Trăm nghìn viên đạn xé gió lao đến, cũng may Nam Nhạc đã sớm có chuẩn bị, dùng những đống túi cát chặn trước cửa thành! Cho nên phần lớn đạn bắn tới đều bị các túi cát cản lại, không thể tiến thêm một bước!
Chuyện này khiến cho Đạm Đài Minh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, ngày đó ở núi Thái Hành, đạn súng này bắn ra có thể xuyên qua cả tấm chắn, vậy mà hôm naylại bị mấy túi cát cản lại, xem ra là Nam Cung Cảm biết rõ ưu nhược điểm của súng này, chuyện này đương nhiên Hoàng Phủ Hoài Hàn, kẻ đã phải người đi khó khăn lắm mới lấy về rồi tốn bao công sức nghiên cứu đó, hoàn toàn không thể lĩnh ngộ được. Binh sĩ Đông Lăng lúc trước nhìn thấy uy lực của thứ này, cảm thấy vô cùng lợi hại, có thể quét ngang trờicao, thế nên bọn hắn có lòng tin rất lớn với những phát bắn này, thế nhưng bọn hắn vừa mới nhắm mắt bắn xong, lại khổ sở phát hiện ra không có ai chết! Khác một trời một vực với việc đại sát tứ phương, lập được chiến công to lớn, được người người cúng bái mà bọn họ tưởng tượng! Sự khác biệt tâm lý này khiến cho trong lòng bọn hắn bị xâm chiếm bởi mộtcảm giác to lớn - đó chính là khổ sở:
Quá đau thương! Còn những binh sĩ cầm súng máy bên Nam Nhạc, vốn là có chút thấp thỏm, súng máy RPK này căn bản chính là ma quỷ trên chiến trường, bọn họ không chắc là trốn ở chỗ này, có thể bị đối phương tiêu diệt hay không, nhưng sau khi nơm nớp lo sợ, chỉ nghe thấy những tiếng bụp bụp bên tai, sau đó tất cảcác viên đạn đều bị ghim bên trong các túi cát, bọn họ lập tức cảm thấy ánh sáng của Hoàng hậu nương nương đang phô chiêu đại địa, phi phi! Hoàng hậu nương nương là vĩnh viễn anh minh!
Một kích này của Đông Lăng, không bắn chết được một ai, tự nhiên là đến lượt Nam Nhạc, Nam Cung Cẩm cười lạnh một tiếng, vung tay lên nói: “Bắn cho bản cung! Ai bắn chết người cầm súng máy nhiều nhất, bản cung sẽ thưởng hắn một vũ khí kiểu mới bản cung mới nghiên cứu ra!”
Nàng nói xong, các tay súng Nam Nhạc liền điên cuồng lên, vũ khí trong tay bọn họ đã là vũ khí lợi hại nhất thiên hạ, Hoàng hậu nương nương còn có vũ khí mới nghiên cứu ra sao? Nếu có thể là người đầu tiên cầm được, chẳng phải sẽ là người đầu tiên quét ngang thiên hạ hay sao?
Thế nên câu nói này có sức cuốn hút mãnh liệt đối với các tướng sĩ Nam Nhạc, sau khi đặt giá súng thật chắc, họ bắt đầu điên cuồng nổ súng, bắn về phía binh mã đối phương! Người Đông Lăng lập tức phản kích, nhưng phần lớn đạn vẫn bắn vào các túi cát, chỉ có một số nhỏ đạn mới bắn được vào người đối phương. Mà sau khi có giá súng, các tay súng Nam Nhạc liền phát hiện ra kiểu bắn thế này, thì xác suất nhắm chuẩn tăng cao rất nhiều, thế nên trong lòng càng cảm thấy vui vẻ và hưng phấn. Nhưng là phe đối đầu, binh sĩ Đông Lăng liền cảm thấy vô cùng khổ sở, đánh như thế này, tỉ lệ bị đối phương bắn trúng cao hơn rất nhiều, nên lập tức có xúc động muốn quay đầu chạy trốn!
Nhưng ngay lúc này, một con sói màu vàng bỗng nhiên nhảy lên tường thành, chạy tới chỗ Bách Lý Kinh Hồng, sau đó dụi đầu vào chân Bách Lý Kinh Hồng mấy lần, trong miệng còn ngậm một viên đá rất cổ quái. Nhưng tường thành quá cao, đám người Đạm Đài Minh Nguyệt rất khó có thể nhìn thấy.
