- Cửa thứ sáu, yêu cầu mở ra một bào tàng ở trong Tàng Bảo Điện dưới đất, cùng thu được một kiện vật phẩm cấp bậc Thần khí. Sau khi đạt được yêu cầu, có thể bằng vào Truyền Tống Lệnh trong tay để rời đi!
Thần sắc Dần đạo giả Trương Du Vũ nghiêm trang, tuyên bổ quy tắc của cửa thứ sáu.
Sau khi chúng Thí luyện giả nghe được nội dung cửa thứ sáu thì không khôi tim đập nhanh hơn, nhiệt huyết sôi trào, tình cảm mãnh liệt hướng về phía trước.
Càng không tưởng được chính là một cửa này còn phải thu được vật phẩm có cấp bậc đạt tới Thần khí. Đây chính là mục tiêu của mỗi một Thí luyện aiả khi tiến vào Đại Thiên thần tháp.
Ngay cả Dương Phàm với mặt mũi vô cảm cũng lóe ra một tia vui mừng khó kiềm chế.
Hưu—
Trương Du Vũ bắn ra mấy chục chiếc Truyền Tổng Lệnh, rơi vào tay mỗi Thí luyện aiả.
Dương Phàm hơi trầm ngâm một chút lập tức hiểu được tác dụng của những Truyền Tống Lệnh này.
Nhiệm vụ của cửa thứ sáu này không nghi ngờ là rất tự do. Hoàn thành nhiệm vụ có thể tiếp tục ở lại, thu được càng nhiều bảo tàng.
- Phần thường cho cửa thứ sáu này không tính hoàn thành xông quan trước hay sau nhưng lại liên quan tới số lượng bảo tàng được mở ra. Mờ ra càng nhiều bảo tàng thì điểm công tích càng cao. Lần đầu tiên sẽ thưởng cho hai ức điểm công tích, mỗi khi mỡ ra thêm một bảo tàng sẽ lại tăng thêm hai ức điểm công tích.
Đổi với quy tắc cửa thứ sáu này Trương Du Vũ lại giải thích rõ thêm một chút.
Mọi người nghe vậy cũng nửa vui nửa lo.
Điều này cũng đại biểu cho phần đông Thí luyện giả dù hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ không lập tức rời đi, hơn nữa sè không tránh khôi một phen chém giết tàn khốc.
- Kỳ hạn cho cửa thứ sáu này là một trăm năm, người nào không hoàn thành, xóa bò!
Vẻ mặt Trương Du Vũ càng lúc càng sáng lạn, ánh mắt đảo qua mọi người, khi tới Dương Phàm thì như cổ kỵ điều Ì đó, thu liễm đi vài phần.
Lời này vừa dứt, mọi người lại xuất hiện một trận ảo giác.
Tiếp theo, cảnh tượng bổn phía quanh quảng trường đại biển.
Bốn phía quảng trường liền xuất hiện các loại địa hình phức tạp, có núi sông, có hồ biển, có đầm lầy, có vực sâu...
Nhừng địa hình này kéo dài mãi, không biết kéo dài tới tận nơi nào.
Càng tinh tể hơn chính là trên đĩnh đầu của phiến thể giới này chính là một tầng nham thạch cứng rắn, thần thức cũng không thể thẩm thấu vào.
Tầng nham thạch này phát ra luồng hào quang rực rỡ, chiểu rọi cả Tàng Bảo Điện này.
- Xuất phát!
Chúng Thí luyện giả hùng tâm vạn trượng, bay về bổn phương tám hướng của thể aiới rộng lớn này.
Dương Phàm đứng lặng tại chỗ, sắc mặt ảm đạm, tạm thời không động thân.
Thiên Chấn đứng bên cạnh hắn, cũng không động thân, trầm mặc không nói.
Hắn là một người thông minh, cũng không hòi sao Hồ Phi lại không xuất hiện.
- Đi! Một cửa này ta muốn có đủ nhiều điểm công tích.
Dương Phàm nhìn về phương xa, ánh mắt ngày càng lãnh liệt, không chút che dấu sát khí trong lòng.
Hưu-—
Hai người chuyển thân bay về phía xa xa.
