Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

chương 90: tin tức

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Núi Trường Bạch nằm ở phía đông bắc, tự cổ đã là một trong bốn linh sơn của tu chân giới. Thời tiết tháng mười một nhân giới, bên ngoài đã là lá vàng đầy cành, bên trong vì linh khí tràn đầy mà vẫn xanh ươm um tùm, nhìn không ra một chút hương vụ mùa thu đã tới nào. Tông môn của Không Ổ Tông xây dựng giữa một mạch núi của núi Trường Bạch.

Chiều hôm nay, từ xa có hai đạo lưu quang vụt qua, Sở Mặc và lão Vương một trước một sau xuất hiện trên bầu trời núi Trường Bạch.

Lão Vương thở phì phò theo sau Sở Mặc, cho dù có phi kiếm, ông muốn đuổi kịp tốc độ của Sở Mặc cũng vô cùng phí sức. Thầy Sở Mặc dừng lại, lão Vương vội đuổi lên vài bước, dừng ngay cạnh Sở Mặc, chỉ dưới chân không xa. “Đó chính là Không Ổ Tông.”

Chân mày Sở Mặc khẽ nhíu khó thể thấy, không cần lão Vương chỉ, Sở Mặc đã nhìn thấy đại trận hộ sơn của Không Ổ Tông. Từ khi hắn bắt đầu đi vào phạm vi của núi Trường Bạch, linh khí mắt người không thể thấy đang liên tục hội tụ về một hướng, giống như nhắc nhở phương hướng chỉ thị Không Ổ Tông. Khiến Sở Mặc ngạc nhiên không phải là Không Ổ Tông, mà là mạch núi mà Không Ổ Tông tọa lạc, không ngờ lại là lối ra thông đạo thông từ tiên giới tới nhân giới. Nếu vậy, tại sao Hàn Ngọc Khiêm còn phải trở về đây đã quá rõ ràng.

Lão Vương là kẻ dẫn đầu trong quan sát sắc mặt, nhìn trộm vẻ mặt Sở Mặc, cẩn trọng nói, “Có phải có gì bất thường?”

Sở Mặc đáp nhạt một tiếng, trong lòng thì nghĩ, tiên đình đã bố trí trọng binh ở lối ra khác của thông đạo biên giới, đầu bên này tại nhân giới có phải cũng nên tăng mạnh giám sát, tốt nhất có thể đem nơi này quy thuộc vào tay Hạo Thiên Tông. Tuy Không Ổ Tông chưa chắc biết sự tồn tạo của thông đạo, nhưng nếu vẫn để lại chỗ của Không Ổ Tông, thì sẽ là một việc khiến người ta không thể an tâm.

Chẳng qua những điều này về sau hãy nói, giải quyết Hàn Ngọc Khiêm mới là chính sự. Nghĩ thế, Sở Mặc kéo lão Vương, lao thẳng về đại trận hộ sơn của Không Ổ Tông. Câu “Đợi đã, ta bảo họ mở đại trận” của lão Vương trực tiếp bị gió thổi ngược vào miệng. Thoáng chốc vượt qua đại trận hộ sơn, lão Vương giống như xuyên qua nước. Có lực cản dịu hòa muốn chặn trước mặt bọn họ, nhưng Sở Mặc tiến tới dần thì nó liền vô lực tan đi. Gần như chỉ trong thoáng chốc, hai người đã đứng trước cửa Không Ổ Tông.

Lão Vương kinh ngạc chớp mắt, trong lòng lầm bầm khó trách ai ai cũng muốn thành tiên, chỉ dựa vào một món này đã có thể xem tất cả cấm chế tại nhân giới như không tồn tại.

“Lăng Thạch đạo nhân đang ở đâu?” Sở Mặc không phí lời, trực tiếp nhìn lão Vương.

Lão Vương đánh một đạo tầm tung phù vào không trung, chỉ hướng tây bắc, “Chỗ đó.”

Sở Mặc nhìn theo tầm tung phù, rồi nhanh chóng bay về phía tây bắc. Trong lúc lão Vương và Sở Mặc đi tới, trong một thung lũng ở hướng tây bắc, Lăng Thạch đạo nhân ngồi khoanh gối trên một tảng đá to, vẻ mặt thận trọng thao tác bàn trận trong tay.

Bên cạnh ông, Hạ Tông đã thay đổi vẻ chây lười hàng ngày, vẻ mặt ngưng trọng, “Sư phụ, chúng ta còn có thể vây được hắn bao lâu?”

Lăng Thạch đạo nhân hừ nhẹ một tiếng, “Thế nào? Thầy Hạ vội phải lên lớp sao?”

Hạ Tông bất đắc dĩ gãi gãi mũi, cười khổ. Từ sau khi sư phụ bắt được hắn lén dạy thay một lớp bồi dưỡng của trường nghệ thuật, liền nhìn hắn mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, mỗi lần mở miệng đều phải thọt hắn vài câu. Hạ Tông thật sự lo lắng cho sư phụ nhà mình, tuy hiện tại có vẻ như Hàn Ngọc Khiêm bị vây chặt bên trong, nhưng thủ đoạn của tiên nhân cao minh, thời gian càng dài thì đêm dài lắm mộng. Ai biết Hàn Ngọc Khiêm nghỉ đủ rồi có thể thoát vây không, đến lúc đó người đầu tiên bị hại chính là sư phụ nhà mình.

