Thư ký Trịnh gọi điện thoại tới, vội vàng nói: “Tô thị trưởng, anh xem báo hôm nay chưa?”
Tô Dịch Thừa nhíu mày, giảm thấp âm thanh xuống hỏi: “báo gì?”
“Ách.” Bên kia điện thoại thư ký Trịnh nhịn cười, nói: “Chờ lát nữa Tô thị trưởng tự mình xem báo đi, bây giờ sợ là Tô thị trưởng và phu nhân đã trở thành người nổi tiếng của Giang Thành rồi.”
Tô Dịch Thừa lại càng nhíu mày chặt hơn: “Liên quan đến An Nhiên?” Anh chỉ quan tâm cái này, còn nếu về anh thì dù có chuyện gì cũng không sao cả, chỉ là đừng có dính dáng đến An Nhiên!
“Việc đó vẫn là Tô thị tự mình xem đi, đúng rồi, chiều qua bí thư Trương gọi điện tới đây, thông báo rằng giờ sáng họp ở phòng hội nghị số .” Thư ký Trịnh tẫn trách báo cáo lại công việc, trước khi cúp máy còn thần thần bí bí cười nói: “Cái kia, Tô thị, chúc mừng chúc mừng.” Nói xong cũng không đợi Tô Dịch Thừa hỏi anh cái gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Dịch Thừa nhướng mày nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay, vén chăn đứng dậy, nhặt quần áo vì kích tình mà bị ném loạn xạ dưới đất lên mặc, chuẩn bị đi ra ngoài xem rốt cuộc báo chí hôm nay viết những gì.
An Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, vì điên cuồng và dây dưa tối qua mà lúc này buồn ngủ nồng đậm, chống người ngồi dậy, hỏi: “xảy ra chuyện gì?” Mặc dù còn chưa hoàn toàn tỉnh, nhưng mà cô cũng loáng thoáng nghe được cuộc điện thoại vừa rồi của anh, nhìn bộ dạng của Tô Dịch Thừa, hình như thật sự xảy ra chuyện gì.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới tiến lên, cúi người, cho cô một cái hôn nóng bỏng, rồi dùng thanh âm đầy ắp tình dục mị hoặc nói bên tai cô: “em còn hấp dẫn anh nữa, anh đảm bảo chúng ta nhất định sẽ xảy ra chuyện!” Vừa nói, vừa cắn xuống lỗ tai của cô.
An Nhiên sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện mình ngồi dậy khiến cái chăn mỏng trượt xuống khỏi bả vai, mà tối hôm qua hai người quá kích tình nên lúc này cô trần truồng như đứa trẻ sơ sinh, bây giờ cái chăn mỏng lại trượt xuống đến cái bụng đã cao ngất, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết trước ngực, hình ảnh này, rất khó không khiến người ta mơ màng.
“A!” An Nhiên hoảng sợ kêu lên, sau đó một tay đẩy Tô Dịch Thừa ra, kéo cái chăn phủ kín cả người, cũng che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to chớp chớp, trốn trong chăn buồn bực nói: “Sắc lang! Đồ lưu manh!” Cả khuôn mặt hồng như gì, nóng hầm hập.
Tô Dịch Thừa cười to, trong sự khước từ và tiếng kêu sợ hãi của cô vẫn hôn một cái thật thỏa mãn, rồi mới buông cô ra đứng dậy, nhặt quần áo rơi lả tả dưới đất vì kích tình tối qua cất đi, lúc này mới tủm tỉm cười vui vẻ ra khỏi phòng.
Đợi cửa đóng lại, An Nhiên nhìn cánh cửa khép chặt kia, không nhịn được thầm nói: “đồ xấu xa, đồ trứng thối!”. Mặc dù phàn nàn, nhưng mà khóe miệng vẫn nổi lên ý cười đã tiết lộ sự thỏa mãn và hạnh phúc của cô lúc này.
