"Cố An Nhiên, mẹ đã nói con đừng có qua lại với Đồng Văn Hải, sao còn còn không nghe!"
Giọng của Lâm Tiểu Phân rất to, khiến Tô Dịch Thừa vừa cầm điện thoại cho An Nhiên cũng có thể nghe thấy tiếng gào thét của Lâm Tiểu Phân bên kia điện thoại.
An Nhiên sửng sốt, mãi một hồi cũng chưa kịp phản ứng, thật bị tiếng gào thét và chỉ trích của mẹ hù dọa, nhất là không hề đề phòng, hoàn toàn không có chuẩn bị.
Bên kia điện thoại, Lâm Tiểu Phân vẫn kích động, giận dữ nói với An Nhiên: "Cố An Nhiên, sau này nếu con còn đi gặp Đồng Văn Hải, thì đừng có mà gọi mẹ là mẹ!" Nói xong, liền cúp điện thoại, thậm chí không hề cho An Nhiên thời gian phản ứng lại.
An Nhiên sững sờ nhìn điện thoại di động, cho dù điện thoại đã ngắt, nhưng vẫn chưa kịp phản ứng, thẫn thờ một lúc lâu, trong trí nhớ của cô, Lâm Tiểu Phân chưa từng quát cô, dù tức giận cũng chưa từng gào lên như thế. Trong hồi ức từng có vài lần cãi vã, trước đây vì chuyện hôn nhân của cô, hai người cũng từng bất đồng quan điểm, nhưng có tức giận nữa, cũng chưa bao giờ nói nặng lời với cô như vậy, chưa từng có!
Tô Dịch Thừa lấy di động từ trong tay cô, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "sao thế?"
An Nhiên thẫn thờ mãi đến lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn anh, một lúc lâu cũng không nói chuyện, nhưng mà chóp mũi chua xót, hốc mắt thoáng cái đỏ lên, tiếp đó nước mắt không kiềm chế được không ngừng chảy xuống.
Tô Dịch Thừa đau lòng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, dỗ dành cô, hỏi: "hôm qua đi gặp Đồng Văn Hải sao?"
An Nhiên gật đầu, nước mắt lại không ngừng được, cô uất ức, trong lòng cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu, rõ ràng là cô không hề làm gì cả, nhưng mà hình như tất cả mọi người đều chỉ trích cô, Đồng Văn Hải như thế, bây giờ ngay cả mẹ cô cũng thế.
"Hôm qua Đồng Văn Hải đã nói gì với em?" Tô Dịch Thừa hỏi, nhìn cô, anh bắt đầu nghi ngờ An Nhiên suýt nữa sảy thai có phải liên quan đến Đồng Văn Hải không.
An Nhiên không nói chuyện, liếc mắt đi, không nhìn anh.
Đưa tay nâng khuôn mặt cô lên, để cô nhìn vào mắt mình, nhìn chăm chú cô, nói: "An Nhiên, không thể nói cho anh biết sao? hử?"
An Nhiên lắc đầu, nhìn anh một lúc lâu, mới nhàn nhạt mở miệng nói: "ông ta tìm em, bảo em đừng có can thiệp vào hôn nhân của Mạc Phi và Đồng Tiểu Tiệp."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa vô thức không vui nhíu mày lại.
An Nhiên lau nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng, nói: "hôm qua Đồng Văn Hải hỏi em có gia giáo hay không, hỏi rốt cuộc cha em dạy dỗ em như thế nào vậy."
Tô Dịch Thừa nhìn cô, nhất thời không hề mở miệng.
"Anh nói xem ông ta có tư cách gì, dựa vào gì mà dạy dỗ em, dù là ông ta chính là ——" Nói, An Nhiên đột nhiên ngậm miệng.
Tô Dịch Thừa không bỏ sót tay cô đặt trên chăn nắm chặt lại. Tâm tình hình như rất kích động, như là đang cố gắng kiềm nén tâm trạng của mình.
