Tiên Lộ Yên Trần

quyển 14 chương 216: kiếm khí sơ trầm, hồn dĩ tiêu vu vân phổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nước mắt nhỏ xuống mặt nước lấp lánh tinh quang, cảnh vật trước mặt chẳng hề khiến tiểu ma nữ cảm động.

Từ chiều tối đến giờ, Oánh Hoặc vẫn ôm một bụng khí tức. Hiện tại thấy Tỉnh Ngôn và Quỳnh Dung buồn bã, Oánh Hoặc chỉ là hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị xuất ngôn châm chọc. Chỉ bất quá khi nàng ta vừa mở miệng, còn chưa kịp thốt ra câu nào thì Tỉnh Ngôn đột nhiên xuất thủ, đầu cũng không quay lại chỉ vung tay lên, nửa trái dưa dại rời tay vừa vặn bay vào miệng Oánh Hoặc, bịt kín miệng nàng ta, khiến toàn bộ lời châm chích đều quay ngược vào bụng.

Nửa trái dưa dại Tỉnh Ngôn ném qua không nhỏ chút nào, tiểu ma chủ phải mất một lúc khổ sở sai nuốt mới ăn xong. Đợi khi Oánh Hoặc có thể lên tiếng thì Tỉnh Ngôn đã an ủi Quỳnh Dung xong, hai người lại im lìm ngồi ăn dưa.

Thấy tình cảnh như thế, Oánh Hoặc càng cảm thấy bực dọc. Điều duy nhất an ủi nàng ta đó là mắng chửi cả ngày đau họng, ăn được nửa trái dưa mát thật là dễ chịu. Chỉ là, lặng im một lúc, Oánh Hoặc bỗng nhớ đến nửa trái dưa khi nãy, bề mặt nhất định đã dính không ít nước miếng của thiếu niên. Trong sát na, tiểu ma chủ phát ghê, không biết nên ói ra hay không. Đang lúc do dự thì thiếu niên dường như có mắt ở sau lưng bước qua, đưa tay phất ngang mặt nàng, sau đó Oánh Hoặc cảm giác một trận thiên toàn địa chuyển, dựa vào gốc cây chìm vào giấc ngủ...

Đêm ở đầm lầy cũng chẳng có gì lạ. Lại nói đến Linh Y, Tuyết Nghi bị giam ở ma châu. Lúc đầu bị bắt, cả hai đều bị nhốt trong khung lửa nóng bức, hết sức khó chịu, ngoài ra Linh Y còn có một mối lo lắng lớn hơn nhiều. Lần này không cẩn thận để rơi vào tay Oánh Hoặc, tự nhiên khó mà tránh khỏi bị nó hành hạ châm biếm, điều này đối với Tứ độc công chúa kiêu ngạo thì khó mà chịu nổi.

Chỉ bất quá lo lắng đó không biến thành hiện thực. Mãi đến đêm nay, tiểu ma nữ hung dữ đó vẫn chưa thấy xuất hiện, chỉ có mấy tên ma linh đưa bọn họ vào hai gian tịnh xá giam giữ. Khiến Linh Y kì quái đó là, không chỉ đem bọn họ vào gian tịnh xá mát mẻ mà đám ma nhân hung ác đó còn đưa hoa đưa chim vào trang trí, sắp xếp để bọn họ giải sầu.

Thấy bọn chúng trước hung dữ sau cung kính, Linh Y, Tuyết Nghi đều mê hoặc không hiểu, chẳng biết đám ma nhân giảo hoạt này có chủ ý gì.

"Không phải là sợ uy danh của Tứ độc long tộc chứ?"

...Có lẽ không phải vậy".

Suy xét tiền nhân hậu quả giữa hai bên, Linh Y cảm thấy đám người ma giới lớn gan đó, không hề giống bọn đầu voi đuôi chuột chút nào.