Trên thực tể, đại đa số Thí luyện giả đều phi hành trên trời cao, tìm kiếm nơi che dấu bảo tàng.
- Thể này đúng là như mò kim đáy biển.
Thiên Chấn cẩn thận nói. Hắn biết rằng tâm tình của Dương Phàm lúc này
không tốt!
- Thời gian một trăm năm sẽ có thể tìm được bảo tàng!
Vẻ mặt Dương Phàm không chút biểu tình, triển khai Luân Hồi cảm quan điều tra những khu vực có dị tượng xung quanh.
Nhưng đây là Tàng Bảo Điện dưới đất, chỉ dựa vào ánh sáng phát ra từ vách tường bên trên cho nên ánh sáng không được đầu đủ, thậm chí có chút hôn ám.
Quan trọng là thần thức cảm quan ở trong này rất bị hạn chế, cường giả cấp Tiên Đế nơi này, tinh thần ý chí chỉ kéo dài được chừng trăm trượng mà thôi.
Luân Hồi cảm quan của Dương Phàm có thể triển khai phạm vi mười dặm đă có được ưu thế không hề nhò.
Kỳ thật ở cửa này việc tìm kiểm bảo tàng cũng phải dựa vào vận khí.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn một trăm Thí luyện giả như mò kim đáy biển, tìm tòi lục lọi không ngừng ờ Tàng Bảo Điện này.
Bảo tàng thật sự còn khó tìm thấy hơn nhiều so với tường tượng của mọi người.
So với phạm vi rộng lớn của Tàng Bảo Điện này, hơn trăm tên Thí luyện giả đúng là chỉ như hạt cát trên sa mạc mà thôi.
Dương Phàm rốt cục cũng hiểu được một thời gian một trăm năm đổi với cửa này là hoàn toàn hợp lý.
Một ngày kia, trong quá trình sưu tầm, phía trước đột nhiên hiện lên một mảnh quang hoa rực rỡ, kinh động cả phạm vi mười vạn dặm.
Dương Phàm và Chấn Thiên liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện ra vẻ vui mừng. thầm nghĩ chẳng lẽ có bảo tàng xuất thế?
Hai người liền bay về vị trí lóe lên hào quang rực rờ kia.
Đợi khi hai người tới được nơi này, trên hồ nước tràn đầy ánh sáng đă có bốn năm tên Thí luyện aiả đang chiến đấu.
- Bảo tàng này là do Hoàng mỗ phát hiện đầu tiên, các ngươi dám dòm ngó, cho dù đồng quy vu tận ta cũng khiến các ngươi sống không được khá giả.
Một gă thanh niên sắc mặt tái nhợt khống chế một kiện Thứ thần khí đang cùng một gã đồng bọn đối kháng lại ba tên Thí luyện giả khác, trên người đã có vài vết thương.
Dương Phàm bay tới trên hồ nước tràn ngập ánh sáng này, hai tay chắp sau lưng, khuôn mật hiện ra vẻ trầm ngâm.
Hai người tới lập tức khiển những người này chú ý.
Đúng lúc này, từ phía xa xa lại truyền tới một cỗ khí tức cường đại.
Hưu-—
Một đạo bóng đen như hư vô nhoáng cái đã như tia chớp xuất hiện nơi này.
Phốc!
Một thanh đoản đao xuyên qua người thanh niên với sắc mặt tái nhợt kia.
Cho tới khi thanh đoản đao xuyên qua thân thể mình, người thanh niên này mới nhận ra. Bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh.
- Thần... Thần Anh!
Thanh niên này lộ ra vẻ tuyệt vọng và không cam lòng!
Bùm, thi thể này rơi xuống đất.
Hắn chi kịp nhận ra thân phận người ra tay đă liền khí tuyệt thân vong.
Theo Thần Anh gia nhập, cuộc chém giết càng thêm hỗn loạn.
Thần Anh giết chết tên Thí luyện giả kia, được tới chiến lợi phẩm và điểm công tích, ánh mắt lại càng lãnh liệt, đánh về phía hai aă Thí luyện aiả khác.
Lúc này, từ phía xa xa cũng lục tục có Thí luyện giả lao tới nơi này.
Nơi này là bảo tàng đầu tiên bị phát hiện.
