Tiên thì đã sao, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên thì đã sao, đơn giản cũng chỉ là tịch mịch bất tận như vậy mà thôi.
Cho nên mới có lũ lụt Diệt Thế, mới có hạ giới ám sát Tiên Đế cổn, mới có thể trở về gặp lại phụ thân Hiên Viên Hoàng đế. Có lẽ tất cả hết thảy những gì "minh" làm là vì muốn trở về, là vì "mình" tự phong ấn, như vậy tối thiểu sẽ không tới nỗi nhàm chán tịch mịch.
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Tiền kiếp của ta ôi, cho dù ngươi là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên tối cao, cho dù ngươi có được Tiên Uy vô địch, cuộc đời ngươi cũng chỉ là bi kịch mà thôi.
- Không có lý tường, không có mục tiêu, không có cảm tình, thật hết sức đáng buồn đáng thương.
- Tiền kiếp của ta ôi, vô thượng Tiên Đế bệ hạ ôi, Đại Thần Uy Sĩ vô địch ôi, hài tử đáng thương ôi...
- Ngươi hãy nhìn ta, cuộc đời ta mới là cuộc đời chân chính. Ta không có gì cả, nhưng ta có thể bằng vào đôi tay mình, bằng vào nỗ lực của mình mà có được tất cả.
- Thế giới Bàn cổ, Tiên Thiên Linh Bảo, Thiên Đạo Tự Nhiên, phi kiếm thập giai, tiên thể Tiên Phong Đạo cốt, lực Kim Tiên... Ta tin tưởng rằng chỉ cần mình cố gắng, vậy sẽ có được hết thảy.
- ở nhân gian ta là thiên hạ đệ nhất, ở Tiên Giới ta cũng sẽ là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
- Hiện tại bọn họ ở trên cao chót vót, rồi sẽ có một ngày ta vượt qua bọn họ. Trong mất ta, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cũng chỉ thường thôi.
- Cuộc đời của ta mới là đúng nghĩa là sống, mới xứng đáng để sống một đời, không giống như ngươi, thật đáng buồn đáng thương, chỉ biết tự oán trách, hối tiếc.
- Đây là cuộc đời ta, tuy rằng không hề hoàn mỹ, vẫn có tiếc nuối, nhưng ta đã sống hết mình, vui vẻ từng ngày từng ngày.
- Cũng có thể là vì tiền kiếp quá mức buồn bực nhàm chán, cho nên đời này của ta mới như vậy.
- Đại Hồng, hay là ngươi cứ việc tiếp tục ngủ say đi. Nếu so ta với ngươi, ta cho rằng để
ta nắm thân thể này trong tay là hay nhất, ngươi ngủ say thích hợp hơn ta.
- Ta chính là Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành độc nhất vô nhị, Dư Tắc Thành thiên hạ đệ nhất. Dư Tắc Thành tiếu ngạo Tiên Giới.
- Tuy rằng thế giới của ta rất nhó, nhưng ta là cả thế giới, là cả vũ trụ.
- Thế giới này chỉ cần một Dư Tắc Thành là đủ, Đại Hồng, hay là ngươi tiêu tan đi thôi, để cho ta tiếp tục huy hoàng.
- Không ai có thể ngăn trở được đạo ta, không ai có thể thao túng tương lai ta, không ai có thể càn đường ta được.
- Ngươi cũng không được, tuy rằng ngươi là Tiên Đế, là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên trên cao chót vót. nhưng ngươi cũng không được.
Theo từng lời bình tĩnh mà kiên quyết của Dư Tắc Thành, điện phủ cao to hùng vĩ kia, vô thượng Tiên Đế Đại Hồng kia dần dần sụp đổ, hóa thành tro bụi, hoàn toàn tiêu tan.
Tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên của Đại Hồng dần dần ổn định, lại một lần nữa ngủ say, bị Dư Tắc Thành phong ấn trong cơ thể.
Dư Tắc Thành chậm rãi ngẩng đầu lên, khôi phục bình thường, đây mới là cuộc đời của mình.
Dư Tắc Thành mờ bừng mất, thấy ánh mất lo lắng của Nhã Hương, hắn khẽ mỉm cười. Hai người nhìn nhau, tâm ý tương thông.
