Tiên Đạo Cầu Tác

quyển 1 chương 7: mười năm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xem ra trong lòng của Lục Hoa Nghiêm rất để ý tới bộ “Khô Vinh Quyết” này, bởi vì đây đã là hi vọng duy nhất của hắn bây giờ. Cho nên ngay ngày đầu tiên Từ Thanh Phàm nhập môn, liền vội vàng bắt đầu dạy hắn về phương pháp tu luyện của công pháp này, bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh để chỉ đạo Từ Thanh Phàm tu luyện.

Từ Thanh Phàm biết, Lục Hoa Nghiêm vội vàng như vậy là muốn tìm được chỗ ảo điệu độc đáo của Khô Vinh Quyết, ấn chứng với “Trường Xuân Đại Pháp của mình, để công lực của ông ta tăng thêm một bước nữa. chỉ có như vậy mới cho thể kéo dài sự già yếu của mình, sống thêm ít năm nữa. mà tất cả điều này đều từ vẻ mặt nói rõ rồi, thời gian của Lục Hoa Nghiêm đích thực là không nhiều nữa rồi.

Ai nói người tu hành tâm tính hào hiệp xem thường sinh tử? thế thì đều chỉ là thành kiến của người thế tục mà thôi.

Từ những tình huống mà Từ Thanh Phàm mấy năm gần đây tìm hiểu ra, tuyệt đại bộ phận người tu tiên đều sợ chết hơn nhiều so với người bình thường. sau khi trải qua thiên tân vạn khổ tu hành, thật không dễ mới công lực có điểm tiến bộ, có thế sống thêm một khoảng thời gian, lại làm sao có thể cam tâm tình nguyện để cho bản thân chết một cách tùy tiện được chứ? Cho nên những người tu tiên không thể không cả ngày nghĩ phương pháp làm cho công lực của bản thân tiến bộ một bước.

Càng huống chi, giới tu tiên đến bây giờ đã trải qua sự phát triển hơn vạn năm, tuy công pháp đạo thuật không ngừng hoàn thiện, thiên tài và cao thủ cũng không ngừng xuất hiện, nhưng trường sinh bất lão vẫn chỉ là một truyền thuyết mà thôi, nó hiện giờ thậm chí đã trở thành chấp niệm trong lòng tất cả các tu tiên.

Từ ngày đầu tiên Từ Thanh Phàm chính thức bái Lục Hoa Nghiêm làm đệ tử, Lục Hoa Nghiêm bắt đầu dạy dỗ Từ Thanh Phàm một cách tỉ mỉ về phương pháp tu luyện công pháp “Khô Mộc Quyết”. Buổi tối mỗi ngày đều đích thân vận công giúp Từ Thanh Phàm luyện hóa Mộc Ất Chi Khí trong cơ thể, cung cấp cho Từ Thanh Phàm các loại linh đan diệu dược càng là giống như không cần tiền để mua vậy.

Lục Hoa Nghiêm quản lý rất nghiêm Từ Thanh Phàm, không chỉ đối với thời gian tu luyện của Từ Thanh Phàm mỗi ngày yêu cầu nghiêm khắc, hơn nữa để có thể làm cho Từ Thanh Phàm chuyên tâm tu luyện, Lục Hoa Nghiêm càng là không có dạy cho hắn bất kỳ đạo pháp thực dụng nào ngoài “Khô Vinh Quyết”, nói rằng tu luyện đạo thuật đều là đợi đến sau khi Từ Thanh Phàm tu luyện “Khô Vinh Quyết” có được chút thành tựu mới nói.

Từ Thanh Phàm biết Lục Hoa Nghiêm những năm qua tốc độ già rất nhanh, trong lòng vô cùng quan tâm đến chuyện sống chết của bản thân ông ta, đối với khả năng của việc công lực có thể tăng lên một bước nữa rất là căng thẳng. hơn nữa bản thân Từ Thanh Phàm muốn sớm luyện thành tiên pháp, sớm ngày báơ thù cho gia tộc, cho nên Lục Thanh Hoa tuy vì việc tu luyện mà làm căng với hắn rất nhiều, nhưng Từ Thanh Phàm lại không chút gì phật lòng, ngược lại còn thích thú, thậm chí tự động tu luyện mỗi ngày thường vượt xa thời gian quy định của Lục Hoa Nghiêm.

