Đón trời đêm tối đen như dưới vực sâu. phi hành giữa không trung. Trương Hằng cuối cùng cũng không kìm nổi lòng, quay đầu nhìn về phía sơn động kia, im lặng. Hắn cuối cùng vẫn quyết định rời đi nơi này.
Hắn hiểu được ở một thế giới đầy hung hiểm và tàn khốc như thế này có lẽ chuyện như thế đều phát sinh hàng ngày, thậm chí những chuyện tàn nhẫn và vô si hơn cũng là chỗ nào cũng có.
Trương Hằng không phái là thánh nhân, hắn thậm chí cũng không được coi là người tốt. Thân ở trong một thế giới xa lạ mà lại đơn độc. trước khi trở nên cường đại thì hắn nhất định phải lấy một tâm lý cẩn thận và kính sợ để đối đãi với bất cứ chuyện gì phát sinh trên tiên lộ này!
Nhưng đúng lúc này. từ trong sơn động tối đen kia lại phát ra một tiếng hét thảm. Đó là thanh âm của Lý Hoành, mang theo sự hoảng sợ và vô cùng không thể tin.
Trương Hằng cẩn thận khống chế linh khí bay về phía bên cạnh sơn động kia, sau đó thi triển Linh Nhãn Thuật, lập tức mọi chuyện bên trong đều hiện rõ trong mắt hắn.
Trên cánh tay trái của Lý Hoành có một tầng băng sương màu trắng ngưng kết. quần áo trên người cũng bị phá mất mấy chỗ. búi tóc trên đầu tán loạn, còn có một mánh tro bụi. Khuôn mặt trắng nõn giờ phút này cũng như bị người ta lấy đáy nổi đập lên. đầy bụi bặm.
Mà Ninh Tuyết Dung ở bên cạnh hắn với đa thịt trắng nõn đã lộ ra nửa thân hình do bộ váy màu vàng đã bị xé mất nửa. Nửa trên của nàng với tấm vai trần và bộ ngực sữa gần như đã lộ hẳn ra ngoài.
Phía dưới hạ thân. đôi đùi ngọc trắng bạch khép lại. một đôi giày thêu màu lam đã bị ném xuống đất, có thể nhìn thấy những ngón chân thanh tú nhưng được một lớp tất mỏng, trong suốt bao bọc.
Mái tóc rối bù che khuất nửa khuôn mặt kiều diễm hơi ửng hồng của nàng, đôi mắt trong sáng và lạnh lùng đang nhìn chằm chằm Lý Hoành bên cạnh, như đang nhìn một kẻ qua đường xa lạ.
Trương Hằng chỉ nhìn lướt qua thân hình và ánh mắt của nàng rồi tầm mắt lại tập trung nhìn vào một chiếc trâm gài tóc màu hơi đỏ đang lóe ra ngân sương nhàn nhạt nằm trong tay nàng.
Ninh Tuyết Dung khẽ thở dài một hơi:
- May mắn trong tay ta còn có chiếc trâm gài tóc phòng thân của sư phụ tặng, nếu không thì...
- Sư huynh. ngươi khiến ta rất thất vọng! Từ hôm nay trở đi. giữa chúng ta không còn chút quan hệ nào nữa!
Đôi mắt thanh tú của Ninh Tuyết Dung lộ ra vẻ thất vọng và giận dữ.
Ly Hoành xanh cả mặt, ánh mắt cũng không ngừng biến đổi. Hắn nhìn chằm chằm Ninh Tuyết Dung đang từ dưới đất chậm rãi đứng lên.
Phút chốc, hắn lấy một loại thanh âm lạnh như băng nói:- Một khi đã như thế. giữa chúng ta không còn tồn tại bất cứ quan hệ gì nữa. Tuy nhiên, hôm nay ngươi cũng đừng hòng từ trong sơn động này bước ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn mạnh mẽ lưu ta lại chỗ này?!
Hàm ràng trắng tinh của Ninh Tuyết Dung lại nhấc lên, khẽ cắn môi, cặp mi thanh tú cũng nhẹ nhàng nhướng lên.
- Sư muội, ngươi chớ trách ta tâm ngoan thủ lạt! Sơn động bình thường này sẽ là nơi phận hồng nhan ngươi táng thân. Ngươi yên tâm. trước khi lấy đi âm nguyên trong cơ thể xử nữ của ngươi, ta sẽ cho ngươi hưởng thụ một chút tư vị chân chính của nữ nhân!
Ly Hoành nhanh tay đánh hạ mấy cái cấm chế ngoài động khẩu, sau đó thong dong với bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay. đưa mắt đánh gia Ninh Tuyết Dung. Đôi mắt gian tà đầy tục tĩu của hắn không ngừng lướt trên thân thể mềm mại của Ninh Tuyết Dung.