Nỗi lo của Hạ Tông Lăng Thạch đạo nhân không phải không biết, chỉ là nếu bọn họ đã chọn giúp đỡ Sở Mặc, tự nhiên phải tận hết sức mình, biểu hiện ra giá trị của mình. Nếu không tu chân tông phái của nhân giới nhiều như thế, Sở Mặc dựa vào cái gì phải ủng hộ Hạo Thiên Tông. Nếu chỉ dựa vào tuyết sa, Sở Mặc nếu lấy thế ép người lẽ nào bọn họ còn dám không cho sao? Càng huống hồ, Lăng Thạch đạo nhân nghe lão Vương nói, nhân giới hiện tại còn có một vị tiên nhân đang ở, nếu thật sự không được thì có thể thỉnh vị tiên nhân đó xuất thủ, là thắng là bại, cũng có thể trả lời cho Sở Mặc.

Nghe dự định của Lăng Thạch đạo nhân, vẻ mặt Hạ Tông trở nên cổ quái. Hắn biết tiên nhân trong miệng sư phụ nhà mình, Lâm Thính Hải, chính là một trong những học sinh trong lớp bồi dưỡng của hắn. Hắn thừa nhận tiên khí trên người Lâm Thính Hải vô cùng nồng đậm, nhưng nghĩ tới bộ dáng đỏ mặt mỗi khi Lâm Thính Hải nói chuyện với người khác, thời khắc mấu chốt thật sự có thể nhờ vả hắn sao? Không phải Hạ Tông hoài nghi, thực sự là cá tính của Lâm Thính Hải quá mức xấu hổ, hoàn toàn không giống người biết đánh nhau.

Hạ Tông vừa muốn khuyên sư phụ đừng trông mong vào Lâm Thính Hải, một cỗ uy lực mênh mông đột nhiên dâng lên ở trong trận. Thông qua bàn trận, Hàn Ngọc Khiêm đang ngưng tụ sức lực, tựa hồ muốn phá trận mà ra. Hai người đồng thời kinh sợ, Lăng Thạch đạo nhân đang muốn rót linh khí vào bàn trận, một lệnh bài màu vàng lớn cỡ bàn tay đột nhiên từ trời hạ xuống, cường ngạnh đè ép uy lực của Hàn Ngọc Khiêm từng chút một.

“Sư huynh.” Lão Vương chạy tới cạnh Lăng Thạch đạo nhân.

Lăng Thạch đạo nhân thở phào một hơi, tán thưởng Sở Mặc xuất hiện quá đúng lúc. Sở Mặc hơi gật đầu với Lăng Thạch đạo nhân, rồi chỉ vào không trung. Chỉ thấy kim ngư lệnh trong không trung thoáng chốc phồng lên, vô số tia sáng màu vàng như lưới rũ xuống, hình thành một lồng giam, dần hiện ra bóng dáng Hàn Ngọc Khiêm bên trong lồng giam.

“Sở Mặc!” Hàn Ngọc Khiêm nghiến răng nghiến lợi mở miệng gọi cái tên này.

Sở Mặc cười nhạo, “Ngươi đối với Vân Tịnh Hàn cũng rất trung tâm, trọng thương như thế mà vẫn muốn thông qua Vô Vọng chi hải trở về tiên giới.”

Hàn Ngọc Khiêm hung tợn trừng mắt nhìn Sở Mặc, “Đồ nghiệt chủng, ngươi làm sao hiểu được sự trung thành của ta đối với bệ hạ đối với Vân Lam.”

Sở Mặc giống như không nghe thấy Hàn Ngọc Khiêm mắng chửi, cười lạnh đi về phía hắn. Sau lưng hai người, từ lúc Hàn Ngọc Khiêm mắng ra hai chữ nghiệt chủng, lão Vương đã kéo Lăng Thạch đạo nhân và Hạ Tông nhanh chóng trốn mất tăm mất tích. Bát quái tuy thú vị, nhưng cũng phải xem là bát quái của ai.

Ngay cả trận pháp của Lăng Thạch đạo nhân Hàn Ngọc Khiêm cũng không thể giãy thoát, càng không cần phải nói tới kim ngư lệnh. Thấy Sở Mặc từng bước lại gần, trong mắt Hàn Ngọc Khiêm lóe lên sợ hãi, nhưng vẫn cứng rắn hung tợn trừng Sở Mặc.

Ánh mắt Sở Mặc đặt trên cánh tay hắn, nhíu mày, “Hàn cùm bị mở rồi? Kẻ ra tay là ai? Có thể mở hàn cùm tính ra chỉ có một trong mười tám chủ thần của ma pháp thế giới, để ta đoán thử xem là ai?”