Nhìn cô, Tô Dịch Thừa cảm thấy hình như cô đã biết gì đó. Lo lắng nhìn cô, nhẹ nhàng gọi: "An Nhiên......"
Dường như sợ anh lo lắng, An Nhiên quay đầu, khẽ cười với anh, chỉ nói: "đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, em muốn ngủ một lát."
Tô Dịch Thừa nhìn cô, cũng không nói lời nào. Chỉ khẽ gật đầu, đỡ cô nằm xuống, sau đó đắp chăn cho cô, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, chỉ nói: "ngủ đi."
An Nhiên gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
Điện thoại trong túi áo Tô Dịch Thừa vang lên, là thư ký Trịnh gọi điện thoại tới, không nghe luôn mà từ chối, lại ngồi cạnh cô thêm một lúc lâu, xác nhận cô đã ngủ rồi mới xoay người đi ra ngoài. Chỉ là anh không phát hiện, trong nháy mắt anh đóng cửa lại, An Nhiên trên giường bệnh mở mắt ra, ánh mắt không hề có tiêu cự.
Đi ra ngoài hành lang, Tô Dịch Thừa đang gọi lại cho thư ký Trịnh.
"Được, tôi biết rồi, có chuyện gì thì gọi điện lại cho tôi, hôm nay tôi không đến văn phòng." Cũng không biết thư ký Trịnh ở bên kia điện thoại nói gì, chỉ nghe thấy Tô Dịch Thừa cầm điện thoại nói: "ừ, vậy vất vả cậu rồi."
Cúp điện thoại, khi Tô Dịch Thừa cầm di động định cất vào túi áo, thì nghe thấy phía sau có người như là hơi bất ngờ, còn có chút không xác định, lên tiếng gọi anh: "Tô phó thị?"
Lúc này Tô Dịch Thừa mới quay đầu lại, giống như người nọ, anh cũng bất ngờ thế mà lại gặp phải Đồng Văn Hải ở đây.
Cất điện thoại vào trong túi áo, mang theo chút xa cách, Tô Dịch Thừa nhìn, cười nhạt với Đồng Văn Hải, chào hỏi: "Đồng cục trưởng, thật trùng hợp."
Đồng Văn Hải cũng cười, nhìn anh gật đầu, nói: "Tôi cũng nghe nói chuyện hôm qua, bây giờ nhìn thấy Tô phó thị, tôi cũng yên tâm, có lẽ nhất định có hiểu lầm gì trong đó, nhưng mà đã tháo gỡ, không có chuyện gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi."
Tô Dịch Thừa đi về phía ông ta, trên mặt mặc dù nở nụ cười, nhưng ý cười không lan tới đáy mắt, giọng nói không nặng không nhẹ, ôn hòa nói: "ừ, đúng là hiểu lầm, có người tố giác nói tôi nhận hối lộ, cho nên cố ý chọn ‘Hàn Hải bất động sản’ cho hạng mục kiến thiết thành bắc."
Đồng Văn Hải nhìn anh, ra vẻ kinh ngạc và bất ngờ: "thế sao, vậy quá vô lý."
Tô Dịch Thừa cười nhạt, không tiếp lời ông ta.
Đồng Văn Hải nhìn anh, ánh mắt lóe lên, thấy anh không tiếp lời, liền thay đổi đề tài, nói: "sao Tô phó thị lại ở đây, có bạn bị bệnh sao?"
Tô Dịch Thừa vẫn cười nhạt, chỉ là ánh mắt nhìn ông ta sâu sắc hơn, lắc đầu nói: "không, là vợ tôi."
"An Nhiên?" Nghe vậy, Đồng Văn Hải sửng sốt, khó tin, nói: "sao thế được! Hôm qua tôi còn gặp cô bé, thấy sắc mặt cô ấy cũng không tệ lắm!"
Tô Dịch Thừa gật đầu, chỉ nói: "ừ, chính là sau khi gặp Đồng cục trưởng thì tới bệnh, bác sĩ nói tâm trạng cô ấy kích động quá mức, cho nên mới suýt nữa sảy thai."
