Ba ngày sau.
Ban đêm, một màu đen bao phủ lên Nam Hoang. Vô số đám mây che khuất ánh trăng, khiến cho màu đen ấy càng thêm vẻ thần bí.
Từ Thanh Phàm lẳng lặng đứng trên dải mây màu xanh giữa không trung. Phía trước có tới mấy trăm Ưng Điêu dị biến đang ào ào bay về phía hắn. Màu đen của thân thể chúng hoàn toàn dung nhập vào cảnh đêm mờ mịt của Nam Hoang, chỉ có thể nghe thấy tiếng xé gió từ xa đang tới gần. Dưới mặt đất, vô số tiếng thú hống liên tiếp vang lên, vang vọng cả đất trời.
Đối mặt với thế công của Ưng Điêu dị biến, Từ Thanh Phàm vẫn không đổi sắc, chỉ đứng yên lặng như đang đợi điều gì. Rốt cuộc, khi chúng chỉ còn cách chỗ hắn mười trượng, Từ Thanh Phàm đột nhiên từ tĩnh chuyển sang động, cả hai tay, mỗi bên xuất ra mấy trăm khối “Lục Lăng Hoa”, bắn về phía Ưng Điêu đang xông tới. Sau khi chúng cùng “Lục Lăng Hoa” va chạm, những tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, một màn sương mù dày đặc bao trùm cách nơi Từ Thanh Phàm đứng mười trượng. Mặc dù ở trên cao, gió vùng Nam Hoang vô cùng mạnh nhưng vẫn không thể thổi tan đám sương mù đó.
“Lục Lăng Hoa” phát nổ khiến thân hình của hơn mười Ưng Điêu biến dị đi đầu bị nổ tung, huyết nhục bay tứ tung. Những cánh hoa không còn nguyên vẹn, những sợi lông màu đen cùng với huyết nhục rơi xuống, làm cho bọn dã thú dưới mặt đất bị một trận rối loạn. Sau lần ngăn cản của “Lục Lăng Hoa”, thế công của Ưng Điêu biến dị không khỏi bị kiềm hãm, càng khiến thế trận trở nên hỗn loạn hơn. Tiếp đó, sương mù ẩn chứa bên trong Lục Lăng Hoa bắt đầu tràn ngập cả bầu trời. Những Ưng Điều biến dị ở giữa nơi đó, tâm thần đều bị mê mẩn, không thể khống chế đôi cánh, liền lần lượt rơi xuống đất. Con nào nhanh nhất cũng chỉ tới cách Từ Thanh Phàm ba trượng, nhưng không tạo ra bất cứ uy hiếp nào đến hắn.
Sau khi giải quyết đám phi cầm biến dị trên trời, Từ Thanh Phàm không dừng lại, mười ngón tay tiếp tục bắn ra vô số “Lục Lăng Hoa”, theo hướng gió bay xuống phía dưới đất. Trong đêm tại Nam Hoang, nhất thời nổi lên một màn hoa vũ diễm lệ, xao động lòng người.
“Lục Lăng Hoa” rơi xuống đất, những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, đám dị thú ngập tràn trên mặt đất phát ra những tiếng rống đau đớn phẫn nộ, rung chuyển cả trời đất. Nhưng theo làn sương tan dần, những tiếng hí rống dần trở thành những thanh âm thê lương tuyệt vọng, khiến cảnh đêm nơi Nam Hoang hoang vu càng thêm vẻ bi thương.
Nhưng thần sắc Từ Thanh Phàm vẫn không đổi, đây là lần thứ năm hắn làm chuyện này trong ba ngày gần đây. Tâm lý khủng hoảng khi liên tiếp giết chết vô số tính mạng đã trở nên quen thuộc. Nhưng trong lòng hắn lại không ngừng an ủi chính mình, rằng những tính mạng đó chỉ là vài dã thú đã mất đi thần trí mà thôi, nếu có giữ lại thì chúng sẽ càng gây thêm nhiều tai họa cho con người, không thể nhân từ được. Nghĩ vậy, Từ Thanh Phàm từ các ngón tay lại xuất ra vô số “Liệt Viêm Hoa”, theo gió bay xuống, nhờ đó mà hóa thành một trận mưa lửa rơi xuống phía dưới. Nhất thời, mặt đất Nam Hoang dưới chân Từ Thanh Phàm biến thành biển lửa, chiếu đỏ cả một vùng trời u ám. Bọn dị thú bị mê mẩn trong đám sương mù, mặc dù ở trong biển lửa, nhưng cũng không còn lực mà hí rống nữa.