Khi Tô Dịch Thừa từ trong phòng đi ra ngoài vừa vặn gặp thím Trương vừa từ nhà tới lúc sáng, thím Trương cầm tờ báo đi vào, thấy Tô Dịch Thừa, liền cười nói: “tiên sinh, còn chưa đi làm à, có cần chuẩn bị bữa sáng cho cậu không?”
Tô Dịch Thừa không gật đầu cũng chưa lắc đầu, nhìn tờ báo trong tay bà, hỏi: “là báo sáng nay sao?”
Thím Trương gật đầu, đưa tờ báo cho anh, vừa nói: “là báo sáng nay, vừa lấy ở tầng dưới.” Vừa rồi khi đi qua hòm thư dưới tầng nhìn thấy, tiện tay cầm lên.
Tô Dịch Thừa gật đầu, đưa tay nhận lấy tờ báo, liền lật xem, đến khi giở đến tờ giải trí, bất ngờ dừng lai, nhìn bức ảnh mình và An Nhiên ở cửa bệnh viện ngày hôm qua thế mà lên trang nhất báo giải trí Giang Thành, hơn nữa còn kèm theo một tiêu đề rất lớn: ‘thị trưởng trẻ tuổi đưa vợ yêu đi khám thai, cử chỉ thể hiện rõ hình tượng người đàn ông chiều vợ!’, nhìn chằm chằm tờ báo này một lúc lâu, Tô Dịch Thừa thật sự là không biết nên khóc hay nên cười, anh không phô trương, từ trước đến giờ rất bề bộn, từ khi vào chính trị tới nay rất ít khi anh tiếp nhận phỏng vấn, trừ phi bắt buộc, còn lại từ trước đến nay anh luôn tránh đi. Lại không ngờ hôm qua đưa An Nhiên đi bệnh viện khám thai, thế mà lại lên bảng giải trí!
Khi Tô Dịch Thừa còn đang cầm tờ báo có chút dở khóc dở cười thì điện thoại đặt trong túi áo vang lên, là tiểu tử Diệp Tử Ôn kia gọi điện thoại tới, nhìn điện thoại di động một chút, lại nhìn tờ báo trong tay, không cần nghe, anh cũng biết cậu ta gọi tới nói gì.
Nhưng mà vẫn nhấn nút nghe: “nếu cậu muốn nói chuyện trên báo thì không cần, mình đã nhìn thấy rồi.”
Diệp Tử Ôn ở bên kia điện thoại sửng sốt, một lúc lâu mới phản ứng lại, hỏi: “báo gì?” Thanh âm kia nghe uể oải không giống như tác phong của người nào đó.
Tô Dịch Thừa nhíu mày, nghe ra khác thường, hỏi: “cậu, làm sao vậy?”
Diệp Tử Ôn cũng không xoắn xuýt hỏi chuyện tờ báo, nhớ tới mục đích mình gọi tới, hỏi: “a Thừa, gần đây cậu có gặp tiểu Kiều không? Đã gần một tháng nay mình không gặp cô ấy.”
“Dịch Kiều?” Tô Dịch Thừa càng nhíu chặt mày hơn, hỏi: “rốt cuộc hai người làm sao vậy?” Hình như đây không phải là lần đầu tiên anh ta gọi điện đến hỏi anh chuyện Dịch Kiều rồi.
Diệp Tử Ôn ở bên kia điện thoại gượng cười, thở dài nói: “từ hôm đó trở đi mình chưa hề gặp lại cô ấy.”
“Hôm đó?” Tô Dịch Thừa không biết cậu ta chỉ ngày nào, cũng không biết rốt cuộc cậu ta và Dịch Kiều xảy ra chuyện gì, nghiêm mặt nói: “Diệp Tử Ôn, nếu cậu dám bắt nạt Dịch Kiều, đừng trách mình không coi cậu là bạn!” Em gái của mình, anh vẫn cứ thương yêu, cho dù là anh em bạn bè cũng không thể bắt nạt.
Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, mãi sau mới vô lực mở miệng, nói: “a Thừa, hình như mình yêu tiểu Kiều rồi.”