Đồng Văn Hải sững sờ nhìn anh, một lúc lâu hỏi: "An Nhiên mang thai?"
Tô Dịch Thừa gật đầu, đến gần ông ta một bước, cười như có như không, hỏi ông ta: "rốt cục hôm qua Đồng cục trưởng nói gì với cô ấy? Có thể kích động tâm trạng cô ấy như vậy?"
Đồng Văn Hải cứng lại, nhìn anh không nói ra được một câu.
Đang lúc hai người đang đứng giằng co, đột nhiên cánh cửa phía sau Đồng Văn Hải được mở ra, Mạc Phi đi ra từ trong phòng bệnh đi ra, thấy Đồng Văn Hải và Tô Dịch Thừa đứng ở cửa đầu tiên là sửng sốt, sau đó khẽ nhíu máy, nhìn Tô Dịch Thừa nói: "Tô phó thị trưởng, trùng hợp thế nhỉ."
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn anh ta, cố tình tỏ ra bất ngờ: "à, Mạc tổng cũng ở đây a."
Mạc Phi gật đầu với anh, vẻ mặt hơi cứng ngắc, không có biểu cảm dư thừa.
"Cái kia, An Nhiên thế nào rồi?" mãi lâu sau Đồng Văn Hải nhìn hỏi Tô Dịch Thừa với vẻ mặt phức tạp.
Còn chưa đợi Tô Dịch Thừa mở miệng, Mạc Phi bên cạnh vội vàng hỏi: "An Nhiên làm sao?" Vẻ mặt vốn không có biểu cảm dư thừa bỗng chốc bị lo lắng và sốt ruột thay thế.
Tô Dịch Thừa nhìn bọn họ một chút, khẽ cười nói: "Đồng cục trưởng và Mạc tổng rất quan tâm vợ tôi a."
Khuôn mặt Mạc Phi cứng đờ, hai tay hai bên nắm chặt lại, như là kiềm nén tâm tình của mình.
Mà sắc mặt Đồng Văn Hải cũng trở nên mất tự nhiên, ánh mắt sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên, lảng tránh không nhìn tới Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa lạnh lùng cong cong khóe miệng, chỉ nói: "trời giúp, An Nhiên rất khỏe." Nói rồi giơ tay lên nhìn đồng hồ: "xin lỗi, ra ngoài quá lâu, tôi đi về trước." Nói xong, liền xoay người đi đến phòng bệnh của An Nhiên cách đó hai phòng.
Khi đi vào, An Nhiên còn đang ngủ, nhắm hai mắt nằm nghiêng, vị trí không hề thay đổi so với vừa rồi, chỉ là chân mày như không nghe lời nhíu chặt lại.
Tô Dịch Thừa khẽ thở dài, đưa tay vuốt lên trên nếp nhăn, ngồi xuống ghế cạnh giường cô.
Thật ra thì lần trước An Nhiên bảo anh điều tra tư liệu của Đồng Văn Hải, nhân tiện anh cũng tìm người điều tra tư liệu của Lâm Tiểu Phân, có một số việc thực sự càng biết rõ thì càng cảm thấy buồn phiền, mờ mịt không biết ngược lại mới là vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. Anh không muốn cho An Nhiên biết, dù cô vốn có quyền biết tất cả, nhưng mà anh ích kỷ không muốn nói tất cả cho cô biết. Vì anh biết cuộc sống bây giờ là tốt nhất với cô, nếu biết những thứ kia, cô nhất định sẽ không vui vẻ, hạnh phúc như bây giờ.
Anh không muốn quản sự thật là gì, anh chỉ muốn cô vui vẻ, không có phiền muộn, chân mày mãi mãi không nhăn lại như vậy, làm cho cô vui vẻ, khiến cho cô hạnh phúc đều là trách nhiệm của anh.
Nghĩ tới đây, điện thoại đặt trên tủ đầu giường của An Nhiên đột nhiên vang lên, tiêng chuông kia có chút đột ngột.