Tiên thể Tiên Đế Đại Hồng đã bị Dư Tắc Thành phong ấn trở lại. Tiên thể này quá lớn đối với Dư Tắc Thành, cơ hồ không thể nào khống chế. Tiên thể này không phải thuộc về hắn. mà là thuộc về Đại Hồng. Tiền kiếp đã không thể chiếm được thân thể hiện tại, mình cũng không thể khống chế tiên thể của tiền kiếp.
Sắc trời càng ngày càng sáng, bên ngoài đã có ánh sáng mờ mờ xuất hiện, chỉ còn một lúc nữa sẽ tới giờ Thìn.
Đại Uy Đức Thiên Lang Luân Hồi Cửu Đinh Kim Tướng Hóa Sinh Thần Đan đang lơ lửng trước mặt Dư Tắc Thành. Ngọc Điệp tiên tử đã tiêu tan, chỉ có thần đan còn tồn tại.
Trong không gian rộng lớn này chỉ còn lại hai người bọn họ. Tất cả mọi người đều đã tan thành tro bụi, chỉ còn lại hai người một đan giữa đại sành bao la.
Dư Tắc Thành kéo Nhã Hương lại, hai người tựa sát vào nhau. Dư Tắc Thành cầm lấy thần đan. bắt đầu nghiên cứu.
Nhã Hương nhìn đan này lên tiếng nói:
- Đây là Hậu Hối dược ư, uống nó vào có thể trở về quá khứ, thay đổi được lịch sử ư?
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Không biết, bất quá đệ biết rằng thần đan này không phải hai ta có thể hưởng dụng.
Hắn đưa lại thần đan cho Nhã Hương, Nhã Hương quan sát một lúc, sau đó mới nói:
- Đây là thần đan sao, cứng rắn như sất, Tiên Khí chúng ta không thể nào luyện hóa nó. E rằng đan này chỉ dành cho Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên hưởng dụng.
Dứt lời, nàng trà thần đan lại cho Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Thần đan gì chứ, không bằng cái rắm, không có ý nghĩa gì với chúng ta.
Dư Tắc Thành tiện tay vứt nó ra xa.
Vừa rồi trong lúc Dư Tắc Thành tranh đoạt thân thể cùng tiền kiếp của mình, giành được thắng lợi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Dư Tắc Thành cũng tương đương có được tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận được bên cạnh mình có mười hai cỗ khí tức hùng mạnh.
Những cỗ khí tức này đối kháng với nhau. Chính là mười hai Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, trong khoảnh khắc Đại Hồng thức tỉnh, bọn họ cảm nhận được biến hóa này, cho nên
tất cả cùng đột phá kết giới khu vực Tiên u, đi vào nơi này.
Cho nên thần đan này chính là tai họa, Dư Tắc Thành mới vứt nó ra xa.
Đám Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này sớm biết nơi đây xảy ra biến cố, nhưng đều yên tâm với quân cờ ngầm mà mình đã bố trí ở đây. Bọn họ hoặc dùng kế minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, hoặc dùng kế đổi mận thay đào, ai nấy đều có bố trí của riêng mình.
Vào một vạn bốn ngàn năm trước, Thiên Địa Đạo Chủ, Tử Khí Nhất Khí đã thay trời đổi đất. khiến cho tiên đoán của mọi người trở nên sai lầm. Lại phái ra bốn Kim Tiên, mua chuộc Yên Tinh tiên tử. có thể nói tính toán đủ đường không sót.
Nhưng bọn họ vẫn không bằng Phong Nguyệt Tiên Sinh. Phong Nguyệt Tiên Sinh đích thân ra trận, lợi dụng cảm tình biến ba vị tiên tử trở thành nữ nhân si tình, hơn nữa còn ngấm ngầm nâng cao bọn họ thành cảnh giới Kim Tiên. Như vậy mà còn không được, cũng không còn cách nào khác.
Bất quá cao cơ nhất vẫn là Tiên tộc. Cả kế hoạch từ đầu chính là bọn chúng bố trí, bọn chúng nắm toàn bộ kế hoạch trong tay, có thể nói rằng đã nắm chắc tất cả.