Làm xong tất cả, Từ Thanh Phàm không hề nhìn xuống phía dưới mà ngự sử “Tam Trượng Thanh Lăng” bay nhanh về hướng Tây Nam.
Đã là ngày thứ ba kể từ khi Từ Thanh Phàm đi theo đám người Bảo Uy lão giả thăm dò tại Nam Hoang. Trong ba ngày này, đám người đã tiến sâu mấy nghìn dặm về phía Tây Nam. Theo những gì Từ Thanh Phàm thấy, càng đi về phía này, thì càng gặp nhiều dã thú biến dị và thực vật biến dị hơn. Chỉ trong ba ngày bọn họ đã gặp bốn đợt công kích từ đám thú biến dị. Nhưng điều kì quái là, mấy loại yêu thú biến dị cấp thấp đã gặp lần trước, giờ lại không hề xuất hiện. Thậm chí cả yêu thú bình thường cũng không thấy con nào. Về phần “Cửu Ma Châu” thì vẫn chưa có manh mối, khiến Từ Thanh Phàm không khỏi hoài nghi, rốt cuộc mình có phán đoán sai lầm không.
Vùng Nam Hoang vô cùng rộng lớn, Bảo Uy lão giả lúc đó bất đắc dĩ quyết định chia mọi người làm bốn nhóm. Từ Thanh Phàm, Lữ Tử Thanh, hòa thượng Niên Nghiêu, là ba người đã đạt tới Linh Tịch kì, mỗi người một hướng, còn Bảo Uy lão giả dẫn theo Hứa Tú Dung cùng Hầu Vạn Quân đi về phía Tây Nam tìm kiếm. Nếu có nguy hiểm hay phát hiện điều gì dị thường thì dùng pháp khí lãi đã phát cho mỗi người để truyền tin cho nhau.
Nhưng cả một ngày trôi qua mà mọi người vẫn không phát hiện được gì.
- Chẳng lẽ ta đã đoán sai ? Nhưng tình trạng biến dị kiểu này đúng là càng đi về phía nam thì càng dày đặc mà.
Từ Thanh Phàm đưa thần thức xuống phía dưới mặt đất tìm kiếm, thầm nghĩ :
- Nếu tiếp tục đi thì phải tiến nhập Nam Hoang. Không lẽ thân thể sở hữu “Cửu Ma Châu” lại nằm sâu trong Nam Hoang?
Ý nghĩ vừa xuất hiện đã bị Từ Thanh Phàm lắc đầu bác bỏ. Ma Châu mặc dù có thể ma hóa phàm nhân, phàm thú, thậm chí cả yêu thú đê cấp, vô cùng huyền diệu. Nhưng ở sâu bên trong Nam Hoang, khắp nơi đều có yêu thú nhân giai, còn yêu thú địa giai và thậm chí cả thiên giai cũng thường xuyên xuất hiện. Gặp phải những yêu thú có thực lực mạnh mẽ đó thì cho dù là tu tiên giả Kim Đan kỳ cũng không dám chắc có thể bình yên trở ra. Mà người có được Ma Châu tuy có thể khống chế đám yêu thú đê cấp bị mình ma hóa, nhưng khi đối mặt với những yêu thú có giai vị cao cấp cũng không thể chống đỡ được.
Trong khi Từ Thanh Phàm còn đang thấy kì quái, khối lệnh bài hình ngọn lửa đột nhiên tỏa ra hồng quang chói mắt, tiếp đo hóa thành một đạo hồng mang, thoát khỏi sự khống chế của Từ Thanh Phàm, bay nhanh về phía xa.
Thấy lệnh bài có dị biến, Từ Thanh Phàm hơi sửng sốt, cũng ngự sử “Tam Trượng Thanh Lăng” nhanh chóng bay theo lệnh bài.
Cái lệnh bài này chính là pháp khí mà Bảo Uy đưa cho Từ Thanh Phàm, có tên “Hỏa Đồ Đằng”, là một trong những pháp khí địa giai cao cấp. Lệnh bài gồm sáu mặt, một chính và năm phụ, có thể nhanh chóng triệu tập sự giúp đỡ của đồng bạn, thậm chí còn có thể thông qua pháp khí này cảm nhận tình huống của người khác, vô cùng huyền diệu.
- Chẳng lẽ có người gặp nạn? Hay ai đó đã tìm được đầu mối gì rồi?