Bách Lý Kinh Hồng xoay người, ngồi xổm xuống, nhặt viên đá kia lên nhìn trong chốc lát, trong mắt bỗng nhiên hiện lên vẻ kỳ dị, hắn vuốt đầu Vàng rồi nói: “Tìm thấy ở đâu?” Vàng gầm gừ một lúc, Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, sau đó đứng lên, sai người truyền gọi Uất Trì Thành. Chỉ chốc lát sau, Uất Trì Thành đã hấp tấp chạy đến, đứng trước mặt Bách Lý Kinh Hồng.
Bách Lý Kinh Hồng phân phó bên tai hắn vài câu, nói rất nhỏ, cho dù là Nam Cung Cẩm ở bên cạnh cũng không nghe thấy được, còn mặt Uất Trì Thành thì lộ vẻ hoang mang, hiển nhiên là không hiểu vì sao Hoàng thượng lại có quyết định như thế, nhưng hắn vẫn gật đầu, đi theo con Vàng.
Nam Cung Cẩm nhìn bọn họ hơi nghi hoặc, thần thần bí bí thế để làm gì? Những nàng cũng không hỏi nhiều. Còn Bách Lý Kinh Hồng thì cầm viên đá cổ quái, sau khi im lặng hồi lâu, mới xoay người, cúi đầu nhìn cuộc chiến bên dưới, làm như lơ đãng rồi thu viên đá kia vào trong tay áo.
Tình hình chiến đấu phía dưới vô cùng kịch liệt, đương nhiên, hiện nay vẫn là Nam Nhạc chiếm thượng phong! Còn bên trận doanh Hoàng Phủ Hoài Hàn và Đạm Đài Minh Nguyệt liên tục có binh sĩ vô tội trúng đạn, mà bên Nam Nhạc thì không có tổn thất thực chất, cuối cùng Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng lạnh mặt xuống, trầm giọng hạ lệnh để các tướng sĩ lùi về sau hai trăm mét! Kiểu chiến đấu này, chỉ có bọn hắn bị tổn thất! Nhưng chỉ với mấy chục khẩu súng máy, muốn cản bước chân tiến công của đại quân mấy chục vạn người, cũng không khỏi quá là hoang đường, hiện nay, chỉ cần phải ra một đội quân tiên phong, giết tới những người cầm súng kia, trận thế này liền sẽ bị phá! Nhưng đội tiên phong xông lên, không thể nghi ngờ chính là đi tìm chết!
Cho nên trong lúc nhất thời Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng có chút do dự, cho dù là phái ai tiến lên, cũng cực kỳ không công bằng! Làm để vương, vào giờ phút này, không thể mềm lòng được, hắn đang muốn hạ lệnh, nhưng lại thấy một tay súng ngã xuống trước mặt mình, trong lòng hắn giận dữ, một ngọn lửa bùng lên trong lòng hắn, hắn giương tay, nhặt một khẩu súng máy RPKlên, rồi nhắm vào hai người trên tường thành kia!
“Bách Lý Kinh Hồng, ngươi có dám tiếp một súng của ta không?” Giọng nói lạnh như băng xen lẫn một tia tức giận, biểu hiện đầy đủ sự phẫn nộ và xúc động muốn giết hại người kia của hắn lúc này. “Có gì không dám?” Bách Lý Kinh Hồng nhàn nhạt nói, sau đó, Diệt ở bên cạnh rất thông minh đưa một khẩu súng máy tới trước mặt Bách Lý Kinh Hồng. Một tay hắn nhận lấy súng, cầm trong tay, đôi môi nở một nụ cười như không phải cười, nhắm vào Hoàng Phủ Hoài Hàn! Cường giả giao phong, người bên dưới tự nhiên đều ngừng lại, ngửa đầu quan sát.
