Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Khi Hoàng thượng trở lại Long Càn cung chỉ căn dặn người canh giữ bên ngoài rồi ôm Thẩm Vũ đi thẳng đến bể tắm nước nóng bên kia. Đợi đến lúc đi tới bể tắm nước nóng, Tề Ngọc mới cảm thấy cả người bắt đầu đổ mồ hôi. Áo choàng đã dính bết trên người, thấm đầy mồ hôi, hai tay hắn ôm Thẩm Vũ nên hành động có chút bất tiện, không khỏi cau mày "Chậc" một tiếng.
Hắn ngửa đầu về phía sau, cổ rướn dài ra lắc lắc một chút, áo choàng khoác trên người cuối cùng cũng bị hắn làm rơi xuống. Hắn cúi đầu nhìn lướt qua Thẩm Vũ, dùng tay nhéo nhéo eo nàng.
"Dậy đi, dậy đi, phải tắm gội rồi!" Giọng của nam nhân cũng được xem là ôn nhu, gọi hai tiếng cũng không thấy người trong lồng ngực có động tĩnh gì.
"Này! Thẩm thị A Vũ!" Dường như kiên nhẫn của Tề Ngọc đang mất dần, hắn không khỏi lạnh giọng hô một câu, ngữ điệu mang theo vài phần trầm thấp. Nam nhân cúi đầu, kề sát vào tai nàng mà gọi, khổ nỗi nữ tử trong lòng chỉ nhẹ nhàng nhúc nhích vài cái, tìm vị trí thoải mái để tiếp tục ngủ, ngay cả mí mắt cũng không mở ra.
Lần này vẻ mặt Hoàng thượng hoàn toàn tối đi, tuy rằng mặt đất bên cạnh bể tắm nước nóng không phải quá lạnh nhưng lại rất cứng. Hắn cứ như vậy ôm nàng bất ngờ nhảy vào bể tắm nước nóng, bọt nước văng khắp nơi. Trên người cả hai chỉ mặc một lớp xiêm y, lúc này đã sớm ướt đẫm.
Nửa người của Thẩm Vũ ngập trong nước, nước ấm bắn lên có không ít ùa vào miệng mũi nàng, làm cho đầu cổ nàng đều là nước, nhìn cực kỳ chật vật. Lúc này cuối cùng Thẩm Vũ cũng tỉnh, nàng mở to mắt, khẽ "Hừm" một tiếng, còn chưa kịp mở miệng thì Hoàng thượng đã buông hai tay ra, nàng mất đi chống đỡ, cả người lập tức ngã ngồi vào trong nước. Bởi vì Thẩm Vũ vốn không nghĩ Hoàng thượng sẽ làm như thế nên bị sặc vài cái, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, tay chân hoảng loạn gạt nước trên mặt, khó khăn lắm mới từ từ đứng lên.
Thẩm Vũ mới vừa đứng thẳng thì suýt nữa bị ngã trở lại, hai đùi nàng không ngừng run lên. Khi ý thức dần thanh tỉnh lại, cảm giác đau nhức lập tức ập đến. Sắc mặt Thẩm Vũ dần trở nên tái nhợt, nàng theo bản năng mà ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hoàng thượng đã dựa lưng vào vách bể, chậm rãi ngồi xuống, trên mặt mang theo vài phần thích ý.
Thẩm Vũ thầm cắn chặt răng, nhìn dáng vẻ thảnh thơi của hắn, trong khi mình lại chịu tội như vậy, quả thực táng tận lương tâm mà. Thẩm Vũ giận đến ứa gan, nàng lập tức vung nước hất về phía mặt Hoàng thượng.
Nam nhân khẽ nhắm đôi mắt, đang lúc thoải mái thì gặp phải tập kích bất ngờ của nàng, hắn mở đôi mắt, ánh nhìn sắc bén. Hắn chuyên chú nhìn chằm chằm Thẩm Vũ, ánh mắt hai người va chạm, giằng co với nhau.
