Dư Tắc Thành vừa tính kế vừa cất bước chạy nhanh hơn, không lâu sau đã trở về huyện thành Sơn Trúc. Chưa vào tới trong thành, Dư Tắc Thành đã có chủ ý, chỉ còn đường cáo mượn oai hùm, dẫn hổ nuốt lang.
Dư Tắc Thành không quay về trụ sở, mà là chạy thẳng đến Yên Chi lâu. Hắn quyết định trước tiên trốn ở Yên Chi lâu vài ngày đã, nơi này có Nhã Hương, chỉ cần mình châm ngòi một chút. Nhã Hương không phải từng thổi phồng sư môn bọn họ lợi hại đến mức nào sao? Thời điểm cho nàng biểu hiện uy lực đã tới... về phần suy nghĩ trốn tránh phía sau nữ nhân sẽ bị người nhạo báng, trước mặt sinh tử đã trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Dư Tắc Thành tiến vào Yên Chi lâu, chạy thẳng lên một ngôi lầu, quát bảo nô tỳ gọi Nhã Hương ra tiếp khách.
Lầu các này là một trong ba mươi sáu lầu của Yên Chi lâu, có danh hiệu là Vọng Nguvệt lâu. là mộc lâu ba tầng, tầng cao nhất chính là một bình đài phong cách cổ xưa thanh lịch, thích hợp cho kẻ sĩ phong nhã ở đây ngắm trăng làm thơ, thưởng thức ca múa.
Dư Tắc Thành vừa mới lên Vọng Nguyệt lâu, Nhã Hương lập tức xuất hiện. Lúc này trong đâu mày cuối mắt nàng đều lộ vẻ cười, xuân phong thích ý, bộ dáng câu hồn vừa thấy đã biết là giai nhân trong chốn trăng hoa.
Nàng nhìn thấy Dư Tắc Thành, đột nhiên che miệng cười, phong tình vạn chủng, phong thái diễm lệ tăng thêm gấp mấy lần so với trước kia, nhưng cũng càng thêm vẻ sa đọa trăng hoa.
Dư Tắc Thành vừa chắp tay khẽ thi lễ, Nhã Hương thở dài một tiếng, bàn tay trắng nõn ngăn lại, lập tức thế giới xung quanh tách ra làm hai, chính là Diệu Hóa Tham Hợp Vực, sau đó mới nói:
- Thấy ngươi như vậy chắc có lẽ không phải tới đây chơi đùa, nói đi, có chuyện gì?
Lúc này nàng mới khôi phục lại nguyên dạng, lại có vài phần lạnh như băng.
Dư Tắc Thành vội vàng nói:
- Đệ phát hiện ra một bảo địa, hái được ở đó vô số linh thảo dược liệu, trước kia tỷ đã nói thu mua mấy thứ này. đệ bèn mang tới đây.
Nhã Hương đi tới, mở chiếc bao lớn của Du Tắc Thành ra bắt đầu quan sát dược thảo. Dư Tắc Thành mở túi càn khôn ra lấy toàn bộ dược liệu bên trong ra ngoài, để cho Nhã Hương xem xét.
Nhã Hương nhin vài lần, không khỏi buồn bực khoát tay nói:
- Chỉ là một ít dược liệu không quá ba trăm năm, dược tính quá yếu, ngươi cho rằng ta là chủ tiệm ve chai đồng nát hay sao, cái gi cũng mang tới bán ta? Xem bề ngoài, phải chăng ngươi vừa đánh cướp vườn dược thảo nhà ai, cẩn thận đề phòng người ta tới tìm ngươi trả thù...Những lời này của Nhã Hương nói ra chậm rãi như tơ kéo, giọng nói triền miên, mang theo một hương vị hấp dẫn mê hồn. Những lời này vừa lọt vào tai Dư Tắc Thành, không khỏi khiến cho Dư Tắc Thành phái cau mày. Hắn không vì dược liệu không tốt mà cau mày, mà vì Nhã Hương, một thời gian trước nàng còn có tư thế oai hùng hiên ngang biết bao. hiện tại lại biến thành bộ dáng mê hoặc lòng người thế này, khiến cho Dư Tắc Thành không khỏi cảm thấy trong lòng tê tái.