Hai người đối diện nhau! Một người, dung mạo lạnh lẽo, ánh mắt sắc lạnh màu tím đen lóng lánh trong mắt! Một người, môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt màu xám bạc đẹp đẽ ẩn giấu nụ cười. Sau đó, ánh mắt hai người đều đồng thời căng thẳng một chút. “Đoàng!” một tiếng, hai khẩu súng đồng thời nổ vang! Hai viên đạn như là thoát khỏi lồng giam, tốc độ bay đi nhanh một cách khó tin, bắn thẳng về phía đối phương! Nhiệt độ không khí cũng bỗng nhiên hạ thấp mấy độ, không gian như bị kéo dài ra thành mặt phẳng! Hô hấp của mọi người đều bất giác ngừng lại, mở to hai mắt nhìn viên đạn bay trên không trung với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được kia! Phát súng này, cho dù là ai gây thương tích cho ai, đều có thể đạt đến trình độ thay đổi tình trạng cuộc chiến!
Cuối cùng, trên không trung vang lên một tiếng “Keng!”, âm thanh không lớn không nhỏ, mà hai viên đạn kia, không hề ngoài ý muốn đụng vào nhau! Sau đó hai viên đạn cùng rơi xuống đất, mà lực rơi xuống đất cũng tương đối lớn, tạo ra một cái lỗ trên mặt đất, hai viên đạn ghim thẳng xuống dưới, ngay cả cái bóng cũng không thấy! Hai người đồng thời thu hồi ánh mắt của mình, sau đó nhìn chăm chú đối phương ở phía xa xa. Trong mắt có hàn ý, mọi chuyện xảy ra trong dự liệu, nhưng càng nhiều hơn là sự tán thưởng lẫn nhau! Dưới tình huống như vậy, khẳng định năng lực của kẻ thù cũng chính là khẳng định năng lực của mình!
Ngay lúc hai người đang tự hài lòng đối với thực lực của mình, cũng hài lòng với thực lực của đối thủ, một giọng nói trong trẻo của phụ nữ bỗng nhiên vang lên: “Thể Đông Lăng Hoàng có dám tiếp một sáng của ta không?” Không ngoài suy đoán, lời này là do Nam Cung Cẩm nói!
Nàng vừa nói xong, trong đôi mắt yêu mỏ và hoa mỹ của Đạm Đài Minh Nguyệt hiện lên một chút tiếu ý đầy vẻ nghiền ngẫm, đối với tài bắn súng của Nam Cung Cấm, hắn hiểu rõ rằng nàng hơn Hoàng Phủ Hoài Hàn rất nhiều! Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn đáp ứng, chẳng khác nào đáp ứng một trận đấu không công bằng!
Nhưng, đây lại không phải lo lắng lớn nhất của Hoàng Phủ Hoài Hàn, cái hắn lo lắng nhất lại là đối phương là phụ nữ! Nghĩ thế, đôi mày kiếm anh tuấn của Hoàng Phủ Hoài Hàn nhíu lại, đôi mắt màu tím đen lạnh lùng nhìn Nam Cung Cẩm cách đó không xa nói: “Trẫm không đầu với phụ nữ!” Đẩu với phụ nữ, cho dù có thắng, cũng là thắng mà không sinh, truyền ra ngoài cũng không có thể diện gì! “A, hóa ra là sợ vũ khí mới của bản cung!” Nam Cung Cẩm cảm thán giống như là hiểu rõ chuyện gì. Lời này, nói rất có tiêu chuẩn! Đã dùng phép khích tướng để đối phương ứng chiến, cũng là dùng vũ khí mới để dụ đối phương ứng chiến, hai bút cùng vẽ như vậy, Hoàng Phủ Hoài Hàn cho dù không vì cái gì khác, chỉ vì để biết vũ khí kiểu mới này, là cái gì, cũng nhất định sẽ ứng chiến.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe xong lời này, ánh mắt lạnh lùng của hắn nheo lại một chút! “Hoàng hậu Nam Nhạc đã kiên trì như thế, trẫm cũng muốn mở mang kiến thức xem xem vũ khí kiểu mới này là cái gì!”
Thực ra, trong lòng Bách Lý Kinh Hồng cũng có chút tò mò, bởi vì lần này, nàng đến nay vẫn thần thần bí bí, không cho bọn hắn xem vũ khí mới của nàng.
Nam Cung Cẩm cười thần bí, vung tay lên, để Hiên Viên Dĩ Mạch lấy vũ khí mới ra, mà trên đường đi lấy, khóe miệng Hiên Viên Dĩ Mạch vẫn luôn luôn giật giật, sau đầu cũng có mấy vạch đen thỉnh thoảng xẹt qua! Vũ khí mới của Hoàng hậu nương nương, khục khục...Lấy cái này ra sẽ mệt chết người đấy?!
