Ở phương nam của Thần Châu Hạo Thổ, là Thập Vạn Hoang Sơn mà chiều dài và chiều rộng không biết chỗ tận cùng của nó. ở đây mặt đất hoang vu, có rất nhiều đầm lầy và độc trùng, càng có bệnh sốt rét thịnh hành, thậm chí có truyền thuyết nói rằng còn có rất nhiều yêu thú cường đại từ thời xa xưa lưu lại còn ẩn thân chỗ này. Cho nên ngoài những người tu đạo luyện khí có thể phi thiên độn thổ ra, người bình thường thực sự là không thích hợp sống ở chỗ này. Cho nên rất lâu trước đây, mọi người căn bản đã từ bỏ chỗ này, phần lớn đều sống ở miền trung và miền đông của Thần Châu Hạo Thổ, đất ở chỗ đó phì nhiêu màu mỡ, khí hậu ôn hòa.
Nhưng chỉ cần nơi có người sẽ có sự tồn tại của giai cấp và xung đột, giai cấp thống trị hưởng thụ thành quả lao động lại không cần lao động, giai cấp bị thống trị vất vả làm việc lại thiếu cơm ăn áo mặc, đã từng có người than thở rằng: “Nền chính trị hà khắc còn ác độc hơn cả hổ dữ” (Câu này của Không Tử). dưới sự áp bức, rất nhiều người vì kế sinh nhai mà phải rời khỏi quê hương đến nơi đây, xây dựng sơn trại phòng chống mãnh thú, ở trên mảnh đất cằn cỗi nỗ lực canh tác lấy thu lượm thực vật làm thu hoạch, tuy vất vả, nhưng lại rời xa triều đình, chiến loạn không ngừng, hơn nữa không có lợi lộc gì, cho nên còn ít nhất có một con đường sống.
Đương nhiên, đi sâu và nam hoang là không dám, nhưng nếu chỉ là ở bên rìa của nam hoang xây dựng thôn trại mà nói, mọi người lại vẫn có một phần sức lực để tự bảo vệ mình, như vậy, phụ cận nam hoang dần dần cũng có một chút hưng thịnh, xa rời sự áp bức của triều đình thậm chí còn có chút cảm giác tiêu dao tự tại.
Tổ tiên của Từ Phàm chính là như thế, năm trước mang theo tộc nhân đến ngoài phạm vi của Thập Vạn Hoang Sơn này, xây dựng lên Từ gia trại. kỳ thực gọi là sơn trại, cũng chính là xây dựng trên một mảnh đất nhỏ, chu vi chỉ có trăm trượng, dân số chỉ có mấy trăm, nhưng do người của Từ gia tộc đời đời luyện võ cường thân kiện thể, mới có thể ở trong nam hoang này mấy trăm năm đứng sừng sững không đổ.
Nhưng tất cả những điểm này, lại đều thay đổi từ ba ngày trước rồi.
Thì ra ba ngày trước, trong Từ gia trại một cây Cửu Diệp Linh Chi tận tâm chăm bón mấy trăm năm cuối cùng đã sắp trưởng thành rồi! chỉ cần đem cây linh chi này chế thành đan dược sử dụng, thực lực của những cao thủ ở trong Từ gia lập tức sẽ tăng lên rất nhiều, cứ như thế, bởi vì có được thực lực tăng lên, cuộc sống của Từ gia trại trong mấy chục năm cũng sẽ trở nên càng thêm tốt đẹp.
Đây là khởi nguồn hi vọng của Từ gia trại, nhưng cũng trở thành khởi nguồn cho tai họa của Từ gia trại!
Khi Linh Chi sắp trưởng thành, sẽ tỏa ra linh khí vô cùng nồng đậm, quả thật là không thể ngăn cản lại, đối diện với linh khí nồng đậm đó, Các trưởng lão của Từ gia trại vỗn dĩ rất vui mừng, bởi vì nếu ở trong linh khí nồng đậm đó tiến hành tu luyện, người luyện võ sẽ nhanh chóng tiến bộ.
Nhưng lập tức các trưởng lão không thể cười nổi nữa, bởi vì linh khí nồng đậm này thực sự là rất dễ làm người ta chú ý, ở trong nam hoang hoang vu giống như là một ánh trăng tròn trong đêm đen làm người ta chú ý vậy, vì vậy đem đến cho Từ gia trại vô số phiền phức, đầu tiên là sự dò hỏi sơn trại khác, sau đó là sự tấn công của yêu thú cấp thấp, đến sau này, Linh Chi này thậm chí dẫn đến một yêu thú cấp cao ―――― Bích Nhãn Vân Đề Thú!