Tô Dịch Thừa vội vàng mau chóng cầm di động, nhấn nút im lặng, sau đó liếc nhìn An Nhiên trên giường, thấy cô vẫn nhắm hai mắt, không hề bị đánh thức. Lúc này mới cúi đầu nhìn số gọi tới trên màn hình điện thoại, là Cố Hằng Văn gọi tới. Tô Dịch Thừa cầm điện thoại di động ra khỏi phòng bệnh.
Nhấn nút nghe, còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe Cố Hằng Văn ở bên kia điện thoại hơi nở nụ cười nói: "Nhiên Nhiên a, đang bận ư, buổi tối cùng a Thừa về nhà ăn cơm đi."
"Cha, con là Dịch Thừa." Cầm lấy điện thoại di động, Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng cười nhạt nói.
"Ách." Cố Hằng Văn hơi bất ngờ, nhưng vẫn rất vui vẻ, nói: "là a Thừa à, hôm nay không đi làm sao?"
"Vâng, hôm nay không đi." Tô Dịch Thừa đáp.
"Cũng đúng, hôm nay là cuối tuần rồi, có bận việc nữa cũng phải cho mình nghỉ ngơi thư giãn." Cố Văn Hằng nói.
"Vâng." Tô Dịch Thừa gật đầu, hỏi: "cha nhà trường sắp khai giảng rồi sao " Đã sắp đến tháng chín, một học kỳ mới lại sắp bắt đầu rồi.
"Đúng vậy a, lại phải bận bịu rồi." Cố Hằng Văn cười, sau đó thử hỏi: "a Thừa a, Nhiên Nhiên đang làm gì đó?"
Tô Dịch Thừa biết ông muốn hỏi gì, nói thẳng: "cha, An Nhiên đang ngủ."
Cố Hằng Văn khẽ than hỏi: "ai, Nhiên Nhiên đang oán trách mẹ nó đi."
"Không ạ, An Nhiên chỉ hơi mệt thôi." Tô Dịch Thừa giải thích: "đâu có con gái nào thật sự giận mẹ mình."
"Vừa rồi tâm tình tiểu Phân hơi kích động, nên mới nói nặng lời, thật ra thì vừa cúp điện thoại bà ấy liền hối hận, lại không có mặt mũi nào, nên bảo cha gọi điện tới bảo các con về nhà ăn cơm tối, bà ấy hầm canh gà từ tối hôm qua, chờ các con về thì ăn." Cố Hằng Văn cười nói: "cứ tưởng là hôm nay con đi làm, nên định bảo buổi tối các con về, để cả nhà tụ họp, bây giờ vừa vặn, nếu con không đi làm, buổi trưa đưa An Nhiên về nhà đi, cơm nước xong cha và con cũng có thể làm một ván, hôm nay cha muốn rửa nhục, hoàn toàn trở mình."
Tô Dịch Thừa cũng cười, chỉ là quay đầu nhìn phòng bệnh một chút, anh đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói mấy ngày tới An Nhiên cần yên tĩnh nghỉ ngơi, cố gắng không nên đi lại mệt nhọc.
Áy náy nói với điện thoại: "cha, chúng con không thể tới được, mấy ngày nữa đi, mấy ngày nữa con đưa An Nhiên trở về."
"Sao vậy?" Cố Hằng Văn nghi hoặc, còn tưởng An Nhiên còn đang tức giận vì cuộc điện thoại của Lâm Tiểu Phân lúc trước, hỏi: "có phải An Nhiên đang giận không?"
"Cha, cha đừng suy nghĩ nhiều, An Nhiên không tức giận, chỉ là xảy ra chút chuyện bất trắc, bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện, bác sĩ nói mấy ngày nay nên nằm trên giường nghỉ ngơi, không nên đi lại mệt nhọc." Tô Dịch Thừa nói thẳng.
"Nhiên Nhiên nằm viện?" Về tin tức này, rõ ràng là Cố Hằng Văn rất bất ngờ.
"Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra, sao Nhiên Nhiên lại ở bệnh viện?"