Không thể không nói, từ nhỏ tính thích đọc sách của Từ Thanh Phàm ngộ tính thật sự rất mạnh. Lục Hoa Nghiêm chỉ cần giải thích “Khô Vinh Quyết” đại khái cho hắn một lần, Từ Thanh Phàm trên căn bản có thể tâm lĩnh thần hội. hơn nữa bản thân hắn luyện công lại siêng năng, trong cơ thể còn có Mộc Ất Chi Khí tích lũy ngàn năm và sự giúp đỡ vận công mỗi tối của Lục Hoa Nghiêm, cho nên tu luyện của Từ Thanh Phàm rất nhanh. Thậm chí về sau Lục Hoa Nghiêm cũng phải thường xuyên cảm thán, lấy ngộ tính và sự siêng năng của Từ Thanh Phàm, nếu không phải là tư chất căn cốt của hắn quá kém, trời sinh không thích hợp hấp thu linh khí của thiên địa ngũ hành, như thế thì Từ Thanh Phàm quả thật là rất có khả năng tu luyện đến cảnh giới đại thành kỳ, trở thành nhất đại tông sư của tu tiên giới.

Chỉ đáng tiếc là, ngộ tính và sự siêng năng những thứ này, đối với người tu tiên mà nói chỉ là đứng sau tư chất và căn cốt mà thôi chỉ đáng thêu hoa dệt gấm thêm mà thôi. Bản thân lại không thể có tác dụng quyết định, cho nên Từ Thanh Phàm đời này nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới Linh Tịch hậu kỳ. phải nói là tạo hóa trêu ngươi.

Lại nói Khô Vinh Quyết mà Từ Thanh Phàm đang tu luyện, do nguyên nhân lâu đời rồi, nội dung văn tự nhiều chỗ tổn hại, công pháp bên trong càng nhiều chỗ bị thiếu sót không toàn vẹn. nhưng Lục Hoa Nghiêm tự tin với công lực cao thâm của bản thân, nhận thức bất phàm, “Trường Xuân Đại Pháp” mà bản thân đang tu luyện càng là công pháp cao thâm không dưới “Khô Vinh Quyết”, cho nên miễn cưỡng có thể bổ sung một vài chỗ trong rất nhiều thiếu sót của “Khô Vinh Quyết”. Chỉ là nội dung mà ông ta bổ sung vào rốt cuộc là đúng hay là không đúng, có lẽ chỉ ông trời mới biết được thôi.

Nhưng cũng chính vì rất nhiều chỗ thiếu sót của “Khô Vinh Quyết”, cho nên Từ Thanh Phàm bắt đầu tu luyện rất là nguy hiểm, mỗi một bước đều phải bản thân mò mẫm bước tiếp. trong khi tu luyện đã nhiều lần lâm vào nguy cơ tẩu hỏa nhập mà, nếu không phải là mỗi lần Lục Hoa Nghiêm đều có thể kịp thời cứu giúp, thế thì Từ Thanh Phàm hiện giờ sớn đã hóa thành một bộ xương khô rồi.

Nhưng cũng chính vì thế mà Từ Thanh Phàm có nhiều kinh nghiệm tránh bị tẩu hỏa nhập ma hơn những người tu tiên khác, các lần linh lực xung kích kinh mạch đan điền của hắn phải cứng cỏi hơn các tu tiên giả bình thường, đối với tu hành sau này của hắn có lợi ích rất lớn. đương nhiên, bây giờ bất luận là Từ Thanh Phàm hay là Lục Hoa Nghiêm đều không có nhận thực được điểm này.