Lời của Sở Mặc lập tức khiến Hàn Ngọc Khiêm trừng to mắt, hắn hoài nghi bất định nhìn Sở Mặc, sao Sở Mặc lại biết ma pháp thế giới có mười tám vị chủ thần.

Vẻ cười nhạo của Sở Mặc càng thêm rõ ràng, “Người lần trước cứu ngươi có tín ngưỡng là Hỏa thần, vậy thì người ra tay giúp ngươi cởi hàn cùm cũng là Hỏa thần rồi. Không biết trừ Hỏa thần ra, trong Chúng Thần điện còn có vị chủ thần nào cảm thấy hứng thú với nhân giới?”

Chủ thần, Hỏa thần, Chúng Thần điện, vẻ mặt Hàn Ngọc Khiêm không ngừng biến hóa theo câu nói của Sở Mặc. Hắn đột nhiên nghĩ tới một khả năng, “Tiên đình và ma pháp thế giới có qua lại?” Nếu không thì không cách nào giải thích tại sao Sở Mặc lại biết chuyện Chúng Thần điện.

Sở Mặc nghĩ tới Luigid đang sống ở thú nhân thế giới, không phủ định lời của Hàn Ngọc Khiêm.

“Không thể!”

Hàn Ngọc Khiêm không dám tin hạ giọng gầm lên, tiếp theo Hàn Ngọc Khiêm nghĩ tới cái gì, nét do dự trên mặt biến mất, vẻ mặt trở nên kiên định.

“Ngươi lừa ta, Chúng Thần điện không thể nào có qua lại với tiên đình.”

Sở Mặc làm như đang ngẫm nghĩ nhìn vẻ mặt biến hóa của Hàn Ngọc Khiêm, Hàn Ngọc Khiêm tựa hồ có cái gì đó để ỷ lại, lập tức Sở Mặc không còn do dự nữa, điểm lên giữa chân mày Hàn Ngọc Khiêm. So với tốn thời gian phí lời cùng Hàn Ngọc Khiêm, không bằng hắn trực tiếp nhìn. Kim ngư vệ có một năng lực có thể xâm nhập vào thức hải của người khác, chỉ là vì năng lực này quá mức thâm độc, nên bị tiên đình ngoài mặt cấm cản, hắn cũng không thích sử dụng mà thôi.

Khi ngón tay Sở Mặc điểm lên giữa trán Hàn Ngọc Khiêm, Hàn Ngọc Khiêm tựa hồ nghĩ tới cái gì, vẻ mặt dần trở nên sợ hãi. Hắn cố gắng muốn thoát khỏi ngón tay của Sở Mặc, nhưng Sở Mặc nhìn thì như là điểm nhẹ, nhưng phản phất như có lực hút cực lớn, Hàn Ngọc Khiêm giãy dụa thế nào cũng đều không tác dụng.

Quá khứ của Hàn Ngọc Khiêm giống như từng bức họa nhanh chóng lướt qua, dần triển hiện trước mặt Sở Mặc. Sở Mặc không cảm thấy hứng thú với quá trình trưởng thành của Hàn Ngọc Khiêm, điều hắn quan tâm là qua lại của Hàn Ngọc Khiêm và ma pháp thế giới. Rất nhanh, bức họa Sở Mặc cảm thấy hứng thú xuất hiện, đó là một gương mặt nhìn không rõ, toàn thân đều bao trùm trong ngọn lửa.

Cuộc đối thoại của hai người truyền rõ ràng vào đầu hắn, sắc mặt Sở Mặc dần ngưng trọng.

Sau khi xem đoạn ký ức này lại mấy lần, Sở Mặc thu ngón tay, lúc này Hàn Ngọc Khiêm sớm đã mất đi thần trí, tê liệt dưới đất.

Mảnh vỡ thần cách!

Sở Mặc nhẹ thở ra một hơi, không ngờ được trong ký ức của Hàn Ngọc Khiêm, lại phát hiện tin tức của mảnh vỡ thần cách. Xem ra, trong tay Chúng Thần điện ít nhất cũng có một mảnh vỡ thần cách, mà đồng thời bọn họ cũng đang tìm những mảnh vỡ khác.

Nghĩ thế, Sở Mặc kéo Hàn Ngọc Khiêm, thân hình khẽ động, tìm theo khí tức của lão Vương xuất hiện trước mặt mấy người. Ánh mắt lão Vương đặt trên người Hàn Ngọc Khiêm không biết còn sống hay đã chết, vô thức co cổ.

Vì Sở Mặc biểu thị tìm Lăng Thạch đạo nhân còn có chuyện khác, Lăng Thạch đạo nhân dứt khoát theo Sở Mặc cùng về tiệm của lão Vương.

Khi mấy người trở về, Lâm Thính Hải đã nhận được tin tức Sở Mặc tới nhân giới nên chạy tới tiệm lão Vương, đang cao hứng phấn khởi kể lại cuộc sống nhân giới của hắn cho Tiêu Dật.

