Tiên Ngạo

chương 1109: thiên chiến vạn diệt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dư Tắc Thành khống chế kiếm quang vô tận, ngược trời cao phát ra kiếm ý nghênh đón năm ngọn núi lớn đang đè xuống.

Kiếm quang như nước, nhộn nhạo nhẹ nhàng, sâu không thấy đáy, giống như sóng nước điên cuồng gào thét, phát ra tiếng gầm của bản thân. Đó là tiếng kiếm rít vô cùng bá đạo, ngang ngược tung hoành, hủy diệt hết thảy.

Kiếm ý này đâm thẳng vào thần hồn, Mộng Thần u Ly sắc mặt sa sầm, dần dần trong lòng sinh ra sợ hãi.

Kiếm quang Dư Tắc Thành va chạm với năm ngọn núi, một đám mây hình nấm dâng lên. Dưới một kiếm này, năm ngọn núi kia bị đánh tan thành bột vụn.

Năm ngọn núi vỡ tan bắn ra bột vụn tung tóe khắp bầu trời, cứ như vậy đã bị kiếm quang Dư Tắc Thành đánh nát thành tro. Sau tiếng bùng nổ ầm ầm, đã không còn sót lại chút gì.

Mộng Thần u Ly sững người, lại tiếp tục thi triển lực Thần Uy, cất tiếng rống to:

- Thủy đến, lực Thần Uy Thất Hài Hạo Đãng, ép hắn vào rốn biển cho ta, để xem hắn làm thế nào phá được!

Lập tức không trung hóa thành biển cả, cuộn sóng trùng trùng dâng lên, ngũ nhạc tiêu tan, thất hài xuất hiện. Biển cả mênh mông dâng lên, hình thành xoáy nước mạnh mẽ, ép Dư Tắc Thành xuống đáy, trấn áp bên dưới. Thất hài bao trùm bên trên, muốn phong ấn hắn lại.

Dư Tắc Thành cười to, hứng chí nổi lên, quát lớn:

- Đạo của ta là đạo tự do, trời không thể trái ý ta, đất không thể nghịch lòng ta, sinh tử nằm trong tay ta, tất cả tùy tâm ta.

- Thất hài nho nhỏ muốn trấn áp ta, chỉ là vọng tường, vỡ cho ta!

Dư Tắc Thành còn chưa dứt lời, kim quang kiếm khí vô biên từ đáy biển dâng lên tràn ngập. Một kiếm đâm phá thất hài, hóa thành hàng ngàn hàng vạn dòng nước bắn ra bốn phía.

Sau đó lại chém một cái, một nhát chém hết sức giản đơn. bao trùm phạm vi ngàn dặm xung quanh. Vạn vật ngưng kết, cả thiên địa này lập tức bị kiếm quang Dư Tắc Thành phá nát.

Dưới kiếm quang màu vàng này, vạn vật chịu chung số phận, chính là tan vỡ. Kiếm quang tới đâu, núi non tan tác, sông ngòi khô cạn. long trời lỡ đất, không gì ngăn nối.

Kiếm quang màu vàng giống như vầng dương sáng chói, phát ra hào quang vô tận. Hào quang này như có thể hòa tan hết thảy, một kiếm qua đi, Mộng Thần u Ly lập tức tan thành tro bụi, tiêu tan giữa đất trời.

Tuy rằng giết chết Mộng Thần u Ly, nhưng Dư Tắc Thành không hề cao hứng. Chỉ trong thoáng chốc, thân hình Mộng Thần u Ly đã xuất hiện trở lại. Trong thế giới này, y là bất tử, cho dù bị giết chết ức vạn lần cũng không có ý nghĩa gì.

Tuy rằng bất tử, nhưng mùi vị bị giết chết vừa rồi không dễ chịu gì. Mộng Thần u Ly trừng mất gầm lên giận dữ:

- Phong đến, vân đến, lôi đến, điện đến, lực Thần Uy Cửu Tiêu Thần Lôi, lực Thần Uy

Cửu Diệt Ma Điện, lực Thần Uy Cửu Cương Thiên Phong, lực Thần Uy Cửu Dung Kiếp Vân

- Phong Vân Lôi Điện, công kích cho ta!

Phong Vân Lôi Điện chính là bốn loại nguyên năng chung cực của thế giới này, hủy diệt hết thảy, công kích về phía Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành múa may kiếm Kim Tiên của mình, xuất ra Vô Thượng Kiếm Ý, hóa thân kiếm cưu.

