trở nên hùng mạnh vô cùng, lập tức sau một trận chiến này, Mãnh Hổ thiết kỵ gần như toàn quân bị giết.
Còn lại ba tên Mãnh Hổ thiết kỵ, bản thân đều là cao thủ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhờ vậy mới may mắn thoát khói kiếp nạn. Bọn họ giục ngựa chạy qua bên trái, tránh đi đệ tử của đối phương ở phía sau, chạy trốn về phía rừng cây gần đó.
Thái Dược bang đại thắng, lập tức khí thế tăng vọt, hò giết liên tục, phóng về phía các đệ tử Hắc Hổ đường, muốn phá hư xe bắn đá.
Tất cả đệ từ Hắc Hổ đường đều biến sắc, có người bắt đầu chậm rãi lui về phía sau. Mã Lão Hắc quát:
- Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh chỉ một giờ, đã đến lúc cần các huynh đệ máu chảy đầu rơi! Mọi người xung phong cho ta, kẻ nào lui về phía sau, giết không tha!
Sau đó Thôi Nhân Hùng bên cạnh rút trường kiếm ra quát:
Lên hết cho ta, giết một đệ tử thông thường thưởng cho hai mươi lượng bạc trắng, giết một Chấp Sự đầu mục thưởng cho trăm lượng bạc trắng, giết chết kỵ binh của địch thưởng cho năm trăm lượng bạc trắng, giết chết Bang chủ Thái Dược bang thường cho ba ngàn lượng bạc trắng. Kẻ nào bị thương vĩnh viễn được cung cấp nuôi dưỡng với thân phận đệ tử, kẻ nào tử trận trợ cấp gia tăng năm lần tiền tử tuất, hậu duệ được trực tiếp gia nhập Hắc Hổ đường.
Tiền tài làm động lòng người, lập tức có người ánh mắt sáng rực, một đệ tử bình thường của Thái Dược bang không ngờ trị giá nửa năm tiền lương của mình, lập tức chiến ý dâng lên.
Dư Tắc Thành cũng rút CươngNgọc bảo kiếm ra, quát lớn:
- Chúng đệ tử nghe lệnh, giết cho ta!
Sau đó hắn là người thứ nhất xông lên, lập tức bọn thủ hạ Phó Cương, Lâm Diệp Hồng cũng theo sát phía sau. Sau đó những đệ tử Hắc Hổ đường khác la lên một tiếng, cũng xung phong lên.
Dư Tắc Thành hạ giọng nói:
- Theo sau ta, mọi người tránh kỵ binh của đối phương, tìm đệ tử thông thường của địch ở phía sau mà chiến đấu.
Lúc này chiến đấu cùng kỵ binh của đối phương quả thật là ngu xuẩn. Mặt khác, mục tiêu tấn công của kỵ binh đối phương là mười chiếc xe bắn đá, bọn Dư Tắc Thành lại cố ý tránh đi đối phương, không hăm hở xông lên đi ngăn cản kỵ binh như đám đệ tử khác. Đúng lúc bọn Dư Tắc Thành tránh sang một bên lập tức bộ binh Thái Dược bang phía sau cũng vừa xông tới, hai bên ngàn người bắt đầu chém giết lẫn nhau, tiếng hò giết vang trời.
Dư Tắc Thành vừa xông vào đám đệ tử đối phương, lập tức phía trước có năm thanh thương thép đâm về phía hắn. Năm thanh thương thép này cao thấp vũ động, phong tỏa tất cả đường lui của Dư Tắc Thành, xem ra là một bộ chiến pháp hợp kích, muốn giết chết Dư Tắc Thành ngay tại nơi này.
Dư Tắc Thành vừa động Cương Ngọc, kiếm thế như hoa sen, gió cuốn mây tan. Rắc một tiếng vang lên, năm thanh thương thép bị cương năng phóng xuất cắt ngang, lập tức gãy hết toàn bộ. Đồng thời cổ họng, trước ngực năm người sử thương xuất hiện đầy vết máu, sau đó máu tươi phun tung tóe, năm người một kiếm toàn bộ tử vong.
Sau khi Dư Tắc Thành phóng xuất cương năng lập tức bất động, phía sau Câu Liên Tam Ưng bèn xông lên ngăn cản thế công của đối phương, bảo vệ Dư Tắc Thành vận khí hồi phục. Trong thời gian qua, đám đệ tử thủ hạ của Dư Tắc Thành diễn luvện chiến trận vốn không ngừng nghỉ, hiện tại rốt cục phát huy tác dụng, đánh cho đối phương tơi bời hoa lá.
Một địch nhân phía trước cầm trong tay song chùy múa may vù vù xé gió, một chùy đã đánh cho Tam Ưng phải thối lui, có thể thấy được y cũng sử dụng Đại Lực Kim Cương phù. Dư Tắc Thành lại xuất kiếm, cương khí theo bảo kiếm đâm thẳng mà ra. Người nọ cầm chùv đón đỡ, cương năng lập tức xuyên phá thân chùy của y đâm trúng vào cổ họng y, lập tức chết ngay tại chỗ.