Sức mạnh của người luyện võ chỉ là cùng so sánh với người bình thường mà thôi, võ thuật lại còn không có đạt đến sự huyền diệu và trình độ như công pháp tiên đạo, cho nên khi đối diện với Bích Nhãn Vân Đề Thú loại kỳ thú này, mọi người của Từ gia trại căn bản không có chút lực lượng nào để chống lại. đao kiếm chém lên thân nó, lại ngay cả một vết tích cũng không có lưu lại. mà Bích Nhãn Vân Đề Thú chỉ đụng một cái là có thể trong chốc lát đụng chết rất nhiều người của Từ gia trại. càng không cần nói đến những chiếc răng kinh khủng trong miệng nó và hỏa diễm phun ra, ngay cả là Đại trưởng lão của Từ gia trại Từ Huy, nhiều năm tu luyện sớm đã đưa võ công tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, nhưng đối diện với mãnh thú thân cao trượng lực lớn vô cùng di chuyển như gió này, cũng chỉ là chống đỡ được hai nén hương thời gian mà thôi, liền bị nó cắn một miếng mất luôn đầu.
Nhưng cũng lúc Từ Huy dùng hết sức tàn lực mọn chống đỡ Bích Nhãn Vân Đề Thú, Từ Phàm và mười mấy thanh thiếu niênh của Từ gia trại đang dưới sự liều chết che chở của Cha mẹ và tộc nhân, chạy ra khỏi cái nơi từng được gọi là nhà này.
Cũng không phải là bọn họ sợ chết, bon họ cũng muốn cùng cha mẹ chiến đấu với yêu thú bảo vệ lấy nhà cửa của mình. Nhưng bọn họ còn phải gánh vác trọnh trách duy trì huyết mạch của Từ gia, cho nên bọn họ cần phải sống.
“Các cháu chạy nhanh đi, bây giờ không phải là lúc nói đến trung hiếu lễ nghĩa đâu! Chúng ta đã sống đủ rồi, dù bị yêu thú ăn thịt cũng xem như không uổng sống cuộc đời này rồi. Nhưng các cháu còn trẻ, hi vọng xây dựng phát triển lại Từ gia sau này, duy trì huyết mạch cho Từ gia, những điều này đều là trách nhiệm của các cháu đó. Nhanh đi đi!!”
Vỗn dĩ Từ Phàm và những người cùng tuổi bên cạnh là muốn cùng Cha mẹ chống đỡ với Yêu thú, nhưng Nhị trưởng lão Từ Văn lại đột nhiên xuất hiện chặn mọi người lại, nói ra những lời như vậy.
Nhị trưởng lão từ nhỏ thân thể yếu nhược thường xuyên bệnh tật, là mộy người duy nhất trong Từ gia không biết võ công, nhưng do người rất thông minh, biết chữ nghĩa, giỏi về tổ chức, cho nên được mọi người đẩy lên làm nhị trưởng lão. Hơn nữa người làm người hòa nhã lương thiện, thường xuyên dạy trẻ con học chữ nghĩa kiến thức, cho nên ở trong sơn trại nhận được sự kính trọng cũng không thấp hơn Đại trưởng lão người có võ công cao cường. Nhưng khi Nhị trưởng lão mà một thời ốm yếu nói ra lời này, vẻ mặt lại có một áp lực uy nghiêm như thế, làm cho Từ Phàm và mọi người không dám cãi lời.
Từ gia trại đã từ có hơn ba trăm người, liền như thế chỉ chạy thoát ra được rất ít không đủ mười người, đối mặt với hoang sơn và những nguy hiểm còn chưa biết của nam hoang vô cùng vô tận như thế, nhưng người này căn bản không có một chút sức lực tự bảo vệ nào. Cho dù có thể từ trong hoang sơn mà sống sót, bọn họ sẽ sinh tồn như thế nào đây?
Đổi lại mà nói những người còn lại của Từ gia trại này, hi vọng có thể sống sót cũng xa vời.
Nhưng bọn họ mà so sánh với Từ Phàm, không nghi ngờ gì còn xem là may mắn hơn, bởi vì ít nhất bọn họ còn ở cùng nhau, bên mình còn có đồng bạn có thể dựa vào. Mà bản thân Từ Phàm, lại lạc mất những người khác.