“Ta thích nhất là thầy Hạ, bạn học cả lớp cũng đều thích nhất là thầy Hạ. Tri thức của thầy Hạ vô cùng uyên bác, giảng bài lại thú vị, đặc biệt dí dỏm. Chỉ là hình như trong nhà thầy Hạ xảy ra chút chuyện, mấy hôm nay vẫn không lên lớp, nếu không Tiêu huynh có thể theo ta học một tiết, cậu khẳng định sẽ thích thầy Hạ.”

Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Dật nghe tới mấy chữ thầy Hạ trong miệng Lâm Thính Hải. Lúc trước trong thời gian tuyển tú Lâm Thính Hải trở về tiên giới cũng nói tới thầy Hạ thầy Hạ này không ngừng. Tiêu Dật lúc đó không chú ý, nhưng hiện tại y vừa nghe xong lời của Bạch Kỳ, đã biết Hạ Tông từng bồi dưỡng lớp đạo diễn ba năm ở Mỹ, Tiêu Dật không khỏi nảy lên dự cảm không tốt. Quả thật là theo trình độ kỳ hoa của Hạ Tông, y không biết Hạ Tông có phải vừa bán đĩa đen trước cửa phố điện máy, vừa học theo người ta đứng trên bục giảng bài không.

Tiêu Dật đè nén dự cảm không hay, cố ra vẻ thản nhiên nhìn Lâm Thính Hải, “Cậu biết thầy Hạ tên là gì không?”

“Hạ Tông, sao thế?” Lâm Thính Hải không hiểu.

Tiêu Dật, “…”

Y không chết tâm lại hỏi một câu, “Hạ Tông tướng mạo thế nào?”

Mặt Lâm Thính Hải lập tức đỏ lên.

Hiện tại, Tiêu Dật đã trăm phần trăm xác nhận Hạ Tông trong miệng Lâm Thính Hải và Hạ Tông trong suy nghĩ của y là cùng một người. Y không khỏi nảy sinh hối hận, lúc đó chỉ lo phòng Lâm Thính Hải đụng lão Vương, kết quả quên mất còn một tên Hạ Tông.

Nghĩ tới vẻ mặt sùng bái của Lâm Thính Hải khi nhắc tới Hạ Tông, Tiêu Dật rất lo lắng, nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ rất nhanh y sẽ nghe được tin Lâm Thính Hải đi theo Hạ Tông đến trước cửa phố điện máy bán đĩa phim đen.

chương : Du Trạch

Khi đám người Sở Mặc trở về, Tiêu Dật đang kéo Lâm Thính Hải nhìn [Ái liên thuyết] treo trên tường. Lâm Thính Hải nhìn nửa hiểu nửa không, Bạch Kỳ đứng một bên nhịn cười tới run rẩy toàn thân.

Đám người vừa xuất hiện, phản ứng của ba người trong tiệm hoàn toàn khác nhau.

Khi Bạch Kỳ thấy Hạ Tông đi theo sau lưng lão Vương, thì không nhịn được nữa mà úp hẳn lên bàn cười ầm ĩ.

Lâm Thính Hải nghe một đầu “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” đang hồ đồ, vừa thấy bóng dáng Hạ Tông, lập tức phản ứng lại, kinh ngạc kêu một tiếng, “Thầy Hạ!” Đợi khi hắn nhớ tới hiện tại đang ở chỗ nào, đột nhiên liền đỏ mặt.

Tiêu Dật cũng không nghĩ tới Hạ Tông sẽ xuất hiện trùng hợp như thế, phản ứng đầu tiên là cảnh cáo trừng hắn một cái, đương nhiên thuận tiện còn trừng lão Vương bên cạnh một cái.

Hạ Tông, “…”

Lão Vương trúng đạn, “…”

Bầu không khí trong tiệm quá mức cổ quái, Sở Mặc ném Hàn Ngọc Khiêm trong tay vào góc sau cửa, buồn cười nhìn Tiêu Dật, “Sao vậy?”

Tiêu Dật không tiện nói xấu Hạ Tông trước mặt Lăng Thạch đạo nhân, liền ném cho Sở Mặc ánh mắt lát nói cho anh sau, thuận tiện lại trừng Hạ Tông một cái.

Sở Mặc ngẫm nghĩ nhìn Hạ Tông, nghĩ tới tiếng gọi “thầy Hạ” của Lâm Thính Hải vừa rồi, ẩn ẩn cũng đoán được, trong mắt liền hiện ý cười.

Tới hiện tại, Hạ Tông cũng không còn trì độn, lập tức phản ứng lại. Vốn khi hắn thấy Lâm Thính Hải đã cảm thấy không hay, ánh mắt của Tiêu Dật càng chứng minh cho dự cảm của hắn. Hạ Tông không dám cà lơ phất phơ như trước nữa, lập tức vẻ mặt nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh Lăng Thạch đạo nhân, muốn bao nhiêu nghiêm chỉnh có bấy nhiêu nghiêm chỉnh.