Thế nhưng dù có tính toán kỹ lưỡng hết mọi tình huống, dù có thông minh cách mấy cũng bị thông minh làm hại, rốt cục trời xui đất khiến thế nào, kết cục chỉ có Dư Tắc Thành là người cười đến cuối cùng.
Bất quá bọn họ không hề lo lắng, thần đan này chỉ có Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên mới có thể luyện hóa được. Dù rơi vào tay ai cũng không thể nào luyện hóa, bất quá cho Dư Tắc Thành cầm trước một lúc cũng không có vấn đề gì. Bọn họ tin rằng vào giờ phút sau cùng, mình sẽ lấy được thần đan.
Nhưng thình lình nơi này xuất hiện khí tức của Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, đây là chuyện tuyệt đối không được phép xảy ra, cho nên bọn họ lập tức xuất hiện ở nơi này.
Thần đan còn chưa rơi xuống đất, đột ngột có một bàn tay chộp tới, bất lấy thần đan.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, bàn tay kia không thể nào không buông thần đan ra, bởi vì uy áp khí tức của những Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên còn lại đã tới sát tay y. Nếu y không buông ra, lúc ấy sẽ bị mọi người dốc hết toàn lực giáng cho một đòn, cho nên y không thể không buông, khiến cho thần đan bay lên lơ lửng.
Dường như không khí đang bị đè ép, khiến cho khu vực Tiên u nháy mắt sụp đổ tan tành, sau đó tất cả kiến trúc trong toàn Tiên quốc này cũng bắt đầu tan vỡ. Thiên địa chấn động mạnh một cái, đây chỉ là Tiên Uy của Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên vô ý phát ra ngoài mà thôi, bọn họ chỉ đối kháng lẫn nhau bằng ý thức đã khiến cho bảy ngàn dặm Tiêu Hồn Hương tan thành tro bụi.
Trước kia bọn họ đều e ngại đan này không thể luyện thành, đều tin tường vào con cờ ẩn của mình, cho nên e dè không dám ra tay. Giờ phút này thần đan xuất hiện, nếu không ra tay vậy sẽ không còn kịp nữa.
Mười hai bóng người xuất hiện, bọn họ dòm ngó chăm chăm, mục tiêu chính là thần đan đang lơ lửng giữa không trung.
Bọn họ vừa định ra tay tiếp tục tranh đoạt, thình lình Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Các vị, khoan hãy gấp gáp như vậy, hãy nhìn thần đan một cái, sau đó hãy liều mạng với nhau, tránh cho uổng công vô ích.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt, một thư sinh áo trắng trong đó lên tiếng nói:
- Không ổn, đột nhiên ta cảm thấy lạnh toát trong lòng, là ai đùa giỡn mười hai Tiên Tôn chúng ta như vậy?
- Kiếm Lão Nhân, uy tín của lão cao nhất, lão hãy xem trước đi.
Người này chính là Tô Tần, y đã phán đoán vấn đề rất nhanh qua lời của Dư Tắc Thành.
Kiếm Lão Nhân cầm thấy thần đan. không khỏi bàng hoàng sửng sốt, sau đó ném cho một lão đạo đối diện, chính là Thiên Địa Đạo Chủ.
Lão cầm lấy thần đan, lập tức biến sắc, trở nên vô cùng âm lãnh, sau đó ném cho người bên cạnh.
Mười hai Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên chuyền tay nhau thần đan. tất cả đều biến sắc.
Lúc này Dư Tắc Thành mới chậm rãi nói:
- Vào thời khắc cuối cùng, ta đã cảm thấy rất kỳ quái. Ngọc Điệp tiên tử pháp lực vô biên, không hề bị thương trong kiếm quang của ta, nói cách khác, hầu như ta không thể giết được nàng.
- Nhưng vì sao nàng lại xà thân tìm chết, lấy cái chết của mình để kích hoạt thần hồn của Tiên Đế Hồng? Như vậy thần đan này luyện ra còn có ý nghĩa gì nữa?
