- Từ sư huynh. Huynh phải cẩn thận nhé.
Trong lúc Từ Thanh Phàm nhanh như cắt xuất ra “Dung Thiên Trướng”, phía sau truyền đến một thanh âm có chút hoảng hốt, nhưng ân cần của Hứa Tú Dung.
- Nàng nói với ta ư?
Nghe thanh âm đó, trong lòng Từ Thanh Phàm thầm nghi hoặc, cuối cùng lắc đầu bác bỏ suy nghĩ ấy:
- Hứa sư muội trước giờ chưa từng nói gì với ta, sao giờ lại như vậy. Có lẽ là nói với Lữ sư huynh và hòa thượng sư huynh thôi, chắc ta đã nghe lầm.
Bãi đất trống giữa Man trại này cực kì lớn, mà mọi người lại ở một góc hẻo lánh, ước chừng cách đàn tế trăm trượng. Trong chốc lát, Bảo Uy lão giả cùng với hai người kia đã tới rất gần tế đàn. Còn Từ Thanh Phàm tụt lại sau hơn mười trượng
Thấy đám người Bảo Uy phía xa đang xông về trước, Từ Thanh Phàm gấp gáp lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ ấy trong lòng, tập trung tinh thần để chuẩn bị khổ chiến. Đồng thời, “Thần Hành Chi Thuật” cùng “Quy Tượng Báo” đã được thi triển, trong chốc lát tốc độ đạt tới cực hạn, thân thể hóa thành từng đạo tàn ảnh, cuối cùng cũng tới gần Thượng Thiên Nghiêu. Còn Lữ Tử Thanh tu tập Phong hệ đạo pháp, tốc độ cực nhanh, không hề thua kém Từ Thanh Phàm nên hắn chỉ còn cách tế đàn chưa tới mười trượng.
Mà Bảo Uy lão giả nhanh như chớp đã bay vào trong sân của tế đàn, hướng về Mộc trụ đồ đằng đoạt lấy Ma Châu. Tốc độ cực nhanh của lão làm cho đám Man nhân cùng Ma binh không kịp trở tay. Trên thực tế, vì đám người Từ Thanh Phàm bay quá nhanh nên bọn chúng chỉ tưởng như có trận gió thổi nhẹ qua người mà thôi.
Trong khi đó, Na Hưu đang ở trên bầu trời cùng Huyền Tu giao chiến, thân thể hắn cùng hắc khí đã biến thành cự xà, công thủ kinh khủng không thôi. Mặc dù Kim hệ đạo pháp của Huyền Tu vô cùng lợi hại, nhưng không thể phá được lớp hắc vụ xung quanh người Na Hưu mà tổn thương tới bản thể hắn. Mỗi lần cự xà do Na Hưu biến thành phun ra một đạo hắc vụ, lại làm cho Huyền Tu tránh né chật vật một hồi lâu. Vốn Huyền Tu định dùng Kim linh khí biến thành Kim giáp để bảo vệ quanh người, nhưng khi phát hiện ra hắc vụ này còn có khả năng ăn mòn linh khí, làm hắn vô cùng kinh hãi, không dám đụng tới nó chút nào nữa. Những chiếc răng nanh sắc nhọn trong miệng cự xà, cộng thêm chiếc đuôi tấn công cực nhanh, làm cho Huyền Tu phòng ngự vô cùng khó khăn. Trong lúc nhất thời hắn rơi vào thế hạ phong.
Thần thông của Ma Châu quả bất phàm. Mặc dù chưa nắm bắt được toàn bộ sức mạnh của nó, nhưng cũng có thể làm cho Kim Đan kì cao thủ như Huyền Tu chật vật không thở nổi, chẳng trách nó bị cả Tu tiên giới xem như là một đại họa.
