“Tôi cảm thấy gần đây lão Tôn không đúng lắm.”
Trong phòng ngủ chỉ có hai người Đặng Dạ Tư và Từ Tử Thịnh, Đặng Dạ Tư bởi vì Lý Triệt Triệt đang bận rộn ôn thi nên chỉ có thể một mình chơi game giết thời gian.
Từ sau khi học kỳ hai bắt đầu, Tôn Hoài Cẩn chưa từng trở về phòng ngủ ở ký túc xá, các tiết học ở trường anh cũng chỉ đến những tiết quan trọng, quan trọng là người này cuối kỳ thi vẫn được điểm cao chót vót, thật là làm người ta tức chết mà.
“Hôm qua cậu ấy có về đây đúng không?” Từ Tử Thịnh hỏi.
“Đúng vậy, đã trở lại.” Đặng Dạ Tư cúi đầu chơi một ván game mới, “Khi cậu ấy đẩy cửa phòng ra tôi còn cho rằng cậu ấy muốn giết chúng ta vậy đó.”
“Ừ, thế nên tôi mới hỏi cậu, cậu ấy bị sao vậy?” Từ Tử Thịnh sờ sờ cằm, “Tôi còn tưởng cậu biết gì đó, không phải Triệt Triệt của cậu là bạn thân của Chu Du hay sao.”
“Tôi biết cái beep, em ấy dạo này lao đầu vào học tập không thèm để ý đến tôi.” Đặng Dạ Tư nói:”Người yêu ấy à...cãi nhau là chuyện bình thường thôi.”
“Theo kinh nghiệm của tôi, hai người đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt giận dỗi nhau cũng chỉ đến bảy ngày thôi, lão Tôn sắp tám ngày đến nơi rồi.”
Ánh mắt của ‘người từng trải’ nhìn Đặng Dạ Tư như đang nhìn một thằng nhóc ngây thơ.
“Không phải chia tay rồi đấy chứ?”
Điện thoại trên tay Đặng Dạ Tư thiếu chút nữa bay lên:”Từ Tử Thịnh, không phải cậu vẫn nhớ thương Chu Du muội muội đấy chứ!?”
Từ Tử Thịnh hắc một tiếng:”Cậu muốn vu khống tôi đấy à, Từ Tử Thịnh tôi là người cầm được thì cũng buông được, nếu Chu Du muội muội thích lão Tôn thì tôi đương nhiên sẽ tìm người khác.”
“A~vậy thì cái người gào thét cả một buổi sáng hôm đó là ai vậy?”
“Fuck, còn không phải là do tôi tức giận vì đã bị lão Tôn đâm cho một dao sao?”
Hai người còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ đã bị vua mặt than trong miệng hai người đẩy ra, hai người tức khắc im lặng như gà mắc thóc quay mặt qua chỗ khác, giả vờ cái gì cũng chưa xảy ra.
Tôn Hoài Cẩn mặt vô cảm trở lại ký túc xá, vẫn giống như trước kia, bỏ cặp xuống liền đến bồn rửa mặt rửa sạch tay, lại mở laptop tiếp tục viết tiểu luận.
Thật ra bài tiểu luận này đã được giao từ tuần trước, anh mỗi ngày trở lại phòng ngủ đều sẽ mở laptop, nhưng từ khi bắt đầu đến khi tắt đèn, tiến độ vô cùng thong thả.
Mà nguyên nhân của sự thong thả cũng vô cùng rõ ràng, bởi vì Tôn Hoài Cẩn vẫn không ngừng thất thần.
“Cái đó...lão Tôn à.”
Từ Tử Thịnh vừa quay đầu lại đã thấy Tôn Hoài Cẩn đối mặt với laptop tỏa ra áp suất thấp, tay đặt trên bàn phím cũng không có động tác gì, càng nhìn càng giống như đã rơi vào tiên cảnh.
“Hôm nay không phải chủ nhật à, sao cậu vẫn còn ở đây?”