Tô Dịch Thừa sửng sốt một lát, không ngờ rằng cậu ta chính miệng thừa nhận, thật ra thì hai người lớn lên với nhau, Diệp Tử Ôn đối với Dịch Kiều như thế nào thật ra là người trong cuộc thì u mê.
Diệp Tử Ôn vẫn cho rằng bản thân coi Dịch Kiều là em gái, nhưng mà về bày tỏ và quấy rầy của Dịch Kiều dù không đồng ý, nhưng mà không hề từ chối rõ ràng, thậm chí cậu ta còn căng thẳng cả buổi khi có nam sinh xuất hiện bên cạnh Dịch Kiều, nói gì mà không muốn cô bị lừa, điều tra rõ từng người từng người một, cuối cùng là không một ai có thể lọt vào mắt cậu ta.
“Hình như chính miệng cậu phải nói điều này với Dịch Kiều mới phải, nói với mình có tác dụng gì.” Im lặng một lúc lâu, Tô Dịch Thừa mới thản nhiên nói như vậy.
Diệp Tử Ôn ở bên kia điện thoại cười khổ, không nói gì, liền cúp máy.
Cúp điện thoại, Tô Dịch Thừa đứng ở trong phòng khách một lúc lâu, mãi đến khí thím Trương gọi anh, anh mới phục hồi lại tinh thần.
“Tiên sinh, có cần tôi chuẩn bị bữa sáng cho cậu không?” Thím Trương đứng trong bếp, mặc tạp dề chuẩn bị làm bữa sáng.
Cúi đầu nhìn tờ báo trong tay một chút, nhớ tới người phụ nữ trong phòng bị anh quấn quýt cả đêm qua, ý cười trên mặt càng nhiều hơn, cười nói với thím Trương: ”thím Trương, để tôi làm bữa sáng đi.”
Thím Trương cũng cười gật đầu, tới nơi này giúp việc đã một thời gian ngắn rồi, cũng biết Tô Dịch Thừa thương An Nhiên, tự mình xuống bếp làm bữa sáng đã không còn gì là lạ từ lâu rồi, cởi tạp dề trên người xuống để sang bên cạnh, cười nói: “vậy tôi đi chợ mua thức ăn cho ôm nay.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, vào lúc thím Trương mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên nghĩ đến cái gì, gọi thím Trương lại nói: “thím Trương, đợi đã, hôm nay cô đi mua ít chân giò nấu canh đi, hôm qua khi An Nhiên đi bệnh viện bị chuột rút.”
“Hả, được.” Thím Trương gật đầu đồng ý, sau đó ghi nhớ lời anh nói trong lòng, rồi xách làn ra khỏi cửa.
Khi Tô Dịch Thừa làm bữa sáng xong, vừa định vào phòng ngủ gọi An Nhiên, đã thấy An Nhiên miệng lầu bầu, đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Dịch Thừa, cái miệng nhỏ nhắn kia càng lầu bầu nhiều hơn.
Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn cô, sờ sờ đầu cô, liếc thấy chiếc khăn quàng trên cổ cô, không khỏi nhíu mày hỏi: “rất lạnh sao?” Đưa tay chuẩn bị kéo tay cô, lại bị An Nhiên tức giận đẩy ra. Khẽ oán giận nói: “còn không phải là do anh!”
Tô Dịch Thừa sửng sốt, sau đó phản ứng lại rất nhanh, cười to, dưới ánh mắt sắc bén của cô, cố nín cười, nói: “không sao, ở nhà, sẽ không ai thấy.”
Nhéo hông anh một cái, nói thầm: “trong nhà còn có thím Trương nữa, quấn khăn thế này, không bị cô ấy cười mới là lạ.”
Tô Dịch Thừa cười kéo cô đến trước quầy ba, để cô ngồi xuống cái ghế cao, rồi vòng vào bếp ngồi xuống đối diện cô, rót cho cô cốc sữa tươi nóng hổi, vừa nói: “để nhận lỗi với em, thế thì, thế thì trứng tráng và chân giò hun khói của anh đều dâng hiến cho em để bồi thường!” Nói xong liền dùng dao nữa chuyển trứng tráng và chân giò hun khói của mình sang đĩa của cô.