Lúc chạy ra khỏi sơn trại, Từ Phàm và mọi người đều cùng nhau chạy ra ngoài sơn trại, nghe sau lưng Cha mẹ mọi người trong tộc đang chiến đấu với yêu thú phát ra âm thanh la hét và liên tiếp những tiếng kêu thảm, Từ Phàm lòng như lửa đốt tim đau như cắt, Cha mẹ đã bốn mươi tuổi rồi lại phải liều chết che chở mình một thằng con trai đã tuổi chạy thoát, điều này làm cho Từ Phàm bất luận như thế nào cũng không tiếp nhận nổi.
Từ Phàm tuy dưới mệnh lệnh của nhị trưởng lão mà cùng với mọi người chạy ra khỏi sơn trại, nhưng dù vậy cũng không phải là cam tâm tình nguyện, vừa nghĩ đến lần này Cha mẹ lành ít dữ nhiều cửu tử nhất sinh, Từ Phàm cảm thấy trong lòng đau đớn như có kim châm, nước mắt trong vô thức mơ hồ chảy ra. Cảm giác mỗi một tiếng kêu thảm đều giống như là Cha mẹ mình phát ra vậy. nhưng thất thần như vậy, Từ Phàm không có chú ý dưới chân, nên không cẩn thận vấp phải một thân cây khô chắn ngang đường té nhào xuống đất, ngăn không được lăn xuống bên sườn núi khác, mà những người nóng lòng chạy trốn lại không phát hiện Từ Phàm sau lưng đã lăn đi càng lúc càng xa bọn họ rồi.
Đợi đến khi Từ Phàm vất vả lắm mới dừng được thân người khỏi lăn đi, đứng dậy, những người bạn ban đầu có thấy bóng nào đâu?
Như thế, Từ Phàm và mọi người đã lạc nhau.
Kỳ thực, khi ở Từ gia trại, Từ Phàm có chút không hòa đồng với những người cùng tuổi khác. Cùng so sánh với người khác, Từ Phàm cũng không thích múa đao múa kiếm, ngoài ngồi luyện tập nội công mỗi ngày đều đến luyện tập đầy đủ ra, công phu quyền cước đều là có thể trốn được thì trốn, thời gian trốn tránh đó ngược lại thường xuyên chạy đến chỗ nhị trưởng lão học tập các loại sách tri thức, ví dụ như trong sơn trại này ngoài nhị trưởng lão ai cũng xem không hiểu “Dịch Kinh”. Vì vậy không có cùng chung lời ăn tiếng nói, Từ Phàm lớn đến như vậy rồi mà bên người không có môt người bạn tri kỷ nào. Cho nên sự biến mất của Từ Phàm, cũng không thể dẫn đến náo loạn gì, có lẽ còn có người sẽ vì bên người ít đi một kẻ vướng chân vướng tay mà âm thầm cảm thấy bản thân may mắn.
Sau khi Từ Phàm thất lạc mọi người, hắn vừa khủng hoảng vừa mờ mịt không có mục đích hướng đến phương hướng còn nhớ mang máng mà nhanh chóng đuổi theo, hi vọng có thể chạy kịp với đồng bạn của mình, đáng tiếc, cho dù Từ Phàm chạy cả một buổi chiều, cũng có tìm được bóng dáng của đồng bạn nào đâu? Và như vậy cũng không biết chạy bao lâu nữa, cũng không biết chạy qua bao nhiêu núi non hoang dã, Từ Phàm không chạy nổi nữa, cảm giác vừa đói vừa mệt, mà bầu trời xám xịt ở nam hoang này cũng không biết từ khi nào đã bắt đầu từ từ tối lại.
Trong nam hoang, đi vào ban đêm là rất nguy hiểm, Từ Phàm cũng biết đạo lý này, tuy hắn trước giờ thích yên tĩnh lười chạy chỗ này chỗ khác, nhưng từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở Nam cương, ít nhất kỹ năng sống sót ở nơi hoang dã vẫn biết. biết khả năng đuổi kịp đồng bạn là rất xa vời, cho nên sau khi thấy trời tối, Từ Phàm mạnh mẽ kiềm chế sự hoảng sợ trong lòng, tìm đến một gò núi nhỏ, một chỗ khuất gió nhóm một đám lửa cho ấm, sau đó lại tìm một số hoa quả dại không có độc ăn đến no bụng, sau khi ăn xong nằm ngay trên đất, nhìn bầu trời đen kịt yên tĩnh, trong lòng đau khổ mờ mịt.