Sau khi bắt đầu giao thủ, đệ tử Thái Dược bang bắt đầu ngăn chặn không được. Mặc dù có bùa hộ mệnh trợ giúp, nhưng về phương diện vũ lực vẫn kém rất nhiều, trận chiến này bọn chúng nhất định thất bại.
Thái Dược bang kỵ binh quyết chí tiến lên, dư quang khóe mắt Dư Tắc Thành luôn luôn nhìn đại chiến bên kia, nơi đó mới là nhân tố mấu chốt quyết định thắng bại cả chiến trường.
Chỉ thấy tay Lưu Đạo Hàn múa tít Ngũ Lang Bát Quái Côn xông vào đối phương, nháy mắt đã đánh hạ vật cỡi của một ky binh đối phương, sau đó lại vung lên một côn đập đầu đối phương vỡ toang. Nhưng y còn chưa kịp thu côn kỵ binh của đối phương đã lướt nhanh qua sau đó bị Bang chủ Thái Dược bang Phùng Viễn một đao chặt đứt thiết côn, thủ cấp bay lên. Đám đệ tử thủ hạ do y dẫn dắt đều bị ky binh chém chết dưới đao, hoặc bị mãnh thú cắn thương, không người nào làm gì được.
Hai bên đại chiến, đao quang kiếm ảnh, búa rìu ngút trời, tiếng hô giết không ngừng, máu tươi văng khắp nơi, đại chiến liên miên. Không ai ngăn được kỵ binh của đối phương, lập tức bọn chúng vọt tới trước xe bắn đá. Dũng sĩ Thiết gia quả nhiên anh hùng, vẫn không thèm để ý đối phương đang xông tới gần, điềm tĩnh nạp từng loạt hắc du đạn. Xa xa ở Tông môn của Thái Dược bang, lửa lớn đã bùng lên, xem ra không thể dập tắt.
Mã Lão Hắc quay đầu nói với bốn vị cao thủ Tiên Thiên ngồi ở ghế Thái sư:
- Vốn định mời các vị đối phó cao nhân đối phương, nhưng hiện tại tình thế nguy cấp chỉ có thê làm phiền các vị.
Trần Qua Tử là người thứ nhất đứng dậy hô to:
- Ăn lộc của vua, vì vua làm việc!
Dứt lời nhảy dựng lên, xông về phía kỵ binh của đối phương. Ba người còn lại cũng đứng lên, bọn họ phóng xuất khí thế xông về phía kỵ binh.
Khí thế Tiên Thiên của bốn người này lập tức áp chế toàn trường, tình thế lập tức xoay chuyển. Lúc trước này đám mãnh thú áp chế Mãnh Hổ thiết kỵ, hiện tại ngược lại bị khí thế của cao thủ Tiên Thiên đè ép lập tức đám mãnh thú này bắt đầu kinh hoảng run rẩy không dám xung phong về phía trước. Trần Qua Tử rống to:
- Thiên Tàn Cước!
Một cước đá ra, chân khí tụ tập thành hình một cước rất lớn khoáng chừng sáu thước, mắt thường có thể thấy được, lập tức bay ra xa năm trượng, đánh trúng đối phương. Tuy rằng trên người ba tên kỵ binh lóe lên lá chắn bảo vệ, nhưng lá chắn nháy mắt đã vỡ, bị chân khí còn sót lại lập tức đánh cho tơi tả.
Các cao thủ Tiên Thiên khác lập tức ra chiêu, Dương Thành Lâm giở ra Hóa Điệp đại pháp, hai người còn lại một đao một kiếm, hoành hành giữa ba mươi kỵ binh. Lập tức mạnh ai nấy giở ra hiểm chiêu tàn sát, nháy mắt kỵ binh của địch chỉ còn lại không đến mười người, sử dụng mãnh thú đang cưỡi chạy trốn về phía sơn môn.
Đúng lúc này trong rừng cây gần đó xông ra ba mươi Mãnh Hổ thiết kỵ, bọn họ cùng ba người còn sót lại họp cùng một chỗ ngăn cản đường lui của Thái Dược bang. Bọn họ đánh vào giữa đám đệ tử thông thường của Thái Dược bang, giống như bánh xe sắt nghiền ép, không ai có thể ngăn trở bọn họ, lập tức máu tươi chảy thành sông. Đây là hậu thủ mai phục do Mã Lão Hắc chuẩn bị từ trước.
Trần Qua Tử rống to liên tục, lại là một chiêu Thiên Tàn Cước đá chết một tên đệ tử kỵ binh đối phương. Từ sau khi bị què chân, y chưa từng đánh trận nào sảng khoái như vậy, hiện tại đại khai sát giới một trận, rốt cục giải phóng oán khí mấy năm nay chất chứa trong lòng, lúc này để xem còn ai dám coi thường mình.
