“Thật sự nguyện ý gả cho ta sao? Không phải giả ý lừa gạt ta đó chứ?” Bùi Dực nghi ngờ nhìn Thẩm Diên, hơi không tin.
Lúc trước hắn bị nàng lừa gạt qua, không muốn lại trải qua một lần quá trình từ tràn ngập hy vọng đến mức tận cùng thất vọng.
Cái loại cảm giác này chênh lệch thật lớn, gần như tưới sạch tất cả nhiệt tình trong lòng hắn.
Thẩm Diên rũ mắt, trông thấy đôi mắt đen bi thương của hắn thì đột nhiên hơi áy náy.
Nàng do dự một lát rồi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt trên mi hắn, ấm áp trấn an: “Thiếp nguyện ý, sẽ không lừa chàng nữa.”
Nàng nhẹ chớp mắt, áy náy rất nhiều lại hơi chột dạ.
Trước đó nàng nói bản thân quên đút thuốc cho hắn, hắn đều thương tâm như thế.
Nếu cho hắn biết, nàng cố ý giấu thuốc đi, căn bản không muốn để hắn ra ngoài thì e là hắn sẽ khóc cả ngày mất.
Nàng phải giấu giếm chuyện này cho xong đã, tuyệt đối không thể cho hắn biết, nếu không đến lúc đó lại phải mất một lúc để dỗ hắn.
Bùi Dực không phát hiện ra ánh mắt trốn tránh của Thẩm Diên.
Thấy nàng cuối cùng cũng đồng ý tổ chức tiệc cưới một lần nữa, hắn vui mừng đến mức bắt đầu ảo tưởng đến cảnh tượng ngày mai thành thân.
Ngày hôm sau, sắc trời còn chưa sáng, dưới màn trời màu xanh nhạt chỉ lộ ra một chút bụng cá trắng, Bùi Dực đã tỉnh, hoặc là nói, hắn kích động tới nỗi một đêm không ngủ.
Thẩm Diên ôm con trai vào lòng ngủ ngon lành, Bùi Dực cong khóe môi, ánh mắt nhu hòa mà nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp đang say giấc nồng của nàng.
Hắn cúi người nhẹ nhàng hôn lên cánh môi phớt hồng của nàng, sau đó nhẹ nhàng rút cánh tay ra, động tác nhẹ nhàng chậm chạp đứng dậy rời đi.
Ngoài phòng hoàn toàn yên tĩnh, sắc trời vẫn còn xanh mờ mịt, ngoại trừ bọn tôi tớ trực đêm ra thì đại đa số hạ nhân còn lại còn đang trong giấc mộng.
Bùi Dực phái quản gia đi triệu tập tất cả tôi tớ trong phủ tập hợp ở sảnh ngoài.
Bọn người hầu đứng thành một hàng dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vẻ mặt mờ mịt nhìn Thừa tướng đại nhân nhà mình, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Dực nhìn mọi người, nghiêm túc đứng đắn nói: “Hôm nay là đại hôn của ta, mọi người dựa theo sắp xếp các hoạt động càng sớm càng tốt theo đúng quy trình.
Chuyện này liên quan đến chuyện hôn nhân đại sự cả đời của ta, không cho phạm sai lầm, mọi người phải nghiêm túc cư xử.”
Bùi Dực mới vừa nói xong, phía dưới ồ lên, mọi người với vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, thậm chí có vài người đã bắt đầu nói ra nghi vấn trong lòng.
“Tướng gia, không phải ngài mới vừa đại hôn xong sao?”.
Đam Mỹ Hài
“Tướng gia ngài nhớ lầm ngày rồi, hôm trước mới là ngày đại hỉ của ngài.”
“Tướng gia ngài đã bái đường rồi, vẫn là nô tài đi theo ngài đi đón đâu, nô tài nhớ rõ ràng.”
…
Phía dưới một đám ríu rít đều đang trình bày và phân tích sự thật Bùi Dực đã thành thân.
Bùi Dực nhíu mày, lên tiếng ngăn lại bọn họ ồn ào: “Hôm trước ta thành thân, nhưng ta cảm thấy lần đó thể nghiệm không tốt, cho nên hôm nay lại tổ chức tiệc cưới một lần nữa.
Không hề nghi ngờ gì nữa, hôm nay người thành hôn với ta vẫn là Thẩm Diên, lại chờ một canh giờ nữa, người phụ trách chải đầu trang điểm đi đánh thức phu nhân, mặc quần áo trang điểm cho nàng.
Người còn lại dựa theo quá trình hôm trước, mỗi người làm nhiệm vụ của mình, tận tâm chuẩn bị tiệc cưới hôm nay.”
Nhóm tôi tớ tuy rằng kinh ngạc nhưng không dám không từ với mệnh lệnh của Tướng gia, đều ngoan ngoãn dọn những thứ cần thiết cho hôn lễ và sắp xếp ổn thỏa, chỉ ở sau lưng nghị luận hai câu ngôn hành cử chỉ của Tướng gia khác thường.
Nhưng gã sai vặt đưa thiệp mời mới khổ, y đi đưa thiệp mời từng nhà, thời gian cấp bách, nhất định phải trước giữa trưa đưa xong thiệp mời.
Đối mặt với mọi người kinh ngạc dò hỏi, thậm chí cho rằng Bùi Dực mới vừa cưới chính thê lại muốn nạp thiếp, gã sai vặt hao hết miệng lưỡi, giải thích từng người một, nói Tướng gia nhà mình cảm thấy thành hôn hôm trước thể nghiệm không tốt cho nên muốn lại thành hôn một lần nữa, tân lang và tân nương vẫn là cùng một đôi bích nhân, cũng không thay đổi.
Trong vòng ba ngày thành hôn hai lần, chỉ là bởi vì hiệu quả thể nghiệm không tốt, muốn thành thân lần nữa, từ xưa đến nay, ngoại trừ Bùi thừa tướng đại nhân ra thì có lẽ không có ai khác.
Trong lòng mọi người thổn thức không thôi, lấy cái lý do này thành hôn thật là buồn cười.
Nhưng người tổ chức hôn lễ là Thừa tướng đương triều, quyền cao chức trọng, thiệp mời đều đưa tới cửa.
Tuy bọn họ có câu oán hận lại không dám không cho mặt mũi, vẫn nhịn đau chuẩn bị tiền biếu..