"Nào, cô ngoan ngoãn chút đi..."
Tiếng thở dốc ngày càng to hơn, mặt của Nguyên Lưu đỏ lên, chính là một cái xấu hổ. Đằng Hải cứ làm đi làm lại một động tác, khiến thần hồn Nguyên Lưu điên đảo vô cùng.
"Ta...ta có chết cũng không tha thứ cho ngươi...tên khốn khiếp..." - Nguyên Lưu nói
Nguyên Lưu quay mặt đi chỗ khác, dấu đi khuôn mặt xấu hổ của cô, Đằng Hải được nước lấn tới, cứ đẩy tới liên tục không ngừng, khiến cô không chịu nổi nữa.
"Ha...ha...!" - Nguyên Lưu thở dốc
Từ xa, Tiểu Kì cầm rổ thảo dược chạy tới, hỏi:
"Cô sao thế? Mỗi ăn chút thảo dược mà làm như ghê lắm vậy?"
Ngồi ăn đống thảo dược này, không qua sơ chế nên khó ăn vô cùng, một số còn đắng đến nỗi gây tê liệt cả lưỡi.
"Cô giỏi thì cô ăn thử đi, huống chí hắn còn nhồi ta thô bạo như vậy..."
Tiểu Kì liền một cái nhét mấy cây thảo dược nhai nhóp nhép như không có vị gì, chính bởi từ nhỏ đã làm quen với thảo dược.
"May mắn thay muội thức tỉnh được huyết mạch chứ nếu không thì lưỡi muội cũng tê ran lên rồi" - Đằng Hải nói
Hắn tới gần Nguyên Lưu, hỏi cô một số chuyện:
"Cô ăn đống thảo dược kia chắc cũng hồi phục được kha khá rồi, giờ tôi hỏi này..."
"Ngươi hỏi đi" - Nguyên Lưu nói
"Nhìn cách ăn nói của cô, chắc là con nhà giàu nhỉ, sao cô lại bị bắt tới đây?" - Đằng Hải hỏi
Nguyên Lưu sợ lộ bí mật, liền đánh trống lảng:
"À mà sao ngươi không vào trong Bắc Thành lấy gia sản của lũ đó đi, hỏi ta làm gì...?"
Đằng Hải nắm lấy miệng của Nguyên Lưu, gằn giọng nói:
"Thế cô muốn được về với đất mẹ chứ gì?"
Nguyên Lưu nghe vậy, sợ hãi nói:
"Ta biết rồi ta biết rồi, ta nói là được chứ gì!"
"Kể đi" - Đằng Hải nói
Nguyên Lưu ngồi dựa vào cây, bắt đầu kể:
"Chuyện vào hơn một tháng trước...."
Tại hiên viên...
"Cha...con muốn được đi phiêu lưu ngoài kia..." - Nguyên Lưu nói
Cha cô, là Hồng Chư Tề, gia chủ của họ Hồng, cũng là có máu mặt nhất ở Lưu Thiên Thành. Cũng là người học rộng tài cao, thiên phú ngút trời.
"Con không thể đi được, Lưu Thiên Thành này, hay cả đại lục này, con ngườ không còn là bá chủ nữa rồi. Hiện nay yêu thú mạnh mẽ nổi lên khắp nơi không cách diệt trừ, chỉ có thể dựa vào yêu thú mạnh hơn để duy trì" - Chư Tề nói
Chính như vậy đã khiến cô từ ham muốn phiêu lưu lập tức thành chinh phục, muốn mạnh lên để chinh phục những yêu thú lớn mạnh đó.
Cô đâu cớ ngờ rằng đó không phải là ước mơ xa vời, mà đó chính là một suy nghĩ viển vông.
Vào cái ngày mà phải đi cúng tế yêu hạch cho yêu thú của thành này, đó dường như là tất cả yêu hạch thu thập được lúc bấy giờ đều mang đi cúng nộp hết, nhiều đến mức chất đống như núi đếm không xuể.
Vậy mà trước mặt tất cả, là một con mắt khổng lồ, chỉ riêng cái đồng tử cũng đã to hơn cả Bắc Thành, trước mặt dường như là không có chút sức ép nhưng đem lại cảm giác sợ hãi đến tột độ.
"Nhiều hơn mấy năm trước rồi, các ngươi làm tốt lắm" - Con yêu thú nói
"Ngài quá khen, chỉ mong ngài lại tiếp tục bảo vệ Lưu Thiên Thành thôi ạ!" - Thành chủ nói
Lập tức, tất cả yêu hạch đều biến mất một cách thần kì, lúc đó con yêu thú đó cũng nói:
"Chắc chắn rồi..."
Sau đó con mắt đó nhắm lại rồi biến mất, lúc đó Nguyên Lưu còn ngạc nhiên hơn khí biết rằng, nó còn mang trên lưng những ngọn núi to lớn còn hơn cả ngọn núi mà Lưu Thiên Thành ở trên.
Còn không ngờ nữa chính là nó biến mất mà không để lại dấu chân, dù cho cơ thể cồng kềnh như thế. Càng nghĩ Nguyên Lưu càng sợ hãi, bản thân chính ra còn nhỏ hơn cả một hạt bụi trong mắt chúng.
Cô quyết định trốn ra ngoài để tìm kiếm thiên tài địa bảo, để nghịch vận của nhân loại thoát khỏi sự vây hãm của yêu thú.
Và cách đây một tuần, khi đã trốn vào trong rừng sâu, chính là một quãng thời gian đau đớn, nào là yêu thú tu vi cực cao, cho đến độc khắp nơi, đến nguồn nước cũng đầy yêu thú.
Bởi thế nên cô càng gầy gò xanh xao, cho đến một ngày cô đến Bắc Thành, tưởng sẽ sống sót nhưng ai ngờ, lại bị bán đi như một nô lệ.
May mắn gặp được Đằng Hải nếu không cuộc đời sẽ chấm dứt tại đây, không thể làm gì khác, tự hại thân đi tới nước này mà vẫn chịu trói ở đây.
Nghe mọi chuyện, Đằng Hải cũng cảm thấy cảm thông cho cô, trọng trách mà cô đang gánh chỉ do cô tự tạo mà thôi, chính là sẽ bị lợi dụng vì mục đích khác, hắn liền khuyên cô:
"Cô từ bỏ giấc mơ hão huyền ấy đi, bởi ta biết kết thúc của nó sẽ vô cùng thảm hại..."
Nghe thấy ước mơ bị xúc phạm, Nguyên Lưu không kìm chế, quát lên:
"Thảm hại!? Tôi vì lợi ích của toàn thể nhân loại, đáng ra tôi phải nhận được sự ngưỡng mộ chứ không phải thảm hại!"
Tiểu Kì thấy vậy, liềm giơ búa trước mặt Nguyên Lưu, nói:
"Cô không có quyền lớn tiếng ở đây"
Đằng Hải hất tay, ra hiệu cho Tiểu Kì bỏ búa xuống, nói:
"Cô không hiểu được đâu, trở về đi, năm nữa gặp lại, mong cô trưởng thành hơn bây giờ..."
Hắn bỏ đi không nói thêm lời nào, Tiểu Kì cũng chạy theo sau, còn Nguyên Lưu thì vẫn ngẫm nghĩ vể lời mà Đằng Hải nói.