An Nhiên trợn tròn mắt nhìn trứng gà và chân giò hun khói tự nhiên xuất hiện trong đĩa của mình, kháng nghị kêu lên: “này này, làm gì có chuyện như thế! Em ăn không hết đâu.”
Bưng sữa tươi lên uống một ngụm, nói: “không sao, bây giờ em đang cần bổ xung dinh dưỡng, trong bụng không phải chỉ có một em bé, bây giờ là có hai, cho nên, ngoan, ăn nhiều hơn chút, nhé?”
An Nhiên không có cách nào với anh, chu miệng, chỉ vào bụng mình, buồn cười nói: “xem ra kiếp trước anh rất lăng nhăng, một lúc mà rước lấy hai tiểu tình nhân.”
Tô Dịch Thừa cười to, nhìn cô nói: “kiếp này chỉ rước một mình em.”
An Nhiên bị lời của anh chọc cười rộ lên, cười mắng: “lẻo mép.”
Lâm Tiểu Phân và Tần Vân gần như là đến cùng một lúc, chạm mặt Tô Dịch Thừa đang xách túi chuẩn bị ra cửa, vì còn có hội nghị nên Tô Dịch Thừa không thể ở lại nói chuyện nhiều được, chỉ nói mấy câu, rồi vội vã ra cửa.
Hai người Tần Vân và Lâm Tiểu Phân đi vào, lôi kéo An Nhiên xem trước ngó sau một lần, sau đó mới nhìn chằm chằm bụng An Nhiên đồng thanh hỏi: “thật sự là thai đôi?”
Hỏi xong, hai người nhìn nhau cười to thành tiếng.
An Nhiên cũng bị chọc cười, vuốt bụng, hạnh phúc thỏa mãn gật đầu: “vâng, bác sĩ nói là thai đôi.” Cô cảm giác mình thật sự may mắn, mà vận may của cô dường như bắt đầu từ khi gặp được Tô Dịch Thừa, người đàn ông này cho cô tất cả hạnh phúc mà cô muốn, thậm chí còn hơn cả cô muốn rất nhiều.
“Thế thì thật tốt quá.” Tần Vân vỗ bắp đùi trầm trồ khen ngợi, quay đầu nhìn Lâm Tiểu Phân nói: “bà thông gia a, cứ thế đi, một người cho theo bà, một người cho theo tôi, như vậy chúng ta không cần cãi nhau vì tranh cháu.”
Lâm Tiểu Phân cũng cười, không ngừng gật đầu, nói: “đúng vậy, đúng vậy, thế này thì quá tốt, đỡ phải có mỗi một, bà muốn nhìn thì phải đi cả chặng đường đến đây, tôi muốn gặp thì cũng phải mất cả đoạn đường, như bây giờ, mỗi người đem theo một người, ai cũng không phiền phức.”
Hai người mẹ nói về cháu thì nói mãi không hết, hai người bà một lời tôi một ý, nói rất vui vẻ.
Còn An Nhiên thì lại toát mồ hôi, hai đứa trẻ này dường như đã bị các bà phân chia xong rồi, các bà hình như đã quên cô mới là mẹ của đứa bé, cũng muốn con ở bên mình mới phải.
Hai người mẹ nói chuyện sau này phải chăm cháu thế nào, An Nhiên muốn nói nhưng căn bản là không chen mồm vào được, cuối cùng chỉ có thể nhàm chán ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cầm xem tờ báo trên bàn trà phía trước.
