"Ái Toa, em đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn anh được không? Ánh mắt đó là đại biểu cho hai chữ "Xa lánh"."
Ái Toa buông lõng. Đúng vậy . . . . Cô không cần phòng bị bất luận kẻ nào nữa rồi, cô thả lỏng chính mình nói.
"Đây là năm mười tám tuổi, thiếu gia xăm cho em, hắn đã từng nói cho em biết, trừ phi hắn đuổi em, nếu không em cả đời đều là người của hắn, con bươm buớm này sẽ theo em cả đời."
Ánh mắt Ái Toa trở nên mong lung, "Khi thiếu gia nổ súng, đạn xuyên qua con bươm buớm này thì em hiểu rỏ, hắn đã buông tha em để phá hủy nó." Cô thản nhiên nói.
Mặc dù cô nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng Ái Toa cảm thấy nước mắt Tân Tấn đang rơi xuống trên người của cô, cô nắm chặt quả đấm.
"Anh không biết em phải bỏ ra một cái giá đắt như vậy, em nên nói cho anh biết, ở trong lòng của anh, tinh phiến không quan trong bằng em." Lúc này anh có cần hoài nghi nữa không?
Anh hoài nghi tình yêu của cô đối với anh sao? Anh chưa bao giờ nghe cô nói yêu anh, anh vẫn nghi ngờ, không biết cô yêu anh là thật lòng hay không.
Nhưng bây giờ? Cô có thể vì anh mà phản bội thiếu gia, thậm chí hi sinh cả tính mạng, anh còn gì phải so đo nữa!
Đúng vậy a. . . . . . Anh không đòi hỏi gì thêm!
Lời của anh khiến lòng cô đau nhói, "Đừng nói ahhh... Đều đi qua rồi. . . . . ." Cô cắn môi dưới nói."Đừng làm cho em nhớ lại đôi tay của em đã nhuộm đầy máu tanh."
Tay Tân Tấn dời đến bắp đùi của cô khẽ vuốt, sau đó tay anh chậm rãi trượt đến giữa hai chân cô. . . . . .
"Anh. . . . . . Không cần, không cần. . . . . ." Ô. . . . . . Không cần! Cô khẽ cau mày.
Đầu ngón tay của anh đưa vào trong quần lót của cô, khẽ vuốt ve, xoa bóp.
"Van cầu anh. . . . . . Không nên như vậy. . . . . . Không cần. . . . . ." Đầu ngón tay của anh giống như ma pháp, làm cho cô bắt đầu run rẩy nóng lên.
Môi của anh hôn lên nụ hoa của cô, ngón tay anh sờ lấy hạt đậu trong cánh rừng nguyên thủy của cô, "Là nơi này, đúng không. . . . . ."
"Không cần. . . . . . Van cầu anh. . . . . ." Cô nheo mắt lại, tay nắm chặt tay anh, ngăn cản cử động của anh.
"Em ngoan một chút, nếu không anh sẽ trói em lại!"
Ái Toa cơ hồ nằm ở trong bồn tắm, hai chân của cô bị anh kéo ra hai bên, chỗ kín của cô cảm thấy từng trận nhiệt lưu vọt qua. . . . . .
"Thoải mái sao?"
"Tân Tấn. . . . . ." Thanh âm của cô bắt đầu phát run, "A. . . . . . Dừng lại. . . . . . Ngừng. . . . . ."
"Thích như vầy phải không?" Đầu lưỡi của anh ở trên vành tai của cô khẽ liếm, làm cho cô tê dại.
"Tấn. . . . . ." Cô ngửa lên thân thể.
Tân Tấn làm cho Ái Toa dựa lên trên bồn tắm, đôi tay anh giữ lại hai chân của cô, hơn nữa anh cúi đầu. . . . . .
"Không cần, không cần. . . . . . Nóng quá. . . . . . Nóng quá. . . . . ." Không cần, van cầu anh không cần hành hạ cô như vậy.
Cô đang tan chảy giống như dòng nước. . . . . . Cô hi vọng anh dừng tay, dừng lại động tác của anh.
"Em. . . . . . A. . . . . ."
Tay của anh tăng nhanh động tác, anh cảm thấy đầu ngón tay của anh bắt đầu đã ươn ướt. "Cầu xin anh tiến vào, nhanh một chút. . . . . ." Trên trán anh gân xanh nổi lên, "Nói mau. . . . . ."
"Không." Cô nói không ra lời, anh làm sao trở nên bá đạo như vậy, này căn bản không giống anh a.
"Em không nói, anh liền như vậy đi khỏi, em chịu được chứ?" Anh nhìn thấy thân thể của cô không ngừng giãy dụa.
"Tân Tấn. . . . . ." Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh.
"Nói mau!"
Ái Toa không muốn. . . . . . Nhưng, cô không có biện pháp! Dục vọng đánh thắng lý trí của cô.
"Cầu xin anh. . . . . . Cầu xin anh tiến vào. . . . . . Cầu xin anh. . . . . ." Cái mông của cô không ngừng giãy dụa.
"Ái Toa, đây là em cầu xin anh." Tay của anh chế trụ cái mông của cô, cong người, tiến vào trong cơ thể của cô ——
"Không cần. . . . . . Muốn nứt ra rồi. . . . . . Không cần. . . . . ." Ái Toa không ngừng thở dốc, cô cảm nhận được phía sau cô Tân Tấn không ngừng chạy nước rút ở trong cơ thể cô.
