Bạch quang là thẻ ngọc truyền tin do Lưu Chính phát tới, nội dung chỉ đơn giản một câu. “Đích tới của Tiêu Dật là Mặc Hương Các.”
Người hắc bào hừ một tiếng, khàn giọng nói: “Quả thật là dư nghiệt Vân Lam.”
Người khác không biết, nhưng người hắc bào lại biết chủ nhân sau lưng Mặc Hương Các chính là dư nghiệt Vân Lam, thời gian này Tiêu Dật thường xuyên ra vào Mặc Hương Các, chưa từng mua sách, lại thường xuyên quanh quẩn trong đó cả ngày, nếu nói y và Mặc Hương Các không có liên quan, ai tin chứ? Đặc biệt là mới nãy Hàn Ngọc Khiêm mới vào Mặc Hương Các, lập tức Tiêu Dật lại theo qua, khó trách hai người tại chỗ ở thì bày ra vẻ chưa từng qua lại, hiển nhiên là xuất phát từ cẩn trọng, đặt điểm hẹn gặp bên trong Mặc Hương Các.
Người hắc bào nghĩ tới đây, hơi bước tới trước, thấp giọng nói: “Điện hạ, nếu đã xác định được thân phận của họ, không bằng dứt khoát bắt toàn bộ đi.”
Sở Mặc lắc đầu, “Dư nghiệt Vân Lam đã ở ngay đây, lúc nào bắt cũng không muộn, chủ yếu nhất là phải tra được bọn họ thường xuyên tới nhân giới làm gì?”
Ánh mắt người hắc bào đảo qua nội y trên bàn, do dự nói: “Nhìn buôn bán của Tiêu Dật và Từ gia, chẳng lẽ là bọn họ thiếu tiền?”
Suy đoán này nói ra ngay cả người hắc bào cũng cảm thấy không thể tin nổi, năm đó khi Vân Lam tiên triều bị diệt, vô số kỳ trân dị bảo tích lũy mười mấy vạn năm của tiên triều cũng theo hậu duệ của mạt đế biến mất khỏi tiên giới, nếu nói thiếu tiền, bọn họ sao có thể thiếu tiền chứ? Nhưng nếu không phải thiếu tiền, vậy Tiêu Dật và Từ gia cùng hợp tác lại là muốn làm gì? Từ gia chẳng qua là thế gia tam lưu ở tiên giới, trừ có chút tiền, những cái khác căn bản không xếp hàng cao, người hắc bào nghĩ tới Lâm Thính Hải thỉnh thoảng xuất hiện, trong lòng hơi ngừng, chẳng lẽ mục đích của dư nghiệt Vân Lam là câu kết Lâm gia?
Sở Mặc tựa hồ cũng nghĩ tới điểm này, chân mày nhíu chặt, “Mấy ngày nay Lâm Thính Hải có xuất hiện nữa không?”
Người hắc bào lắc đầu, nhịn không được mở miệng: “Điện hạ, Lâm gia chắc không thể có quan hệ với dư nghiệt Vân Lam, Lâm gia gia phong nghiêm mật, Lâm lão gia tử tính cách cương trực, không giống dạng có thể bị mua chuộc.”
Sở Mặc nghe hắn nói thế, thần sắc trên mặt hòa hoãn hơn chút, hắn tin phán đoán của người hắc bào. Nếu chỉ là Thiên Y Các Từ gia và dư nghiệt Vân Lam có quan hệ thì không sao, nhưng nếu cả Lâm gia của Huyền Hồ cảnh cũng dính líu vào, chuyện này sẽ càng thêm hóc búa.
Người hắc bào còn muốn nói gì đó, đột nhiên lỗ tai khẽ động, nhanh chóng thấp giọng nói: “Điện hạ, Quan Thắng tới rồi.” Nói xong, bóng dáng vô thanh vô tức chìm vào hư không, ngay cả khí tức cũng không lộ ra một phần nào, cứ như chưa từng xuất hiện.