Nghĩ đến bi kịch của Từ gia trại và Cha mẹ lành ít dữ nhiều, Từ Phàm đã mệt nhọc suốt một ngày, trong lòng lại đau khổ tuyệt vọng, sự nuôi dưỡng dạy bảo của cha, tình yêu thường từ ái của mẹ, dường như vẫn là chuyện vừa rồi, nhưng vẻn vẹn chỉ qua một ngày. Cái gì cũng thay đổi cả rồi, sơn trại không còn nữa, tộc nhân không còn nữa, Cha mẹ cũng không còn nữa rồi. trong trời đất bao la này dường như chỉ còn lại Từ Phàm, một mình sống lênh đênh cô khổ mà thôi. Ở trong nam hoang tứ bề nguy hiểm này, Từ Phàm một thân một mình làm thế nào để sống sót đây? Nghĩ đến đây, sự đau khổ tuyệt vọng trong lòng Từ Phàm càng thêm sâu đậm. mà khuôn mặt này bởi vì từ nhỏ thường xuyên đọc sách cho nên tỏ ra có chút khí chất nho nhã cũng trắng bệch thêm.
Chỉ là tính cách trời sinh của Từ Phàm có chút trầm lặng, tâm trạng rất ít bộc lộ ra trên mặt, dù là khi cô độc một mình, cho nên nhìn qua Từ Phàm lúc này chỉ tỏ ra rất trầm lặng, nhưng nào ai thấy được sự bàng hoàng đau khổ trong lòng hắn?
Buổi tối của Nam hoang hoang vu đương nhiên không có ngôi nhà nào, sau khi về đêm càng chỉ có chim bay đầy trời, ngay cả ánh trăng cũng không có.
Ở trong một mảnh đen tối này, nguồn ánh sáng duy nhất là đống lửa bên cạnh người Từ Phàm, nhưng lửa tuy sáng nhưng không thể chiếu sáng được sự u ám trong lòng của Từ Phàm.
“Bắt đầu từ bây giờ, ta chỉ có một mình rồi.” Từ Phàm âm thầm nghĩ.
Đêm đen của Nam hoang ngay cả sao trên trời cũng không thấy, Từ Phàm không khỏi nghĩ đến đêm đen của Trung thổ mà nhị trưởng lão miêu tả, nghe nói ở nơi đó, bầu trời về đêm không chỉ có ánh trăng vừa tròn vừa lớn, còn có những ngôi sao đầy trời, không chỉ sáng lấp lánh mà còn cực đẹp nữa.
Đáng tiếc, Nhị trưởng lão thường xuyên kể chuyện cho hắn nghe, bây giờ cũng đã bị yêu thú giết chết rồi.
“Ta nhất định phải học được một thân bản lãnh, rồi trở về báo thù cho Cha mẹ và Nhị trưởng lão.” Nghĩ đến Cha mẹ và nhị trưởng lão trong những ngày thường đều yêu thương bảo hộ mình, Từ Phàm cuối cùng vẫn không thể khống chế được bi phẫn trong lòng, tự hét lên với mình. Hai dòng nước mắt vô ý chảy ra.
Sau khi tự thề với bản thân, Từ Phàm lại bắt đầu trầm mặc, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không biết, tuy nguyện vọng này là tốt đẹp, nhưng muốn thực hiện được thì vô cùng khó khăn. Phải biết rằng, võ công của đại trưởng lão sớm đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi, một cước một chưởng tùy tiện cũng có lực gần ngàn cân, nhưng ngay cả như thế cũng không thể tạo thành vết thương nào cho con yêu thú đó, bản thân Từ Phàm thì làm được gì chứ?
Nghĩ đến đây, Từ Phàm vốn dĩ trong lòng trở nên nhiệt huyết không khỏi lạnh lẽo, bởi vì hắn biết, thiên phú luyện võ của bản thân bình thường, muốn đạt được cảnh giới của đại trưởng lão cũng rất khó, làm thế nào mà giết chết được con yêu thú đáng sợ đó chứ?
“Có lẽ, chỉ có gặp được thần tiên trong truyền thuyết, xin bọn họ thu làm đồ đệ, ta mới có hi vọng báo được thù thôi?” nghĩ đến một số chỉ ngôn phiếm ngữ mà mình được đây đọc được, Từ Phàm nói nhẹ trong lòng.
Cái gọi là tiên nhân, ăn gió nằm sương, đi nam về bắc, đó là cảnh giới gì!