Từ Thanh Phàm bay theo lệnh bài về phía xa, thầm nghĩ.
Qua chừng hai nén hương, lệnh bài đột nhiên mất đi quang hoa, rơi xuống sau một gò núi ở phía xa xa. Từ Thanh Phàm không chút do dự, ngự sử “Tam Trượng Thanh Lăng” chầm chậm hạ xuống phía sau gò núi.
Vừa chạm đất liền thấy Bảo Uy lão giả đem “Hỏa Đồ Đằng” thu vào trong tay áo, còn bốn người Lữ Tử Thanh đã đứng yên ở bên cạnh, rõ ràng Tử Thanh Phàm là người tới cuối cùng. Thấy mọi người bình yên vô sự, Từ Thanh Phàm liền yên tâm, đồng thời hắn cũng biết hẳn có người đã phát hiện ra đầu mối dị biến của Nam Hoang.
- Tiền bối thứ tội, vãn bối đến chậm.
Sau khi xuống đất, Từ Thanh Phàm liền chắp tay tiến lên trước nói.
- Không có gì, ngươi cách xa nơi này nhất, đến trễ là chuyện bình thường, hơn nữa cũng không trễ bao lâu.
Bảo Uy lão giả khoát tay nói.
Thấy Bảo Uy lão giả không trách tội mình, Từ Thanh Phàm lại hỏi:
- Xin hỏi, tiền bối triệu tập mọi người đến là có chuyện gì? Đã phát hiện được đầu mối gì sao?
Bảo Uy lão giả hơi gật gật đầu, nói:
- Các ngươi đi theo ta.
Vừa nói, dưới chân lão xuất hiện một đám mây lớn, nâng đám người Từ Thanh Phàm chầm chậm bay lên đỉnh gò núi, rồi chỉ về phía tây nam:
- Các ngươi nhìn nơi đó xem.
Đám người Từ Thanh Phàm nhìn theo hướng tay chỉ của Bảo Uy lão giả, thấy trong màn đêm tối đen của Nam Hoang, phía tây nam lại lóe lên một chút ánh sáng hơi khác thường. Nhưng bởi khoảng cách quá xa, không nhìn rõ được đấy là cái gì, nên đám người Từ Thanh Phàm liền cùng thi triển “Thiên Nhãn Thuật”, cảnh tượng ở phương xa rốt cuộc cũng hiện lên rõ ràng.
Bên ngoài hơn mười dặm, một sơn trại được làm toàn bằng hắc mộc kỳ dị nhô lên cao gần mười trượng, chiếm cả mười dặm xung quanh. Trong vẻ tráng lệ đó, tỏa ra sự nguy hiểm lẫn quỷ dị. Theo hướng đi đến của người trong sơn trại, có vẻ dân cư cũng rất nhiều. Thỉnh thoảng lại có một người cao gần trượng, da ngăm đen, trên trán có hình đồ đằng ngọn lửa xanh đi đi lại lại, đúng là cùng dạng với người thần bí mà Từ Thanh Phàm từng thấy!! Bên ngoài sơn trại lại có nhiều người hơn, cưỡi yêu thú đê cấp biến dị chạy quanh sơn trại cảnh giới, tính ra cũng đến ngàn người.
Ánh sáng thấy được chính là do những người này cầm đuốc phát ra.
- Những người đó có phải là thần bí nhân mà thế điệt đã từng thấy không?
Bào Uy lão giả hỏi.
Từ Thanh Phàm gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Bề ngoài rất giống.
Thần sắc Từ Thanh Phàm khi nói chuyện nghiêm trọng hắn lên, hắn không nghĩ địch nhân lại cường đại như vậy. Không nói đến thực lực của những người thần bí này thế nào, chỉ riêng đám yêu thú biến dị đê cấp này cũng đã hơn những tu tiên giả Tích Cốc hậu kỳ bình thường rồi.
- Người mà lần trước lão phu đuổi theo cũng tương tự thế này. Xem ra bọn họ đều bị “Cửu Ma Châu” ma hóa rồi.
Sắc mặt Bảo Uy lão giả cũng trầm trọng, lần này người nắm giữ Ma Châu thực lực quả rất mạnh,cho dù tu vi Kim Đan Kỳ như lão cũng không dám nói có thể ứng phó được.