Kiếm cưu bắt đầu phá lôi trong Cửu Tiêu Thần Lôi, diệt điện trong Cửu Diệt Ma Điện, hủy gió trong Cửu Cương Thiên Phong, phá mây trong Cửu Dung Kiếp Vân, Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp. Cho dù ngươi dùng ức vạn thần thuật, hết thảy lực Thần Uy, một kiếm của ta là đủ. tan biến hết cho ta!

Mộng Thần u Ly lại rống lên:

- Khí đến. sinh. tử. hối, minh, ảo, diệt, lực Thần Uy Hỗn Nguyên Nhất Khí. lực Thần Uy Vi Trần Huyễn Diệt. Ta cũng không tin ngươi có thể kháng cự hàng ngàn hàng vạn lực Thần Uy hủy diệt của ta!

Dư Tắc Thành tiếp tục phát kiếm quang, va chạm với lực Thần Uy Hỗn Nguyên Nhất Khí sinh. tử. hối, minh, ảo, diệt. Giờ phút này dường như thiên địa ngưng lại, sau đó chỉ có kiếm quang kia tiếp tục lóe sáng, hùng mạnh hơn rất nhiều lần. Chỉ trong thoáng chốc, chỉ còn kiếm quang bạo phát hào quang vô tận.

Những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, dưới một kiếm này, ảo giới lại hóa thành tro bụi lần nữa. đồi núi sông ngòi tiêu tan, trở về Hỗn Độn.

Dưới kiếm quang hùng mạnh như vậy, Mộng Thần u Ly lại tan tác một lần nữa. Nhưng theo thế giới hóa sinh, y lại tái sinh, bật cười ha hả quát:

- Có thấy chưa, ta là thần, bất tử bất diệt, ngươi không có cách nào giết được ta, ta phải xem rốt cục ngươi có thể kiên trì được bao lâu.

- Lực Thần Uy Thanh Minh Lôi Hỏa, lực Thần Uy Chúng Sinh Phá Diệt, hóa cho ta!

Trong tiếng gầm rú của Mộng Thần u Ly, Dư Tắc Thành vẫn không chút động lòng, tiếp tục múa may kiếm Kim Tiên của mình, chiến, chiến, chiến.

Kiên trì. kiên trì. kiên trì. hết lần này tới lần khác phá nát lực Thần Uy của Mộng Thần u Ly, hết lần này tới lần khác giết chết Mộng Thần u Ly, hết lần này tới lần khác đánh tan nát thế giới này.

Hết lần này tới lần khác hủy diệt, hết lần này tới lần khác giết chết, thời gian dần dần trôi qua, hai canh giờ, ba canh giờ...

Một ngày sau, hai ngày sau, ba ngày sau...

Mười ngày sau, hai mươi ngày sau, ba mươi ngày sau...

Ban đầu Mộng Thần u Ly rống lên không ngớt, thi triển lực Thần Uy hung hãn vô cùng. Nhưng dần dần y không còn gầm rống nữa, dần dần tê liệt, dần dần cảm thấy khó lòng chịu được, dần dần cảm thấy đau đớn vô cùng.

Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục chiến đấu. múa tít kiếm Kim Tiên, bảo vệ đạo của mình, kiên

trì tới cùng. Hắn chém giết Mộng Thần u Ly, phá nát ảo giới này không biết bao nhiêu lần mà kể.

Rốt cục Mộng Thần u Ly thật sự không chịu nổi, cao giọng hét to, cời hết y phục chạy khắp thế giới này, đập đầu xuống đất đau khổ van xin:

- Không đánh, không đánh nữa, ngươi đi đi, ta không đánh nữa.

Nhưng Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục chiến đấu.

Một tháng sau, ba tháng sau, sáu tháng sau...

Rốt cục hôm ấy Dư Tắc Thành thôi không xuất kiếm, thở ra một hơi thật dài nhìn Mông Thần u Ly:

- Hôm nay là ngày thứ một trăm tám mươi, hai ta đã khổ chiến một trăm tám mươi ngày.

Mộng Thần u Ly cũng thở hổn hển, lên tiếng nói:

- Đúng vậy, như là đã qua đi ngàn năm vạn năm.

Dư Tắc Thành nói:

- Đúng vậy, chiến đấu có thể kết thúc, đã đến lúc ngươi thượng lộ rồi.

Mộng Thần u Ly bật cười vang:

- Lớn lối mà không biết thẹn, để ta xem ngươi làm thế nào giết được ta.

Dư Tắc Thành nói:

- Trong thế giới này, tuy rằng ngươi là bất tử bất diệt, nhưng cũng chỉ trong thế giới này mà thôi. Ban đầu, thế giới này có diện tích là một trăm hai mươi bày vạn sáu ngàn ba trăm bốn mươi bảy dặm.

