Vốn dĩ Cao Gia Thành chỉ định ở lại trên đảo ba ngày hai đêm nhưng dự báo thời tiết cho biết sắp có cơn bão đổ bộ. Vừa chuẩn bị đồ đạc để về thì mây đen kéo tới, gió thổi dữ dội, trời nổi sấm chớp. Bên trong căn phòng lớn cách âm khá tốt, không thể nghư thấy âm thanh bên ngoài. Giai Kỳ kể: "Ngày trước lúc em học bên Mỹ, nơi em sống trời rất hay mưa, mỗi lần trời đổ mưa bất ngờ, cả người sẽ ướt như chuột dột."
Cao Gia Thành vừa định nói thì Giai Kỳ tiếp tục: "Sau đó thì đổ bệnh, mọi thứ đều phải tự lo."
Cao Gia Thành mở cửa sổ, gió bên ngoài lùa vào, Giai Kỳ khẽ run lên, hắn nói: "Có lần anh đi leo núi một mình, bị lạc đường mất ba ngày cứ tưởng sẽ chết nhưng may mắn cuối cùng cũng ổn, khi trở về không ai hỏi thăm anh một tiếng nào,..."
Hắn ngập ngừng, Giai Kỳ cảm thấy hắn thật đáng thương, những người nhân danh gia đình đó chưa bao giờ thật sự yêu thương hắn. Giai Kỳ vô thức chạm tay vào má Cao Gia Thành nhẹ nhàng vuốt v e, cả hai đều kinh ngạc, rồi lại nhìn nhau cười.
"Trời lạnh quá hay là uống chút rượu cho ấm người đi" – Cao Gia Thành đề nghị.
Trong lúc Cao Gia Thành lấy rượu, Giai Kỳ mở điện thoại hắn lên xem lại những bức ảnh hôm đi lặn san hô. Điện thoại hắn không cài mật khẩu, cô có thể dễ dàng mở lên, trong thư viện hình ảnh chỉ có một vài tấm ảnh của hắn, của Hiểu An và mới nhất là của Giai Kỳ. Cao Gia Thành quay lại thấy cô đang xem ảnh của Hiểu An, hắn giật đện thoại lại, Giai Kỳ chớp mắt, không khí dần trở nên trầm mặc. Cao Gia Thành và Hiều An có mối quan hệ không phải Giai Kỳ không biết, nhưng hắn vẫn hoảng sợ, lập tức nói: "À... Hình đó lâu rồi, tí nữa anh xóa."
Giai Kỳ không có ý như Cao Gia Thành nghĩ, cô chậm rãi giải thích: "Không, em chỉ muốn xem ảnh đi lặn biển hôm trước thôi."
Suy nghĩ của Cao Gia Thành quanh co, hắn mãi nhớ đến biểu cảm của Giai Kỳ khi thấy ảnh của Hiểu An, hắn đăng một tấm ảnh chụp cùng cô dưới nước lên mạng xã hội, giới trẻ bây giờ hay thích đăng hình ảnh đời sống lên trang cá nhân, vì khoảng cách thế hệ nên Cao Gia Thành không hiểu thú vui đó nhưng vẫn làm vậy vì cho rằng Giai Kỳ sẽ thích.
"Trời mưa đẹp quá, đừng uống nữa, chúng ta đi dạo đi!" – Giai Kỳ đứng lên vui vẻ nói.
Dưới cơn mưa như trút nước bên ngoài, giọng Cao Gia Thành dường như nhỏ lại, hắn kể: "Trước đây ở trường đại học anh từng quen một cô gái, anh đã dùng số tiền đầu tiên kiếm được để mua một chiếc xe hơi thể thao đời mới nhất để tặng cô ấy, một thời gian sau cũng chia tay."
Giai Kỳ cảm thấy tiếc nuối cho Cao Gia Thành, cô nhẹ nhàng vỗ vai hắn: "Chuyện qua rồi đừng buồn nữa!"
Cao Gia Thành cau mày: "Buồn?", loại tâm hồn cởi mở không ghen tuông này nằm ngoài sự hiểu biết của hắn về Giai Kỳ. Hắn vốn không buồn, bởi vì người chủ động chia tay chính là hắn.
Im lặng một lúc, Giai Kỳ quay đầu để ngắm mưa, không nói lời nào, cả hai đứng lại nhìn sóng biển trắng ngoài xa đang dập vào bờ giống như một bức tường nước. Cao Gia Thành hỏi: "Mục đích sống của em là gì?"
Giai Kỳ thầm cười, mỗi lần hắn chuyển chủ đề đều rất cứng nhắc, mặt vẫn không đổi sắc trả lời: "Em không có mục tiêu. Chỉ ước sống một cuộc đời bình thường, yêu một người bình thường, trải qua những năm tháng yên bình thôi."
"Chắc anh không bình thường nhỉ. Hai mươi tám tuổi đã làm lãnh đạo, có công ty riêng, tiền bạc quyền lực địa vị xã hội không thiếu. Nhưng anh vẫn không biết anh sống để làm gì."
Giai Kỳ tĩnh lặng nhìn sâu vào mắt Cao Gia Thành, cô thích sự ân cần chu đáo của hắn. Giai Kỳ không tưởng tượng được nếu như hai người yêu nhau thì mọi thứ sẽ như nào. Giai Kỳ bắt đầu cảm thấy sợ, sợ rằng Cao Gia Thành sẽ thật sự yêu Hiểu An. Sự khó chịu bỗng dưng nổi lên, Giai Kỳ phút chốc quên đi mất mục đích ban đầu của mình khi cưới Cao Gia Thành.