Hiện tại tâm tình Hoàng thượng khá tốt, dường như không muốn so đo với nàng, hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Nào biết loại tư thái cao cao tại thượng này của hắn hoàn toàn chọc giận Thẩm Vũ."Ào!" Một tiếng, Thẩm Vũ không sợ chết mà hất nước lần nữa. Lúc này rốt cuộc nam nhân đã có phản ứng, hắn xoay đầu nhìn Thẩm Vũ, bỗng nhiên nâng một cánh tay lên, nhấc chân bước một bước lớn về phía trước, đến trước mặt Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, hơi sửng sốt một chút, theo tiềm thức chuẩn bị lui về phía sau. Nào ngờ nàng còn chưa nâng chân lên thì eo đã bị tay nam nhân giữ lại. Thẩm Vũ vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt lạnh lùng của nam nhân, nàng chưa kịp phản ứng gì thì bàn tay khác của Hoàng thượng đã đè ngực nàng rồi đột nhiên nhấn một cái, cả người nàng lập lức ngửa ra sau, sau đó còn sống sờ sờ mà bị ấn vào trong nước.
Dòng nước ấm áp lập tức ùa vào miệng mũi, không cần phải nói nàng đã phải uống mấy ngụm nước xuống bụng, vô cùng thống khổ. Liên tiếp uống mấy ngụm nước, nam nhân mới kéo nàng từ trong nước ra. Khi đó hơi thở của Thẩm Vũ đã thoi thóp, đã sớm không có mới dáng vẻ khiêu khích khi diễu võ dương oai vừa rồi.
"Nhanh tắm gội xong đi, sau đó nghỉ ngơi, không còn mấy canh giờ nữa thì trời đã sáng rồi!" Nam nhân nhìn dáng vẻ này của nàng, cuối cùng không đành lòng, chậm rãi mang nàng đi đến bên cạnh bể, để nàng dựa vào vách bể.
Thẩm Vũ thở dốc một lát, cuối cùng mới khôi phục tinh thần, mặt nàng lộ ra vài phần thống khổ, có chút bất mãn quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng, thấp giọng nói: "Hoàng thượng không thể nhường tần thiếp một chút sao? Dù sao tần thiếp cũng là hạng nữ lưu, tay trói gà không chặt, chỉ mới cập kê, đúng ra phải được người thương hương tiếc ngọc."
Giọng nói của nàng mang theo vài phần uất ức, ánh mắt cũng tràn ngập u buồn, giọng nói cố ý làm cho thật ôn nhu, giống như đang làm nũng.
Tề Ngọc quay đầu nhìn nàng một cái, nhất thời không nhịn nổi, không kìm được mà quăng cho nàng ánh mắt xem thường. Hắn dùng đôi mắt đánh giá toàn bộ thân thể nàng một lượt, rồi lạnh giọng nói: "Trẫm vẫn luôn thương tiếc nàng, lần trước ở chỗ Thái hậu, trẫm còn đứng về phía nàng. Cuối cùng nàng báo đáp trẫm như thế nào? Dùng một bàn đồ ăn trực tiếp muốn giết trẫm, phụ nhân lòng dạ độc ác. Trẫm cũng không dám thương tiếc nàng!"
Nam nhân hoàn toàn không bị dáng vẻ này của nàng ảnh hưởng, xoay đầu không hề để ý tới nàng. Thẩm Vũ khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt uất ức vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất, nàng cúi đầu chuyên tâm chải vuốt tóc đen trên đầu.
"Hoàng thượng nói ra lời này không sợ người khác chê cười à, rõ ràng người mới là nam nhân lòng dạ độc ác. Tần thiếp vất vả hầu hạ người như vậy, người lại đem phân vị Dung hoa cho người khác trước, cái này gọi là trả giá thêm đó." Thẩm Vũ mới vừa trải qua một hồi ân ái, cũng biết lúc này tâm trạng của Hoàng thượng không tồi, cho nên khi nói chuyện cũng thiếu vài phần cố kỵ, ngữ khí nửa thật nửa giả nhưng lại làm người ta khó có thể bỏ qua.
