Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

chương 51: hoàng phủ hoài hàn phát rồ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoàng Phủ Hoài Hàn quay đầu ngựa lại, đi chưa được mấy bước, đã nghe thấy giọng nói nghênh ngang của Nam Cung Cẩm vang lên: “Ôi, mặc dù bản cũng đã sớm biết sắc đẹp bản thân có thể so với thiên tiến,

quốc sắc thiên hương, nhưng không ngờ là người đàn ông xuất sắc nào ái mộ bản cung thì thôi không nói, chứ dạng người hẹp hòi, vô sỉ, bủn xỉn, ti tiện như Đông Lăng Hoàng cũng gục ngã vì phong độkhí chất của bản cung thì thật quả là... Ôi, người xuất sắc quá nên áp lực cũng lớn mà!”

“Nam Cung Cẩm, sao trẫm lại là người hẹp hòi, vô sỉ, bủn xỉn, ti tiện chứ?!” Nhất thời, sắc mặt của Hoàng Phủ Hoài Hàn tái nhợt lại! Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn cầm quân nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn vô cùng cần thận, đánh giá của thiên hạ với hắn cũng rất cao, vậy mà cô ta lại nói mình hẹphòi, vô sỉ, bủn xỉn, ti tiện trước mặt mọi người, có cái lý nào như thế được!

Thấy hắn tức giận như thế, Nam Cung Cẩm như là bị giật mình mà kêu lên: “Cái này cần phải hỏi sao? Đầu tiên, Đông Lăng Hoàng ăn đồ ăn của Nam Nhạc ta, giờ lại dẫn binh đánh Nam Nhạc ta, đủ để thấy Đông Lăng Hoàng làm người ti tiện! Tiếp theo, Đông Lăng Hoàng biết rõ bản cũng là Hoàng hậu Nam Nhạc, nhưng thânlà đế vương của đại quốc mênh mông, lại nhìn trộm bản cung trên chiến trường, đủ để thấy Đông Lăng Hoàng làm người hèn mọn! Thêm nữa, Đông Lăng Hoàng hơi một tý lại dựng râu trừng mắt với một người phụ nữ như bản cung, đủ thấy Đông Lăng Hoàng làm người keo kiệt! Lại thêm nữa, Đông Lăng Hoàng trấn thủ thành Kiến Khang lại bị thất thủ, phải cắt đất bồi thường, đây chính là nỗi nhục của đất nước, đủ thấyĐông Lăng Hoàng làm người ham sống sợ chết, bất tài vô dụng! Lại lại thêm nữa, Đông Lăng đơn đấu Nam Nhạc, sợ đánh không lại, còn liên hợp với nước khác để đánh hội đồng, như thế là bắt nạt người quá đáng, đủ thấy Đông Lăng Hoàng làm người vô sỉ! Mỗi một loại này lại liên tục không ngừng. Đương nhiên, Đông Lăng Hoàng là người hẹp hòi, vô sỉ, bủn xỉn, ti tiện, không biết xấu hổ, hơn nữa, bản thân mình phạm phải những sai lầm to lớn ngập trời như thế còn không biết xấu hổ mà hỏi bản cung sao lại nói là vong ân bội nghĩa, đây rõ ràng là không cho hành động bẩn thỉu của bản thân là nhục, lại còn nghĩ là vinh quang, đấy không phải hẹp hòi, vô sỉ, bủn xỉn, ti tiện, không biết xấu hổ, ti bỉ vô sỉ thì là gì? Tóm lại, nói Đông Lăng Hoàng hẹp hòi, không biết xấu hổ, ti bỉ vô sỉ có sáu luận điểm như vậy!”

Nam Cung Cẩm nói thao thao bất tuyệt, câu nào cũng có lý, đồng thời còn đầy đủ lý luận, căn cứ và sự thật để chứng minh, nói cho Hoàng Phủ Hoài Hàn á khẩu không phản bác được!