Lúc này cả mười hai Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên đều nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, hắn chậm rãi nói tiếp:
- Sau ta đã nghĩ thông, chỉ có thể là thần đan này xuất hiện vấn đề, chỉ là một phế đan rác rười. Đã sắp bình minh, nàng sẽ đối mặt với sự phẫn nộ của các vị, cho dù là Tiên Tôn hùng mạnh cũng chắc chắn phải chết không sai. Cho nên nàng mới làm như vậy, đằng nào cũng chết, chẳng bằng chết như vậy sẽ có giá trị hơn.
- Từ đó có thể thấy được, đan này chính là phế đan.
Dư Tắc Thành chậm rãi phân tích, vừa rồi trong kiếm quang của hắn. Ngọc Điệp tiên tử tồn tại rất lâu mới tiêu tan. có thể thấy rõ ràng là nàng ta tự mình tìm chết.
Vì sao vậy? Chính là vì thần đan này chỉ là phế đan. luyện bất thành, cho nên nàng mới làm như vậy.
Vừa nghe xong những lời của Dư Tắc Thành, tất cả Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên trầm ngâm không nói. Một lúc sau, Chư Pháp Không Như gật gật đầu:
- Đan này quả thật không hoàn chinh, có vấn đề, chỉ là phế đan.
Chư Pháp Không Như là Chân Phật vô thượng, một lời nói ra chính là pháp, chuyện mà lão đã nói ra ắt là thiên lý. Mọi người đều gật đầu tán đồng, nhưng vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Phong Nguyệt Tiên Sinh phẫn nộ quát to:
- Khốn kiếp, ta chờ đã bảy ngàn năm. vì sao lại có kết cục này?
Đám Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này vốn trời sập mặt không đổi sắc, nhưng thần đan này có thể giúp cho bọn họ trở về quá khứ, có thể giúp cho bọn họ thay đổi những tiếc nuối và sai lầm của mình trong quá khứ. Cho dù bọn họ là Tiên Tôn hùng mạnh, trong lòng vẫn còn tiếc nuối về quá khứ, cho nên bọn họ mới coi trọng đan này như vậy.
Đột nhiên Tô Tần lên tiếng nói:
- Không biết vị Tiên hữu nào đã uống đan này, còn đùa giỡn chúng ta khổ sở như vậy...
Dư Tắc Thành nghe vậy thoáng động trong lòng, Tô Tần này quả nhiên không phải là hạng tốt lành gì, bắt đầu châm ngòi ly gián.
Tô Tần nói tiếp:
- Quá trình tế luyện đan này đều nằm dưới sự giám sát của chúng ta. Đan này ra lò cũng không có vấn đề gì, chỉ có một khả nâng cuối cùng.
- Đó chính là bi kịch của chúng ta, thật ra thần đan chân chính đã bị một người trong số chúng ta uống mất bao nhiêu năm trước.
- Sau khi người nọ uống thần đan vào, đã đào ngược thời gian, trờ về quá khứ, tiêu trừ tiếc nuối của mình.
- Nhưng cho dù về tới quá khứ, thời gian vẫn tiếp tục trôi về phía trước, vẫn phát triển dựa theo quá trình trong dĩ vãng. Theo như dược hiệu của thần đan. sẽ trở về quá khứ không lâu lắm. không vượt qua thời hạn một vạn năm.
- Có thể lúc đó người ấy còn chưa mạnh, hoặc chỉ lo chuyên tâm làm chuyện của mình, cho nên không ảnh hưởng tới chúng ta, không tạo thành thương tổn gì với chúng ta.
- Cho nên chúng ta vẫn tiếp tục luyện đan. tiếp tục phát triển, tiếp tục giằng co, thật ra thần đan chân chính đã bị y uống mất.
- Vì thần đan đã sử dụng, cả pháp tắc Tiên Đạo biến hóa. thần đan này không còn sơ hở để lợi dụng nữa, mới trở thành phế đan. Không biết vị Tiên hữu nào chơi mọi người một vố đau như vậy...
Vừa nghe xong phân tích của Tô Tần, mọi người nhìn nhau, cảm thấy lời của y cũng có đạo lý. Nhất định là như vậy, bằng không vì sao minh lại không đoạt được thần đan?