Không thể không nói, “Khô Vinh Quyết” này đích thực có chỗ đặc thù độc đáo, trách không được Lục Hoa Nghiêm có thể đem hi vọng công tực bản thân tăng tiến bước nữa ký thác vào nó.

Tu tiên giới hiện giờ công pháp hệ mộc còn lưu truyền, phầm lớn là hấp thu Mộc Ất Chi Khí của thiên địa, biến thành Mộc Ất Linh Khí của bản thân. Mà Mộc Ất Linh Khí này ẩn chứa cường đại khí tức sinh mệnh trong thiên địa, tu luyện đến chỗ cao thâm thậm chí có thể trực tiếp đối kháng với uy lực của thiên địa.

Nhưng Từ Thanh Phàm cũng không biết là bởi vì phương pháp tu luyện của hắn không đúng hay không, linh khí mà trong cơ thể hắn tu luyện được lại không phải là một mình Mộc Ất Linh Khí.

Mỗi khi hắn luyện hóa hết một bộ phận Mộc Ất Chi Khí tích lũy trong cơ thể, thế thì một phận mộc ất chi khí này đều sẽ chuyển hóa thành hai đạo linh khí một xanh một xám, trong đó linh khí màu xanh đương nhiên là mộc ất linh khí chứa sinh mệnh cường đại. nhưng màu xám chân khí kia lại hoàn toàn trái ngược, không chỉ không có sinh mệnh cường đại, hơn nữa làm cho Từ Thanh Phàm có một loại cảm giác tiêu điều tĩnh mịch nồng đậm.

Mỗi khi Từ Thanh Phàm vận hành “Khô Vinh Quyết” mộc ất linh khí đó ở trong cơ thể sau khi vận chuyển một vòng, liền không tự chủ được mà chuyển hóa thành một đạo Tử Tịch Linh Khí màu xám tiếp tục vận chuyển trong cơ thể. Một vòng sau lại lần nữa chuyển hóa thành Mộc ất Linh Khí, lặp lại nhiều lần như thế.

Mà vốn dĩ hai loại linh khí hoàn toàn trái ngược nhau, lại dung hợp thần kỳ trong cơ thể của Từ Thanh Phàm, thậm chí có chỗ tác dụng tốt xúc tiến lẫn nhau. Chỉ là Tử Tịch Linh Khí màu xám kia lại căn bản không giống linh khí mà tu luyện công pháp hệ mộc đáng lẽ phải tu luyện ra, trái lại hơi giống linh khí mà tu ma giả tu luyện ra, nhưng lại không có tà khí như tu ma giả tu luyện ra, cho nên sau khi nghiên cứu nhiều lần, ngay cả Lục Hoa Nghiêm tự cho mình là thấy nhiều hiểu rộng, cũng cảm thấy lạc vào sương mù.

Trong núi tu luyện không có ngày tháng, trong này tu luyện rồi tu luyện như vậy, thời gian bất tri bất giác đã trải qua mười năm dài đằng đẵng.

……..

Mười năm sau.

Trong vô thức, thời gian mà Từ Thanh Phàm đã tu luyện ở Cửu Hoa Sơn hơn mười năm rồi. ban đầu vẫn là một thiếu niên tuổi có vẻ mặt non nớt, bây giờ đã thành một người có vẻ mặt chững chạc hơn. Mà sư phụ sư huynh của hắn, lại trở nên già nua tiều tụy hơn nhiều.

Từ Thanh Phàm ngồi tọa công trên giường trong phòng của mình, đôi mắt nhắm chặt, vẻ mặt chăm chú. Theo phương pháp vận hành tu luyện “Khô Vinh Quyết”, Từ Thanh Phàm cẩn thận vận chuyển hai đạo linh khí một xanh một xám trong cơ thể.