Lúc nghi hoặc, Linh Y vẫn không quên thầm hy vọng Tỉnh Ngôn có thể dẫn Quỳnh Dung chạy càng xa càng tốt, ngàn vạn chớ hồ đồ muốn quay lại cứu nàng. Dưới tình thế này, Tỉnh Ngôn dù có quay lại cũng chẳng thể làm gì được. Dù sao, nàng cũng là công chúa của Tứ độc long tộc, ma tộc nhất thời cũng không dám mạo phạm gì nàng, nếu không đêm nay bọn chúng cũng chẳng tôn trọng thế này. Còn về an nguy của bản thân, tự nhiên sẽ có long binh long tướng của bổn tộc đến lo.

Nghĩ thông suốt sự việc, lo lắng của Linh Y lúc này chỉ là sợ Tỉnh Ngôn không nghĩ được như thế, liều mạng quay lại rồi đâm đầu vào lưới.

"Tỉnh Ngôn tuy có lúc ngu ngốc, nhưng chắc không quá ngu như thế?"

Long nữ hiện bị cầm tù, chỉ có thể an ủi bản thân thế thôi.

Không giống như Linh Y suy nghĩ nhiều chuyện, vị mai hoa tiên linh cách một bức vách vẫn u nhàn điềm tĩnh như thường. Trong mắt Tuyết Nghi, phảng phất như sinh tử, an nguy chẳng hề tồn tại. Trong đầu nàng vẫn luôn cho rằng bản thân chỉ là một tì nữ của đường chủ, vô luận bình thường y đối xử với nàng tốt thế nào, nhưng đến thời khắc này, phương pháp thích ứng nhất của đường chủ là tiếp tục cùng Quỳnh Dung đi thực hiện nhiệm vụ của sư môn. Còn sinh tử của nàng, tự nhiên không đáng để đường chủ phải phí sức, còn về vị long tộc công chúa ở đây, sau này thế nào cũng có người của long tộc đến cứu ra thôi.

Nếu như có chút lo lắng, chính là Tuyết Nghi đang lo sau này không có ai giúp tiểu muội muội ăn mặc, giặt dũ mà thôi.

Hai cô gái cứ trầm mặc bất động, gió lùa vào tịnh xá thổi bóng nến lắc lư trên tường, đêm nơi tù địa ma châu vô cùng yên tĩnh.

Sáng hôm sau, tại đầm lầy nơi Tỉnh Ngôn trú chân, tiểu ma nữ thức giấc phát hiện bản thân vẫn còn dựa vào gốc cây. Không ngờ thiếu niên chỉ tùy tiện phất tay lại khiến nàng ngủ lâu như thế, lúc này mặt trời đã lên cao rồi.

Thấy bản thân lại bị thiếu niên làm hôn mê, Oánh Hoặc rất phẫn nộ, lập tức muốn tìm thiếu niên tính toán. Chỉ bất quá đưa mắt nhìn xung quanh, lại chẳng phát hiện tung tích của kẻ đáng ghét đó đâu. Hiện tại trước gian nhà vô cùng u tĩnh, tiếng chim chóc ríu rít khắp nơi, chỉ có tiểu cô nương gọi là Quỳnh Dung đang một mình chơi đùa.

Khi Oánh Hoặc đã hoàn toàn tỉnh táo, Quỳnh Dung đang đuổi theo mấy con ong ruồi, bọn ong vo ve bay vào trong các lỗ nhỏ trên tường nhà. Thấy bọn chúng trốn mất dạng, tiểu nữ oan không cam tâm lập tức áp sát tường, chuyên tâm tìm kiếm sào huyệt của bọn chúng.

Thấy nó đang ham chơi, Oánh Hoặc lắng tai nghe ngóng một lúc, xác định xung quanh chẳng còn ai, trong lòng liền có chút nghi hoặc:

"Kì quái, tên ác tặc đó không thấy đâu, không sợ ta chạy sao?"