Cô cơ hồ bị anh giam lỏng tại nhà, ba ngày qua, Tân Tấn không có đi công ty, vẫn ở trong nhà, anh mua rất nhiều quần áo cho cô, cô chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhà anh.
"Ái Toa, em muốn cùng anh như vậy hao tổn khí lực sao?" Anh dùng lực đỉnh vào, rồi từ từ thối lui.
"Không. . . . . . Không. . . . . ." Ái Toa cảm giác được anh muốn đem thời gian lúc trước bù đắp lại, tinh lực anh cực kì dồi dào.
"Không cần. . . . . ."
"Muốn ta thả em rất đơn giản, chỉ cần em gật đầu. . . . . ." Tay Tân Tấn vòng qua nách cô, ở trên ngực cô vuốt ve, "Nếu không chúng ta tiếp tục như vậy, dù sao chuyện trong công ty, Duy An giúp anh xử lý rất tốt."
"Làm sao anh có thể ác liệt như vậy —— oh. . . . . ."
"Nói mau, đầu hàng anh liền tha cho em."
"Tân Tấn, nếu như có thể, em thật sự suy nghĩ muốn. . . . . Giết chết anh!" Cô cắn chặt môi dưới thét chói tai.
"Anh tin tưởng, chỉ là trong tay của em không có vũ khí, không phải sao? Anh không sợ. . . . . . Nói mau em đầu hàng, em sẽ theo anh cả đời."
"Em. . . . . ." Cô không ngừng lấy đầu, hạ thể không ngừng co bóp, cô hoàn toàn không có biện pháp nhẫn nại, "Tốt. . . . . . Em nhận thua, nhận thua. . . . . ."
Cô cả người xụi lơ ở trên giường, "Anh thật quá đáng!" Cô tức giận, nhưng là cô cũng không thể làm gì, "Làm sao anh có thể đối xử với em như vậy." Quả đấm của cô đấm lên lồng ngực rộng rãi của anh.
Tân Tấn không có làm gì, chỉ là khóe miệng của anh mang theo nụ cười, mặc cho cô ở trên người của anh hả giận.
Thở dài. . . . . . Mệt quá. Cô không còn có hơi sức, cặp mắt vẫn trừng trừng nhìn Tân Tấn.
"Ái Toa, em làm như vậy đủ chưa?"
"Có ý tứ gì?" Mắt cô mờ mịt nhìn anh, "Nếu là theo ý nghĩa trên mặt chữ, em có thể nói cho anh biết, một chút cũng không có."
"Không sao, sau này có cơ hội anh để cho em muốn làm gì thì làm, chỉ là bây giờ em phải thay quần áo."
"Thay quần áo?"
"Đi công chứng kết hôn, chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm em sẽ không chạy trốn." Anh lập tức đổi lại tây trang, "Nhanh một chút, nếu không anh không ngại cứ như vậy ôm em lên xe."
Ái Toa miễn cưỡng xuống giường, từ trong tủ quần áo chọn một bộ âu phục. Mặc dù sắc mặt của cô rất khó coi, nhưng trong lòng của cô rất ngọt ngào.
Không nghĩ tới mình thế nhưng lại cách hạnh phúc gần như vậy, nếu nghĩ đến phải cảm ơn Tỏa Kiều, nếu không phải hắn mang cô trở về, cô làm sao sẽ có ngày hôm nay!
"Em lại đang ngẩn người, em đang suy nghĩ cái gì?" Tay Tân Tấn vuốt ve gương mặt của cô hỏi.
"Ông xã, anh biết thân thế của em sao?" Ái Toa cười mị mị nói.
"Thân thế? Anh không biết, em chưa từng nói cho anh biết." Anh nhất thời không chú ý tới cách gọi của cô, qua ba giây đồng hồ sau, anh mới phản ứng kịp, "Em. . . . . . Ái Toa, em mới vừa rồi gọi anh là gì?"
"Có sao? Em mới vừa rồi gọi anh là gì sao?" Cô cố ý nói, mắt to nháy mắt nha nháy mắt, "Anh không phải muốn biết thân thế của em sao?"
"Ừh. . . . . ." Anh gật đầu, tại sao anh lại không muốn chớ? Ái Toa là một người phụ nữ bí ẩn, anh thật rất muốn hiểu rõ, "Chẳng qua anh hiện tại muốn biết nhất, em mới vừa rồi gọi anh là cái gì." Anh có nghe lầm hay không, anh tựa hồ nghe Ái Toa gọi anh là "Ông xã" .
"Đi thôi, không phải anh muốn đi công chứng sao?"
"Không. . . . . . Em trước tiên trả lời vấn đề của anh, em mới vừa rồi gọi anh là cái gì?" Anh vô cùng, vô cùng, vô cùng để ý cái này.
"Được rồi, vậy chúng ta liền hao tổn đi!"
"Ái Toa ——"
"Thật ồn ào." Cô móc móc lỗ tai, "Nếu chúng ta không đi công chứng, vậy em muốn ngủ, em mệt mỏi!" Thân thể mềm mại ngã xuống giường lớn.
"Đừng ngủ. . . . . ." Anh kéo Ái Toa thoát khỏi cái giường. " Em kêu lần nữa có được hay không. . . . . ." Anh dùng phương thức làm nũng nói.
"Anh thật sự rất ồn, em muốn đi ngủ." Mặc cho Tân Tấn cầu xin cô như thế nào, Cô chính là nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.
Tất cả mọi chuyện đến ngày mai rồi hãy nói, hiện tại cô muốn ngủ.
--- ------o Hoàn o---- -----