Chỉ thấy trước tiên là một đạo màu xanh nhàn nhạt từ trong cơ thể hắn bắn ra, một thời gian, trong phòng của Từ Thanh Phàm khắp nơi tràn đầy sinh cơ. Nhưng sau một nén hương, nhưng linh khí màu xanh đó từ từ chuyển sang yếu dần, bên ngoài cơ thể lại xuất hiện một tầng màu xám nhàn nhạt càng lúc càng rõ ràng. Cuối cùng hoàn toàn thay thế cho màu xanh, một cảm giác tử tịch tràn đầy cả căn phòng. Sau đó, màu xám lại từ từ chuyển hóa thành màu xanh ban đầu, chỉ là ánh sáng của màu xanh này đậm hơn một ít so với lần trước, sau đó lại lần nữa chuyển sang màu xám.

Cứ như vậy, hai đạo màu xanh và màu xám liên tục chuyển đổi lẫn nhau. Cũng không biết qua bao lâu, cũng không biết màu xanh và màu xám đã hoán đổi bao nhiêu lần. cuối cùng, hai loại quang hoa đều từ từ bắt đầu trở nên nhạt dần, cuối cùng đềy bị Từ Thanh Phàm hấp thu vào cơ thể.

Sau khi luyện công xong, Từ Thanh Phàm từ từ mở mắt ra thở dài một hơi, thần sắc trong ánh mắt lại là một cảm giác vừa thất vọng vừa hài lòng đan xen nhau.

Khí ngoại tràn đầy, đây là dấu hiện tu luyện đến cảnh giới cực điểm. nếu tăng lên một chút nữa, Từ Thanh Phàm liền có thể đột phá cảnh giới Luyện Khí, tiến đến cảnh giới Tích Cốc.

Mà người tu luyện đạt đến cảnh giới Tích Cốc, có thể dựa vào bản thân trực tiếp hấp thu linh khí trong thiên địa nuôi dưỡng bản thân, từ khi đó không cần ăn uống nữa rồi. đến cảnh giới này, thân thể người tu luyện có thể bất cứ lúc nào cũng không ngừng hấp thu linh khí trong thiên địa, hơn nữa cảm giác hòa hợp cảm thụ thiên địa sẽ tăng lên rất nhiều. cho nên bất luận là năng lực của bản thân hay là tốc độ tu luyện đều sẽ gia tăng rất lớn, so với luyện khí kỳ quả thật là khoảng cách giữa trời và đất.

Thậm chí, đến bây giờ còn có rất nhiều nhân sĩ tu tiên cấp tiến cho rằng, người tu luyện đến giai đoạn Luyện Khí Kỳ cũng không thể xem là người tu tiên chính thức, chỉ là tương đối mạnh mẽ hơn người thường mà thôi. Mà chỉ có nhưng tu sĩ tiến nhập vào cảnh giới Tích Cốc, mới có thể thật sự xem là đạp nhập được vào cánh cửa của người tu tiên.

Chỉ đáng tiếc là, dưới gầm trời này người có thiên phú tu tiên thật sự rất ít, trong đó lại có hai phần ba số người cả đời cũng chỉ có thế dừng lại ở luyện khí kỳ. những người này có thể gọi là những đệ tử ký danh, ở trong các môn phái tu tiên địa vị rất thấp, giống như nô tài ở trong thế tục vậy.

Mà Từ Thanh Phàm chỉ dùng thời gian mười năm liền đạt tới đỉnh phong của Luyện Khí kỳ, mặc dù là vì trong cơ thế có mộc ất chi khí ngàn năm, lại có một đại cao thủ như Lục Hoa Nghiêm bất cứ lúc nào cũng ở một bên giúp đỡ, tốc độ tu luyện càng là không thể so sánh với những người thiên tư hơn người được, nhưng cũng xem là tương đối không tồi rồi.

Tuy rằng tốc độ tu luyện vẫn còn là kém một chút cũng được, nhưng uy lực của “Khô Vinh Quyết” mà hắn tu luyện lại cùng với hắn tưởng tượng kém rất xa.