Đang suy nghĩ thì thấy tiểu nữ oa chuyên tâm bắt ong ở không xa, đột nhiên quay đầu nói:

"Chớ mong chạy...ở đây còn có Quỳnh Dung ta à!"

"..."

Nghe ngữ khí của nó như trả lời cho thắc mắc trong đầu mình, Oánh Hoặc tức thì thất kinh:

"Chẳng lẽ tiểu nha đầu này có thể nhìn thấu tâm tư ta?"

Bất quá suy nghĩ này có chút hoang đường, có lẽ nha đầu này chỉ vô tình trùng hợp. Ngưng một chút, thấy Quỳnh Dung ngây thơ có thể lợi dụng được, Oánh Hoặc liền suy tính:

"Cơ hội tốt thế này phải tận dụng để thoát thân, dù sao nha đầu này cũng chẳng có bản lĩnh lắm".

Nào ngờ, suy nghĩ này vừa xuất hiện, tiểu nữ hài chỉ lo chơi lại quay đầu, nghiêm túc nói:

"Vị tỷ tỷ này, tuy ta bản lĩnh kém nhưng bùa chú của ca ca rất lợi hại à!"

Nói xong, nó liền chạy đến chỗ Oánh Hoặc, chỉ trỏ trước sau người nàng lia lịa.

Mãi đến khi Quỳnh Dung đề tỉnh, Oánh Hoặc mới phát hiện, trước sau trên người nàng đều có vài tấm bùa chú phù văn cổ quái, trong đó ẩn ẩn như có tiếng nước chảy, hiển nhiên là tà thuật mà tiểu tặc đó dùng đối phó nàng.

Thấy bản thân bị bùa chú cầm tù, tiểu ma nữ tức thì đại nộ, trong lòng hiểu rõ bản thân không thể nào thoát khỏi bùa trận này được. Đến lúc này, Oánh Hoặc mới chân chính đánh giá lại bản lĩnh của thiếu niên, trong lòng nghi hoặc:

"Chẳng lẽ nhân gian có đạo môn huấn luyện được đệ tử trẻ tuổi xuất sắc như thế?"

Oánh Hoặc lúc này mới cố nhớ đến những thông tin liên quan đến thiếu niên:

"...Môn phái của tiểu tặc này gọi là gì? Là Thượng nguyên, hay là Tam thanh?"

Suy nghĩ một hồi không ra, nàng liền chuẩn bị tìm cách dò hỏi tiểu nha đầu trước mặt. Dựa theo lời nói của Quỳnh Dung, Oánh Hoặc hỏi bùa chú của ca ca nó rốt cuộc lợi hại thế nào.

Nghe nàng ta hỏi, Quỳnh Dung đột nhiên đỏ mặt, ấp úng kể lại chuyện năm xưa bị ca ca dùng bùa bắt lộ nguyên hình.

Nghe nó kể lại chuyện cũ, tiểu ma nữ đang nhãn rỗi tự nhiên có hứng thú, cứ dựa theo đó mà gợi chuyện. Chỉ bất quá, không biết tiểu Quỳnh Dung nghĩ sao mà chỉ kể những chuyện sinh hoạt thường ngày, chứng minh ca ca rất yêu thương nó và Tuyết Nghi tỷ. Đương nhiên, bình luận trong đầu của tiểu ma nữ dành cho hai huynh muội Quỳnh Dung là:

"Hai kẻ ngốc".

Chỉ là, lời bình luận này còn ở trong đầu chưa xuất ra, nào ngờ đã khiến tiểu nha đầu nổi giận:

"Không được chửi ca ca ta!"

Oánh Hoặc giật mình, kì quái:

"Úy? Vì sao chỉ là không cho ta mắng ca ca ngươi, không hề trách ta mắng ngươi?"

Nghe nàng ta hỏi, Quỳnh Dung lại đỏ mặt, có chút thẹn thùng đáp:

"Bởi vì ta vốn rất ngốc..."