Đáng tiếc, khi Lý Hoành đánh hạ cấm chế thì Ninh Tuyết Dung cũng đã sửa sang quần áo tóc tai. chỉ còn mỗi chiếc chân trần của nàng lộ ra ngoài do không kịp đi giày vào.
Ninh Tuyết Dung lặng lẽ nhìn Lý Hoành bất động thanh sắc. Nàng liên tiếp tạo ra mấy vòng bảo hộ trên người, ngọc thủ nhẹ nhàng phất lên. từ trong túi trữ vật bay ra một tấm ngọc bội lóe lên thanh quang lờ mờ. Ngọc bội này đột nhiên bành trướng, lớn như một tấm bia đá chắn trước thân thể nàng.
Trương Hằng lúc này cũng cẩn thận thu liễm khí tức. Hắn dừng lại ở ngoài động khẩu, hai mắt cẩn thận dõi theo động tĩnh bên trong.
Lúc này, Lý Hoành đã bố trí xong một cấm chế ở động khẩu, cấm chế này có tác dụng phòng tòa ngoại vật và ngăn cách âm thanh, Thậm chí nó còn có thể ngăn cản tầm mắt và Thần thức của người tu tiên.
Tuy nhiên, cấm chế này đối với Trương Hằng cũng không có mấy Ý nghĩa. Hắn có được thần thức vượt xa tu sĩ Luyện khí kỳ nên có thể dùng thần thức xuyên qua tầng cấm chế này. quan sát tình hình bên trong.
- Sư muội, ta vẫn khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói! Chỉ Bằng linh khí phòng ngự trong tay ngươi thì rất khó để chống lại ta được!
Tay trái Ly Hoành thuần thục, đánh ra một pháp quyết. Linh khí xung quanh nhanh chóng nổi lên sóng gió. Một cỗ khí lãng nóng cháy quét ngang sơn động vốn nhỏ bé này.
Ầm một tiếng, trên mặt đất liền bốc lên ngọn lửa rào rạt. giống như tầng tầng sóng dữ đánh tới Ninh Tuyết Dung cách hắn không xa.
Sau đó. Ly Hoành lại từ trong túi trữ vật xuất ra một chiếc quạt lông được kết từ những chiếc lông chìm màu đỏ lửa. Đây chính là linh khí trung phẩm Hỏa Vũ Phiến của hắn. khi công kích còn mang theo phép thuật hỏa thuộc tính cường đại.
Chỉ thấy ngón tay Ly Hoành nhẹ nhàng hoa lên. Hỏa Vũ Phiến khẽ đánh ra một phiến, lập tức ngọn lửa trên mặt đất như được thân trợ giúp, uy lực tăng lên gấp đôi.
Đổi mắt với ngọn lửa mãnh liệt phác tới. khuôn mặt như ngọc của Ninh Tuyết Dung khẽ biến, ngón tay nàng trong hư không khẽ bấm một đạo pháp quyết, linh khí phòng ngự Lăng Sương Ngọc Bội trước mặt nàng lập tức ngưng kết một tầng bàng sương, một cổ sương lạnh kinh người tràn ra xung quanh nàng!
Dưới sự tăng phúc của Hỏa Vũ Phiến uy lực của ngọn lửa đã nhanh chóng ập tới trước người Ninh Tuyết Dung. Ngọn lửa và băng sương đối kháng, lập tức phát ra âm thanh ti ti. từng mảng hơi nước bốc lên ngùn ngụt khiến sơn động trở nên mơ hồ. không rõ.
- Ha ha, sư muội, để xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu?!
Thanh âm đắc ý của Lý Hoành vang lên trong màn sương mù.
Hỏa Vũ Phiến được hắn cấp tốc quạt lên. ngọn lửa trên mặt đất cũng như được thồi thêm gió. càng mãnh liệt lao về phía khu vực sương lạnh quanh thân Ninh Tuyết Dung.
- Đi!
Đôi môi Ninh Tuyết Dung khẽ hé ra. ngón tay trò đánh ra một luồng sáng xanh xen lẫn với hào quang màu trắng, trúng ngay trên tấm bia đá Lãng Sương Ngọc Bội!
Một tiếng ông vang lên. Lăng Sương Ngọc Bội lập tức nở rộ một mánh băng hàn khí lạnh lẽo. sau đó đập mạnh xuống mặt đất. Nhất thời, toàn bộ sơn động khẽ run rẩy vài cái. cũng có không ít những khối đá lớn nhỏ từ trên trần sơn động rơi xuống.
Ầm!
Ngọc Bội thật lớn kia đập xuống mặt đất. sau đó cắm sâu xuống nửa thước. Tầng đất xung quanh lập tức trở nên lạnh. lẽo. đập tắt hơn phân nửa ngọn lửa đang hừng hực tấp tới.
Lấy Ninh Tuyết Dung làm trung tâm. tầng đất xung quanh bị hàn khí nhiễm vào. lóe lên quang hoa bạch khiết, nhiệt độ trong sơn động lập tức giảm đi vài độ.