Nghĩ đến Từ Thanh Phàm ban đầu khi vừa mới tu luyện đến Luyện Khí hậu kỳ, nhịn không được sự tò mò trong lòng, lôi kéo sư huynh của hắn là Nhạc Thanh Nho lén lút dạy cho hắn hai đạo thuật thấp cấp nhất. một là Lạc Mộc Thuật, sau khi luyện thành mộc ất chi khí trong cơ thể có thể hóa làm cự mộc từ trên trời công kích xuông sát thương kẻ địch. Một loại khác lại là Thiên Đằng Thuật, là dùng mộc ất chi khí trong cơ thể hóa thành sợi đằng dài để đâm quất hoặc quấn lấy kẻ địch. Đều là căn bản nhất của những người tu tiên tu luyện công pháp hệ mộc cũng là pháp thuật thực dụng nhất.

Nhưng, khi Từ Thanh Phàm vất vả luyện thành hai chiêu pháp thuật này, kết quả lại làm cho ba người của Trường Xuân Cư kinh ngạc há mồm. thì ra Từ Thanh Phàm vận dụng Khô Vinh Quyết để phát ra hai pháp thuật này, uy lực chỉ là một nửa so với những người tu tiên có cùng đẳng cấp.

Đạo thuật của bản thân vô duyên vô cớ giảm uy lực một nửa, cũng có nghĩa là khi đối kháng với người cùng cấp Từ Thanh Phàm căn bản không thể có chút lực nào để phản kháng! Sau khi phát hiện ra kết quả này, Từ Thanh Phàm trong lúc nhất thời vô cùng chán nản, bởi vì hi vọng báo thù rửa hận cho tộc nhân của hắn càng trở nên xa vời. mà sau khi Lục Hoa Nghiêm biết được kết quả này, liền thêm hoài nghi là Từ Thanh Phàm luyện sai “Khô Vinh Quyết” rồi không.

Trong thời gian năm này, Lục Hoa Nghiêm không chỉ một lần muốn giúp Từ Thanh Phàm luyện hóa đạo linh khí màu xám trong cơ thể của hắn thành mộc ất linh khí. Nhưng linh khí màu xám đó không chỉ rất khó luyện hóa, hơn nữa mỗi lần thật không dễ dàng mới luyện hóa thành mộc ất linh khí, Từ Thanh Phàm một khi vận hành “Khô Vinh Quyết”, đạo linh khí màu xám đã bị luyện hóa thành mộc ất linh khí đó lại hồi phục như cũ, làm cho sư đồ hai người chỉ biết đau đầu mà thôi.

Mười năm qua, Lục Hoa Nghiêm mỗi khi Từ Thanh Phàm vận hành Khô Vinh Quyết, sẽ bảo vệ ở bên cạnh, cũng xem xét một chút linh khí trong cơ thể của Từ Thanh Phàm, xem xem “Khô Vinh Quyết” là vì sao vận chuyển, lấy hi vọng ấn chứng với “Trường Xuân Đại Pháp” của mình.

Đáng tiếc, mười năm đã qua rồi, ngoài linh khí màu xám đó, Lục Hoa Nghiêm căn bản không có phát hiện chỗ nào kỳ dị của Khô Vinh Quyết này. Trong lòng cuối cũng cũng bắt đầu xác định là phương pháp tu luyện của Từ Thanh Phàm có vấn đề, thế là ba năm trước rốt cuộc đành buông bỏ hi vọng ở trên người Từ Thanh Phàm.

Vốn dĩ ở bảy năn trước Từ Thanh Phàm tu luyện, ông ta mỗi ngày đều bên cạnh Từ Thanh Phàm, vận động giúp đỡ Từ Thanh Phàm tu luyện hơn nữa nghiên cứu dò xét “Khô Vinh Quyết”, nhưng những hành động này gần năm nay lại càng ngày càng ít.

Bởi vì “Trường Xuân Đại Pháp” mà bản thân Lục Hoa Nghiêm tu luyện lại tương khắc với bản thiếu sót “Khô Vinh Quyết”, cho nên bộ công pháp này bản thân ông ta không có cách nào tu luyện.