Đột nhiên, Từ Thanh Phàm phát hiện bên ngoài cửa trại có vô số mộc trụ đồ đằng, mỗi khối đồ đằng khắc họa một hình tượng cổ quái khác nhau. Trong đó có một đồ đằng cao lớn, đôi mắt được khắc trên đó tỏa ra ánh sáng xanh yếu ớt, trông vô cùng quỷ dị. Mà đồ đằng này không chỉ cao lớn hơn những đồ đằng khác rất nhiều, mà trên thân hình đầy vết đao chém, không chỗ nào ko bị phá hư, lại còn có cả máu. Vốn nó được làm bằng hắc mộc, giờ vì được tưới máu nhiều mà biến thành màu đỏ sậm.
- Man tộc!! Bọn họ là Man tộc!!
Sau khi nhìn thấy đồ đằng đó, Từ Thanh Phàm chậm rãi nói.
- Những người này là man tộc sao? Thế điệt nhìn từ đâu mà biết?
Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, Bảo Uy thấy kì quái hỏi.
- Từ những mộc trụ đồ đằng trước cửa trại kia.
Từ Thanh Phàm nói.
Tiếp đấy, Từ Thanh Phàm đem chuyện man tộc kể lại cho mọi người.
So với người Từ gia trại vì không chịu nổi áp bức của triều đình nên mới bất đắc dĩ đến vùng Nam Hoang, thì Man tộc là người sinh ra và lớn lên tại Nam Hoang. Do sinh trưởng trong hoàn cảnh nhiều hiểm nguy nên người Man tộc bản tính rất hung dữ, giết người vô cùng tàn nhẫn. Kì thật cái tên “Man Tộc” chỉ là tên gọi chung cho những chủng tộc sinh ra và lớn lên ở Nam Hoang. Trên thực tế, trong nội bộ Man tộc chia ra thành rất nhiều tộc quần nhỏ, những tộc quần này luôn bất đồng, cả ngày tranh đấu không ngừng.
Đáng tiếc người Man tộc mặc dù thân thể cùng lực chiến đấu vô cùng cường đại, nhưng chỉ là một tộc chưa được khai hóa, hơn nữa trong nội bộ lại không ngừng đấu đá lẫn nhau. Khi những người như tổ tiên Từ Thanh Phàm từ trung thổ di cư đến ngày càng nhiều, cùng Man tộc xảy ra tranh đấu kịch liệt giành nơi sinh sống, cuối cùng Man tộc địch không lại, bất đắc dĩ phải chạy vào sâu trong Nam Hoang đầy hiểm ác.
Tung tích xuất hiện của Man tộc ngày càng ít, nên Từ Thanh Phàm lại tưởng man tộc đã bị tiêu vong ở sâu trong Nam Hoang. Không ngờ lại gặp nhiều người Man tộc ở đây.
Mà ngoài mộc trụ đồ đằng, các tộc quần trong Man tộc đều có các tín ngưỡng và ký hiệu thần linh riêng, khi một tộc quần tiêu diệt một tộc quần khác, thì sẽ đem đồ đằng về sơn trại, chém phá trên đồ đằng đó, chôn ở trước cửa trại, rồi tưới máu tươi lên, để thể hiện sự cường đại của mình. Hơn nữa, người Man tộc tin làm như vậy sẽ gia tăng lực lượng cho vị thần linh mà mình tôn thờ. Trước cửa trại càng nhiều đồ đằng, thì càng chứng tỏ tộc quần mình mạnh. Mà man tộc trước mặt này, đồ đằng trước cửa nhiều vô kể, không lẽ tộc quần này đã tiêu diệt toàn bộ các tộc quần man tộc trên Nam Hoang rồi sao?
Khi Từ Thanh Phàm kể lại chuyện Man tộc xong, mọi người liền hiểu ra, Bảo Uy lão giả lại càng khen ngợi:
- Thế chất kiến văn thật rộng rãi. Mấy thứ này ngay cả ta cũng không biết.
- Tiền bối quá khen, việc này tại Tu tiên giới cũng ít người biết, người không biết cũng là chuyện thường thôi. Mà vãn bối vì từ nhỏ đã sinh sống tại Nam Hoang, nên những việc này mới biết chút ít.
Từ Thanh Phàm thản nhiên cười nói.
Nghe Từ Thanh Phàm nói, mọi người liền thấy kinh dị. Cái ấn tượng những người ở Nam Hoang ngang tàng bạo ngược, không có kiến thức đã ăn sâu vào trong lòng tất cả. Nhưng nhìn khí chất nho nhã điềm đạm của Từ Thanh Phàm như vậy, có chỗ nào giống người đã sinh trưởng từ nhỏ tại Nam Hoang chứ?