Rất nhanh, có tiếng nói vang lên ngoài cửa, “Đại nhân, ti hạ có chuyện bẩm báo.” (Ti hạ: giống như ti chức vậy thôi.)
“Vào đi.”
Ngay sau đó một nam tử cao gầy khoảng ba mươi tuổi đi vào, chính là người hôm đó cùng Lưu Chính luôn đứng sau lưng Sở Mặc.
“Có chuyện gì?”
Nam nhân tên Quan Thắng trầm giọng nói: “Ám tiêu ở Từ gia truyền tin tới, Từ Sắt Nguyên gần đây tựa hồ có được mấy đồ vật nhân giới, nhưng vì phòng hộ nghiêm mật, cụ thể là vật gì thì không biết rõ.”
Sở Mặc trầm ngâm một chút: “Lại là vật nhân giới?”
Nói ra thì, ban đầu Sở Mặc nhắm vào Tiêu Dật cũng nhờ công của ám tiêu Từ gia. Từ Sắt Nguyên tuân theo kiến nghị của Tiêu Dật, tại Từ gia âm thầm mở rộng thử nghiệm tiêu thụ, rất nhanh liền tạo nên phong trào nội y nhỏ trong đám tiểu nha hoàn Từ gia. Các tiểu nha hoàn chịu bỏ tiền mua nội y, đương nhiên là cảm thấy mặc nội y càng hiện rõ thân hình, phụ cho ngực càng lớn, nhưng quy gốc rễ vẫn là vì thu hút ánh mắt nam nhân.
Một trong số tiểu nha hoàn mặc nội y xong, nhịn không được lắc tới lắc lui trước mặt người mình ái mộ, nhưng không ngờ người nàng ái mộ lại đúng lúc là ám tiêu do kim ngư vệ tiềm phục trong Từ gia. Loại ám tiêu này trong thế gia đại tộc căn bản đều có mấy người, xét về góc độ nào đó cũng là tượng trưng cho thân phận. Một gia tộc chỉ khi có một địa vị nhất định, tiến vào vòng nào đó, mới có tư cách được tiên đế đặt vào mắt, cũng mới có thể để kim ngư vệ phí tâm tư bỏ vài ám tiêu vào trong nhà. Gia tộc tam lưu giống như Từ gia, kim ngư vệ cũng chỉ tùy tiện bỏ vào một ám tiêu, nhưng không ngờ vô tâm cấm liễu, thế nhưng thông qua ám tiêu này tìm được dính líu giữa Từ gia và dư nghiệt Vân Lam.
Nghĩ tới đây, Sở Mặc rất nhanh hạ quyết tâm, “Thông báo ám tiêu, bảo hắn nghĩ cách lấy được đồ nhân giới trong tay Từ Sắt Nguyên.” Dư nghiệt Vân Lam sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa, nói không chừng vật trong tay Từ Sắt Nguyên chính là mấu chốt để tra xét lần hành động này của dư nghiệt Vân Lam.
Mệnh lệnh của Sở Mặc rất nhanh truyền đạt xuống, mà đầu bên kia của mệnh lệnh, bất kể là Tiêu Dật hay là Từ Sắt Nguyên đều hoàn toàn không biết trong lúc vô tình hai người đều bị xem là dư nghiệt Vân Lam bị kim ngư vệ nhắm vào.
Trong Mặc Hương Các, Tiêu Dật đang ôm cuốn [Tiên luật đại điển] xem nghiêm túc, cách y không xa, một nam nhân trung niên mặt trắng râu dài, ngoại hình đường đường khó hiểu nhìn y nửa ngày, bất động thanh sắc quay người đi. Đi vào góc rẽ, nam nhân trung niên bước một bước, khi hiện thân đã không còn là trong Mặc Hương Các, mà xuất hiện trong một căn nhà trúc thanh nhã.