Dường như Nhã Hương cảm nhận được suy nghĩ của Dư Tắc Thành, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dư Tắc Thành, hai mắt thanh tịnh như nước, nói:
- Người tu tiên chúng ta chỉ cần có thể nâng cao tu vi, tăng tiến cảnh giới, sẽ liều mạng tiến thủ, muôn thác không từ, ở nơi này chẳng qua chi là trò chơi chốn nhân gian mà thôi, dù là thật sự cần phải đọa nhập phong trần, bị người đùa bỡn, rơi xuống địa ngục Vô Gián, chỉ cần tu vi tăng tiến, cho dù bị hủy thân túi da bề ngoài này, có gì là đáng tiếc?
Lời nói này kiên định vô cùng, trong khoảnh khắc, dường như Dư Tắc Thành đã thấy được niềm tin và lý tưởng của Nhã Hương, đây là đạo của nàng.
Dư Tắc Thành ôm quyền nói:
- Tắc Thành đã hiểu, thụ giáo, đa tạ chỉ điểm.
Nói xong vái dài sát đất, những lời này của Nhã Hương giống như một gáo nước lạnh giội lên đầu có ích lợi rất lớn đối với Dư Tắc Thành.
Nhã Hương rất hài lòng về thái độ cũa Dư Tắc Thành, vừa nói hết lời, còn nói thêm:
- Mấy thứ này đối với ta vô dụng, để ta tìm cho ngươi một người, bảo lão tới thu đống rác này của ngươi.
Nói xong, nàng vung tay lên, một con hạc giấy bay ra, bay vào trong thành. Chờ một lúc. nàng tiếp tục nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Người này là một trong những trưởng lão của Thủy Vân tông, Thái thượng trưởng lão do Thạch gia cung phụng. Lão sống trong huyện thành Son Trúc, am hiểu luyện đan, có lẽ số dược thảo này hữu dụng đối với lão. Không nên đắc tội với lão, có thể nói người chân chính định đoạt ở Thạch gia chính là lão.
Nhã Hương còn chưa dứt lời, chợt một thanh âm vang lên đáp lại:
- Hương Phi tiên tử đã quá xem trọng lão hủ rồi,kỳ thật lão hủ bất quá chỉ là một cây củi mục mà thôi.
Trong khoảng không trước mặt Dư Tắc Thành, một lão già chậm rãi từ ngoài vách kết giới bước vào. Người này Dư Tắc Thành có biết, chính là vị tiên sinh hay ngồi ớ Bách Thảo đường của huyện thành Sơn Trúc, danh y Thạch đại phu. Dư Tắc Thành vì chữa thương cho đệ tử thủ hạ, từng mời lão vài lần, nhưng không hề nhìn ra lão là người tu tiên. Không ngờ lão lại có lai lịch như vậy, may là trước kia Dư Tắc Thành đối với lão lễ phép có thừa.
Dư Tắc Thành vội vàng đứng lên thi lễ nói:
- Đệ tử Dư Tắc Thành không biết Lư Sơn chân diện mục của tiền bối, xin tiền bối miễn chấp.
Thạch đại phu cười nói:
- Ha ha, nếu để ngươi nhìn ra được, lão hủ còn lăn lộn được sao. Quả nhiên thiên tư hơn người, khó trách có thể chấn vỡ vấn Tâm phù của ta.
Dư Tắc Thành không hiểu ra sao, Thạch đại phu cũng không giải thích, lại hỏi:
- Hương Phi tiên tử gửi thư nói ngươi hái được không ít linh thảo, cho nên ta đến xem, ở nơi nào?
Dư Tắc Thành chỉ về phía đống dược thảo của mình đã bày chỉnh tề bên cạnh, nói:
- Tất cả đểu ở nơi này, mời tiền bối xem qua.
Thạch đại phu bước tới tiện tay cầm lấy một gốc linh chi, liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái, kỳ thật là muốn thử xem hắn có thể phân biệt được không, Dư Tắc Thành vội vàng nói:
- Đâv hẳn là Địa Hỏa Chi, chủ yếu dùng địa hỏa cung cấp nuôi dưỡng, tưới bằng Hàn Băng thủy, dùng tu dưỡng nhan sắc, kéo dài tuổi thọ. Hiện tại trưởng thành như vậy khoảng chừng hai trăm năm tuổi, hẳn là trị giá bốn viên linh thạch hạ phẩm.
