Editor: Mứt Chanh
Bùi Dực suốt đêm tiến cung, thương nghị với bệ hạ về những việc phải làm vào ngày mai.
Vốn dĩ hết thảy đều bố trí xong nhưng do một phi tử đi theo bị say tàu, không thể đi đường thủy, nên phải sửa đổi lộ trình, toàn bộ sửa thành đường bộ.
Sau khi sửa đổi tuyến đường, những nơi đi qua trên đường đi phải được bố trí lại, điều này thực sự rất phiền phức.
Bùi Dực bố trí xong một lần nữa thì đã là canh năm.
Hắn lê tấm thân mỏi mệt về phủ, đơn giản là thu dọn chút quần áo rồi lại muốn đến nhìn Thẩm Diên một lần.
Lúc hắn đi đến bên ngoài cửa phòng của Thẩm Diên thì chỉ thấy trong phòng nàng tối đen như mực, cửa phòng đóng chặt, chắc có lẽ nàng đã ngủ sớm rồi.
Hắn đẩy cửa nhưng không đẩy ra được.
Thẩm Diên ngay cả cửa cũng không để cho hắn, trực tiếp vặn khóa.
Trong lòng Bùi Dực sinh ra một chút tức giận, hắn vì kiếm tiền nuôi nàng mà bận rộn trong ngoài, nơi nơi bôn ba.
Còn nàng thì hay rồi, trực tiếp đóng cửa ngủ ngon.
Hắn nâng tay lên muốn gõ cửa đánh thức nàng, nhưng lại nghĩ đến hiện giờ đã trễ thế này, quấy rầy giấc ngủ của người ta cũng không tốt cho lắm.
Hơn nữa, rất nhanh hắn đã phải đi, cũng không thể nói nói mấy câu với nàng nên đành thôi.
Dưới bầu trời xanh nhạt, phía đông nổi lên màu trắng bạc.
Bùi Dực đứng một hồi ở ngoài cửa phòng Thẩm Diên, sau đó lặng yên không một tiếng động rời đi.
Hắn cầm tay nải, bước lên xe ngựa, mã phu đưa hắn đến hoàng cung tụ hợp với bệ hạ.
Thẩm Diên ngủ đến giờ Thìn mới tỉnh, sắc trời sáng sủa, ánh mặt trời vừa ló dạng.
Nàng đứng dậy đi thỉnh an lão phu nhân.
Sau khi trở về, không biết như thế nào nhưng nàng cảm thấy hơi mệt rã rời nên lại lăn ra giường ngủ tiếp.
Đã nhiều ngày, tinh thần nàng không được tốt, cơ thể dễ dàng mệt mỏi, càng hơi thích ngủ, lượng cơm ăn tựa như còn tăng lên một chút.
Thẩm Diên ngủ đến buổi trưa mới tỉnh, nàng tỉnh lại thì ăn cơm rồi đuổi nha hoàn đi, bản thân lén ra khỏi Bùi phủ một chuyến.
Lúc trước Bùi Dực mua trang sức cho nàng, nàng chỉ đeo tượng trưng qua hai món, số còn lại đều chưa mở, được gói chặt và vẫn còn mới.
Thẩm Diên đến cửa hàng trang sức và trả lại toàn bộ số trang sức chưa mở.
Tiểu nhị kia nhìn thấy người đẹp thì thái độ cũng hiền lành, Thẩm Diên nhỏ nhẹ nói vài câu lời hay thì hắn hoàn lại tiền cho nàng.
Dư lại hai món trang sức đã mang, Thẩm Diên tìm hiệu cầm đồ đáng tin cậy, cầm chúng với giá hơi thấp so với giá gốc.
Thẩm Diên cầm ngân phiếu lén trở về Bùi phủ.
Hiện tại, trên tay nàng có một số tiền nhỏ, cho dù rời khỏi Bùi phủ, nửa đời sau của nàng cũng không đến mức bơ vơ không nơi nương tựa.
Thẩm Diên vốn muốn chờ mấy tháng sau, người trong lòng của Bùi Dực trở về.
Đến lúc đó, nàng không có con, Bùi Dực vì muốn ở cạnh người trong lòng nên chắc chắn hưu bỏ nàng, trục xuất nàng ra khỏi phủ.
Như vậy, nàng có thể mang theo tiền riêng của bản thân đi tìm một nơi tốt, tìm một người đàn ông thành thật hết lòng vượt qua quãng đời còn lại.
Nhưng mấy ngày sau, Thẩm Diên phát hiện kinh nguyệt của mình chậm chạp chưa tới.
Mấy ngày gần đây, nàng càng ngày càng dễ mệt rã rời, ngửi thấy mùi dầu mỡ trên bàn ăn thì sẽ cảm thấydạ dày không thoải mái.
Tình hình này không khác gì mấy lúc nàng mang thai ở kiếp trước.
Thẩm Diên hơi luống cuống, nàng ra khỏi phủ đến y quán tìm đại phu nhìn xem.
Quả nhiên, đại phu bắt mạch cho nàng xong thì nói với nàng đây là hỉ mạch.
Thẩm Diên thanh toán bạc, hơi thất hồn lạc phách đi trở về Bùi phủ.
Mỗi lần nàng với Bùi Dực cùng phòng đều sẽ uống canh tránh thai mà vẫn mang thai, thật là vận mệnh trêu người.
Nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là lần trước Bùi Dực làm hồi lâu, bắn rất nhiều tinh dịch ở bên trong mà nàng uống tránh thai lại uống quá muộn.
Thẩm Diên không dám tiếp tục ở lại Bùi phủ.
Nếu lão phu nhân biết nàng mang thai, chắc chắn càng thêm chú ý nàng chặt chẽ.
Đến lúc đó, nàng muốn chạy cũng chạy không được.
Nếu mấy tháng sau, Bùi Dực vì cùng người trong lòng ở bên nhau, chỉ nghĩ muốn con mà không cần nàng.
Đến lúc đó, khi sinh con, hắn giống như sẽ lựa chọn giữ đứa nhỏ.
Chóp mũi Thẩm Diên chua xót, nhớ tới dáng vẻ chết thảm kiếp trước thì trong lòng bi thương, đôi mắt đỏ hoe.
Sống lại một đời, nàng không muốn lại chết thê thảm như thế.
Sau khi trở về Bùi phủ, Thẩm Diên nghĩ đến chuyện trốn thoát, nàng không cha không mẹ, không thể ở lại Kinh Châu được nữa.
Hơn nữa, Bùi Dực là thừa tướng Kinh Châu, quyền thế của hắn lại lớn.
Chỉ cần nàng ở Kinh châu thì rất nhanh hắn đã có thể tìm ra nàng.
Nàng muốn chạy xa chút, đến phạm vi vượt quá khả năng của hắn.
Không bằng tiếp tục đi về phía nam xem sao.
Nguyên quán của mẹ Thẩm Diên là ở phía nam.