Tôn Hoài Cẩn chủ nhật ra ngoài dạy thêm cho người khác cả phòng đều biết, Từ Tử Thịnh nhìn thoáng qua thời gian, “Bây giờ đã hơn mười giờ rồi, cậu không đi à?”
“Ừ”Tôn Hoài Cẩn nói:”Bị đuổi rồi, không phải đi nữa.”
Trước đó anh đã lên sẵn kế hoạch đến tận đêm trước khi thi đại học, tất cả các ngày chủ nhật đều dành cho Chu Du, cho nên hiện tại trong thời gian ngắn anh cũng chưa biết phải làm gì, chỉ có thể sớm chiều đến thư viện tìm mấy quyển sách giết thời gian.
Từ Tử Thịnh nghe anh nói mà câm nín luôn, nghĩ nổ đầu cũng không biết người nào mà không có mắt như vậy, được trạng nguyên của tỉnh dạy kèm cho mà nói đuổi liền đuổi.
Phòng ngủ lại lâm vào một mảnh tĩnh mịch, nhưng không khí tĩnh mịch đó đã bị đánh vỡ bởi tiếng thông báo tin nhắn Wechat của Tôn Hoài Cẩn.
[Chu Tiểu Du]: Tôn Hoài Cẩn, hôm nay anh có rảnh không?
[Chu Tiểu Du]: Em muốn cùng anh tâm sự, nếu như anh không tiện tới thì em có thể đến Tế đại tìm anh.
[Chu Tiểu Du]: [hình ảnh]
Tôn Hoài Cẩn ấn vào thì thấy Chu Du gửi đến một bức ảnh chụp.
Từ bối cảnh có thể thấy được vỏ chăn xọc xanh xọc trắng của bệnh viện, nhân vật chính của tấm hình là lễ vật anh tặng cho Chu Du vào năm ngoái.
Phiếu đáp ứng nguyện vọng.
Tờ phiếu này lúc ấy do anh tự mình làm trên tấm bìa cứng, hoa văn xung quanh là do anh lên mạng tìm mẫu in ra rồi dán vào, phần chữ ở giữa cũng do anh tự mình viết.
Bởi vì muốn thể hiện thành ý của mình nhưng lại không quá am hiểu, anh đã làm đi làm lại rất nhiều mà chưa thấy hài lòng, quả thực đã dọa đến Đặng Dạ Tư và Từ Tử Thịnh, nói anh vì yêu mà cái gì cũng có thể làm được.
Nhưng hiện tại trọng điểm không phải cái này, Tôn Hoài Cẩn nhìn bối cảnh của tấm hình, mày không tự giác mà chau lại.
Cô ở bệnh viện, hơn nữa dưới góc chụp như vậy thì không thể nào là đi thăm bệnh được, mà là chính cô đang ngồi trên giường bệnh.
Đã nằm trên giường bệnh rồi mà còn nói muốn tới Tế đại tìm anh, cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Đặng Dạ Tư - người biết một phần sự việc tự cảm thấy trên vai mình đang gánh một trách nhiệm nặng nề trên vai, anh làm bạn học kiêm bạn cùng phòng với Tôn Hoài Cẩn bao lâu nay, không có khả năng trở mắt nhìn cậu ấy ngày càng trầm lắng như vậy được nữa, phải nghĩ ra biện pháp gì đó mới được.
Đặng Dạ Tư nghĩ tới nghĩ lui, còn chưa nghĩ ra cái gì, đã nghe thấy Tôn Hoài Cẩn bên cạnh đã có động tĩnh, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Tôn Hoài Cẩn đột nhiên đứng dậy, gập laptop lại rồi đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, linh cơ vừa động, Đặng Dạ Tư đột nhiên thông suốt:”Lão Tôn, giữa trưa có cùng tôi đi ăn cái gì ngon đi.”
“Các cậu đi đi.” Tôn Hoài Cẩn vừa nói vừa kéo cửa phòng ra, “Tôi có việc bận rồi.”
Đặng Dạ Tư vừa chớp mắt một cái người đã không thấy đâu.
.