Vị Hoàng đế nào đó trợn to đôi mắt xanh đen mà không dám tin nhìn người đang thao thao bất tuyệt kia, mỗi một cầu hắn đều muốn phản bác, nhưng hắn lại phát hiện rằng cầu nào hắn cũng không phản bác được! Điều khiến hắn muốn nôn ra máu nhất chính là, hắn nghe đối phương nói xong, lại thật sự cảm thấy bản thân có chút đúng là như thế! Không đúng, đây đâu phải chỉ là hẹp hòi, vô sỉ, bủn xỉn, ti tiện, không biết xấu hổ, ti bỉ vô sỉ như thế, mà phải là hèn hạ vô sỉ, hạ lưu đến không thuốc nào cứu được! Căn bản là đứng ở độ cao tội ác tày trời!

“Nam Cung Cẩm, đừng tưởng rằng ngươi hổ ngôn loạn ngữ như thế, sẽ có thể vu oan giá họa, đổ nước bẩn vào sự trong sạch của trẫm, Hoàng Phủ Hoài Hàn ta làm người đầu đội trời chân đạp đất, mọi hành động đều vì con dân Đồng Lăng, không thẹn với lương tâm!” Làm quân vương, quan trọng nhất, không phải là bản thân như thế nào, mà là mọi hành động của hắn đã xứng đáng với con dân của mình, xứng đáng với giang sơn xã tắc hay chưa?

Câu này của hắn khiến cho binh sĩ Đông Lăng đều cảm thấy một trận cảm động xông lên đầu, trong chốc lát, đã tràn đầy tính ngưỡng và khâm phục đối với Hoàng thượng của bọn hắn!

Nam Cung Cẩm bất nhã móc móc lỗ tai, tức chết người không đến mạng nói: “Đông Lăng Hoàng giải thích không được thì lại mạnh miệng, nhân phẩm bản thân có vấn đề, còn muốn nói đến dần chúng Đông Lăng, cứ như là mình cũng vĩ đại như thế không bằng! Nếu không phải bản cùng thông minh, đúng là đã bị mấy cầu của hắn che đậy mà cho qua!”

Câu này của nàng khiến cho binh sĩ Đông Lăng mới xuất hiện được tình cảm trong quân ái quốc, trong nháy mắt đã bị quấy lên rối tinh rối mù, mặc dù bọn hắn không hoàn toàn bị Nam Cung Cẩm mê hoặc nhưng trong lòng cũng ít nhiều bị dao động.

Hoàng Phủ Hoài Hàn giận dữ, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Nam Cung Cẩm cười hèn mọn rồi nói: “Về phần sự trong sạch mà Đông Lăng Hoàng mà nói, ha ha, sự trong sạch của Đông Lăng Hoàng không phải là mấy cầu của bản cũng có thể vấy bẩn được, chẳng qua sự trong sạch đó chỉ đối với thân thể của mình mà thôi!”

Đây là đang giễu cợt chuyện Hoàng Phủ Hoài Hàn đã già mà vẫn là giai tần!

Thế là, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn vốn đang là màu xanh lục, trong nháy mắt trở nên xanh lét! Trong đôi mắt màu tím đen hiện lên tín hiệu muốn giết người, trong lòng thì lại có xúc động muốn trở về tìm ai đó tùy tiện giải quyết hết vấn đề liên quan đến chuyện giai tân của mình, hắn là một người đàn ông bình thường, nhưng sở dĩ không động vào những người phụ nữ kia, vì đã nhìn thấy quá nhiều tấm gương của các đế vương tổ tiên hắn, bởi vì sắc đẹp mà hại nước hại dân. Mặc dù hắn tự nhận định lực hơn người, nhưng cũng lo lắng có lúc ý muốn đột phát, cho nên luôn luôn khắc chế chính mình, hơn nữa đúng là chưa từng xuất hiện người phụ nữ nào hắn không thể không cần, cho nên cũng không có quá nhiều hào hứng ở phương diện kia!

Nhưng cô gái đáng chết này, lại nhiều lần khiêu khích mình, như là muốn tức chết hắn vậy! Nghĩ thế, khiến cho đôi mắt tím đen của hắn trong nháy mắt biến thành màu hỏa hồng, giống như là quỷ hút máu khiến người ta sợ hãi, nhưng Nam Cung Cẩm lại không bị ảnh hưởng chút nào, nhưng lại tỏ ra vô cùng sợ hãi mà nhảy xuống ngựa của mình, dứt khoát và lưu loát nhảy vào trong ngực Bách Lý Kinh Hồng, vô cùng hoảng sợ nói: “Trời ạ, Đông Lăng Hoàng đỏ ngầu cả mắt, lúc đó còn nhìn trộm bản cung, giờ nhất định là đang muốn làm chuyện bất lịch sự với bản cung, Hoàng thượng, ta sợ quá!”