Cô cũng không hề hiểu mà đi quan tâm chuyện chính trị, cho nên cô chưa bao giờ hỏi một câu về công việc của Tô Dịch Thừa, một là kiêng kỵ, mà căn bản là không hề có hứng thú, đầu tiên là trang kinh tế tài chính, đại khái hiểu được tình hình bất động sản Giang Thành, thật ra thì mấy ngày trước cô biết được thì ra là giá cổ phiếu ‘Chân Thành’ sắp lên sàn giảm xuống không ít, mà vì dính dáng tới vụ án Lăng Xuyên Giang, Hoàng Đức Hưng bị viện kiểm sát triệu tập thẩm vấn, nghe nói là bị giam gần một tuần, cuối cùng nhờ bối cảnh và sức mạnh của nhà vợ ông ta mới đưa được ông ta ra ngoài, nhưng mà cũng khiến cho ông ta bị bật khỏi ‘Chân Thành’, nhượng lại tất cả cổ phần trên tay cho một ông chủ lớn thần bí ở hậu trường.
Sự thực là những chuyện này đều do Trần Trừng nói cho cô, có lẽ vì chuyện lần trước, Trần Trừng vẫn luôn cảm thấy áy náy với An Nhiên, cho nên cho dù từ đầu An Nhiên có thái độ tương đối lạnh nhạt, thỉnh thoảng cô ấy vẫn gọi điện cho An Nhiên, lâu rồi, một số chuyện không vui cũng từ từ phai nhạt, mà ngược lại gần đây các cô lại dần dần liên lạc nhiều hơn, nhưng mà vẫn là Trần Trừng chủ động gọi tới.
Thật ra thì qua hỏi thăm, An Nhiên cũng biết Trần Trừng thực sống cũng không dễ dàng gì, điều triện trong nhà không tốt, mà cha lại ốm đau bệnh tật không dậy nổi, tất cả gánh nặng đè lên một mình cô ấy, trước đây khi cha cô ấy vì nhiễm trùng sau giải phẫu mà ra đi, khoảnh khắc gọi điện thoại cho An Nhiên, nói mình không khóc được, mà có cảm giác muốn trút ra, An Nhiên không biết nói gì an ủi cô ấy, chỉ là cầm điện thoại nghe cô ấy nói rất nhiều.
Đến khi giở đến trang giải trí, lúc này vừa lật đến trang báo kia, thoáng cái ngây ngẩn cả người, nhìn tấm ảnh chịp chiếm hơn nửa trang báo, An Nhiên không nói ra được cảm xúc của mình.
Bức ảnh kia được xem như ảnh chụp trộm, chụp không tính là đẹp lắm, nhưng mà có thể nhận ra được hai người trong ảnh, đó là bức ảnh chụp lén khi cô và Tô Dịch Thừa ra khỏi bệnh viện, gió ở cổng bệnh viện hơi to, thổi loạn tóc cô, mà Tô Dịch Thừa thì rất cẩn thận đưa tay vén sợi tóc cản tầm nhìn của cô lên, bây giờ nhìn vẻ mặt và động tác từ trong ảnh thật rất dịu dàng, rất săn sóc.
An Nhiên suy đoán chuyện tờ báo này có thể liên quan tới đôi vợ chồng đã gặp trước khi vào phòng bác sĩ, vì chỉ có đôi vợ chồng kia mới nhận ra Tô Dịch Thừa, ngoài ra người mẹ kia lại là phóng viên, không phải thì cũng là cô ta thông báo cho đồng nghiệp của mình.
Duỗi tay chạm vào tấm ảnh kia, lại có cảm giác cười không nổi, nhìn bài báo mô tả bên cạnh, bài văn khen lấy khen để Tô Dịch Thừa, nói anh chiều chuộng vợ, thậm chí không ngại quỳ xuống bóp chân cho vợ, rõ ràng bận rộn, cũng muốn trích thời gian ra đi khám thai với vợ, thậm chí còn viết khi khám thai xong anh kích động tuyên bố bà xã mình mang thai đôi, nói rằng anh không chỉ một mặt người lãnh đạo, mà cũng là một người chồng bình thường, có hỷ nộ ái ố, khi vui vẻ thì cũng sẽ cười điên lên, nói nhìn anh không hề khiến người ta cảm thấy không thể tiếp xúc, mà cũng rất sinh động, giống như dân chúng bình thường, rất đời thường, rất chân thật.