Hoàng thượng khẽ nhíu mày, lại hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới nàng.
Hai người nghỉ ngơi một lúc, Hoàng thượng ra khỏi bể tắm nước nóng trước, hắn cầm lấy khăn gấm trên ghế quý phi lau khô thân thể. Sau đó nghe thấy bên ngoài bể truyền tới tiếng nước "Bẹp bẹp", quả nhiên là Thẩm Vũ dùng cả tay và chân bò từ trong bể ra.
Chân nàng vẫn rất run, Hoàng thượng nhìn dáng vẻ run bần bật của nàng, đôi mắt không khỏi nheo lại, lấy một chiếc khăn gấm khác trên ghế quý phi giơ tay ném về phía Thẩm Vũ, vừa lúc che trên đầu nàng.
Thẩm Vũ rụt rụt cổ, chân vừa cử động đã vô cùng đau, cuối cùng tự ngã ngồi trên mặt đất ngồi, hoàn toàn không màng đến thân thể xích lõa của mình, lúc này nàng không để ý đến cái gọi là hình tượng nữa. Duỗi tay lấy khăn gấm trên đầu xuống, giơ tay về phía Hoàng thượng.
"Hoàng thượng, cả người tần thiếp đều đau, hoàn toàn không thể cử động. Không đứng dậy được thì không có cách nào lau mình!" Thẩm Vũ cứ như vậy mà huơ huơ khăn gấm trong tay, nàng ngẩng đầu, vẻ mặt thống khổ nhìn hắn.
Nam nhân cũng chưa mặc y phục, đôi tay khoanh trước ngực, nhìn nàng ở đó làm nũng. Vẻ mặt không hề gợn sóng, Thẩm Vũ mở to hai mắt nhìn về phía hắn, tựa hồ giống như không chịu thỏa hiệp.
Cuối cùng Hoàng thượng thở dài một hơi, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, khom lưng duỗi tay vớt nàng lên, ôm trong lồng ngực, cũng nhân tiện cầm khăn gấm lên, nhẹ nhàng lau mái tóc đen ướt đẫm cho nàng.
"Thẩm thị A Vũ, trẫm vì nàng mà phá lệ quá nhiều. Hiện giờ trẫm tự lau mình cho nàng, nói ra cũng không có người tin, phần mộ tổ tiên của nàng hẳn là nhiều hương khói lắm!" Hoàng thượng hiếm khi có tâm tình tốt mà trêu chọc nàng một câu, đến khi lau khô thân thể nàng xong thì dùng khăn gấm bọc nàng lại, trực tiếp ôm chặt đi ra ngoài.
Trong nội thất sớm đã chuẩn bị lý y cho hai người, Thẩm Vũ vội vàng mặc vào rồi lăn vào chăn gấm, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hai người vừa ngã đầu thì đã ngủ, tinh lực đã sớm dùng hết ở Ngự Hoa viên rồi.
Ngày thứ hai Thẩm Vũ tỉnh lại, đầu tiên là cảm thấy đôi mắt nhức mỏi vô cùng, yết hầu cũng cảm thấy khô và đau. Hiển nhiên tối hôm qua tận tình quá độ, nước mắt rơi nhiều, giọng cũng kêu lớn, mới đưa đến thống khổ như vậy. Nàng khẽ nâng cánh tay, dường như muốn lười nhác vươn vai. Nào ngờ mới vừa cử động, toàn thân đều truyền đến cảm giác đau nhức.
"A!" Nàng không nhịn được mà khẽ rên rỉ một tiếng, chân mày xinh đẹp cũng nhíu lại, ngay cả một ngón tay cũng không dám cử động.
