Sau đó hết thảy đều khôi phục sự yên lặng vốn có, thời gian giống như trở về lúc mới bắt đầu, Triệu Đại Ngưu và Vân Mị lúc này lại lâm vào trong mối quan hệ đối kháng không tiếng động, sự yên lặng lan tràn khiến hai người đều cảm nhận được hơi thở của nhau. Ngẫu nhiên cũng có lúc Vân Mị không chịu nổi mà mở miệng, nhưng lại đổi lại sự yên lặng càng nặng nề hơn của Triệu Đại Ngưu. Vân Mị chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng không muốn phải lại dùng...... nữ nhân kia để uy hiếp Triệu Đại Ngưu nữa, mỗi một lần nghĩ đến người đàn bà đó lại không có lúc nào không nhắc nhở hắn rằng tâm của Triệu Đại Ngưu đã bị nàng ta chiếm được, hoàn toàn không có một chút khoảng trống giành cho mình. Sự chua sót không ngừng lan tràn trong lòng hắn, hắn lại bất lực.
Triệu Đại Ngưu lặng yên mờ mịt, y không biết mình nên hận ai, y rõ ràng hận Vân Mị, chỉ là khối thân thể dâm đãng chết tiệt này lại khát vọng hắn. Mỗi khi sinh hoạt vợ chồng, dù cho miệng của mình đang cự tuyệt, thân thể lại khát vọng càng nhiều. Y thật hận chính mình như vậy! Y hiện giờ thật không thể rõ ràng rốt cuộc là hận Vân Mị nhiều hay hận chính mình nhiều hơn......
Thời gian cứ như vậy vô thanh vô tức lại qua đi, trong nháy mắt, Triệu Đại Ngưu đã mang thai được chín tháng, bụng đã to đến mức khiến y cảm thấy khó khăn. Vân Mị thấy y như vậy, trái lại rất chăm sóc y, không hề bắt buộc y phải làm chuyện phòng the với hắn, buổi tối cũng chỉ ôm y đi ngủ, về phương diện cuộc sống hằng ngày lại đối với y càng tốt. Xem ra dù Vân Mị rất xấu, nhưng hắn đối với đứa con của mình lại tốt đến không ngờ.
Hắn chính là một người cha tốt......
Ăn xong cơm trưa, Triệu Đại Ngưu cảm thán nhìn Vân Mị tuy bình thường vẫn ghét bỏ này ghét bỏ kia nhưng vẫn dọn dẹp chén đĩa bẩn mà chưa từng nói qua nửa lời phàn nàn, có hơi cố sức đứng lên bên cạnh cái bàn, bụng y đã lớn đến mức có chút đáng sợ, hoàn toàn không thể nhìn thấy chân của mình nữa. Y có hơi chán ghét nhìn cái bụng bầu này, cảm giác đây không phải là thân thể của mình.
Vân Mị thấy Triệu Đại Ngưu đứng lên, cuống quýt buông đống bát đĩa trên tay xuống tiến lên đỡ y. Triệu Đại Ngưu không lĩnh tình gạt hắn ra, vốn cái bụng này đã khiến y thật phiền lòng, mà được Vân Mị dìu lấy khiến y cảm thấy mình giống hệt nữ nhân...... Mấy ngày nay cái bụng động đến gay gắt, thường xuyên trở nên phát ngạnh, từ sáng nay cái lưng của y bắt đầu trở nên đau nhức, cả người đều không thoải mái, Triệu Đại Ngưu cảm thấy mình thật đúng là thay đổi thất thường giống như nữ nhân.
Vân Mị ủy khuất nhìn Triệu Đại Ngưu, yên lặng lúc trước còn chưa tính, tính tình Triệu Đại Ngưu mạc danh kỳ diệu lại trở nên càng biến đổi như vậy, hắn cũng không biết mình đắc tội với y chỗ nào, rõ ràng mấy ngày nay hắn thấy mình rất ôn nhu...... Chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng không làm gì được Triệu Đại Ngưu, dành phải thu dọn đồ đạc đi ra ngoài trước, xem ra Triệu Đại Ngưu cũng sắp sinh rồi, hắn phải đi nghiên cứu kỹ thuật đỡ đẻ kĩ hơn mới được!
Triệu Đại Ngưu bắt buộc mình không được nhìn bóng dáng có hơi thất hồn lạc phách của Vân Mị. Mỗi khi nhìn thấy Vân Mị như vậy, y có khi thật hoài nghi rốt cuộc là ai nên xin lỗi ai, thật cảm thấy mình mới là người gây ra tai họa. Nếu không phải cái thai này thời thời khắc khắc nhắc nhở y, y có lẽ đã thật sự quên đi thù hận của mình với Vân Mị rồi......
Nhẫn nại đợi Vân Mị đi ra ngoài, y mới đưa tay đặt lên cái thắt lưng đang đau nhức đến khó chịu của mình, dùng sức đấm lên vài cái, nhưng cơn đau không có xu thế giảm bớt. Y nhíu mày, miễn cưỡng cố gắng di chuyển chuẩn bị nằm lên giường, nghĩ nên ngủ một lúc để xem đau đớn có thể giảm bớt hay không. Không ngờ rằng vừa mới chuẩn bị cúi xuống, cái bụng kia bắt đầu trở nên co giật.
Cái bụng vốn lâu lâu mới ngạnh lên một chút lại bắt đầu có quy luật thường xuyên co rút, cứng đến nỗi khi sờ lên khiến người ta không hề nghĩ được rằng nó được làm từ thịt, hoàn toàn không còn một chút co giãn nào lúc đầu. Cùng với sự cứng lên đó là sự đau đớn khi cơ thể co rút, lúc mới đầu còn chưa rõ ràng, mà trong lúc thời gian cái bụng trở nên phát ngạnh càng lúc càng ngắn, đau đớn cũng bắt đầu tăng lên.
Đau quá......
Mỗi lần đau đớn đều làm Triệu Đại Ngưu chỉ có thể bất lực cắn chặt môi dưới của mình, hai tay gắt gao siết chặt lấy cái chăn, đầu ngón tay bởi vì dùng sức quá nhiều mà mất đi huyết sắc trở nên trắng bệch. Triệu Đại Ngưu cố sức ngẩng đầu nhìn cái bụng đang co rúm lại của mình, sự sợ hãi khi phải sinh đẻ vây quanh người y. Y muốn gọi Vân Mị, nhưng cái tiểu huyệt khó xử kia cư nhiên lại sềnh sệch chảy ra chất lỏng, dòng chảy gián đoạn mà càng lúc càng nhiều, khiến toàn bộ đũng quần của y tràn đầy dịch, không khống chế được sự khó chịu, y nhắm chặt lại cái miệng định kêu cứu kia. Cho dù ở trước mặt Vân Mị y đã không còn tôn nghiêm đáng nói nào, nhưng hiện tại để hắn nhìn thấy bộ dạng không thể khống chế của mình, không phải càng làm y không chịu nổi sao? Y muốn trước mặt hắn bảo trì một chút tôn nghiêm ít ỏi đến đáng thương cuối cùng......
Huống chi với tính cách của Vân Mị, nhìn thấy y hiện giờ như vậy nhất định sẽ ghét bỏ y thôi. Vừa nghĩ đến ánh mắt chán ghét của Vân Mị, trái tim của y giống như cái bụng không ngừng đau đớn co rút.
Thời gian thong thả trôi, đau đớn càng lúc càng dày đặc, Triệu Đại Ngưu cố hết sức cắn chặt môi mình, cho dù cắn rách môi y cũng quyết không để tiếng rên rỉ đau đớn dật ra......