Sau khi rời khỏi chợ, trời cũng đã xế tà. Trùng hợp thay tại nơi đó, Đằng Hải hắn gặp lại Bá Sơn.
Tên Bá Sơn nhìn thấy, cũng gọi lại:
""Này nhóc! Đi đâu đấy?""
Đằng Hải tiến tới chỗ hắn, hỏi:
""Ở đây có phòng trọ không ạ?""
Hắn quơ tay chỉ về phía bên trái, bảo:
""Ở trước, nhóc đi thẳng rồi quẹo sẽ thấy một quán trọ tên là Vĩnh Hằng, nơi đó trọ rẻ lắm, viên linh thạch hạ phẩm đêm""
Đằng Hải liền chào hắn rồi dắt Tiểu Kì tới đó. Nhà trọ này cao lớn khoảng tám tầng, mà lại nhiều phòng bên trong.
Hắn bước tới cửa, bỗng cánh cửa tự động mở ra khiến hắn giật thót. Những cự nhân nhìn thấy đều cười, một nữ cự nhân ở bàn tiếp hỏi:
""Này nhóc, mới từ quê lên hả, muốn thuê phòng hay gì để chị làm nào""
Đằng Hải thấp quá, đến cái bàn thấp này còn cao hơn hắn hẳn hai cái đầu, hắn đành phải với lên.
""Cho em đêm ạ!""
Vừa nói, hắn vừa cố đưa ba viên linh thạch để lên, nhưng khổ nỗi thấp quá không với được.
Cô gái cự nhân nhìn thấy, lấy tay che đi miệng đang cười, với xuống lấy linh thạch. Lúc này mọi người đều nhìn hắn, cười mỉm, kể cả người có mặt hung tợn nhất giờ cũng cười khúc khích.
Hắn vội vàng cầm lấy chìa khóa phòng rồi dắt Tiểu Kì đi. Các cự nhân ở đấy lại nổi hứng bà tám lên:
""Này các ngươi, nhìn thằng nhóc này dễ thương phết nhỉ?""
""Haha thằng nhóc đó được đấy, bé tí đã cưa gái vào trọ cùng rồi!""
""Này ngươi đừng nói bậy! Đứa bé thuần khiết vậy mà ngươi lại nói thế...""
Ở phía của cô gái cự sĩ ở bàn tiếp tân, cô đang rối rít vâng vâng dạ dạ như có chuyện gì khẩn cấp:
""Vâng vâng, ngài cứ yên tâm, vâng ạ...""
Thấy thế mọi người đều hỏi:
""Có chuyện gì thế?""
""Lũ yêu thú chăng?""
Cô gái cự nhân đó quay lại, nói:
""Các ngươi phải cẩn thận thằng bé đó, nó sẽ là chồng của ""cự võ nương"" đấy!""
Tất cả ngạc nhiên, đều thốt lên:
""Cái gì!?""
Ai cũng không kìm nổi sự hối tiếc, sợ hãi:
""Chết thằng nhóc kia rồi, nó đã nên tội tình gì mà để lão già kia nhìn trúng chứ!""
""Tưởng tượng thằng nhóc ấy đấu với cái tên tra nam của Phong Tư Thành thì biết thắng thế nào?""
""Nghe nói hắn mới đã là võ sĩ cảnh rồi! Mà thằng bé kia khoảng chừng mới tuổi, cũng chỉ khoảng võ sư là cao lắm rồi...""
""Thôi nói chung là không biết lão tính thế nào chứ ta thấy thằng nhóc đó cũng không phải dạng vừa..."" - Tên có mặt hung tợn nói
Tất cả mọi người nghe đều bất ngờ, đều hỏi hắn tại sao, hắn liền trả lời:
""Tên nhóc này nhìn cứ như không có tu vi vậy, nãy các người đoán nó cứ như không đoán, chưa kể đến nãy ta nhìn liếc qua con bé đi cùng nó đã là võ binh cảnh rồi, chỉ là chưa biết hồn linh màu gì thôi...""
""Võ binh cảnh!? Con bé nhìn trông mới mười tuổi mà?"" - Mọi người đều ngạc nhiên
Tên đó liền nói tiếp:
""Chiếc vòng kia ta đã từng thấy, nó là món bảo vật cũ của Thiên Sát bởi vì kết hợp quy luật tạo không gian nhưng thất bại về trọng lực nên đã bỏ nó, giờ thằng nhóc còn đeo trên tay như không có gì...""
Mọi người ai cũng trầm trồ, cứ như nghe được chuyện động trời nào đó vậy, bất giác chính là sai lầm.
Đằng Hải trong phòng không hề biết chuyện gì, vẫn đang ngồi trên giường với Tiểu Kì, tay để lên trán cô.
Một niệm thần thức, chính là đưa tinh thần lực bản thân để khai phá thần thức của Tiểu Kì, giống như cách mà Thiên Long làm với hắn.
Vào trong tinh thần cô, lại là một khoảng khác với của Đằng Hải, là một không gian tinh vân, tinh thần của cô là hạch của tinh vân đó.
""Thần thức rộng lớn nhưng lại hỗn độn..."" - Đằng Hải nói
""Chủ nhân sai rồi, đây là bảo toàn tinh thần, có thể chống lại cơn khát máu của huyết tộc thượng cổ!"" - Thiên Long lập tức phản bác
Đằng Hải khua tay, tạo ra một làn tinh thần lực dệt thành sợi tinh thần, kết nối những bụi tinh vân lại thành màng bảo vệ tinh thần.
Có thể khiến những tinh thần sư tinh thông cũng không thể xuyên phá. Đằng Hải tò mò, liền thử xem trong tinh thần của cô.
Một chạm liền đẩy ra, hắn không thể can thiệp vào tinh thần kí ức của cô, không thể hiểu rõ quá khứ như nào.
""Chủ nhân đừng cố học cách xem kí ức làm gì, cái đấy có thể học sau, ngài nên học dịch dung lên đến thành thao thực thụ thì kế hoạch lập ra mới thành công mĩ mãn được!""
Hắn thoát khỏi thần thức của Tiểu Kì thì cô đã ngủ gật mất rồi.
""Tiểu muội thật là..."" - Đằng Hải nói, giọng điệu thân mật lạ thường
""Chủ nhân đã lấy lại được bản chất xưa rồi..., giờ phải xem lại Long phu nhân này chính xác là ai!""
Điều mà Đằng Hải không biết chính là mẹ hắn Long phu nhân còn sống! Không những thế còn mang sức mạnh khác thường, lại vô cùng mạnh mẽ.
Mấy tên đi theo cô lúc trước xuất hiện trước phòng tưởng chừng chỉ là một đám côn đồ yếu đuối, ai ngờ bọn hắn lại là cao thủ!
Nhìn sơ qua không nhận ra nhưng khi nhìn kĩ mới thấy, một chưởng tạo đường đi từ Long gia thông qua rừng tới thẳng chỗ bọn Thiên Sát ẩn nấp.
""Lần chuyển sinh này có vẻ thú vị đấy...""