Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê

chương 56: tuyệt thực

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Mứt Chanh

Thẩm Diên nghe tiếng nhìn sang trái đã thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Bùi Dực.

Nàng đột nhiên trở nên hơi câu nệ, nụ cười trên mặt cũng không có, lập tức đứng dậy hành lễ với Bùi Dực: "Cung nghênh tướng gia về phủ."

Bùi Dực lập tức khôi phục lại sắc mặt lạnh lùng trong nháy mắt khi nàng nhìn qua, hắn như thường lệ, thờ ơ nói một câu: "Miễn lễ."

Sau đó, cũng không quay đầu lại đi vào trong phủ.

Bùi Dực rất ít khi thấy Thẩm Diên cười qua thoải mái như vậy, thân phận của nàng hèn mọn, ở trong phủ cũng không có tri kỷ nào.

Ngày thường tính tình buồn rầu, cũng không thích nói chuyện với người khác.

Có lẽ là hôm nay cậu bé ăn xin khiến nàng đã quên đi thân phận hèn mọn của bản thân, nàng không có trói buộc nên nhiều lời vài câu với nó.

Khúc nhạc đệm nho nhỏ này tựa như không khuấy động bất kỳ sóng gió nào trong cuộc sống hàng ngày yên bình và tẻ nhạt của hai người.

Nhưng ngày sau, nụ cười ngọt ngào và quyến rũ của Thẩm Diên lại ngẫu nhiên lắc lư qua lại ở trong đầu Bùi Dực.

Bùi Dực còn đắm chìm trong hồi ức kiếp trước, hắn quanh co, không biết nên như thế nào giải thich với Thẩm Diên.

Thẩm Diên không muốn nghe hắn dong dong dài dài, cho rằng hắn lại tìm lấy cớ gì đó tới qua loa lấy lệ với nàng.

Nàng đánh đến mức đôi tay hơi đau, cũng mệt mỏi nên đẩy hắn ra, khổ sở nói: "Ngài sửa miệng cũng vô dụng, ta sinh con cho ngài, xác thật đã chết một lần.

Đó là cái chết ta tự mình trải qua, không phải ngài thuận miệng hai câu xin lỗi là có thể đền bù."

"Xin lỗi, ta..." Bùi Dực thừa nhận là bản thân có sai trước, hắn còn muốn tiếp tục giải thích, trấn an Thẩm Diên.

Thẩm Diên là thai phụ, cảm xúc có hơi không ổn định.

Bây giờ nàng quậy xong rồi, trút ra được bất mãn trong lòng.

Nàng đánh đến mệt mỏi nên có hơi mệt rã rời, cũng không muốn nghe Bùi Dực giải thích.

Nàng đẩy Bùi Dực ra bên ngoài, nổi giận đùng đùng nói: "Ta muốn ngủ, không muốn nhìn thấy ngài, hiện tại ngài lập tức đi ra ngoài cho ta."

"Diên Diên, ta ở lại nơi này dỗ nàng..." Bùi Dực không muốn rời đi, hắn năm mới thấy nàng một lần, thời khắc đều muốn ở bên nàng, sợ nàng lập tức lại biến mất không thấy.

"Ai mà thèm ngài dỗ." Thẩm Diên dùng mu bàn tay lau nước mắt, nàng khóc nức nở nói: "Không phải ngài nói ta trừng phạt ngài thế nào cũng được sao? Vậy hiện tại ngài đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngài."

"Được, ta đi, nàng nghỉ ngơi cho khoẻ." Mặc dù Bùi Dực hơi không muốn, nhưng vì khiến Thẩm Diên bình tĩnh trở lại, hắn vẫn rời đi.

Bùi Dực vừa đi, Thẩm Diên cũng không náo loạn.

Nàng mệt cực kỳ nên nép vào giường, một lúc sau đã ngủ thiếp đi rồi.

Ngày hôm sau Thẩm Diên thức dậy đã muốn tự mình rời đi.

Nhưng nàng mới vừa mở cửa, thủ vệ thị vệ đã ngăn nàng lại.

"Tránh ra." Thẩm Diên lạnh giọng nói với hai thị vệ kia.

"Di nương mời về cho, tướng gia có lệnh, không có sự cho phép của ngài ấy, ngài không được tự mình rời đi."

Thẩm Diên tức giận đến mức đóng sầm cửa lại, lại là tên khốn Bùi Dực này.

Nàng sinh ra hờn dỗi ở trong phòng, một lát sau, có người lại đây, mở cửa ra rồi bưng vài món thịnh soạn vào.

Người nọ bưng cơm xong thì lập tức lui ra.

Thẩm Diên theo sau, thị vệ lập tức ngăn nàng lại.

Thẩm Diên nhụt chí lui về phòng.

Bùi Dực nghĩ, Thẩm Diên bây giờ đang nổi nóng, hắn vẫn đừng nên xuất hiện ở trước mặt nàng.

Chờ thêm mấy ngày nữa, nàng hết giận, hắn lại đi dỗ dành nàng.

Buổi chiều, lúc ăn cơm, thị vệ đưa cơm nói cho Bùi Dực rằng Thẩm Diên đã một ngày vẫn chưa ăn cơm, đồ ăn đã đưa qua vẫn duy trì trạng thái như cũ.

Bùi Dực nhíu mày, hắn đi một chuyến đến phòng Thẩm Diên.

.

Truyện chính ở == T R U M t r u y e n.

C OM ==

Thẩm Diên đắp chăn nằm ở trên giường, Bùi Dực tiến vào, nàng cũng không nhúc nhích.

"Vì sao không ăn cơm?" Bùi Dực xốc đệm chăn lên, xoay Thẩm Diên sang.

Sắc mặt Thẩm Diên hơi không được tốt, nàng không uống nước, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp ngày xưa lúc này đã khô lại rồi tái nhợt.

Nàng ngước mắt nhìn Bùi Dực một cái, giọng nói suy yếu: "Ta muốn về nhà anh họ, không muốn nhìn thấy ngài.".

Truyện Chữ Hay