Thần sắc của Lý Hoành biến đổi. ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Ninh Tuyết Dung đã có chút đỏ bừng và hơi tái nhợt. Hắn cười lạnh:
- Sư muội, ngươi chẳng lẽ phải liều mạng như thế?! Lấy tu vi Luyện Khí trung kỳ lại sử dụng phép thuật như thế! Ngươi giờ chỉ sợ đã như nỏ mạnh hết đà rồi!
Ninh Tuyết Dung coi như không nghe thấy lời nói của Ly Hoành, ngón tay ngọc thon dài lại bắn vài đạo quang hoa lên Ngọc Bội. hóa giải hết thảy ngọn lửa xung quanh.
- Một khi đã như thế cũng đừng trách ta hạ thủ bất lưu tình!
Ly Hoành cắn răng một cái. Hỏa Vũ Phiến lại đằng không bay lên. cách mặt đất chừng mấy thước.
Hắn hé miệng ra. một giọt máu được thanh quang bao phủ xẹt một đường vòng cung trong hư không rồi rơi xuống Hỏa Vũ Phiến.
Lập tức sắc mặt hắn trở nên tái nhợt vô cùng. Trước đây. hắn vốn dùng phép lực thâm hậu. chậm rãi tiêu hao phép lực của Ninh Tuyết Dung, sau đó thừa dịp đối phương suy yếu thì phát động mãnh công, cuối cùng bắt giữ nàng lại. Tuy nhiên. Ninh Tuyết Dung dường như cũng nhìn ra dụng ý của hắn. Nàng ngay từ đầu đã vận dụng tới tinh khí bản thân liều mạng. Hắn cũng chỉ có thể dùng tới phép thuật cường đại hơn nữa để tốc chiến tốc thắng mà thôi.
Hơn nữa. một khi cuộc chiến nơi này kéo dài, có thể bị những tu sĩ khác phát hiện ra. Dù sao nơi này cũng vẫn còn thuộc phạm vi thế lực Phương Vân sơn.
Dưới sự phụ trợ của máu huyết Lý Hoành, Hỏa Vũ Phiến phóng ra quang mang màu đỏ chói mắt. chiếu sáng cả sơn động như giữa ban ngày.
Ngay sau đó. quanh thân Hỏa Vũ Phiến bốc lên một ngọn lửa hừng hực. hóa thành một con hỏa điều với sải cạnh rộng. Trong hư không thậm chí còn mơ hồ nghe được cả tiếng chim hót.
Bản thể của con hỏa điều này chính là Hỏa Vũ Phiến, chính giữa ngưng tụ một ngọn lửa càng thêm đỏ thẫm quanh thân mang theo ngọn lửa chói mắt, phừng phực. Thi thoảng có ngọn lửa rơi xuống mặt đất. nơi đó liêm lưu lại một vết cháy nhàn nhạt.
Lại một tiếng hót đài vang lên. con hỏa điều nhanh chóng đánh về phía Ninh Tuyết Dung.
Thần sắc của Ninh Tuyết Dung chưa biến, một đôi ngọc thủ kết quyết như hoa sen nở rộ. Nàng liên tiếp đánh ra mấy đạo linh quyết.
Lăng Sương Ngọc Bội liền lăng không dựng lên, lóe ra hàn quang, thủ hộ phía trước người nàng.
Thịch thịch!
Một tiếng va chạm trầm muộn vang lên. hơn nữa lại phát ra tiếng gầm rú mãnh liệt, ngọn lửa văng tung tóe. hơi nước bốc lên ngùn ngụt, bao phủ hoàn toàn sơn động.
Lập tức. sơn động trở nên rung động kịch liệt, thậm chí có không ít đất đá lớn nhỏ đang từ trên trân và hai bên vách rơi xuống.
Thật lâu sau, hơi nước mới đần tan đi, sơn động khôi phục lại sự yên lặng.
Thanh Hỏa Vũ Phiến nứt vỡ bị những mẩu đất đá, bụi bặm bao phủ. cùng với nó là chiếc Ngọc Bội đã khôi phục lại hình dáng ban đầu nhưng bị vỡ làm đôi.
Khuôn mặt Ninh Tuyết Dung không còn chút máu nằm trên mặt đất. quần áo khắp người nàng đã bị rách nát mấy chỗ. cũng cỏ nơi lộ ra cả da thịt trắng như Tuyết. Thân thể mềm mại của nàng nằm yên không nhúc nhích.
về phần Ly Hoành, thần thức Trương Hằng cẩn thận tìm tòi một lúc mới phát hiện ra tình cảnh của hắn. Một khối đá nặng chừng hơn trăm cân to như cái chum lớn đè ngang người hắn. Trên người hắn có nhiều vết thương đang rỉ máu. cũng không biết còn sống hay đã chết.