Chi cần mở ra một bảo tàng, đạt được thần khí là có thể vượt qua cửa thứ sáu này.
- Thiên Chấn, ngươi điều tra bảo tàng!
Dương Phàm nhẹ nhàng nói.
- Được!
Thiên Chấn bay tới cạnh hồ nước, bắt đầu tra xét địa thế xung quanh.
Nhừng tàng bảo địa bình thường đều có trận pháp che dấu, một sổ cấm chế còn rất nguy hiểm, chỉ cần đại ý là sè mất mạng!
Có Tông sư trận pháp Thiên Chấn nơi này, Dương Phàm cũng đỡ tổn không ít khí lực.
Vẻ mặt Dương Phàm lạnh lùng. đứng thủ hộ bên cạnh.
Thấy Thiên Chấn đang nghĩ cách mở ra bảo tàng, mấy người đang tranh đấu bên kia thần sắc biến đổi, vẻ mật đầy sát khí.
- Đừng để bọn họ đạt được! Thiên địa tam tuyệt cũng chi còn hai, có gì phải sợ!
Một tên đại hán ngoài mạnh trong yểu nói.
Chi là đợi cho hắn nói xong cũng không có ai lên tiểng, vẫn bảo trì trầm lặng. cũng không ai dám tiến lên.
Dương Phàm khoanh tay, sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh như băng, sát khí nồng đậm.
Ngay cả Thần Ảnh với tốc độ tuyệt luân, thực lực đáng sợ cũng đứng yên tại chỗ, không dám động thân.
Thần Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Phàm, đồng tử co rụt lại.
Với thực lực bản thân, giằng co được với năm sáu gă Thí luyện giả trước mắt, hơn nữa nhân số đang gia tăng, vẻ mật Dương Phàm vẫn bình tĩnh như nước.
Thiên Chấn đang nghĩ cách bài trừ cấm chế và các cơ quan của tàng bảo địa này cũng cảm nhận được một cỗ áp lực thật lớn, không khí nơi này như ngưng kết lại.
- Dương Phàm, ta thừa nhận ngươi là nhân vật sổ một, thực lực rất mạnh. Nhưng nếu ngươi cho rằng có thể độc chiếm tòa bảo tàng này thì hoàn toàn sai lầm rồi đó!
Một gă Thí luyện giả trong sổ này với một bộ chiến giáp Thứ thần khí trên người, trước người còn có một kiện phi nhận cấp Thứ thần khí vô cùng lo lắng nói.
- Bảo tàng này ta chiếm chắc rồi. Ai dám nhúng ta ta aiết kẻ đó!
Dương Phàm tay trần, ngay cả một kiện pháp bảo cũng không tể ra.
Tình thể như vậy lại càng khiển những người nơi này lại càng kiêng kị.
Trên thực tể, pháp bảo cao cấp nhất trên người Dương Phàm chính là tiên khí thượng phẩm, có dùng hay không cũng không ảnh hường gì nhiều.
Bời vỉ cửa thứ năm, đại bộ phận thời gian hắn dành cho tu luyện, thứ tự xông quan cùng ỡ mãi sau cho nên điểm công tích và pháp bảo đạt được đều rất cơ bản.
Đúng lúc này, Thiên Chấn ở cạnh hồ nước chợt hô lên:
- Mờ được rồi!
Lời này vừa dứt, khắp hồ nước lại sôi trào, phóng xuất ra một cỗ bảo khí kinh thiên.
Ngưng thần quan sát, từ sâu trong hồ nước lóe ra một quang môn màu xanh ngọc, hiện ra trước người Thiên Chấn.
Bảo tàng mở ra!
Chúng Thí luyện giả biển sắc hô lên, rốt cục có kẻ không kiềm chế được!
- Giết!
Ba người trong đó tể ra pháp bảo lao tới.
Người duy nhất duy trì sự bình tĩnh là Thần Ảnh, nhưng thân thể hắn cũng căng thẳng, sè xuất kích khi thời cơ tốt nhất.
Tuy nhiên, ngay sau đó sắc mặt hắn cứng đờ.
Bum bum bum!