Thạch đại phu gật gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi, lại cầm lấy một gốc dược thảo khác, tiếp tục khảo nghiệm Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành hồi đáp:
- Đây là Phong Ti Quả, dược tính của nó có thể giải độc, tăng tiến tiêu hóa, có thể làm phụ liệu phối dược, mười gốc này trị giá một viên linh thạch.
Thấv Thạch đại phu cẩm lấy gốc dược thảo thứ ba, trong lòng Dư Tắc Thành thoáng động, làm bộ như không biết, lấy Phù Đò lục trong túi càn khôn ra xem xét một chút, sau đó mới giải thích.
Mục đích chính của Dư Tắc Thành là lấy Phù Đồ lục ra, sách này là bản lưu hành nội bộ của Diệu Hóa tông, hắn lại ngồi bên cạnh đệ tử Diệu Hóa tông, như vậy Thạch đại phu vừa thấy nhất định sẽ có ấn tượng rằng hắn và Diệu Hóa tông có liên quan. Sau này Nhã Hương chấm dứt lịch luyện, rời khỏi nơi này, Thạch đại phu có cảm giác này đối với hắn cũng sẽ lễ nhượng ba phần, đây là cáo mượn oai hùm, người trùm da hô. -
Dư Tăc Thành nhìn thoáng qua, trả lời xong vấn đề này, sau đó cất Phù Đồ lục đi, lúc này Nhã Hương bên cạnh chợt nói:
- Thạch lão, tất cả linh thảo này tặng cho lão, khẩn trương đem đi đi, đừng khảo nghiệm nọ kia nữa.
Nhã Hương vừa thốt ra lời này. Thạch đại phu cau mày. tim Dư Tắc Thành nhảy dựng. Số linh thảo nàv ít nhất cũng trị giá năm trăm viên linh thạch, đều là của mình, vì sao Nhã Hương vừa mở miệng đã tặng hết cho người ta như vậy? Nhưng Dư Tắc Thành lòng dạ thâm trầm, trên mặt không hề biến sắc, cũng không nói một câu.
Thạch đại phu thở dài một tiếng, nói:
- Xin Hương Phi tiên tử cứ nói, chuyện mà lão hủ có thể làm được, nhất định sẽ làm.
Nhã Hương nói:
Ta nhớ sang năm Lĩnh Tây sáu phái các ngươi có một đại lễ tuyển nhận đệ tử. Đại Hội Thăng Tiên. Ta thấy thân thế của vị tiểu huynh đệ hoàn toàn trong sạch, thiên tư không tồi. hoàn toàn có tư cách trúng cử, sang năm phiền lão đề cử giùm một chút, để cho hắn có thể gia nhập đại lễ sáu phái, tương lai cũng có một xuất thân tốt. Sau này xuất sư tự mình xây dựng quốc gia, phú quý một hồi, lão xem có khả thi không?
Nghe nói như thế Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, đây không phái là cái gì đại lễ tuyển nhận đệ tử mà gia gia đã nói sao? Tương lai xuất sư tự mình xây dựng quốc gia? Là nói giỡn sao? Tuy nhiên nếu gia nhập Lĩnh Tâv sáu phái gì đó, tu tiên có người chỉ lối, vẫn tốt hơn gấp trăm lần so với mình không biết gì cả, mài mò tu luyện.
Nghĩ đến đây Dư Tắc Thành lập tức quyết định. Vì ích lợi rất có thể nhận được trong tương lai. Dư Tắc Thành lập tức từ bỏ số dược liệu trị giá năm trăm viên linh thạch trước mắt này, đứng lên khom người nói với Thạch đại phu:
- Xin tiền bối giúp đỡ...
Được rồi, sang năm quả thật ta còn thừa một danh ngạch, cứ như vậy đi. Tuy nhiên Dư Tắc Thành ngươi phải hiểu rõ ràng, Ngũ Hành Linh Căn của ngươi, con đường tu tiên vạn phần gian nan, nếu như không có kỳ ngộ. Trúc Cơ kỳ chính là thành tựu lớn nhất của ngươi. Nhưng nếu tu tiên, toàn bộ quyền thế hiện tại của ngươi đều phải vứt bỏ, trong núi sâu không ngày không tháng, khi trở về nhà thân nhân của ngươi rất có thể đều đã chết già, hết thảy ngươi phải suy nghĩ cho cẩn thận. Ta cho ngươi thời gian năm tháng, sang năm vào tiết Thanh Minh ta sẽ hỏi lại ngươi lần nữa, lúc ấy hy vọng ngươi tự biết phận mình.