Hình như Lâm Tiểu Phân đã ở bên cạnh, lúc này vừa nghe nói An Nhiên ở bệnh viện, liền cuống quít hỏi, lo lắng và sốt ruột khỏi phải nói.
"Cha mẹ, đã không sao rồi, chỉ là còn phải ở lại viện quan sát mấy ngày, không cần lo lắng." Tô Dịch Thừa an ủi.
Mà đúng lúc này, ở phòng bệnh cách vách, Đồng Văn Hải từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại, đúng lúc đối diện với Tô Dịch Thừa.
"Sao chúng ta có thể không lo lắng, An Nhiên xảy ra chuyện, sao các con không cho chúng ta biết, chúng ta là cha mẹ An Nhiên a!" Điện thoại bị Lâm Tiểu Phân đoạt lấy, cầm lấy điện thoại di động, có chút cấp bách nói: "a Thừa, bây giờ các con đang ở đâu, bây giờ chúng ta qua đó."
Tô Dịch Thừa bất đắc dĩ, chỉ đành nói địa chỉ cho bà: "ở khoa phụ sản, bệnh viện thứ năm thành phố."
"Chúng ta tới đó." Nói xong, Lâm Tiểu Phân liền điện thoại.
Tô Dịch Thừa lắc đầu cất điện thoại di động, quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Đồng Văn Hải đang đi về phía anh, sau đó đứng lại trước mặt anh.
Tô Dịch Thừa nhìn ông ta, sắc mặt không hề có biểu cảm, chỉ hỏi: "Đồng cục trưởng, có chuyện gì sao?"
Đồng Văn Hải nhìn phòng bệnh một chút, lại nhìn anh một chút, hỏi: "tôi có thể vào thăm An Nhiên không?"
Nếu nhìn không lầm, dường như Tô Dịch Thừa nhìn thấy có tia áy náy trong mắt ông ta.
Lạnh lùng mở miệng, Tô Dịch Thừa chỉ nói: "xin lỗi, tôi không muốn để An Nhiên lại không khống chế được tâm trạng, bác sĩ đặc biệt căn dặn rằng An Nhiên cần nghỉ ngơi."
"Tôi, tôi là nó () —" Đồng Văn Hải mở miệng muốn giải thích, đột nhiên ý thức được cái gì, lại dừng lại ở cổ họng.
Tô Dịch Thừa chỉ nhìn ông ta, bình tĩnh chăm chú nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng không hề có nhiệt độ. Một lúc lâu, cong cong khóe miệng hỏi: "Đồng cục trưởng là gì của An Nhiên?"
Đồng Văn hải cười khổ lắc đầu: "không có gì."
Tô Dịch Thừa cũng không nhiều lời nữa, chỉ nhìn ông ta, rồi xoay người đi vào phòng bệnh, đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Đồng Văn Hải đứng cười khổ, đột nhiên thang máy bên kia truyền đến tiếng giày cao gót giẫm trên sàn nhà đá hoa, xoay người, thấy Đồng phu nhân trang phục sang trọng, cả sức nước hoa thơm ngát đi về phía ông ta, vội vàng cầm tay Đồng Văn Hải hỏi: "Văn Hải, Tiểu Tiệp thế nào rồi? Sao đột nhiên lại ngã? Là phòng bệnh này sao?" Nói xong liền muốn đẩy cửa đi vào phòng bệnh phía sau Đồng Văn Hải, lại bị Đồng Văn Hải kéo lại.
Đồng phu nhân khó hiểu quay đầu nhìn ông ta, nghi hoặc hỏi: "sao vậy?"
Đồng Văn Hải nhìn bà một lúc lâu, rồi mới mở miệng nói: "không phải phòng này." Nói xong buông tay bà ra, dẫn dầu đi về phía phòng bệnh của Đồng Tiểu Tiệp.
Đồng phu nhân có phần nghi hoặc nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt kia, sau đó bước nhanh đuổi theo Đồng Văn Hải phía trước.
Khi Cố Hằng Văn và Lâm Tiểu Phân đến bệnh viện, An Nhiên còn chưa tỉnh lại.