Đột nhiên trong thành vang lên một tiếng thét dài, thanh âm rung trời, một người từ từ bay lên không, cao đến trăm trượng, sau đó nhắm hướng chiến trường bay nhanh tới, nháy mắt đã đến. Người này bay tới trước mặt Trần Qua Tử, chậm rãi rơi xuống đất, nhìn mọi người xung quanh, người này chính là Lý Dạ Bạch.
Dư Tắc Thành ở xa xa làm bộ chém giết cùng đám đệ tử Thái Dược bang, nhưng toàn bộ tinh lực tập trung vào bên này. Hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, tuy rằng Lý Dạ Bạch ngoài mặt tỏ ra tự nhiên ung dung, thật ra hắn là bản thân đã bị trọng thương, hiện tại chỉ là giả vờ. Nếu không lão sẽ không đợi cho mình rơi xuống đất mới động thủ. Có thể thấy được ngoại trừ phi kiếm bản mệnh, lão hoàn toàn không thể sử dụng những pháp thuật khác.
Bang chủ Thái Dược bang vừa thấy lão xuất hiện, cất tiếng hô lớn:
- Sư tổ, sao người lại tới đây, không phải nói tương lai sẽ báo thù cho chúng ta hay sao, xin người hãv đi mau!
Sau khi LÝ Dạ Bạch rơi xuống đất bèn nói:
- Ta không thể chịu được cảnh bọn chúng giết chóc đệ tử chúng ta như vậy.
Sau đó chỉ vào Trần Qua Tử, trên tay xuất hiện một đạo bạch quang, chính là phi kiếm mới vừa khống chế lúc nãy, đâm về phía Trần Qua Tử.
Trần Qua Tử lâm vào cảnh chỉ mành treo chuông, lập tức rống to:
- Thiên Tàn Bát Phương.
Bất chợt y liều chết đá ra Thiên Tàn Cước, một mạch đá ra liên tục hơn hai mươi cước chân khí rất lớn muốn ngăn cản phi kiếm của đối phương.
Lập tức phi kiếm và cước chân khí chạm vào nhau, phi kiếm nháy mắt đâm thủng tất cả cước chân khí. Sau đó bạch quang chớp động, Trần Qua Tử phát hiện ra thân thể của mình nhẹ bồng, vòng bảo vệ chân khí do mình phóng xuất dường như không có tác dụng trước phi kiếm. Thủ cấp y bay vút lên không, ý niệm cuối cùng nảy ra trong đầu:
-Ta còn có tuyệt chiêu chưa xuất ra kia mà...
Trần Qua Tử vừa chết, lập tức thỏ chết cáo buồn, ba cao thủ Tiên Thiên còn lại biết rõ không phải ngươi chết chính là ta chết, bọn họ rống to, trên người Dương Thành Lâm bay ra mười ba con bướm chân khí tấn công. Cao thủ sử kiếm chợt lóe, nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mười trượng, vọt tới phía sau Lý Dạ Bạch, đâm ra một kiếm. Cao thủ sử đao nhảy lên cao, một ánh đao mang dài chừng hai trượng xuất hiện, dốc hết toàn lực bổ xuống Lý Dạ Bạch phía dưới.
Trên người Lý Dạ Bạch bất chợt xuất hiện một lá chắn bạch quang bảo vệ, đây là bùa hộ mệnh bảo vệ. Bùa hộ mệnh, này có chất lượng rất tốt, bất kể là con bướm chân khí hay là bảo kiếm đâm như điên cuồng, hay là đao mang bổ chém, lá chắn bạch quang kia vẫn bình yên vô sự.
Lý Dạ Bạch được sự che chở của lá chắn bạch quang, điều khiển phi kiếm hóa thành một đạo bạch quang. Cao thủ sử đao kia vừa mới rơi xuống đất phi kiếm đã tới lập tức huyết quang chợt lóe, cao thủ sử đao bị chém cụt tay, đại đao và cánh tay cùng bay ra một lượt.
Sau đó phi kiếm bay thẳng tới Dương Thành Lâm, bươm bướm chân khí do Dương Thành Lâm sai khiến lập tức nghịch chuyển, phi kiếm vọt tới trước người lão lập tức bị đẩy lùi. Nhưng tốc độ của phi kiếm cực nhanh lại một lần nữa bay vụt đến. Dương Thành Lâm xuất ra hết võ công của mình, lần thứ hai đẩy lùi phi kiếm. Đợi đến lần thứ ba, lão vẫn muốn tiếp tục đẩy lùi, chợt phát hiện ra tim mình lạnh toát, mình đã bị phi kiếm xuyên qua thấu ngực, chết thảm ngay tại chỗ.