Thẩm Vũ cẩn thận quay đầu, nhìn bài trí bốn phía mới phản ứng lại, đây là nội điện của Long Càn cung. Nàng lại chậm rãi liếc mắt nhìn cửa điện, chỉ thấy ánh sáng chói mắt chiếu vào, hẳn là không còn sớm nữa.
Nàng đang cố gắng làm mình thanh tỉnh thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài điện truyền đến, nàng vẫn luôn chú ý, cho đến khi nam nhân mặc long bào màu đen đi vào, nàng không khỏi ngẩn ra một chút.
"Sao Hoàng thượng lại không đi thượng triều?" Nàng mở miệng, giọng nói cực kỳ khô khốc, thanh âm phát ra cũng vô cùng khó nghe.
Nam nhân từ từ đi đến mép giường, bưng một ly trà tới, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, cho nàng uống mấy ngụm.
"Cũng không nhìn xem là giờ nào rồi, trẫm đã sớm gặp mặt những triều thần nửa chết nửa sống đó, hạ triều rồi. Nàng còn có thể ngủ được!" Nam nhân nhẹ nhàng nói một câu, cho nàng uống trà xong thì vỗ vỗ tay, cho cung nữ ngoài điện tiến vào.
Thẩm Vũ tùy ý để Minh Âm mang người mặc y phục cho mình nhưng sau khi nghe xong những lời Hoàng thượng nói thì vẻ mặt lập tức tràn ngập kinh ngạc, không khỏi thấp giọng hỏi: "Còn việc thỉnh an Thái hậu thì sao?"
Nàng tỉ mỉ cân nhắc một chút, cũng lường trước việc tối hôm qua, thời gian lâu như vậy mà không thấy bóng người, chắc chắn sẽ có một loạt tin đồn nhảm nhí. Hiện tại khẳng định là đã muộn giờ thỉnh an, thật không biết trong lòng Thái hậu và những người đó sẽ có suy nghĩ như thế nào.
"Trẫm phái người xin phép cho nàng, tối hôm qua nàng không cử động được như vậy, hôm nay chắc chắn sẽ không thể đứng khỏi giường, cần gì phải đi qua đó, bị mọi người vây xem, chẳng lẽ nàng hy vọng bị người khác mắng sao?" Nam nhân ngồi xuống chiếc ghế hoa lê trong nội điện, những cung nữ hầu hạ Thẩm Vũ, ngoại trừ hai người Minh Âm và Minh Tâm thì tất cả đều là người của Long Càn cung, cho nên lúc này Hoàng thượng ở trạng thái vô cùng thả lỏng, ngồi bắt chéo chân.
Thẩm Vũ cười khẽ, nào có ai thích bị mắng chứ.
Nàng ngồi vào trước gương đồng, bởi vì Minh Ngữ còn ở Cẩm Nhan điện nên lúc này Minh Tâm giúp nàng chải đầu. Búi tóc nguyên bảo hào phóng mà tinh xảo, trên đó chỉ cắm hai cây trâm ngọc để cố định. Không cần đi Thọ Khang cung khoe sắc với những phi tần đó, Thẩm Vũ thả lỏng tâm trạng, trang điểm mộc mạc hơn so với ngày trước.
Tề Ngọc vẫn luôn ngồi bên cạnh, từ khi nàng bắt đầu mặc y phục thì hắn đã nhìn chằm chằm, mãi cho đến khi Thẩm Vũ nhanh chóng làm xong tất cả hắn mới chống cằm, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
"Hoàng thượng? Nhìn lâu như vậy làm gì, chỉ là nữ nhân trang điểm một chút thôi!" Thẩm Vũ xoay người lại, khẽ gọi hắn một tiếng, trên mặt lộ ra vài phần ý cười.
Nam nhân khôi phục tinh thần, nhoẻn miệng cười với nàng, sau đó nâng cao ngữ điệu nói: "Lý Hoài Ân, tiến vào tuyên chỉ!"