Lúc Na Hưu đang chiếm được thế thượng phong, chợt cảm thấy một người có thực lực rất mạnh đột ngột xuất hiện, bay về phía tế đàn cướp Ma Châu, hắn không khỏi rống lên giận dữ, xoay người lại phóng đi. Mà Huyền Tu đang bị hắn chèn ép, chỉ có thể phòng thủ lại bắt đầu toàn lực thi triển Lôi pháp. Tiếng sấm ầm ầm vang lên, vô số tia chớp từ trên trời đánh xuống, trong lôi điện ẩn chứa dương cương chi khí của thiên địa, chính là khắc tinh của hắc khí xung quanh người Na Hưu, làm cho nó bị đánh tan không ít. Sau đó, Huyền Tu khống chế lôi điện trên bầu trời hóa thành một tấm điện võng, gấp gáp chặn đứng Na Hưu. Mặc dù hắn liên tiếp rống hận, thân thể biến thành cự xà mà đấu đá với điện võng, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn không cách nào phá tan nó để quay về tế đàn bảo vệ Ma Châu được.
- Thành công rồi!
Thấy Bảo Uy lão giả không hề bị ngăn trở gì mà cướp đoạt Ma Châu tới tay, Từ Thanh Phàm đi theo sau trong lòng có cả vui mừng lẫn sợ hãi. Không nghĩ rằng kế hoạch này lại dễ dàng như vậy.
Ngay lúc Từ Thanh Phàm còn đang âm thầm cảm thấy may mắn, thì chuyện tình quỷ dị đã xảy ra. Sau khi Bảo Uy đoạt được Ma Châu, thân hình đột nhiên dừng lại, không giống như kế hoạch cũ là vọt chạy đi xa, lão lại lẳng lặng đứng trên tế đàn. Trên tay vẫn cầm Ma Châu như trước, nhưng sát khí lại chầm chậm xuất hiện trên mặt, mà tử thanh quang mang âm u trên Ma Châu lại đang bay vào trong người lão.
- Không ổn. Ma Châu này có khả năng ma hóa cả người tiếp xúc với nó.
Chứng kiến dị trạng đang xảy ra trên người Bảo Uy lão giả, Lữ Tử Thanh kinh hãi kêu lên, đồng thời trên tay nhanh chóng xuất hiện pháp khí “Phong Hành Phiến”, huy động cương phong đánh vào cổ tay phải đang nắm Ma Châu của Bảo Uy. Lúc này, hắn đã bất chấp phạm thượng.
Nhưng khi cương phong nhận đánh tới, màn hắc vụ đột nhiên che trước mặt Bảo Uy lão giả, cuối cùng đem cả thân thể lão che khuất. Nhất thời, cả người Bảo Uy đều ẩn dấu trong hắc vụ, còn phong nhận mà Lữ Tử Thanh đánh tới bị nó thôn phệ sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào.
Chứng kiến Bảo Uy lão giả đoạt Ma Châu không được, ngược lại còn bị nó khống chế, bị nhốt tại không trung, Na Hưu không khỏi thở dài một hơi. Nhưng hắn lại càng thêm sốt ruột mà tả xung hữu đột với điện võng. Miệng rống lên liên tiếp, điện võng bị hắn đánh mạnh vào cũng dần dần trở nên ảm đạm, lung lay muốn vỡ. Còn sắc mặt Huyền Tu đang khống chế nó cũng trở nên trắng bệch, hiển nhiên không thể kiên trì bao lâu được nữa. Thấy Bảo Uy ở dưới chân tế đàn bị hắc vụ vây quanh, trên mặt Huyền Tu vốn luôn luôn bất định cũng bắt đầu xuất hiện thần sắc lo lắng.
Ngay lúc này, Từ Thanh Phàm đi sau mà tới trước, vọt lên tế đàn. Chứng kiến biến hóa quỷ dị trước mắt, sắc mặt hắn đại biến, kinh hãi nói:
- Ma Châu đoạt chủ.