Mà khi Từ Phàm nằm trên đất suy nghĩ lung tung, hai điểm quang mang màu xanh sáng bóng đang từ từ tiếp cận Từ Phàm, không một tiếng động, đợi đến khi hai điểm màu xanh đó đến gần nơi cách Từ Phàm không đến một trượng, Từ Phàm cuối cùng phát hiện ra không bình thường, một mùi máu tanh xộc thăng vào mũi, làm cho Từ Phàm dạ dày nôn nao không thôi, ngầng đầu nhìn lên, thì ra hai điểm quang mang màu xanh đó lại là ánh mắt của một quái vật!! không khỏi kinh hoảng hô lên một tiếng: “Sơn Tinh Mộc Quái!!”
Cho dù Từ Phàm vẫn luôn tự cho mình từ trước đến nay gặp kinh hoảng mà không sợ hãi, tâm thần kiên định, thanh âm lúc này cũng là không thể kiềm chế được mà mang theo một chút run rẩy và khủng hoảng.
Sơn Tinh Mộc Quái, là một yêu quái rất đáng sợ ở trong Thập Vạn Hoang Sơn, hình dánh giống cây, thân người không phải là kim loại cũng chẳng phải là đá cũng chẳng phải là gỗ, mỗi ngày buổi sáng và chập tối đều sẽ tự động hấp thu Mộc Ất Chi Khí ở trong thiên địa, thích ăn thịt hổ báo, trước đây Từ Phàm thường xuyên nghe nói thợ săn của sơn trại khác bị Sơn Tinh Mộc Quái làm hại, ở trong nam hoang thật sự có ác danh dùng để dọa cho trẻ em ngừng khóc.
Nhìn Sơn Tinh Mộc Quái này thân cao mấy trượng giống như cây đại thụ che bầu trời vậy, Từ Phàm biết con Sơn Tinh Mộc Quái này ít nhất đã tu luyện hơn ngàn năm rồi, dù cho gặp được con Bích Nhãn Vân Đề Thú đó, cũng là thắng nhiều hơn thua, lại không nghĩ đến lần này lại bị Từ Phàm gặp được.
Trong đầu chớp qua như điện về các loại tư liệu nghe được của con Sơn Tinh Mộc Quái này, trong lòng của Từ Phàm nhất thời trở nên hoảng sợ, hét lên một tiếng bò dậy vội vàng chạy trốn, đầu cũng không dám quay lại.
Nhưng chưa chạy được mấy bước, đột nhiên cảm giác dưới chân hình như bị thứ gì đó quấn lại mà té nhào xuống đất, ngăn không được thân thể xông gấp về phía trước, Từ Phàm té nhào trên đất một cách thảm hại. Bất chấp đau đớn trên người, Từ Phàm vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện là một nhành cây nhỏ không biết từ khi nào đã quấn chặt lấy mắt cá chân của bản thân.
Tiếp theo, nhánh cây này bắt đầu kéo Từ Phàm từ từ đến chỗ của Sơn Tinh Mộc Quái, thì ra, quấn chặt mắt cá chân của hắn cũng không phải là nhánh cây gì, mà là một xúc tua của Sơn Tinh Mộc Quái!!
Theo khoảng cách giữa Từ Phàm và Sơn Tinh Mộc Quái càng ngày càng gần, Sơn Tinh Mộc Quái phảng phất trên mặt của thân cây cũng từ từ mở to chiếc miệng lớn đầy là những răng nanh nhỏ, mùi hôi thối ập vào mặt, mà loại giống như thân cây này xúc tu cũng treo Từ Phàm lên đưa vào trong miệng.
Nhìn miệng của Sơn Tinh Mộc Quái càng ngày càng gần, Từ Phàm đầu tiên là thân thể không ngừng giãy dụa, lớn tiếng la hét. Nhưng Sơn Tinh Mộc Quái nào phải là thứ mà hắn cớ thể giãy thoát ra được cơ chứ? Sau đó không lưu, Từ Phàm cuối cùng phát hiện giãy dụa của bản thân là vô ích, trong lòng thở dài một hơi, biết mình lần này chết chắc rồi. chỉ là trong lòng không có chút gì hoảng loạn, chỉ là một mảnh tuyệt vọng.
“Sớm biết kết quả như thế này, không bằng ta cùng táng mệnh trong bụng của Bích Nhãn Vân Đề Thú với Cha mẹ còn hơn, ít nhất còn có thể cùng chết với mọi người.”
Điều này là cách nghĩ trong lòng của Từ Phàm vào giây phút cuối cùng này.