Lão Vương tỉnh táo lại, cũng nhịn không được bậc cười, tiện tay thi một chướng nhãn pháp ở trước cửa, như thế nếu có khách tới sẽ thấy biển đóng cửa trên tiệm. Mọi người tùy tiện tám chuyện Hàn Ngọc Khiêm lần này, Sở Mặc không che giấu, trực tiếp nói chuyện lối ra thông đạo nằm ở Không Ổ Tông. Ý của hắn rất rõ ràng, hắn không yên tâm để Không Ổ Tông thủ ở lối ra thông đạo, mà hy vọng núi Trường Bạch có thể đổi sang người của Hạo Thiên Tông.

Tục ngữ nói một núi không có hai hổ, là hai đại môn phái cấp cao của tu chân giới, Hạo Thiên Tông và Không Ổ Tông mấy ngàn năm nay vẫn luôn minh tranh ám đấu, hai nhà nhìn nhau không thuận mắt đã lâu rồi. Hạo Thiên Tông từ trước tới nay không phải không nghĩ cách đối phó với Không Ổ Tông, mà là Không Ổ Tông thực lực không yếu, tính ra cũng ngang tài ngang sức với Hạo Thiên Tông. Hạo Thiên Tông căn bản không chiếm được tiện nghi. Hiện tại hiếm gặp có cơ hội tốt như thế, Lăng Thạch đạo nhân đương nhiên không nguyện ý bỏ qua, có Sở Mặc ở sau lưng chống đỡ, chuyện này đã ổn hết chín phần rồi.

Lăng Thạch đạo nhân tràn đầy tự tin, “Sở tiên nhân yên tâm, không quá một tuần núi Trường Bạch sẽ đổi sang người của Hạo Thiên Tông.”

Sở Mặc khẽ gật đầu, Lăng Thạch đạo nhân nếu đã nói thế khẳng định là vô cùng nắm chắc, hắn cũng không nhắc tới chuyện này nữa. Giải quyết xong chuyện này, Lăng Thạch đạo nhân biết Sở Mặc khẳng định còn có chuyện khác, nếu không chỉ riêng chuyện của Không Ổ Tông, tùy tiện nói một câu trên đường là xong, không nhất thiết phải đặc biệt bảo ông tới đây.

Quả nhiên, chuyện của Không Ổ Tông chẳng qua là thuận tiện, chuyện Tiêu Dật muốn mua nhà mới là mục đích bọn họ tới nhân giới lần này.

Cũng giống phản ứng của Bạch Kỳ, Lăng Thạch đạo nhân nghe xong dự định của Tiêu Dật, cũng mang vẻ há họng trợn mắt. Nhìn vẻ mặt Tiêu Dật không giống đang đùa, Lăng Thạch đạo nhân rất nhanh hồi thần, hơi trầm ngâm rồi khẳng định nói, “Chuyện này không khó, không nói toàn quốc có không ít thành phố tòa nhà cũ nát, chỉ cần Tiêu tiên nhân chọn lựa xong, việc còn lại cứ giao cho ta làm là được.”

Tiêu Dật cảm thấy tùy tiện một căn nào cũng được, không cần phải đặc biệt chọn, dù sao trở về khẳng định phải tu sửa. Nói tới tu sửa, ánh mắt Tiêu Dật lại lần nữa đặt trên người Hạ Tông. Hiện tại y do dự có cần mang Hạ Tông về tiên giới không. Vốn dĩ nghe Bạch Kỳ nói xong y đã quyết định rồi, nhưng phản ứng của Lâm Thính Hải khiến y cảm thấy không hay. Đừng thấy Lâm Thính Hải tính tình nội hướng, nhưng hắn từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục thế gia truyền thống của tiên giới tới lớn. Thầy dạy bên cạnh không ai không phải là tiên nhân kiến thức uyên bác, đọc nhiều sách vở. Nói cách khác, Lâm Thính Hải cũng tính là người đã trải sự đời. Nhưng Lâm Thính Hải như thế mà còn bị Hạ Tông dao động, Tiêu Dật có hơi lo lắng, những yêu thú chưa trải sự đời kia không phải càng dễ dàng bị Hạ Tông lay động sao?

Thấy ánh mắt Tiêu Dật lại lần nữa đặt trên người mình, Hạ Tông nhanh chóng nghiêm chỉnh lại, lòng thầm rên, hắn không có làm gì hết mà, sao Tiêu Dật lại nhìn hắn nữa.

Tiêu Dật do dự nửa ngày, vẫn không nỡ bỏ nhân tài đặc biệt như Hạ Tông. Nhân tài vừa là tu sĩ, vừa không sợ yêu thú, lại có thể trang trí nội thất thực sự quá hiếm, chỉ sợ Hạ Tông là kỳ hoa, y cũng đành chấp nhận thôi. Đúng lúc việc xây dựng khu Tịnh Lưu một vẫn cần có người trông coi, nhân thủ trong tay y thật sự không thể bớt ra, thôi thì cứ chọn Hạ Tông vậy.