Tiểu nha đầu xấu hổ nói tiếp:

"Kì thật Quỳnh Dung vẫn hay ngốc, nhưng không để ca ca biết. Bởi vì ta cũng biết, một tiểu muội muội ngốc thì không tốt, ca ca sẽ không thích..."

"Hả?"

Thấy bộ dạng thẹn thùng của tiểu nha đầu, Oánh Hoặc chẳng thể nào châm chọc được, còn hứng thú nghe nó nói tiếp. Lúc này, Quỳnh Dung lại đổi sang thần sắc trầm ngâm, nghiêm túc nói Oánh Hoặc biết, bản thân cũng đã thử mấy lần, có lúc thông minh, có lúc rất ngốc, xem xem ca ca thích cái nào.

"Kết quả ra sao?"

Thấy nó ngây thơ như thế, tiểu ma nữ thông minh mưu trí cũng bị thu hút, buột miệng hỏi một câu. Quỳnh Dung có chút ủ rủ đáp:

"Kết quả còn chưa rõ, bởi vì ca ca đều thích!"

"Hả?"

Oánh Hoặc mãi đến lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ:

"Úy? Kết quả không phải đã có rồi sao? Đây chẳng phải nha đầu này ngốc hay không ngốc thì ca ca nó, ách, tiểu tặc đó đều không quan tâm sao?"

Nghĩ như thế, lại thấy bộ dạng phiền muộn của tiểu nữ oa trước mặt, Oánh Hoặc cười trộm:

"Hì hì, có lúc thông minh, thật không biết lúc nó thông minh thì thế nào!"

Bất quá tuy nghĩ vậy nhưng Oánh Hoặc không hề nói ra. Bởi vì Oánh Hoặc cho rằng, tuy bản thân đã nghĩ ra nhưng dù sao đây vẫn là kẻ thù của nàng. Tiểu nha đầu này hôm trước rút cạn nước trong hồ khiến nàng xấu hổ trước mặt thiếu niên, thù này sao quên được chứ!

Còn đối với Quỳnh Dung mà nói thì thật không may, lần này nó lại không chú ý đến suy nghĩ trong đầu Oánh Hoặc.

Hai bên cứ đối đáp linh tinh như thế, bất tri bất giác đã đến chiều lúc nào không hay.

Khi bóng nắng dần dần dịch chuyển sang phía đông thì thiếu niên cuối cùng cũng quay về. Lúc thiếu niên phi thân vượt qua hào nước tiến đến nhà, Oánh Hoặc nhìn thấy rất rõ, khắp người y đều ướt sũng, nước không ngừng rỏ xuống đất.

"Hắn chạy đi đâu? Sao nhìn giống như vừa từ trong nước ra vậy?"

"Không phải là trượt chân té xuống nước chứ?"

Khi Oánh Hoặc suy đoán thầm đắc ý thì Tỉnh Ngôn đưa đồ trong tay cho Quỳnh Dung, bước qua thi pháp một chút, sau đó xách con tin tiến vào nhà.

Đợi mọi người vào trong nhà, Tỉnh Ngôn đi nhóm bếp, chuẩn bị cùng Quỳnh Dung nấu bữa chiều. Chỉ là, khi y vừa lấy ống đồng định thổi lửa thì nghe tiểu ma nữ vốn im lìm bỗng nhiên thì thào mấy tiếng, cũng không biết là nói gì.

Tỉnh Ngôn nghe tiếng kinh dị, vội quay đầu nhìn, y lập tức ngẩn như tượng gỗ!

Thì ra, tiểu ma chủ tóc đỏ đang nằm nghiêng trong nhà, hiện tại y phục xộc xệch, hở trước hở sau. Trong quang ảnh hoàng hôn, ẩn ước như có hai vật đang khẽ rung động, thấp thoáng thấy hình dáng như hai gò tuyết nhỏ trắng loáng!

Truyện Chữ Hay