Nguyên lai, Ma Châu vốn từ trăm vạn oan hồn cùng thiên địa âm tuế mà tạo thành. Mặc dù thân là pháp bảo, cũng có chút linh thức đơn giản, nhưng nó lại có khả năng đoạt chủ. Chỉ cần Ma Châu nhận chủ xong, nó sẽ đem tới cho chủ nhân thực lực vô cùng cường đại, đồng thời cũng thay đổi tâm tính của chủ nhân. Cho nên, từ phương diện nào đó mà nói, khi một người có được Ma Châu, không phải hắn tế luyện nó để dùng, mà chính Ma Châu tế luyện hắn để làm chủ. Hơn nữa, trừ bỏ người luyện chế ra nó là “Ma Tổ”, Ma Châu sẽ không bảo trì sự trung thành với bất kì ai. Một khi phát hiện ra có kẻ mạnh hơn, nó sẽ không chút do dự mà vứt bỏ chủ nhân ban đầu rồi đi tế luyện chủ nhân mới. Có thể nói là quá quỷ dị.
Hiển nhiên, khi Bảo Uy đoạt được Ma Châu, trong nháy mắt, nó cảm nhận được lão mạnh hơn so với chủ nhân cũ của mình trước khi ma hóa nhiều. Vì thế nó chuẩn bị “tế luyện” Bảo Uy thành chủ nhân mới. Trong khí đó thì Bảo Uy lão giả chỉ nghĩ đến việc đoạt Ma Châu, căn bản là không hề phòng bị. Dưới tâm tình buông lỏng đó, dĩ nhiên lão đã bị Ma Châu khống chế.
Thấy tình cảnh diễn ra trước mắt, Từ Thanh Phàm đi về phía đàn tế rồi nói với Thượng Niên Nghiêu:
- Thượng sư huynh, huynh hãy ngăn cản Ma binh cùng Man nhân. Còn ta nghĩ biện pháp cứu Bảo tiền bối.
Nghe Từ Thanh Phàm nói, mặc dù Thượng Niên Nghiêu đang lo lắng khi chứng kiến tình huống của Bảo Uy lão giả, nhưng cũng lặng lẽ xoay người lại, bay về phía có vô số Ma binh, Man nhân. Hắn biết, lúc này mình chỉ có thể tin tưởng vào Từ Thanh Phàm, người có học thức phong phú nhất trong đám mà thôi.
Lúc này, trên bãi đất trống giữa Man trại, vô số Ma binh vọt tới trước tế đàn, còn kèm theo rất nhiều thân hình khổng lồ của yêu thú biến dị đê cấp. Nhìn từng đám địch nhân đông nghìn nghịt đang áp sát mình, mặc dù Thượng Niên Nghiêu vẫn luôn luôn bình tĩnh, đến bây giờ sắc mặt hắn lại không tránh khỏi trở nên trắng bệch. Nhưng vẫn tỉnh táo, mười ngón tay kết lại, mặt đất trước mặt dưới sự khống chế của hắn bắt đầu rung chuyển mãnh liệt. Rất nhiều Man nhân thực lực không đủ đã té nhào trên mặt đất, trận hình vì thế mà bị rối loạn. Tiếp theo, hơn mười tường thạch rộng lớn, vững chắc đột ngột từ dưới đất mọc lên, đất đai nứt ra, tám con nham thạch khôi lỗi liền xuất hiện ngăn chặn công kích của biến dị yêu thú và Ma binh. Đê cấp yêu thú có thực lực vô cùng mạnh mẽ, số lượng lại chiếm đa số, mặc dù nham thạch khôi lỗi ngăn chặn được đợt công kích đầu tiên, nhưng tùy thời có thể bị phá hủy.
Thượng Thiên Nghiêu vẫn không dám dừng lại, mười ngón tay kết lại không thôi. Bởi vì chỉ quyết biến ảo rất nhanh, nên chỉ có thể nhìn thấy từng đạo tàn ảnh của hai tay hắn. Dưới sự khống chế của Thượng Thiên Nghiêu, đám Ma binh biến dị cùng với yêu thú cảm thấy thân thể đột nhiên nặng nề không thôi, thế công một lần nữa dừng lại. Rốt cục Thượng Thiên Nghiêu tạm thời cũng đã ngăn cản thành công đợt tấn công của Ma binh.