Định xong chủ ý, Tiêu Dật nhìn Hạ Tông mở miệng, “Anh có muốn theo tôi tới tiên giới, vừa rồi anh cũng nghe rồi đó, tôi cần một người hiểu thi công giám sát.”

“Tiên giới? Tôi?” Hạ Tông vô cùng ngạc nhiên, hắn còn chưa nghĩ rõ chuyện này, Lăng Thạch đạo nhân đã thay hắn quyết định, “Nó nguyện ý.”

“Sư phụ, con…” Hạ Tông muốn nói gì đó, Lăng Thạch đạo nhân đã trở tay không chút khách khí vỗ cho hắn một cái cắt đứt lời hắn. Lão Vương cười híp mắt ngồi bên cạnh bổ sung: “Hạ Tông rất tài cán, Tiêu Dật yên tâm cứ thoải mái sử dụng.”

Dưới song trọng trấn áp của Lăng Thạch đạo nhân và lão Vương, ý nguyện của bản thân Hạ Tông hoàn toàn bị mọi người tại đó bỏ qua.

Quyết định xong hướng đi của Hạ Tông, Lăng Thạch đạo nhân mang Hạ Tông vội vã cáo từ, ông còn có chuyện phải dặn dò Hạ Tông, lão Vương nghĩ nghĩ thấy không yên tâm nên cũng đi theo. Tiễn bọn họ đi xong, Sở Mặc cũng không còn gì cố kỵ, trực tiếp nói chuyện thần cách ra.

“Ma pháp thế giới?” Tiêu Dật kinh ngạc nói.

Sở Mặc gật đầu, “Ký ức của Hàn Ngọc Khiêm nói rõ như thế.”

Tiêu Dật nhíu mày, “Ma pháp thế giới cũng cảm ứng được dao dộng của Tịnh Lưu giới chứ?”

Sở Mặc lo lắng Tiêu Dật nghĩ quá nhiều, an ủi, “Tịnh Lưu giới không phải thượng giới của tiên giới, mà là thượng giới của tất cả những giới còn lại, ma pháp thế giới có cảm ứng cũng là chuyện thường. Hơn nữa xem ra ma pháp thế giới tìm kiếm mảnh vỡ thần cách không phải là chuyện mới đây, chỉ sợ đã được một thời gian rồi, em còn nhớ những gì Luigid từng nói không?”

“Những gì Luigid từng nói?” Tiêu Dật ngẫm nghĩ, không xác định nói, “Là chuyện ma pháp thế giới tới thú nhân thế giới để tìm thánh vật?”

Sở Mặc gật đầu, bổ sung, “Không chỉ thế, hắn còn nhắc tới chuyện gần ngàn năm trước Quang Minh hệ và Hắc Ám hệ của ma pháp thế giới hòa giải, thành lập Chúng Thần điện, chỉ sợ là vì mảnh vỡ thần cách.”

Lúc đó khi Luigid lén lút chạy tới chỗ Lộ, bọn Tiêu Dật đã từng hỏi nguyên nhân ma pháp thế giới xuất hiện ở thú nhân thế giới. Luigid cho biết ma pháp thế giới hình như đang tìm một thánh vật, nhưng ông không biết gì thêm. Bọn Tiêu Dật còn từng đoán rằng thánh vật của ma pháp thế giới sao lại xuất hiện ở thú nhân thế giới? Nếu thứ ma pháp thế giới đang tìm là mảnh vỡ thần cách, vậy thì dễ hiểu rồi. Như thế, mảnh vỡ thần cách trong tay ma pháp thế giới là điều khẳng định, bọn họ liên tục xuất hiện ở nhân giới, thậm chí câu kết với người của dư nghiệt Vân Lam để đến tiên giới, chính là vì để hoàn chỉnh mảnh vỡ thần cách trong tay.

Nghĩ thế, Tiêu Dật chần chừ, “Chúng ta phải đến ma pháp thế giới sao?”

“Đương nhiên!” Sở Mặc nắm tay y, khẳng định, “Thần cách không hoàn chỉnh, trước mắt thì có vẻ không sao, nhưng ai mà biết sẽ có hậu di chứng gì không. Nếu chúng ta không biết tin tức mảnh vỡ thần cách thì thôi, nếu đã biết, tự nhiên là phải tìm nó, bổ sung hoàn chỉnh thần cách trong người em.”

Lời của Sở Mặc, không chỉ đạt được sự tán đồng của Bạch Kỳ và Lâm Thính Hải, mà Trì Mu cũng quẫy đuôi nói, “Ngươi đã quên thệ ước giữa chúng ta sao? Ta giúp ngươi tìm được thần cách, ngươi phải trả tự do cho tộc Trì Mu của ta!”

Tiêu Dật, “…”

Nếu đã quyết định phải đến ma pháp thế giới tìm mảnh vỡ thần cách, Tiêu Dật liền cùng Sở Mặc tới thú nhân thế giới tìm Luigid, bọn họ cần biết tin tức rõ ràng hơn về ma pháp thế giới.