Cô đưa đồ vật đến trong tay Nam Cung Cẩm, vẫn dùng một mảnh vải đen che lại, theo lời Nam Cung Cẩm nói, là để giữ cảm giác thần bí đối với vũ khí mới này!
Tất cả mọi người đều nín thở tập trung, không dám chớp mắt nhìn vũ khí mới của Nam Cung Cẩm! Nhất là sắc mặt của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng vô cùng căng thẳng, sắc mặt Đạm Đài Minh Nguyệt phía dưới mặt nạ cũng không hề nhẹ nhàng.
Ngay lúc mọi ánh mắt đều tập trung trên người nàng, Nam Cung Cảm bỗng nhiên đắc chí cười một tiếng rồi chống nạnh nói: “Chó Hàn, khi người thấy vũ khí mới của bà, ngươi sẽ hiểu rằng người nghèo tới mức nào! Đương nhiên, ngươi cũng sẽ hiểu được sự khác nhau giữa quý tộc cao sang và dân nghèo kiết xác!”
Cơ bắp trên mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn giật mạnh mấy lần, đồ vật còn chưa trông thấy, đã bị nàng mắng chửi trước cho một trận, cảm giác quái đản này không phải người bình thường có thể thừa nhận được! Nhìn thấy vũ khí mới của cô ta sẽ khiến bản thân thấy nghèo khó sao? Nghèo khó có liên quan gì tới vũ khí chứ? Nhưng, một giây sau, hắn đã hiểu được sự liên quan đó, không chỉ liên quan, mà còn là vô cùng liên quan!
Chỉ thấy Nam Cung Cẩm giơ tay lên, mảnh vải đen giống như một áng mây bị thổi ra ngoài, che đi tầm mắt của mọi người trong chớp mắt, sau đó, một khẩu súng lấp lánh ánh sáng vàng xuất hiện trước mặt mọi người! Nam Cung Cẩm tiêu sái đi lên, giẫm lên tường thành, sau đó, ôm vũ khí, khiêng lên vai mình!
Khẩu súng lấp lánh ánh sáng vàng kia càng thêm chói mắt dưới ánh mặt trời, Nam Cung Cẩm cầm khẩu súng như biến thành đấu sĩ thánh thần cũng vô cùng chói mắt! Sau đó, cô gái nào đó nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười hèn mọn khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng! Cuối cùng, nàng vô cùng phóng khoáng nói to: “Nhìn súng máy RPK hoàng kim của bà đi!”
“...” Toàn trường im lặng!
Mọi người chỉ nhìn thấy một đàn quạ đen bay qua trước mặt mình! Đây chính là vũ khí mới nàng nghiên cứu ra sao? Chỉ đổi vật liệu chế tác thành vàng thôi sao? Bờ môi mỏng của Bách Lý Kinh Hồng khẽ nhếch lên, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, nhưng trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, lại mơ hồ có cảm giác không đơn giản như thế. Binh sĩ Nam Nhạc lập tức cảm thấy sau đầu mình tràn đầy vạch đen, từ hôm qua Hoàng hậu nương nương đã nói nghiên cứu xong vũ khí mới, hơn nữa còn là bộ dạng tràn đầy tự tin, dương dương đắc ý, nghiên cứu thật lâu cuối cùng là một khẩu súng bằng vàng sao? Khụ khụ, lấy ra để bán thì đúng là cũng đáng giá đắc ý đấy!
Còn khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn thì run mạnh mấy lần, hắn nhìn Nam Cung Cẩm như là đang nhìn một bệnh nhân tâm thần trăm năm khó gặp vậy! Thần thần bí bí thật lâu, rồi lấy ra một khẩu súng máy bằng vàng, chuyện như vậy mà nàng cũng nghĩ ra được!
Nhưng sau khi không biết nói gì, hắn nhìn lướt qua khẩu súng đen như mực trên tay mình, không có chút sáng sủa nào, thậm chí là hình dạng còn hơi khó coi, lại nhìn súng của đối phương lấp la lấp lánh, vô cùng chói mắt, lập tức cảm thấy mình giống như đi ra từ khu dân nghèo khổ! Câu nói kia của nàng thật đúng: Ngươi sẽ hiểu rõ người nghèo tới mức nào! Đương nhiên, ngươi cũng sẽ hiểu được sự khác nhau giữa quý tộc cao sang và kẻ nghèo kiết xác!