Khi bóng dáng hắn xuất hiện, một nam tử khác vẫn ngồi trong phòng gấp rút nghênh đón: “Đại nhân, sao rồi? Là tay sai của kim ngư vệ sao?” Người nói chuyện xem ra không quá ba mươi, bộ dáng phong độ đường đường, nhưng nét dữ tợn trên mặt khi hắn hỏi lại phá hủy khí chất tao nhã vốn có.
Nam tử trung niên râu dài không vui nhìn hắn một cái, “Ngọc Khiêm, ngươi không biết kìm chế như vậy, không phải muốn hại kế hoạch của bệ hạ chứ.”
Ngọc Khiêm trong miệng nam tử trung niên chính là Hàn Ngọc Khiêm mà Sở Mặc đề cập tới, nghe giọng điệu giáo huấn của nam nhân trung niên, hắn lập tức giật mình, nghiêm giọng nói: “Đa tạ đại nhân nhắc nhở, là ti hạ nôn nóng.”
Nam tử trung niên được Hàn Ngọc Khiêm gọi là đại nhân có thân phận bên ngoài là chủ tiệm Mặc Hương Các ở Nhược Thủy châu, thực tế là người của gia tộc Hứa thị hậu duệ Vân Lam _ Hứa Trạch. Mắt thấy Hàn Ngọc Khiêm lại hồi phục bộ dáng khí thế trầm ổn trước đó, Hứa Trạch thỏa mãn gật đầu, mở miệng nói: “Ngươi nói thử xem thiếu niên đó có vấn đề gì?”
“Vâng!” Hàn Ngọc Khiêm cung kính nói: “Thiếu niên đó sống cách vách ti hạ, lúc y xuất hiện chính là ngày thứ hai khi ti hạ tới Nhược Thủy châu. Vốn dĩ ti hạ không bận tâm gì tới y, nhưng rất nhanh ti hạ phát hiện y hành tung quái dị, mấy lần đột nhiên biến mất trong nhà, lại có quan hệ thân mật với người Lâm gia. Trải qua quan sát của ti hạ, y thường xuyên tới Mặc Hương Các, ti hạ đã hỏi qua người khác trong Các, y vào Mặc Hương Các chưa từng mua sách, lại thường xuyên ngồi cả ngày, cho nên ti hạ hoài nghi y là tay sai của kim ngư vệ.”
Là hậu duệ Vân Lam, nhiều năm sống trong bóng tối, Hàn Ngọc Khiêm hành sự tự nhiên vô cùng cẩn trọng, ngày đầu tiên khi Tiêu Dật sống ở cách vách hắn, Hàn Ngọc Khiêm đã âm thầm chú ý hành tung của Tiêu Dật. Lúc này, nơi Tiêu Dật sống không có trận pháp phòng vệ, tất cả hành tung của y hầu như đều lọt vào mắt Hàn Ngọc Khiêm. Chú ý thấy Tiêu Dật thường xuyên biến mất trong nhà, Hàn Ngọc Khiêm đối với việc này bắt đầu nghiêm túc chú tâm, rất nhanh hắn liền phát hiện nơi Tiêu Dật thích đi nhất là Mặc Hương Các, từ đó, Hàn Ngọc Khiêm không khỏi bắt đầu nghi thần nghi quỷ, hoài nghi Tiêu Dật.
Mấy ngày trước, kim ngư vệ Sở Mặc dẫn người xuất hiện tại Nhược Thủy châu, Hàn Ngọc Khiêm nhận được truyền tin của Triệu Trưởng Tân, bảo hắn mấy ngày nay an phận một chút, Hàn Ngọc Khiêm hết sức cẩn thận, lại một lần phát hiện khi hắn ngày ngày ở nhà, Tiêu Dật cách vách tựa hồ cũng bắt đầu ngày ngày ở nhà, đây không phải là giám thị hắn thì là gì?
Trong lòng thấp thỏm không yên, Hàn Ngọc Khiêm không dễ gì liên hệ được với Hứa Trạch, lại không ngờ hắn vừa mới tới Mặc Hương Các, Tiêu Dật đã theo qua, Hàn Ngọc Khiêm lập tức thỉnh cầu Hứa Trạch đích thân ra mặt, kiểm tra Tiêu Dật một phen.