Khi hai người dẫn theo Trì Mu xuất hiện ở thú nhân thế giới, trong trụ sở của Lộ, một con sói lớn màu trắng đang tuần tra đột nhiên dừng bước, trong mắt lóe lên tinh quang, nhìn về hướng Tiêu Dật xuất hiện.

Một con gấu nâu đi bên cạnh hắn cũng dừng bước theo, nhìn theo ánh mắt hắn, kỳ quái nói: “Nè, Du Trạch ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

Con sói màu trắng được gọi là Du Trạch lắc đầu, trong thoáng chốc lại biến thành một nam tử khoảng chừng ba mươi. Du Trạch tiện tay lấy một trái táo từ túi đeo ở eo ra, giao cho đồng bạn cũng đã biến thành nhân hình bên cạnh.

“Cho ngươi.”

Nam tử do gấu nâu hóa thành cười hàm hậu, mang chút lúng túng nhận quả táo trong tay Du Trạch. Du Trạch là thú nhân mấy hôm trước mới nương nhờ vào trụ sở của họ, hôm hắn tới đúng lúc gặp phải một lần tập kích của ma pháp thế giới. Du Trạch một mình giải quyết một tiểu đội ma pháp tế ti, làm chấn động cả căn cứ khu D. Sau chuyện đó, Du Trạch trở thành đội trưởng tiểu đội của họ, phụ trách thủ vệ an toàn của khu vực phụ cận.

Theo cảm nhận của gấu nâu, từ mấy tháng trước, cuộc sống của khu D đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Rau xanh và cơm trắng mà trước kia hắn chưa từng thấy qua đã không còn là hàng xa xỉ cao cao khó với nữa, mà tất cả dân cư trong khu D đều có thể ăn được. Chỉ là so với rau xanh cùng cơm trắng, trái cây vẫn là đồ xa xỉ, cần phải có điểm công trạng mới có thể đổi.

Bản thân gấu nâu cũng có chút điểm công trạng, nhưng trái cây đổi lấy mỗi lần hắn đều không nỡ ăn, đều mang về nhà để cho á thú. Khác với hắn, Du Trạch không có á thú, điểm công trạng khi đánh bại tế ti ma pháp đạt được lại nhiều, thường xuyên sẽ phân trái cây đổi được cho mọi người cùng ăn. Gấu nâu mới đầu còn lúng túng, nhưng Du Trạch vô cùng nhiệt tình, gấu nâu từ chối mấy lần rồi cũng thành thói quen.

Quả táo trong tay vô cùng giòn thơm, gấu nâu hưởng thụ cắn một miếng. Du Trạch nhìn thấy bất giác mỉm cười, giả như tùy ý nói, “Ngươi biết những thức ăn này của chúng ta là từ đâu tới không?”

Gấu nâu vừa ăn vừa lắc đầu, “Đây là chuyện của cấp trên, chúng ta nào biết được. Chẳng qua lần trước ta nghe Huyền Ảnh say rượu hình như có nói tới giao dịch gì đó, chắc là giao dịch trao đổi gì với chỗ nào đấy.”

Du Trạch ngẫm nghĩ híp mắt lại, hắn có thể khẳng định những thức ăn này không phải là đồ của thú nhân thế giới, mà tới từ thế giới khác. Nếu là giao dịch, vậy khu D rốt cuộc đã giao dịch với tiên giới hay là ma pháp thế giới?

Mấy hôm trước, Du Trạch cảm thụ được khí tức thần giới tại sơn cốc Corona, vốn dĩ hắn dự định đến khu trung ương để tìm tư liệu liên quan, nhưng không ngờ lúc đi ngang qua khu D phát hiện có tung tích của ma pháp thế giới. Đợi khi hắn làm rõ sự xuất hiện của ma pháp thế giới là chuyện gì, thì hắn lại phát hiện ra dấu vết của tiên giới trong khu D.

TMD, đây rốt cuộc là chuyện gì? Du Trạch cảm thấy hắn chẳng qua mới ngủ một giấc, sao vừa tỉnh ngủ thì tất cả xung quanh đã biến đổi rồi. Đương nhiên hoàn cảnh của thú nhân thế giới thì vẫn ác liệt như thế, ảnh hưởng cực độ tới tâm tình vừa tỉnh ngủ của hắn, quả thật là chết toi.

Du Trạch nghĩ tới đây cắn mạnh một miếng trái cây, may là còn có thể ăn thức ăn mỹ vị, có thể tạm thời an ủi tâm trạng bực bội của hắn. Chẳng qua vừa rồi nếu hắn không cảm giác sai, phía trước xuất hiện là dao động không gian, chuyện gì đây? Lẽ nào Lộ mở được vách ngăn không gian rồi?

Du Trạch càng nghĩ càng hiếu kỳ, nhưng hắn nhìn gấu nâu bên cạnh một cái, lặng lẽ thở dài. Tên này quả thật là thành thật lợi hại, bất kể hắn đi đâu, đều theo sát một bên, khiến hắn có muốn chuồn đi một chút cũng không được. Chỉ có thể đợi tới tối rồi lại đi xem thử.