Dáng vẻ kệch cỡm này của nàng khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn suýt nữa ngã từ trên ngựa xuống, mình muốn có hành vi bất lịch sự với cô ta sao?! Trên đời này sao lại có loại đàn bà con gái như thế chứ! Điều làm cho hắn muốn nôn ra máu nhất chính là, cô ta nói hươu nói vượn như thế, nhưng binh sĩ Nam Nhạc nhìn hắn vô cùng xem thưởng và phòng bị, còn những binh sĩ dưới trướng hắn lại len lén nhìn hắn với ánh mắt đầy quỷ bí!

Còn Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, lại thấy hành động của nàng, khóe miệng cũng có rút mấy cái, hắn cảm thấy buồn cười, nhất là sau khi trông thấy sắc mặt màu đỏ tím của Hoàng Phủ Hoài Hàn, thế là vô cùng phối hợp mà trấn an nàng: “Yên tâm, đã có ta ở đây rồi”

Nam Cung Cẩm sau khi nghe thấy câu này, lại nở nụ cười vô cùng bỉ ổi nhìn về Hoàng Phủ Hoài Hàn.

Hoàng Phủ Hoài Hàn hít sâu mấy hơi, trong lòng nghĩ hôm nay thật sự không may, vô cùng không may! Đầu tiên là bị cô ta trắng trợn bàn tán chuyện giai tần, lại bị cô ta chửi là đổ hẹp hòi, vô sỉ, bủn xỉn, ti tiện, không biết xấu hổ, ti bỉ vô sỉ, giờ lại vòng về một lần nữa nói về chuyện giai tân, sau khi nói xong còn chưa đủ mà vụ cho mình tội muốn mưu đồ làm loạn, muốn làm chuyện bất lịch sự!

Mỗi một chuyện này đều khiến hắn tức đến nôn ra máu! Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo giống như hai cây đao bắn phá vào người Nam Cung Cẩm, sau đó, giọng nói lạnh lùng như lưỡi dao hàn bằng vang lên: “Nam Cung Cấm, trẫm rất hối hận lúc ban đầu ở Đông Lăng lại không giết ngươi đi!”

Đúng là hối hận, kể cả vì cô ta, mà hắn thành công lấy được mười tòa thành trì từ tay Bách Lý Kinh Hồng, nhưng hắn sâu sắc cho rằng, mười tòa thành trì này căn bản cũng không thể đền bù được tâm linh trọng thương của hắn!

“Đông Lăng Hoàng đây là vì yêu không thành nên sinh hận thù sao, mình không chiếm được nên cũng không muốn ai có được, cho nên mới muốn giết bản cung sao” Nói xong, nàng lại quay đầu nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Tên này thật sự là quá dọa người, đơn giản chính là phát rồ rồi, thật sự làm người ta sợ muốn chết!”

Hoàng Phủ Hoài Hàn vì phát rồ mà đờ đẫn hết cả người!

Cuối cùng, Nam Cung lão tướng quân lại là người đầu tiên tìm lại được thần trí của mình, hắn giục ngựa tiến lên một bước rồi nói: “Hoàng thượng, chúng ta trở về đi!” Còn có một câu, hắn giấu ở trong lòng không nói ra, đó chính là, nếu không quay về, nói thêm vài lời nữa, thì cái người gọi là Hoàng hậu Nam Nhạc kia, lại sẽ nói là Hoàng thượng tranh luận với đàn bà, lại nói là bỉ ổi thế nào thế nào nữa không biết.

Hoàng Phủ Hoài Hàn tìm lại được một chút lý trí, hừ lạnh một tiếng, dẫn theo binh mã của mình rời đi.

Còn Nam Cung Cẩm thì như là tướng quân thắng trận, hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang đi theo Bách Lý Kinh Hồng vào thành.

Giờ là đầu tháng bảy, thời tiết càng nóng bức hơn, toàn bộ quân đội đều có chút xao động khó có thể an tĩnh. Quân đội Đông Lăng cũng thỉnh thoảng tiến công, Nam Nhạc cũng hết sức phối hợp nghênh chiến.