Nghe lời Hàn Ngọc Khiêm, Hứa Trạch trầm tư một chút, “Nếu nói vậy hành động của y thật sự khác thường, nhưng trên người y không có kim ngư lệnh, chắc ngươi biết kim ngư lệnh không thể ly thân, cho dù là ám tiêu cũng vậy.”
“Vậy cũng không thể là chuyện chuyện trùng hợp chứ?” Hàn Ngọc Khiêm nhịn không được nói.
Hứa Trạch lắc đầu, “Bất kể y có phải hay không, lúc này thà là giết lầm, quyết không bỏ sót. Chuyện này ngươi không cần lo nữa, ta sẽ an bài.” Không đợi Hàn Ngọc Khiêm nói gì, Hứa Trạch đã giống như nghĩ tới cái gì, “Xuyên vân thoa vẫn không thể dùng?”
Hàn Ngọc Khiêm giải thích: “Lần trước khi xuyên qua ranh giới hai giới tiên nhân tại Vô Vọng chi hải gặp phải bão từ trường, xuyên vân thoa bị hủy hoại quá mức, còn cần mấy ngày nữa mới có thể sửa xong.”
Trong mắt Hứa Trạch xẹt qua chút gấp gáp, nhưng cũng biết Hàn Ngọc Khiêm nói là thật, chỉ đành áp chế cấp bách trong lòng, mở miệng: “Ngươi nghĩ cách nhanh chóng sửa xong, mấy ngày nay không cần tới đây nữa. Sở Mặc hình như đã nhắm vào Triệu Trưởng Tân, một khi xuyên vân thoa sửa xong, ngươi lập tức khởi hành đến nhân giới, thời gian hẹn với đối phương đã sắp tới rồi.”
Hàn Ngọc Khiêm không ngờ thời gian lại gấp tới vậy, thỉnh ý: “Ý của bệ hạ?”
Hứa Trạch rũ mắt: “Cho bọn họ biết, muốn hợp tác phải đưa ra thành ý, Vân Lam ta tuy tạm thời suy thoái, nhưng cũng không phải chó nhà có tang ai cũng có thể tới dẫm một phát.”
Hàn Ngọc Khiêm lập tức dựng thẳng người, dụng tâm ghi nhớ câu này.
Tất cả những thứ đang âm thầm phát sinh Tiêu Dật hoàn toàn không biết, khi kim điểu bay tới trời tây, Tiêu Dật cuối cùng cũng ra khỏi cửa Mặc Hương Các, nhận mệnh cử động hai chân đi về tiểu viện của mình.
Vì tiên nhân không phải mặt trời lên làm việc mặt trời lặn nghỉ ngơi, cho nên ban đêm khu chợ vẫn náo nhiệt không thôi. Dạ minh châu năm màu lục sắc sáng rực trên bầu trời khu chợ, phản chiếu cả khu sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.
Tiêu Dật dừng bước trước cửa một tiệm tên là ‘tiệm tạp hóa Cát Tường’, do dự có nên vào mua một cái túi càn khôn không. Lần trước mang đồ từ nhân giới tới tiên giới, Tiêu Dật rõ ràng cảm giác được bất tiện. Tuy sau khi lên tiên nhân bậc ba có thể học được thuật càn khôn trong tay áo, không cần túi càn khôn, nhưng theo như tiến độ trước mắt, Tiêu Dật muốn lên bậc ba vẫn là chuyện xa xôi dịu vợi.
Tiểu nhị của tiệm tạp hóa nhanh chóng ra đón tiếp: “Khách quan, mời qua bên này, trong tiệm chúng tôi vật gì cũng có, giá cả phải chăng, bảo đảm danh dự, bất kể ngài cần gì, chúng tôi đều có thể tìm được.”