Tiêu Dật không biết khu D có người cảm ứng được y tới đây, lúc này y đang cùng Sở Mặc ngồi chờ ở chỗ Lạc Phi, đợi Luigid xuất hiện.

Đây không phải là lần đầu tiên Lạc Phi thấy bộ dáng Vượng Tài sau khi biến hình, nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn vò vò lỗ tai trên đầu Vượng Tài. Khi số yêu thú bên cạnh Tiêu Dật càng lúc càng nhiều, cảm giác nguy cơ của Vượng Tài càng lúc càng nặng. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Vượng Tài đã dưỡng thành một thói quen, biến hóa lỗ tai khoe khoang trước mặt đối thủ cạnh tranh trong mắt nó.

Lần trước, Vượng Tài vẻ mặt khoe khoang biến hóa lỗ tai lông lá của mình trước mặt Trì Mu. Một chốc xuất hiện, một chốc biến mất. Trì Mu mới đầu không để ý tới nó, Vượng Tài bất mãn vì sự lạnh nhạt của Trì Mu, cố chấp ngồi xổm trước mặt Trì Mu nhất định bắt Trì Mu phải nhìn sự biến hóa lỗ tai của nó.

Trì Mu bị Vượng Tài làm cho phiền muốn chết, trực tiếp xoay người chu đích vào mặt Vượng Tài.

Vượng Tài mắt trân trân nhìn cái đuôi hổ màu trắng trên mông Trì Mu thoáng chốc biến thành đuôi xà cuốn nó lên, cảm giác rơi xuống mất trọng lực khiến nó khóc ầm lên. Tiêu Dật dỗ nửa ngày nó mới nín, sau đó còn phải ôm Vượng Tài ngủ mấy ngày, mới khiến Vượng Tài sôi động trở lại. Hiện tại Vượng Tài không còn dám trêu chọc Trì Mu nữa, lại đặt lực chú ý trên người báo con.

“Vụt vụt vụt!” Cái tai đầy lông trên đầu Vượng Tài một chốc xuất hiện, một chốc biến mất, Vượng Tài vẻ mặt kiêu ngạo nhìn báo con, “Nhìn thấy chưa? Mi làm được không?”

Báo con cười ha ha, hoàn toàn không hiểu Vượng Tài đang nói gì.

Nụ cười của báo con rơi vào mắt Vượng Tài, quả thật chính là khiêu chiến. Vượng Tài tức phát nghẹn, vụt vụt vụt nhanh chóng lại biến mấy lần, như vậy chắc đủ để chấn trụ báo con rồi chứ.

Báo con vẫn cười ha ha ha, Vượng Tài càng thêm tức giận.

Nó đang muốn lại biến lỗ tai lần nữa, ai ngờ báo con đột nhiên nhảy vọt lên, trực tiếp áp đảo lên người Vượng Tài.

“Buông ta ra!” Vượng Tài non nớt thét lên.

Báo con mở to con mắt tròn vo long lanh hiếu kỳ nhìn Vượng Tài bị nó ấn dưới vuốt, đột nhiên thè lưỡi ra liếm một cái lên mặt Vượng Tài.

“Ngọt!”

Báo con lập tức mị mắt, cười ha ha, vẻ mặt cao hứng ấn Vượng Tài bắt đầu liếm. Một thoáng sau trên mặt trên người Vượng Tài toàn là nước bọt của báo con, Vượng Tài làm sao cũng không thoát ra được, tức giận đến đỏ bừng mặt.

“Buông ta ra, buông ta ra!”

Tiếng kêu của Vượng Tài quá mức chói tai, Tiêu Dật bị dọa nhảy dựng. Đợi khi Tiêu Dật câm nín cứu Vượng Tài ra khỏi vuốt của báo con, Vượng Tài nghẹn khí co vào trong lòng y, cọ hết toàn bộ nước bọt của báo con trên người lên người Tiêu Dật, cuộn người lại không thèm để ý tới Tiêu Dật luôn.

Tiêu Dật, “…”

Lạc Phi ở một bên nhịn không được bật cười.

Luigid tới đúng lúc giải cứu cho Tiêu Dật, thời gian này hứng thú của Luigid từ hình học không gian chuyển lên vi tích phân. Lúc Tiêu Dật tìm ông, Luigid đang ôm quyển vi tích phân nhập môn mà lần trước Tiêu Dật mang tới xem nhập thần.

“Tiêu Dật tôn kính, gặp được ngài thật tốt quá, ta đang có vài vấn đề về vi tích phân không hiểu được đây.”

Tiêu Dật đã quen với hành động hễ gặp mặt là Luigid liền hỏi liên tục, vì tránh cho thời gian tiếp theo tiêu hết trên việc giảng giải đề mục cho Luigid, Tiêu Dật giành trước nói rõ ý định của y.

“Ta dự định đến ma pháp thế giới một chuyến, ông có kiến nghị gì tốt không?”

Luigid nghe xong hoàn toàn ngây người.

Truyện Chữ Hay