Nhiều năm trước đây, thần đan này đã bị một vị Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên trong số này uống vào, nghịch chuyển thời gian, trở về quá khứ, thay đổi lịch sử. Nhưng lịch sử mà y thay đổi lại không có ảnh hưởng gì đến các vị Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên còn lại.
Kiếm Lão Nhân. Tô Tần trong vạn năm qua đều ở Vực Ngoại, Thiên Địa Đạo Chủ, Tử Khí Nhất Khí hàng chục vạn năm trước đã đắc đạo, vạn năm gần đây bế quan, cách biệt nhân thế.
Nói cách khác, trong vạn năm qua, cho dù lịch sử thay đổi thế nào, bọn họ cũng không bị ảnh hưởng. Cuối cùng lịch sử cũng đi tới bước này, chín vị tiên tử luyện đan. các Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên chăm chăm giám sát. Nguồn:
Nếu như thay đổi hết thảy, làm kinh động đám lão già cổ lổ công lực vô biên này, vậy sẽ bị bọn họ truy sát không thôi.
Chỉ bằng cứ để nguyên lịch sử như vậy, dù sao thần đan này chỉ có một viên, mình đã uống rồi, pháp tắc Tiên Đạo lập tức sửa lỗi, luyện thêm lần nữa sẽ thành phế đan. Thay vì để lộ thân mình, chăng bằng vờ như không biết, tỏ ra căm giận, như vậy là có thể gạt được hết thảy mọi người.
Nếu trở về quá khứ, có thể hại chết được vài người trong số mười hai Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này. Nhưng bọn Kiếm Lão Nhân. Tô Tần, Thiên Địa Đạo Chủ, Tử Khí Nhất Khí... trừ phi Tiên Giới sụp đổ, bằng không bọn họ vẫn an toàn vô sự. Nếu làm ra càng nhiều chuyện, để lại dấu vết càng nhiều, ngược lại chính là chuốc họa vào thân.
Bọn Thiên Địa Đạo Chủ. Tử Khí Nhất Khí đã chú ý tới đan này, chẳng bằng thuận nước xuôi dòng, mình cũng già làm người bị hại, không phải sẽ dễ dàng thoát được sao?
Tuy rằng già thuyết này có vô số sơ hở. nhưng lại là sự thật mà bọn họ có thể chấp nhận được. Như vậy mọi người không ai mất mặt. không phải là vì chúng ta không cố gắng, mà vì kẻ thù quá mức giảo hoạt, bao nhiêu năm trước y đã đoạt lấy thần đan. đây là chuyện đành phải chịu, cho nên không trách được.
Người đời đều thích trốn tránh trách nhiệm, đám Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này cũng là như vậy, trong tiềm thức coi như việc này đã định.
Đương nhiên, chuyện này không thể kết thúc như vậy được, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên chỉ có bấy nhiêu người, tuy rằng hiện tại không biết là ai, nhưng về sau nhất định phải điều tra thăm dò, nhất định phải tìm cho bằng được tên khốn kiếp đã uống vụng thần đan kia, làm cho y phải hối hận về chuyện hôm nay.
ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa, tất cả nhìn nhau, chuẩn bị rời khỏi.
Đột nhiên Dư Tắc Thành cao giọng kêu lên:
- Các vị tiền bối, có thể cho ta viên phế đan kia không, để ta làm kỷ niệm?
Mọi người lập tức ném qua, phế đan kia rơi vào tay Dư Tắc Thành. Thật ra dù viên phế đan này lọt vào tay ai, mọi người cũng không yên tâm, chẳng bằng giao cho Dư Tắc Thành, để xem hắn muốn giở trò gì.
Rất nhanh bóng dáng mọi người biến mất, rời khỏi nơi này.
Sau khi đám Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên biến mất, Dư Tắc Thành cầm trong tay viên phế đan kia, miệng mỉm cười, cung tống các Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên rời khỏi.
Cuối cùng trong đại sành này chỉ còn lại Kiếm Lão Nhân và Vương Âm Dương, bọn họ cười nhìn Dư Tắc Thành.
Thình lình Dư Tắc Thành lấy trong ngực ra viên phế đan mà trước kia Nhã Hương luyện hỏng, chính là viên thứ hai trong ba viên phế đan, có tên là Hậu Hối dược.