Nhưng sau khi buông bỏ Từ Thanh Phàm, ông ta đối với “Khô Vinh Quyết” lại không có chết tâm, bởi vì đây đã là hi vọng cuối cùng giúp công lực của ông ta tiến thêm bước nữa. cho nên ông ta ở ba năm trước lại đi ra ngoài một lần nữa, lại thu về một thân truyền đệ tử, tên gọi là Nam Cung Thanh Sơn, là một đứa trẻ rất đẹp trai, kháu khỉnh, nghe nói là một hoàng tử của một tiểu vương quốc nào đó ở thế tục. nhưng không giống Từ Thanh Phàm đó là, tư chất của hắn rất tốt, căn cốt vô cùng thích hợp luyện tập đạo pháp mộc hệ.

Nhưng mà đối với người sư đệ mang tên Nam Cung Thanh Sơn này, Từ Thanh Phàm không biết vì sao luôn có chút không yêu thích. Bởi vì Từ Thanh Phàm luôn cảm giác được ánh mắt của người sư đệ này giống như đôi mắt của huyết lang mà mình đã thấy ở trong nam hoang vậy, cao ngạo giống nhau, ích kỷ giống nhau, thiên tính bạc bẽo lạnh lùng. Nhưng Lục Hoa Nghiêm bây giờ căn bản bất chấp những điều đó, ông ta chỉ là vui mừng bởi thiên phú của Nam Cung Thanh Sơn khi tu luyện “Khô Vinh Quyết” rất nhanh.

Mà Từ Thanh Phàm đương nhiên cũng không thể vẻn vẹn bởi vì cảm giác nhất thời của mình mà đối với tiểu sư đệ của mình mà thành kiến, mà là tận hết sức của mình giúp hắn. chỉ là Nam Cung Thanh Sơn đối với sự nhiệt tình của Từ Thanh Phàm và Nhạc Thanh Nho cũng không có lộ ra thần sắc cảm kích gì, vẻ mặt chỉ là thản nhiên, dường như lẽ đương nhiên vậy.

Lục Hoa Nghiêm lần này tiếp thu kinh nghiệm từ Từ Thanh Phàm, cho nên đem những chỗ thiếu sót trong bản “Khô Vinh Quyết” thay đổi rất nhiều. có thể nói công pháp mà Nam Cung Thanh Sơn tu luyện mặc dù vẫn được gọi là “Khô Vinh Quyết”, nhưng so với bản “Khô Vinh Quyết” mà Từ Thanh Phàm tu luyện đã là hòan toàn hai loại công pháp khác nhau.

Mà Nam Cung Thanh Sơn này cũng đích thực không có phụ lòng kỳ vọng của Lục Hoa Nghiêm, không chỉ luyện tập “Khô Vinh Quyết” tiến bộ rất nhanh, trong ba năm thời gian ngắn ngủi đã đạt đến cảnh giới luyện khí trung kỳ, nhanh hơn rất nhiều so với Từ Thanh Phàm. Hơn nữa trong cơ thể không có xuất hiện dị trạng linh khí màu xám tịch mịch giống như Từ Thanh Phàm. Đáng tiếc, Lục Hoa Nghiêm khi dò xét Nam Cung Thanh Sơn tu luyện “Khô Vinh Quyết” có chỗ nào xuất hiện cái gì kỳ dị không, nhưng không có tìm được bất cứ chỗ nào để dựa vào đó mà ấn chứng với “Trường Xuân Đại Pháp’ của chính mình.

Lục Hoa Nghiêm để tăng thêm tuổi thọ mà vội vàng trước mắt. lại không biết, ông ta bởi vì sợ Nam Cung Thanh Sơn lại lần nữa xuất hiện ngoài ý muốn giống màu xám tử tịch linh khí giống như Từ Thanh Phàm, ở lần thứ này khi bổ khuyết cho “Khô Vinh Quyết”, cẩn thận cải biến “Khô Vinh Quyết” càng lúc càng giống với “Trường Xuân Đại Pháp” mà mình tu luyện, như thế thì đương nhiên sẽ không có gì để mà ấn chứng bổ khuyết nữa rồi.