Đúng, nhưng kẻ nghèo kiết xác là cái gì? Đạm Đài Minh Nguyệt lập tức có cảm giác muốn cười phì ra, cô gái này đúng là chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được! Khỏi cần phải nói, vật liệu chế tạo súng này đúng là khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn vô cùng phiền
muộn trong lòng. Nhưng nghĩ đến chuyện Hách Liên Đình Vũ tức giận bỏ đi, sau này còn không biết có bao nhiều phiền phức chờ hắn, trong nháy mắt hắn liền không cười được nữa!
“Thế nào, có phải ngươi đã hiểu được chênh lệch giàu nghèo trong truyền thuyết kia chưa, đồng thời cũng vô cùng khát vọng được sống cuộc sống giàu có như chúng ta đúng không? Nam Cung Cấm vắt chân cao cao, dùng ánh mắt mười phần xem thường nhìn xuống dưới, như là nữ vương bệ hạ đang nhìn thần dân ti tiện vậy!
Không nói những lời này tổn thương lòng tự tôn của người khác đến thế nào, chỉ ánh mắt nàng cũng đủ khiến cho vị vua cao quý của một nước, người có lòng tự trọng cường đại như Hoàng Phủ Hoài Hàn cảm thấy tức đến nỗi muốn nôn ra máu! Hắn còn phải hiểu rõ chênh lệch giàu nghèo, còn muốn sống cuộc sống của người giàu sao? Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn thiếu tiền sao? Hắn thiếu sao?! Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam Cung Cẩm, ngươi nghĩ nhiều quá rồi! Trẫm không thiếu tiền!”
“Bản cung đương nhiên biết ngươi không thiếu tiền, nhưng người hoàn toàn không thể giàu có được như chúng ta, được rồi được rồi, ghen ghét thì nói thẳng ra, chúng ta sẽ không chế giễu người, chúng ta thật sự sẽ không chế giễu ngươi!” Ngoài miệng nói không chế giễu, nhưng vẻ mặt cười bỉ ổi đã thể hiện rõ tất cả. Tên Hoàng để nào đó hít sâu mấy hơi, cũng rõ ràng mình mà tranh luận tiếp với cô gái không thể hiểu nổi này, căn bản là mình không có phần thắng, bởi vì đối phương thật sự cầm một khẩu súng đắt giá hơn mình rất nhiều! Ngược lại Đạm Đài Minh Nguyệt ở bên cạnh nói giúp Hoàng Phủ Hoài Hàn một câu: “Vàng vốn là thứ đáng giá nhất nhưng cũng là thứ dung tục nhất trong thiên hạ, không ngờ Hoàng hậu Nam Nhạc phong thái trác tuyệt, lại yêu thích loại vật này!”
Lời này của hắn ý là thầm chê Nam Cung Cẩm thô tục, để báo thù chuyện tính kế Hách Liên Đình Vũ với mình!
Nam Cung Cẩm nghe thế, bỗng nhiên làm ra bộ dạng như tú bà kỹ viện, ra vẻ phẩy phẩy tay, uốn éo người, ra vẻ ngượng ngùng nói: “Ai nha, không ngờ Mạc Bắc Vương cũng biết bản cung phong tư trác tuyệt! Đây lại là một người thầm mến bản cũng đã lâu đó sao!”
Đạm Đài Minh Nguyệt như bị sét đánh!
Cô gái này là thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ không hiểu? Mình thầm mến cô ta còn không đủ, lại còn cái gì mà thầm mến thật lâu?! Phi, chuyện này là thế nào, rõ ràng là hắn châm chọc cô ta cơ mà? Thế mà cô ta lại kết luận là thầm mến! Còn cố làm ra vẻ khiến cho người ta không nói được lời nào, cả ngôn từ và động tác, đều khiến Đạm Đài Minh Nguyệt cảm thấy buồn nôn!
Binh sĩ Nam Nhạc nuốt một chút nước bọt, cúi đầu xuống để thể hiện rằng cô gái kia không liên quan gì đến bọn họ!