Khi Ngọc Điệp tiên từ nói đến cái tên Hậu Hối dược, Dư Tắc Thành chợt động linh cơ. Viên phế đan mà Nhã Hương tế luyện ra cũng có tên là Hậu Hối dược, uống vào là có thể sửa chữa sai lầm trong quá khứ. Chỉ có điều muốn kích hoạt viên phế đan này, cần phải có mười vạn Tiên Nhân cùng nhau phát công mới có thể thành công, cho nên Nhã Hương mới cho rằng nó là phế đan.
Nhưng một Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên đâu chỉ tương đương với mười vạn Tiên Nhân.
phế đan này hoàn toàn có thể được kích hoạt. Cho nên viên Hậu Hối dược mà Nhã Hương luyện chế ra, gọi là phế đan. thật ra mới chân chính là Đại Uy Đức Thiên Lang Luân Hồi Cửu Đinh Kim Tương Hóa Sinh Thần Đan.
Những lời tiên đoán của đám Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên kia chỉ nói rằng, thần đan sẽ xuất hiện, bị phát hiện vào giờ phút này, nhưng không phải nói rằng được luyện chế ra vào giờ phút này.
Cũng không ai nói rằng nhất định là do Ngọc Điệp tiên từ luyện thành. Tất cả mọi người đều suy nghĩ theo quán tính, đều nghĩ rằng thần đan này nhất định là do bọn Ngọc Điệp tiên tử tế luyện mà thành.
Thật ra đây là sai lầm. Nhã Hương mới là người có tư cách hơn cả bọn Ngọc Điệp tiên tử. Một vị Mông Lung tiên tử suýt chút nữa bị Thiên kiếp bỏ qua, luyện chế thần đan cũng dễ dàng qua mặt, vượt qua hết thảy chướng ngại vật, đưa người sử dụng trở về quá khứ.
Nhưng vì tài liệu luyện chế thần đan của Nhã Hương quá yếu, chỉ có tác dụng trong thời gian hữu hạn. cho nên lúc nãy Dư Tắc Thành mới đòi viên phế đan kia. Hiện tại hắn lấy cả hai viên thần đan và phế đan ra, nhấn mạnh một cái, kết hợp chúng lại với nhau.
Hai viên đan dược đồng nguồn đồng thuộc tính, nhanh chóng dung hợp, hóa thành một luồng ngân quang, phát ra hào quang sáng chói.
Dư Tắc Thành nhìn Kiếm Lão Nhân và Vương Âm Dương, cười nói:
- Đây chính là Đại Uy Đức Thiên Lang Luân Hồi Cửu Đinh Kim Tướng Hóa Sinh Thần Đan.
Vương Âm Dương bật cười ha hà:
- Ta đã biết nhất định con sẽ giở trò, con đã đùa cợt bọn chúng trong lòng bàn tay.
Dư Tắc Thành nói:
- Được rồi, thần đan này giao cho hai vị tổ sư. Đúng rồi, Hiên Viên kiếm phái ta bị tập kích, hành lang Thời Không bị...
Kiếm Lão Nhân ngất lời hắn:
- Chúng ta đã biết, bất quá hiện tại đã có thần đan. việc này cũng dễ dàng xử lý.
- Vương tiểu tử, cuộc đời ngươi có điều gì tiếc nuối hay không?
Vương Âm Dương cười nói:
- Cả đời của con có thể nói rằng không có gì đáng tiếc. Nếu như có đi nữa, chỉ một lát sau là có thể thực hiện được rồi.
Kiếm Lão Nhân cũng nói:
- Đáng tiếc là cả đời này của ta cũng không có gì đáng tiếc, thật là đáng tiếc...
Vương Âm Dương nói:
- Vậy thì quá tốt, Tắc Thành, mấy hôm trước ta đã nói với con, nếu như lấy được thần đan sẽ cho con.
- Được, hiện tại ta thực hiện lời hứa. hãy đi thay đổi lại tiếc nuối của con đi thôi.
Dứt lời, hai người bọn họ vỗ mạnh một cái, hóa thần đan thành vô số hào quang sáng chói, chiếu lên người Dư Tắc Thành.