Chỉ có điều, trong thời gian ngắn hắn liên tiếp sử dụng “Hám Địa Thuật”, “Thạch Tường Thuật”, “Nham Thạch Khôi Lỗi” cùng “Địa Phược Thuật”, hơn nữa hai trong bốn đạo thuật đó lại là trung giai cao cấp đạo thuật. Cho nên, với tu vi của Thượng Thiên Nghiêu mà một hơi thi triển tất cả các đạo thuật đó làm cho sắc mặt hắn tựa hồ có chút trắng bệch, linh khí trong cơ thể tiêu hao nghiêm trọng. Nhưng cuối cùng cũng tạm thời bảo vệ an toàn cho mấy người.
Lúc này, Từ Thanh Phàm và Lữ Tử Thanh hai người ở bên kia đang chật vật vô cùng. Nhìn Bảo Uy lão giả thân hình hoàn toàn bị lớp hắc vụ bao phủ, nhưng bọn hắn lại không có chút biện pháp nào. Một bên Lữ Tử Thanh không ngừng huy động chiết phiến pháp khí, hóa thành vô số cương phong xuất hiện đánh về phía màn hắc vụ nọ. Đáng tiếc nó lại vô cùng quỷ dị. Mặc dù thanh thế của cương phong cực lớn, nhưng lại bị lớp hắc vụ nọ thôn phệ sạch sẽ, không bị mất mát chút nào.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Từ Thanh Phàm không khỏi nhíu mày. Mới vừa rồi hắn đã cố gắng đưa linh khí vào nhằm thăm dò chút tình huống bên trong, nhưng vẫn bị hắc vụ của Ma Châu thôn phệ mất. Sau đó Từ Thanh Phàm còn sử dụng Khô Vinh Xích để tiếp tục dò xét , cuối cùng lại cực kì hoảng sợ. Mặc dù Khô Vinh Xích là nhân giai trung cấp pháp khí, nhưng khi tiếp xúc với màn hắc vụ kia lại có xu thế mất khống chế. Từ Thanh Phàm toát mồ hôi lạnh, vội vàng thu hồi Khô Vinh Xích, trong lòng tràn đầy sự kinh ngạc. Uy lực của viên Ma Châu này quá kinh khủng, không chỉ có khả năng thôn phệ linh khí, thậm chí ngay cả pháp khí cũng không thoát. Khó có thể tưởng tượng, hơn vạn năm trước khi chín viên Ma Châu tụ tập đầy đủ sẽ có uy lực dường nào.
Ngay lúc hắn đang cau mày vắt óc suy nghĩ, một thanh âm rít gào đột nhiên vang lên phía chân trời. Từ Thanh Phàm ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra Na Hưu bởi vì mãi không phá được điện võng mà gào lên những tiếng rống hận. Còn điện võng do Huyền Tu khống chế có quang mang vẫn ảm đạm như trước, hiển nhiên đã bị Na Hưu đánh tới cực hạn.
Chứng kiến tình cảnh đó, trong lòng Từ Thanh Phàm linh quang chợt lóe, bèn truyền âm nói:
- Huyền Tu tôn giả. Xin người hay thả Na Hưu ra. Để như thế, hắn sẽ quay trở về cướp đoạt lại Ma Châu. Nếu không Bảo Uy tiền bối sẽ gặp nguy hiểm mất.
Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, Huyền Tu hơi sửng sốt, liếc mắt về phía tế đàn nơi Bảo Uy đang bị hắc vụ vây quanh một cái, trong lòng do dự một chút rồi hủy bỏ sự khống chế với điện võng.
Mất đi sự ràng buộc của điện võng, Na Hưu rít gào một tiếng, thân thể biến thành một con cự xà màu đen rồi vọt nhanh về phía Bảo Uy. Đối với phiền toái do Huyền Tu tạo ra mặc kệ không để ý.