Tô Dịch Thừa nhỏ giọng lược lại chuyện cho bọn họ, tất nhiên, không muốn bọn họ lo lắng cho An Nhiên đồng thời còn phải lo lắng cho mình, Tô Dịch Thừa không hề nhắc tới nửa chữ chuyện của mình cho bọn họ.
Khi nghe xong, Lâm Tiểu Phân sững người nhìn An Nhiên trên giường, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bà hơi trắng bệch, trong lòng hối hận mắng mình không dưới trăm lần.
Cố Văn Hằng nhìn ra được bà khó chịu, đau lòng ôm lấy bả vai bà, nhẹ giọng an ủi bà: "được rồi, đừng khó chịu, An Nhiên không có chuyện gì rồi, đừng tự trách mình nữa."
Có lẽ tiếng động trong phòng đánh thức An Nhiên, lông mi dài động đậy, An Nhiên dần tỉnh lại.
Thấy Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn trong phòng, hơi ngẩn người, có chút không xác định nhìn bọn họ, gọi: "cha, mẹ? Sao cha mẹ lại ở đây?" Nói xong, hơi nghi hoặc chuyển ánh mắt tới Tô Dịch Thừa đứng bên cạnh.
Lúc này mấy người mới chú ý tới cô trên giường đã tỉnh lại, Lâm Tiểu Phân kịp phản ứng, bước nhanh lên, nhìn cô, đau lòng sờ sờ mặt cô, nói: "thật xin lỗi Nhiên Nhiên, là mẹ không tốt."
Mãi một lúc lâu An Nhiên mới kịp phản ứng: "mẹ..." Nhìn chằm chằm bà, tay chậm rãi giơ lên, nắm tay bà.
Nhìn cô, chóp mũi Lâm Tiểu Phân chua xót, hốc mắt cũng hồng hồng, nói: "mẹ không nên nói như vậy, thật xin lỗi, con mãi mãi là con gái mẹ, mãi mãi là thế."
"Vâng." An Nhiên gật đầu khẳng định, rất dùng sức.
Tô Dịch Thừa và Cố Hằng Văn nhìn, lắc đầu, đều cười.
Lâm Tiểu Phân ở lại bệnh viện cùng An Nhiên đến trưa, khi trời tối, mới chuẩn bị về cùng Cố Hằng Văn.
Tô Dịch Thừa tiễn bọn họ đi ra ngoài, Lâm Tiểu Phân vừa đi vừa thì thầm: "đợi lát nữa đi qua chợ phải vào mua chim bồ câu về hầm canh mới được, cả ngày ăn canh gà canh gà, Nhiên Nhiên ăn cũng phát chán, thay đổi khẩu vị cũng tốt. À, đúng đúng đúng, còn phải mua chân giò, phụ nữ có phải phải bổ xung canxi."
Nghe vậy, Cố Hằng Văn và Tô Dịch Thừa bên cạnh nhìn nhau bật cười. Tô Dịch Thừa nói lời cảm ơn bà: "cám ơn mẹ, làm phiền mẹ rồi."
Lâm Tiểu Phân nhìn anh khó hiểu, nói: "Nhiên Nhiên là con gái mẹ, mẹ không lo cho nó còn lo cho ai!"
Tô Dịch Thừa gật đầu lia lịa, vội nói: "dạ dạ dạ, mẹ nói không sai."
Thang máy vừa vặn từ dưới đi lên, mấy chữ màu đỏ đang nhảy, ba người đứng chờ thang máy.
Vốn là tầng không cao, cho nên thang máy tới rất nhanh, không đến vài giây, chỉ nghe thấy đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, thế nhưng mà khi nhìn thấy Đồng Văn Hải và Mạc Phi ở bên trong, mấy người đều sửng sốt, có chút không kịp phản ứng.
Đồng Văn Hải và Mạc Phi trong thang máy cũng sững sờ, nhìn chằm chằm bọn họ, thậm chí suýt nửa đã quên đi ra ngoài.