Tâm tư do dự của Tiêu Dật dần thay đổi trong lời chào của tiểu nhị, dứt khoát theo tiểu nhị bước vào.
“Tôi muốn xem thử túi càn khôn.”
“Túi càn khôn? Được thôi, mời qua bên này.”
Tiểu nhị vừa nói vừa dẫn Tiêu Dật tới một góc tiệm, trên giá gỗ ba tầng cao một mét bày đầy các loại túi càn khôn.
Có hình dạng túi thơm, có hình dạng thắt lưng, có hình chiếc nhẫn, có hình vòng tay, thậm chí còn có hình quyển sách, quả thật là lấp lánh lóa mắt, Tiêu Dật nhìn sơ một lượt, xém chút hoa mắt.
Tiểu nhị thân thiết nhìn Tiêu Dật: “Khách quan, ngài cần trang sức hay cần thực dụng? Hay là muốn kiêm cả hai cái?”
Ánh mắt Tiêu Dật đảo qua từng thứ tinh mỹ dụng công trên giá gỗ, túi càn khôn nguyên liệu bất phàm, khi đang định mở miệng, một giọng nói chói lói đột nhiên truyền vào tai.
“Chọn ta, chọn ta, chọn ta, chọn ta.”
Tiêu Dật vô thức nhìn sang tiểu nhị, tiểu nhị nghi hoặc chớp mắt, “Khách quan?”
Tiêu Dật lúng túng cười, cúi đầu. Thanh âm bên tai vẫn tiếp tục, Tiêu Dật khó hiểu đảo mắt nhìn tiểu nhị một cái, tiểu nhị tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy. Ý thức được thanh âm này là trực tiếp xuất hiện trong đầu, Tiêu Dật thử nghĩ một câu, “Cậu là ai?”
“Ta là Vượng Tài!”
Tiêu Dật, “…”
Nỗ lực nhịn co giật khóe môi, Tiêu Dật truy hỏi một câu, “Vượng Tài là ai?”
“Vượng Tài chính là Vượng Tài a, là túi càn khôn lợi hại nhất, thông minh nhất, vô địch nhất, khiến người yêu thích nhất tiên giới.”
Tiêu Dật vốn chỉ tùy ý nghe, nhưng khi nghe đến ba chữ túi càn khôn thì tâm trạng tùy ý đó lập tức biến mất không thấy, y hầu như kinh ngạc, “Mày là túi càn khôn?”
“Đúng a, không phải ngươi muốn mua túi càn khôn sao? Chọn ta, chọn ta, chọn ta.” Túi càn khôn tự xưng là Vượng Tài lại bắt đầu một hồi huyên náo khác.
Tiêu Dật cố gắng áp chế tâm trạng chấn động, nếu không phải thanh âm của túi càn khôn quá mức chân thật, y đã cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác. Tại Mặc Hương Các xem sách nhiều ngày, Tiêu Dật đã không còn là kẻ không biết gì đối với tiên giới, y biết tiên giới có khí linh tồn tại, nhưng bình thường đều là thần binh thiên bảo mới có thể mở linh trí, từ lúc nào ngay cả túi càn khôn cũng đều có thể mở linh trí?
Có lẽ thời gian Tiêu Dật trầm mặc hơi lâu, tiểu nhị thăm dò hỏi: “Khách quan?”
Tiêu Dật hồi thần lại, gật đầu tỏ ý xin lỗi với tiểu nhị, nhanh chóng hỏi trong đầu: “Mày là cái nào?”
“Cái đẳng cấp dương khí cao nhất ở trong cùng nhất ở tầng thấp nhất.” (Dương khí: phong cách Tây)
Tiêu Dật theo thanh âm chỉ dẫn trong đầu nhìn xuống, chỉ thấy một cái túi càn khôn màu sắc sặc sỡ, do những miếng vụn đủ màu to cỡ ngón tay cái chắp thành lặng lẽ nằm đó, cách phối màu sắc này có thể coi là dung tục vô cùng.
Tiêu Dật: “…”