Sau đó, nàng lại mười phần “áy náy” nói với Đạm Đài Minh Nguyệt: “Mạc Bắc Vương, thật có lỗi với ngươi, mặc dù ngươi chân tình với bản cũng là thế, bản cung cũng có thể cảm nhận được, nhưng bản cung hiện nay đã là vợ người ta, ngươi cũng không cần si tâm vọng tưởng, nằm mơ giữa ban ngày nữa!”
Chờ đã, chờ đã! Nàng có thể cảm nhận được cái gì? Cảm nhận được tấm chân tình của hắn dành cho nàng sao? Sao hắn còn không biết hắn còn có một phần chân tình như thế nhỉ?! Mặc dù rất cảm tạ nàng cứu mình, nhưng chuyện này với tấm chân tình có liên quan gì chứ? Những điều nàng nói sau đó thì càng quá đáng, cái gì si tâm vọng tưởng, cái gì nằm mơ giữa ban ngày nàng cũng nói được, Đạm Đài Minh Nguyệt biết nếu chính mình không nói vài câu, cái mũ này sẽ bị người ta chụp chết lên đầu mình!
Thế là, mặt hắn đen thui, rít qua kẽ răng mấy chữ: “Hoàng hậu Nam Nhạc, người suy nghĩ quá nhiều rồi!”
Chuyện này há chỉ có đơn giản là suy nghĩ, đây chính là ảo tưởng đến cực điểm! Nói mình có ý với nàng đã đành, nhưng chuyện đã bị nàng nói thành cái dạng gì rồi? Nói thêm mấy câu nữa có phải mình muốn nguyện ý vì nàng mà không màng sống chết, không để ý đến cả sinh tử bản thân hay không?
“Bản cũng biết rằng Mạc Bắc Vương ngượng ngùng thôi, không sao đâu, không sao đâu, người thầm mến bản cung trong thiên hạ này còn nhiều lắm, ngươi cũng chỉ là một trong số đó thôi!” Nàng nói xong, lại tựa như nhớ tới chuyện đối phương nói mình là người thô tục, nên vô cùng phóng khoáng cười một tiếng, rồi vung tay lên, nói với thủ hạ của mình đầy vẻ đại khí và rộng lượng: “Các ngươi thấy không, Mạc Bắc Vương vừa mới châm chọc bản cung là người thô tục, đây là do hắn thầm mến bản cung mà không được nên trong lòng sinh ra bi phẫn, người ta bi phẫn, thường dễ dàng làm ra chuyện không cần thể diện như thế, cho nên hắn mới phỉ báng bản cung! Hành động như vậy là vì người ta trơ trẽn, các ngươi tuyệt đối không nên học tập hắn!”
Cuối cùng, nàng còn không quên cảm thán một tiếng: “Ai, chuyện này đều do bản cung quá quyến rũ, người quá xuất sắc thường phải chịu nhiều áp lực mà!”
“...” Đạm Đài Minh Nguyệt không biết mình nên nói gì nữa, trình độ vô sỉ của cô gái này thực sự khiến người ta nhìn mà than thở! Lời châm chọc nàng, trong phút chốc biến thành ái mộ nàng, bị nói thành ái mộ đã đành rồi, còn bị xem như minh chứng để giáo dục binh sĩ, cuối cùng còn phải xem nàng tự ca ngợi bản thân một cách điềm nhiên như không có chuyện gì!
Biểu lộ duy nhất hiện nay của hắn chính là, căn bản không có biểu lộ gì cả!
Còn Hoàng Phủ Hoài Hàn thấy minh hữu nói giúp mình cuối cùng lại bị cô gái kia nói thành dạng này, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động! Nếu như hắn là phụ nữ, thật sự hắn có xúc động muốn ôm Đạm Đài Minh Nguyệt khóc rống lên và đồng bệnh tương liên!
Thế nên, vị Hoàng đế nào đó nghiêng đầu nhìn Đạm Đài Minh Nguyệt một chút, vô cùng chân thành nói: “Minh Nguyệt huynh, tình nghĩa hôm nay, trẫm sẽ khắc trong tâm khảm, cả đời không dám quên!” “Hoài Hàn huynh quá khách khí!” Khóe miệng Đạm Đài Minh Nguyệt co quắp nói, trong lòng hắn vừa bị thương vừa khổ sở.