Sau khi không có Lục Hoa Nghiêm lúc nào cũng bên người giúp đỡ, tốc độ tu luyện của Từ Thanh Phàm giảm mạnh. Nghĩ đến bản thân tu luyện chỉ là một công pháp công pháp vô bổ, đã mấy lần Từ Thanh Phàm dự định từ bỏ rồi. nhưng lại nghĩ đến bản thân còn chưa báo được thù nhà hận tộc, mà “Khô Vinh Quyết” này mặc dù là vô bổ nhưng cũng là hi vọng duy nhất trước mắt của hắn. cho nên ôm lấy một ý nghĩ lỡ may này, Từ Thanh Phàm liền mạnh mẽ kiên trì như vậy bản thân vẫn tiếp tục tu luyện.

Còn có một nguyên nhân là, mười năm nay sự già đi của Lục Hoa Nghiêm càng ngày càng nghiêm trọng. nghĩ đến năm nào khi Từ Thanh Phàm lần đầu tiên gặp được Lục Hoa Nghiêm, ông ta tuy đầu đầy tóc bạc, nhưng cũng không có dáng vẻ già nua. Nhưng bây giờ nhìn Lục Hoa Nghiêm lần nữa, không chỉ đầu đầy nếp nhăn, mà mái tóc bạc dài mà chỉnh tề cũng đã rụng rât nhiều. sống như một lão nhân mà giống cây gỗ biết đi vậy, nào còn có chút gì gọi là thần thái ban đầu nữa đây?

Mười năm qua, Lục Hoa Nghiêm mặc dù chỉ là để bản thân gia tăng tuổi thọ, nhưng ông ta vẫn luôn chiếu cố tỉ mỉ cho Từ Thanh Phàm cũng là sự thật. hơn nữa ngay cả sau khi từ bỏ hi vọng ở trên người Từ Thanh Phàm, cũng vẫn như cũ không có bất cứ cái gì gọi là không tốt đối với Từ Thanh Phàm, vẫn để cho hắn ở lại tu luyện trong Trường Xuân Cư, Từ Thanh Phàm trong lúc tu luyện có nghi vấn gì hỏi ông ta cũng sẽ giải đáp một cách nghiêm túc cẩn thận. cho nên muốn nói Từ Thanh Phàm trong mười năm qua đối với ông ta không có chút gì cảm tình, thế thì tuyệt đối là lừa người. cho nên bản thân Từ Thanh Phàm cũng thật sự rất muốn “Khô Vinh Quyết” tu luyện ra một cái gì đó, giúp đỡ Lục Hoa Nghiêm tăng cao công lực, thêm thật nhiều tuổi thọ.

Đáng tiếc, mười năm qua Từ Thanh Phàm tuy rằng vô cùng nỗ lực, nhưng vẫn không có đột phá lớn lao gì, đến bây giờ vẫn còn ở tu vi Luyện Khí hậu kỳ, điều này cũng thường xuyên làm cho Từ Thanh Phàm buồn bã không thôi.

Lắc đầu, Từ Thanh Phàm đem những ý nghĩ vô dụng này đều chôn sâu trong đầu. những năm nay, Từ Thanh Phàm bởi vì bận rộn luyện công, cho nên từ trước tới nay đều không có đi qua ngoài phạm vi của Trường Xuân Cư. Nghĩ đến bản thân tu vi không có tiến bộ, Từ Thanh Phàm quyết định đi ra ngoài dạo một lát, nhìn phong cảnh của Cửu Hoa Sơn, bình phục một chút tâm tính của bản thân gần đây càng lúc càng buồn rầu dễ kích động.

Nghĩ đến đây, Từ Thanh Phàm từ trên giường đứng dậy, đi ra ngoài của.

Truyện Chữ Hay