Nhưng mà khi nhìn thấy đoạn văn cuối cùng, đột nhiên mặt An Nhiên phiếm hồng, không ngờ ngay cả việc Tô Dịch Thừa vào phòng hỏi thăm bác sĩ về chuyện sinh hoạt vợ chồng, bọn họ cũng viết vào, còn viết rất dí dỏm: ‘ xem ra Tô phu nhân mang thai, đã làm nghẹn thị trưởng trẻ tuổi của chúng ta rồi. ’
An Nhiên thật sự khóc không ra nước mắt, đoán chừng bây giờ bọn họ đã bị toàn bộ dân Giang Thành cười nhạo chết, sau này cô quên chuyện ra khỏi cửa mất!
Tần Vân trò chuyện cùng Lâm Tiểu Phân ở bên cạnh, đúng lúc cũng chú ý tới tờ báo trong tay An Nhiên, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với An Nhiên: “An Nhiên a, có chuyện....” Nhìn thấy chiếc khăn quấn quanh cổ cô, đột nhiên dừng lại, hỏi: “khăn lụa trên cổ con là thế nào vậy?”
An Nhiên sửng sốt, có chút ý xấu hổ sờ sờ cổ, chỉ lắc đầu, lại không nói được một lời, mặt hăng hái hồng rực lên.
Thấy thế, Tần Vân đương nhiên là hiểu ra cái gì, không đồng ý nhìn An Nhiên nói: “An Nhiên a, bây giờ con đang mang thai, không thể so với trước, có một số việc nhất thiết phải chú ý.” Nói xong lại có chút oán giận con mình nói: “con xem a Thừa này cũng thật là, người chưa bao giờ không có chừng mực như thế, sao cứ dính đến chuyện này lại vội vàng như con khỉ vậy chứ!”
An Nhiên xấu hổ, trừ gượng cười, cũng không có biểu cảm nào khác, mà nhiệt độ trên mặt càng cao hơn so với vừa rồi.
Đợi Lâm Tiểu Phân hiểu ý, cũng nghiêm túc nhìn An Nhiên nói: “đúng, mẹ Tần nói đúng, giờ con đã mang thai rồi, hơn nữa còn là thai đôi, nhất thiết phải cẩn thận. Buổi tối con nói chuyện với a Thừa một chút, để nó nhịn mấy tháng nữa, dẫu sao thì đứa bé quan trọng hơn nha.”
Tần Vân hùa theo: “đúng đúng, không được, tôi phải tự mình gọi điện thoại nói chuyện với thằng bé a Thừa kia mới được.” Vừa nói, vừa lấy di động trong túi ra, muốn gọi cho Tô Dịch Thừa.
Đúng lúc lúc này thím Trương mua thức ăn quay về, xách làn vào hỏi An Nhiên: “phu nhân, sáng nay tiên sinh nói cô bị chuột rút, hôm nay cô muốn ăn chân giò hầm đậu đen hay là cứ hầm không thôi?”
Nghe vậy, hai người mẹ ở đây căng thẳng ngoảnh lại nhìn An Nhiên, rất ăn ý đồng thanh hỏi: “An Nhiên con bị chuột rút sao?”
An Nhiên cười khan gật đầu, thấy thế, Tần Vân nhanh nhẹn đứng dậy, đi đến chỗ thím Trương, vừa nói: “chân giò này hầm cho nhiều đậu đen đi, ngoài ra không cần cho thuốc nào hết, hạt đậu có thể bổ xung protein, rất tốt.” Vừa nói, nhận lấy cái làn từ tay thím Trương, vừa tiếp tục nói: “để tôi đi hầm đi, cái chuột rút này là do thiếu canxi, ăn nhiều chất xương một chút, còn tốt hơn mấy cái đồ bổ kia nhiều.”
Nhìn thấy Lâm Tiểu Phân cũng đứng dậy đi vào bếp giúp đỡ, cuối cùng An Nhiên thở phào, nếu không thì lại bị hỏi nữa, cô thật không còn mặt mũi nào nữa.