Liên tục ba tiểng kêu thảm vang lên, linh hồn của ba tên Thí luyện giả ra tay đầu tiên liền biến mất khôi thân thể, sinh cơ biến mất, thân thể rơi xuống dưới.
Dương Phàm không hề động. Luân Hồi lực tiến vào thân xác bọn họ, nháy mắt đoạt đi linh hồn và sinh mệnh của ba người.
Tu vi thấp hơn Dương Phàm đồng nghĩa với việc sinh mệnh và linh hồn sẽ bị Dương Phàm nắm trong tay.
Cũng không thấy Dương Phàm có động tác gì, ba tên Thí luyện giả gần như bò mạng cùng lúc!
- Giết chết Thí luyện giả Thanh Thiên, được một ức một ngàn hai trăm vạn lẻ năm mươi điểm công tích!
- Giết chết Thí luyện giả Triển Trung Phi, được một ức chín trăm vạn ba ngàn lẻ ba mươi điểm công tích!
- Giết chết Thí luyện giả Đặng Vân Không, được một ức một ngàn năm mươi lăm vạn điểm công tích!
Trong đầu hắn vang lên những thanh âm này.
Đánh chết ba gã Thí luyện giả này, Dương Phàm không ngờ lập tức thu được hơn ba ức điểm công tích.
Phàm là Thí luyện giả thành công vượt qua cửa thứ năm, ít nhất đều có hơn một ức điểm công tích.
Một hơi miểu sát ba gă Thí luyện giả, những Thí luyện giả còn lại đều sắc mặt trắng bệch.
Thực lực mạnh nhất là Thần Anh thân thể cũng trở nên cứng ngặc, cây đoản đao nắm chặt trong tay, dấu sau tay áo đang không ngừng run rẩy.
Vẻ sợ hãi, hoảng loạn hiện rố trong đồng tử của hắn.
Thiên Chấn vốn bị sát khí bao phủ, thân thể như hãm vào hầm băng lực này toàn bộ áp lực đều tiêu tan, cũng đang vô cùng chấn kinh.
Hắn còn chưa kịp thở ra một hơi thì ba gă Thí luyện giả cấp Tiên Để đă liền chết đi.
Không ai nhìn thấy Dương Phàm ra tay như thế nào!
Từ một trình độ nào đó mà nói thì hắn căn bản không ra ta, chi bằng một ý niệm đã đủ nắm giữ sinh mệnh và linh hồn đối phương trong tay mình.
- Ahhhhh...
Một gă Thí luyện giả có một thanh pháp bảo đang lao về phía Dương Phàm nhìn thấy tình cảnh này thì đà không còn kịp thu tay.
- Chết!
Dương Phàm chỉ nói một từ!
Bùm!
Lại thêm một cỗ thi thể rơi vào trong hồ nước, làm nổi lên một mảnh sóng nước.
Mấy tên Thí luyện giả nơi này, gồm cả mới kẻ mới tới đều hít sâu một hơi khí lạnh.
Mọi người, gồm cả Thiên Chấn đều không rét mà run.
- Đây là lực lượng Diễn Sinh Kỳ sao?!
Thiên Chấn vô cùng kinh hãi. Hắn rốt cục hiểu được Dương Phàm vì sao lại từ bò phần thường của cửa thứ năm.
Hắn coi đó là cái giá phải trả để đạt được đinh cao trong tu vi.
Đứng ờ đinh cao tu vi, Dương Phàm là chúa tể nắm giữ sinh tử.
Lấy hồ nước làm trung tâm, lại có một đám Thí luyện giả lục tục lao tới nhưng cả đám đều đứng yên tại chỗ.
Tất cả số Thí luyện giả này đều câm như hến.
Dương Phàm huơ tay lên, một con khôi lỗi thú bay ra, kiểm tra những chiến lợi phẩm lưu lại trong không aian aiới chi mấy cỗ thi thể kia.
Mỗi Thí luyện giả đi tới được cửa này, không nghi ngờ thu hoạch đều rất phong phú.
Trong quá trình con khôi lỗi thú kiểm tra chiến lợi phẩm, hơn mười tên Thí luyện aiả nơi này ngay cả cử động nhò cũng không dám.
Hưu-—
Đồng thời, những Thí luyện giả khác tới sau thấy không khí nơi này cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.