Người phải ứng nhanh nhất chính là Tô Dịch Thừa, lúc này vừa định mở miệng, đã thấy Lâm Tiểu Phân đột nhiên có hành động, oán hận nhìn Đồng Văn Hải trước mắt, sau đó tiến lên.
Tô Dịch Thừa không biết bà muốn làm gì, trực giác tưởng là bà muốn chất vấn Đồng Văn Hải cái gì. Nhưng mà anh sai rồi, không phải là chất vấn, mà là tát!
"Ba ——"
Chỉ thấy Lâm Tiểu Phân giơ tay lên, một cái tát kia vừa mạnh vừa chuẩn rơi xuống mặt Đồng Văn Hải, sức lực rất lớn khiến mặt Đồng Văn Hải nghiêng sang một bên, lập tức khuôn mặt Đồng Văn Hải hiện lên dấn ấn bàn tay đỏ lòm.
Dường như mọi thứ đứng im lại trong nháy mắt, ai cũng không nói gì, ngay cả những cô y tá đi ngang qua, nhìn thấy màn này, cũng giật mình dừng bước.
Có thể nói một cái tát này là Lâm Tiểu Phân đã dùng hết sức lực toàn thân để đánh, cho nên sau khi đánh xong, cái tay dùng lực còn tê tê, kịch liệt run rẩy.
Bởi vì tức giận, bộ ngực phập phồng kịch liệt, nhìn ông ta, Lâm Tiểu Phân oán hận chất vấn: "Đồng Văn Hải, ông coi ông là cái thứ gì, ông có tư cách gì tới chất vấn trách móc con gái tôi!"
Đồng Văn Hải quay đầu lại, nhìn cô, mím chặt môi, hai tay hai bên hông nắm thật chặt.
Lúc này Cố Hằng Văn bên cạnh cũng phản ứng lại, lo lắng khẽ gọi bà: "tiểu Phân...", đưa tay muốn kéo bà đến bên cạnh mình, lại bị nhẹ tay ngăn lại.
Quay đầu nhìn Mạc Phi đang cầm bình giữ nhiệt đứng bên cạnh, chỉ vào anh ta, ánh mắt sắc bén nói: "còn cậu nữa, cậu còn quấy rầy con gái tôi làm gì, hồi đó không phải là ra đi rất phóng khoáng sao, sao bây giờ còn muốn quay lại, sao còn để An Nhiên bị người ta trách mắng rằng làm hỏng hôn nhân của cậu, cậu dựa vào cái gì mà đối với nó như thế!" Nói xong, cảm xúc Lâm Tiểu Phân sụp đổ, gào thét với bọn họ: "mẹ con chúng tôi nợ gì các người, sao các người lại làm hại chúng tôi như thế!" Nói xong, nước mắt không kiểm soát được rơi xuống: "các người có lựa chọn tốt hơn, có thể mượn hôn nhân để giành được mọi thứ, vậy thì cút đi là được, đàn ông như thế chúng tôi không hiếm lạ gì, nhưng mà xin các người cút đi, cút xa một chút, đừng có đứng trước mắt mẹ con chúng tôi, làm bẩn mắt chúng tôi!"
Đồng Văn Hải mím chặt môi, ánh mắt lẩn tránh bà, căn bản không dám nhìn bà. Dấu tát trên mặt sưng đỏ rõ rệt, nhìn rất dọa người.
Mạc Phi cũng không nói được câu nào, tay nắm bình giữ nhiệt thật đến nổi cả gân xanh lên.
Lâm Tiểu Phân suy sụp khóc lên, thân thể đột nhiên vô lực, may mắn Cố Hằng Văn phía sau nhanh tay, liền ôm bà vào trong ngực. Sau đó ngẩng đầu nhìn Đồng Văn Hải và Mạc Phi, chỉ nhẹ nhàng nói: "đi thôi."
Tô Dịch Thừa lạnh lùng mời Đồng Văn Hải và Mạc Phi tránh ra, sau đó đưa Cố Hằng Văn và Lâm Tiểu Phân rời đi.