Nhìn ảnh Tô Dịch Thừa trên báo, An Nhiên hẹp hòi đưa tay đánh đánh anh, nhỏ giọng nói thầm: “cũng tại anh.”
Buổi tối lúc Tô Dịch Thừa về, An Nhiên còn chưa ngủ, ngồi dựa vào đầu giường, tay cầm tờ báo, nhìn Tô Dịch Thừa, vẻ mặt khởi binh vấn tội.
Tô Dịch Thừa thờ ơ hỏi: “sao vậy?” Vừa nói vừa cởi áo khoác trên người mình, lấy đồ tắm rửa từ trong tủ quần áo ra, cũng không để ý câu trả lời của An Nhiên, mệt mỏi tiến vào nhà tắm.
Khi đi ra An Nhiên vẫn ngồi trong tư thế vừa rồi, lúc này Tô Dịch Thừa mới chú ý tới sắc mặt cô không bình thường, nhưng mà khi liếc thấy tờ báo trong tay cô, dường như đã hiểu rõ rồi.
Cười cười lên từ bên kia giường, đưa tay muốn ôm cô vào lòng, lại bị người nào đó đang khó chịu dùng một tay đẩy ra.
Tô Dịch Thừa cũng chưa bỏ cuộc, một lần nữa duỗi tay ra, rồi lại bị người nào đó đánh trả về.
Lại một lần nữa, khăng khăng phải ôm cô vào phòng, thấy lần này người nào đó liếc anh một cái, không đẩy anh ra nữa, để mặc anh ôm mình, sau đó tức giận quay đầu dùng tay đánh ngực anh, giọng nói buồn bực: “đều tại anh đều tại anh, hôm nay có bao nhiều người gọi điện đến hỏi em, sau này em không gặp được người rồi, ngày nào cũng trốn trong nhà mất thôi, nếu không đi ra ngoài còn không bị người ta cười chết.” Mặc dù tay làm động tác đánh, nhưng mà sức rất yếu, căn bản là như gãi ngứa.
“Vậy thì đừng ra đi, anh chỉ mong sao giấu em trong nhà cả đời.” Tô Dịch Thừa vui vẻ nói.
An Nhiên tức giận đẩy anh ra, cầm tờ báo lên chỉ chỉ: “mệt hình tượng lãnh đạo của anh, anh không sợ làm hại hình tượng vừa lớn lao vừa quyền thế của anh a!”
Tô Dịch Thừa nhìn cũng không nhìn, đắc ý nói: “không ảnh hưởng, báo nói, nhìn anh như vậy mới sinh động, rất đời thường, rất chân thật, đây đều là lời khen anh.”
“Xí, nhìn anh có vẻ còn rất hả hê nha.” An Nhiên có chút khinh thường nói.
“Vốn chính là vậy.” Vẻ mặt Tô Dịch Thừa rất nghiêm túc và quả quyết.
“Phốc!” An Nhiên bị vẻ nghiêm túc của anh chọc cười, luôn không thể nào giận anh được cái gì, thật kỳ diệu, mỗi một giây phút ở cùng với anh luôn cảm nhận được hạnh phúc của mình.
Tô Dịch Thừa cũng cười, lại ôm cô nằm lên trên giường, không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm cô nhưng thế, hít mùi hương sau khi tắm rửa của cô, không cần nói gì nhiều, rất an tâm, rất dễ chịu.
An Nhiên tựa vào ngực anh, trên tay còn cầm tờ báo đã xem, bình tĩnh nhìn tấm ảnh trên đó, nhẹ nhàng vuốt ve, thật sự càng nhìn càng thấy bức ảnh này đẹp, khẽ lẩm bẩm: “Dịch Thừa, lúc nào chúng ta đi chụp mấy tấm ảnh đi.” Dường như bọn họ không có tấm ảnh chụp chung nào, không thể chờ đến lúc đứa con ra đời rồi chỉ vào tờ báo nói đây là bức ảnh chụp chung duy nhất của cha mẹ đó đi!
Tô Dịch Thừa hôn nhẹ gật đầu, dịu dàng đáp lại bên tai cô: “được.”