Mỗi một lần đều là ngang sức ngang tài, tổn thất hai bên đều không chênh lệch lớn, kết quả đều là Hoàng Phủ Hoài Hàn bị tức đến nôn ra máu mà rời đi!

Mà một ngày này, Vẫn bị Nam Cung Cẩm phái đi tìm kiếm mỏ dầu của Tây Võ cũng quay về, hắn quỳ một chân trên mặt đất trước mặt Nam Cung Cẩm bẩm báo: “Chủ nhân, thuộc hạ vô năng! Khi chúng ta tìm được nơi Tây Võ khai thác chất lỏng đó, bọn hắn đã khai thác sạch sẽ rồi, cho nên không tìm được gì cả! Đây là bản đồ chỗ kia, chúng ta đã vẽ rõ ràng!”

Theo tỷ lệ bản vẽ, có thể tính ra trong tay đối phương có bao nhiêu chất lỏng như thế.

Khai thác sạch sẽ toàn bộ dầu thô, Mộ Dung Thiên Thu muốn dùng làm gì? Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng đều nhíu mày, cuối cùng, Bách Lý Kinh Hồng phân phó: “Tìm người theo dõi Mộ Dung Thiên Thu, một khi có động tĩnh khác lạ, lập tức quay lại bẩm báo”

Hắn nói xong, Vẫn lập tức gật đầu, sau đó bay đi.

Sau khi hắn đi, Nam Cung Cẩm trầm giọng nói: “Mộ Dung Thiên Thu nhất định đang chuẩn bị một món quà lớn, xem ra là để đáp lại chuyện chúng ta hủy liên minh Tây Võ và Mạc Bắc lần trước”

Còn Bách Lý Kinh Hồng thì cười khẽ rồi nói: “Đơn giản là hắn làm hai chuyện. Hoặc là dùng những vật kia để nổ nát Thiệu Dương, hoặc là, dùng để nổ nát thành cổ Thiên Ký”

Số lượng dầu như thế, chỉ có thể lựa chọn một chỗ để nổ. Nếu hủy đi Thiệu Dương sẽ thuận tiện cho Tây Võ tiến công, mà hủy đi thành cổ Thiên Ký thì thuận tiện cho vài nước. Giờ thì nhìn xem Mộ Dung Thiên Thu lấy hay bỏ, cái trước, sẽ giúp cho Mộ Dung Thiên Thu thu được lợi ích lớn nhất, mà cái sau, thì sẽ tăng nhanh tốc độ Nam Nhạc diệt vong.

“Ta cảm thấy hắn chọn thành cổ Thiên Ký!” Nam Cung Cẩm trầm giọng nói, chỉ cần thành cổ Thiên Kỳ bị nổ nát, thành này biến mất trên đại lục, vậy Nam Nhạc chẳng khác gì một cái đảo hoang, từ phía đều có thể tiến công tập kích, chuyện này đối với bọn họ, cũng không có lợi.

Khuôn mặt Bách Lý Kinh Hồng ngược lại có phần nhẹ nhõm, hắn chậm rãi nói: “Tây Võ và Mạc Bắc, không có khả năng đồng thời xuất binh. Mà Bắc Minh thì nguyên khí đại thương, Quận Hao Thiên cũng chưa chắc có thể xúi giục đại quận Bắc Minh”

Cho nên dù cho thành cổ Thiên Kỳ bị hủy, Nam Nhạc cũng không rơi vào tình trạng các nước lớn trong thiên hạ đồng thời tiến đánh, tối đa cũng chỉ là Hoàng Phủ Hoài Hàn và Đạm Đài Minh Nguyệt ra tay thôi.

Hắn nói tới đây, thì phía Bắc vang lên tiếng nổ vang, đốt lên cao trào thứ hai của trận chiến này!

Hải Đông Thanh truyền đến tin tức, không biết Mạc Bắc lấy từ đầu được một loại chất lỏng cổ quái, nổ nát thành cổ Thiên Ký! Cùng tháng đó, vốn Đông Lăng Hoàng thể muốn đoạt lại thành Kiến Khang lại triệt binh, đi về hướng thành cổ Thiên Kỳ, hội hợp với đại quân Mạc Bắc! Chiến hóa cũng trong phút chốc bùng lên ở thành Thiệu Dương của Nam Nhạc, Mộ Dung Thiên Thu và Thượng Quan Cẩn Duệ đối đầu nhau, cũng là một vở kịch kinh thé!

Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm lập tức hiểu được, chất lỏng kia là Mộ Dung Thiên Thu cho Đạm Đài Minh Nguyệt, để hắn đi nổ nát thành cổ Thiên Ký, hủy đi tấm lá chắn cường đại nhất của Nam Nhạc. Sau đó để Mạc Bắc và Đông Lăng kết minh tiến công với nhau, còn mình thì tiến công Thiệu Dương, Nam Nhạc phải chiếu cố hai đầu, đồng thời đối mặt ba đại cường quốc, áp lực tự nhiên là không nhỏ!

Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm cũng dẫn binh đến thành cổ Thiên Kỵ, trên đường cũng mang theo chiến đội “súng máy RPK” theo! Ròng rã mấy tháng không dùng đến, chính là để trang bị thêm vũ khí và trang bị càng hoàn hảo hơn, cũng để cho đạn dược được sung túc hơn.

Trên đường đi tới thành cổ Thiên Kỵ mấy ngày nay, Nam Cung Cẩm cũng thường xuyên cầm súng máy RPK để nghiên cứu vũ khí mới, khi bọn họ tới nơi, thành cổ Thiên Ký đã hoàn toàn bị nổ nát, không còn sót lại bất cứ thứ gì. Ngắn ngủi không đến một tháng, thành trì này đầu tiên là trải qua một trận hỏa thiêu, rồi đến một trận tập kích bằng dầu hỏa, trở thành thành trì bị phá hoại nặng nề nhất trong đại chiến này!

Phía sau thành cổ Thiên Ký chính là thành trì biến cảnh của Nam Nhạc, Lịch Dương.

Đạm Đài Minh Nguyệt dẫn theo hai mươi vạn kỵ binh Mạc Bắc, cùng với bốn mươi vạn đại quân Đông Lăng hội hop!

Từ xưa đến nay, Đông Lăng chính là lấy bộ binh xưng hùng Trung Nguyên, Nam Nhạc nổi tiếng là đất rộng bao la, Tây Võ dùng máy móc dương danh bốn phía, Bắc Minh thì lấy tài phú sừng sững thiên hạ, Nam Cương lấy cổ độc an phận ở một góc, Mạc Bắc thì là kỵ binh độc bộ thiên hạ!

Cho nên khi kỵ binh Mạc Bắc và bộ binh Đông Lăng hội hợp lại như vậy, đây chính là một chiến đội có lực sát thương tự nhiên không cần nói cũng biết! Còn thiết bị công thành của Tây Võ cũng là tầng tầng lớp lớp, may mà xưa nay Thượng Quan Cẩn Duệ nghiên cứu Ngũ Hành Bát Quái, cơ quan ám đạo. Học thức uyên bác nhất thiên hạ có hai người, một là thiên hạ đệ nhất mưu sĩ Mặc Quan Hoa, hai là, thiên hạ đệ nhất duệ tướng Thượng Quan Cẩn Duệ! Cho nên dưới sức công phá cường đại của các vũ khí công thành Tây Võ, khó khăn lắm mới có thể chịu nổi, không bị rơi xuống hạ phong.

Còn biểu hiện mấy ngày nay của Nam Cung Cẩm lại vô cùng thần bí, cuối cùng đêm trước khi bọn họ tới Lịch Dương, biểu lộ thần bí và quỷ quyệt của nàng biến thành tràn đầy đắc ý! Nàng làm ra vẻ đã tính toán đâu vào đấy xuất hiện trước mặt Bách Lý Kinh Hồng.

Hôm sau, đại quận Nam Nhạc đến Lịch Dương lúc nửa đêm, dưới mệnh lệnh của Nam Cung Cẩm, các binh sĩ ngay trong đêm mang theo đồ vật giống như bao cát, chất thành một gò đất nhỏ trước của thành ba mươi mét, giấu súng máy ở phía sau, cũng kiến tạo giá đỡ cho súng máy RPK, để phát huy uy lực lớn nhất của vũ khí này!

Truyện Chữ Hay