- Mỗi một lần ta hủy diệt thế giới này, nó tự xây dựng lại, diện tích sẽ giảm đi trăm dặm. Nhưng hiện tại ta đã hủy diệt thế giới này bốn lần liên tiếp, nhưng diện tích của nó lại không hề giảm bớt, ngươi có biết chuyện này có nghĩa gì không?

- Có nghĩa là thế giới này đã đạt tới cực hạn của nó, đã dần dần mất đi năng lực tự xây dựng lại.

- Cho nên chỉ cần ta chém xuống kiếm này, thế giới của ngươi sẽ hoàn toàn sụp đổ, ngươi không còn tấm thân bất tử bất diệt nữa, ta xem ngươi làm thế nào ngăn được thần kiếm của ta.

Thình lình Dư Tắc Thành xuất ra một kiếm, kim quang hết sức huy hoàng, mang theo kiếm ý lạnh lẽo thấu xương hủy diệt hết thảy chém tới. Kiếm này không có bất cứ biến hóa xảo diệu gì. chém trúng vào trung tâm thế giới.

Kiếm này chém xuống đột phá thiên địa, chém trúng trung tâm thế giới, chém nát hết thảy.

Kiếm ý lập tức bạo phát như nước thủy triều, Vô Thượng Kiếm Ý cắt đứt hết thảy ào ào tuôn ra. Cả ảo cảnh thiên địa dưới một kiếm này hoàn toàn sụp đổ.

Lần này ảo giới tan nát văng tung tóe, những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, cả thế giới run rầy chấn động. Lần này tan tác không còn khả năng khôi phục lại, thế giới Mộng ảo do Mộng Thần Ma Luân Tát sáng tạo ra tồn tại đã vô số vạn năm. dưới một kiếm của Dư Tắc Thành, hoàn toàn tan tác, hủy diệt vĩnh viễn.

Thiên địa nổ vang, vạn vật tiêu tan, hủy diệt như vậy là không thể nghịch chuyển.

Cả không gian thứ nguyên này hoàn toàn tiêu tan.

Sau khi không gian thứ nguyên tiêu tan, Mộng Thần u Ly cũng không còn khả năng bất tử bất diệt, dần dần bị Dư Tắc Thành đấy ra khỏi không gian thứ nguyên, cả hai người xuất hiện trên Thanh Trúc đảo, đứng đối diện nhau.

Xoáy nước giữa biển nổ tan tành, không còn phế tích Thanh Trúc đảo nữa, hết thảy đã hoàn toàn tan biến. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mộng Thần u Ly đứng giữa không trung, nhìn xoáy nước tiêu tan, lộ vẻ vô cùng đau khổ. Sau đó y nghiến răng một cái, nhìn Dư Tắc Thành trừng trừng:

- Giỏi, giỏi lấm, ngươi hủy thế giới Mộng ảo của ta, ta sẽ liều mạng với ngươi, hai bên cùng chết!

Lúc này thân hình y hóa thành vô số điểm sáng, cuối cùng hóa thành Hiên Viên Kiếm.

Chiến đấu cùng Dư Tắc Thành mấy tháng qua, hết thày kiếm pháp mà Dư Tắc Thành thi triển, y cũng đã biết rõ.

Hiên Viên Kiếm chém ra, không thể nào trốn tránh, rất nhanh chui vào Mi Tâm Dư Tắc Thành, hoàn toàn biến mất.

Trận chiến đáng sợ hơn nữa đã bắt đầu, Mộng Thần u Ly lấy mộng làm nguồn, lấy hồn làm thức ăn. Lúc này thế giới Mộng ảo đã sụp đổ, y lấy thần thể Mộng Thần hóa kiếm, tiến vào linh hồn Dư Tắc Thành, lấy thân thể Dư Tắc Thành làm bãi chiến trường, bắt đầu trận chiến cuối cùng.

Người thắng, nhận được hết thảy, kẻ bại, mất đi hết thảy.

Thình lình Dư Tắc Thành tinh mộng, thì ra hết thảy chỉ là cơn mộng. Mình tu tiên đắc đạo trong mộng, trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, không ai ngăn được kiếm của mình, thì ra là mộng...

- Con à. con làm sao vậy, lại nằm mơ nữa phải không? Lần này lại mộng tu tiên gì đó phải không, cũng do phụ thân con mua cho con tạp ký tu tiên, con cho rằng trên đời này có thần tiên thật sự hay sao?

Truyện Chữ Hay