Edit: Xuân Tu viện.
Beta: Cát Sung dung.
Rốt cuộc xem như đã giải quyết Thanh Phong, tâm trạng Thẩm Vũ tốt hơn hẳn. Người bị đuổi khỏi am ni cô như Thanh Phong thì các am ni cô còn lại trong kinh thành sẽ không dám thu nhận, trừ phi nàng ta chuyển tới địa phương khác.
Khi cái thai trong bụng Thẩm Vũ được tám tháng, cuối cùng Nguyệt Trạc sư thái không cầm cự được nữa, sư thái trụ trì am Lãng Nguyệt không ai khác ngoài Thanh Nguyệt, Thẩm Vũ cũng không định gạt nàng ấy. Đợi nàng ấy chấn chỉnh toàn Lãng Nguyệt am xong xuôi, nơi này trở lại vẻ thanh tĩnh vốn có chốn cửa Phật, nàng mới sai người mời Thanh Nguyệt qua đây.
Ngày đó gặp nhau, hai người cũng không buông màn. Nhìn thấy cái bụng nhỏ của Thẩm Vũ nhô lên, Thanh Nguyệt không thể nào giấu được nỗi khiếp sợ trên mặt. Mãi một lúc lâu, nàng ấy mới bình tĩnh và từ từ ngồi xuống ghế đối diện nàng, nhìn nàng chăm chú. Dường như đang đợi nàng nói ra bí mật động trời nào đó.
“Như sư thái đã thấy, bổn cung đến Lãng Nguyệt am là để an toàn sinh đứa bé này, chẳng qua trẻ nhỏ phát triển thì hơi ầm ĩ một chút. Hơn nữa xem chừng sẽ sinh vào cuối năm, bổn cung định hết mùa xuân sang năm sẽ trở về." Thẩm Vũ nói thẳng ra hết, nàng không quanh co lòng vòng, thậm chí báo cho Thanh Nguyệt rõ thời gian mình dự định về cung.
Sắc mặt Thanh Nguyệt hơi khiếp sợ, nàng lập tức đứng dậy khỏi ghế. Bây giờ là cuối tháng mười, đợi đến hết mùa xuân sang năm còn tận năm tháng nữa. Ba tháng đầu sinh đứa bé ra là thời điểm vất vả nhất, một am ni cô vốn thanh tĩnh thế này, nếu như truyền ra tiếng khóc "oa oa" của trẻ con thì không chừng sẽ bị người đời chê cười mất!
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Thanh Nguyệt, Thẩm Vũ không hề để bụng. Nàng vẫn nằm nghiêng, mặt hướng về phía Thanh Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt toát lên sự kiên quyết.
“Giúp nương nương che giấu chuyện này, tất nhiên không thành vấn đề. Nhưng mà nương nương không đưa tiểu Hoàng tử hay tiểu Công chúa về cung ăn mừng đầy tháng sao?". Thanh Nguyệt chầm chậm ngồi xuống, tỏ vẻ khó tin.
Thẩm Vũ không dời mắt khỏi Thanh Nguyệt. Rõ ràng là mọi biểu cảm thay đổi trên mặt nàng ấy đều khiến Thẩm Vũ hớn hở vui sướng. Có thể nhìn thấy nhiều màn biến hóa ngoạn mục trên gương mặt vốn luôn nghiêm túc của đối phương, đây cũng coi như hứng thú ác liệt của nàng được thỏa mãn.
“Chỉ là mấy nghi thức lấy lệ thôi, sư thái bảo vệ bí mật của bổn cung cho tốt là được, hơn nữa hãy quy định rằng từ nay về sau, ai nấy trong am ni cô đều không được tiếp cận viện của bổn cung và người trong viện. Dù nghe thấy tiếng động quái lạ nào cũng không được chú ý. Chỉ cần bọn họ không có ý định gây rối, bổn cung cũng đâu thể bảo người ra tranh cãi với họ. Người trong viện sẽ tận lực giảm bớt việc ra ngoài, hy vọng Thanh Nguyệt sư thái có thể phối hợp!" Thẩm Vũ tỏ vẻ không sao cả, rõ ràng nàng chẳng hề xem trọng tiệc đầy tháng gì đó. Nhưng càng nói đến đoạn sau, sắc mặt nàng càng trở nên nghiêm trọng.Ngày nàng lâm bồn mỗi lúc một gần, người trong viện càng thêm căng thẳng, số thị vệ túc trực bên ngoài đã gia tăng thêm.
Đợi sau khi nàng và Thanh Nguyệt thỏa thuận xong xuôi, rõ ràng vị sư thái mới nhậm chức trụ trì này hơi hoảng hốt. Thanh Nguyệt bước thấp bước cao ra ngoài, dễ nhận thấy nàng đã chịu không ít kích thích.
Bóng dáng Thanh Nguyệt khuất hẳn rồi, Minh Âm đứng bên cạnh mới không nhịn được mà nói: "Nương nương định hết mùa xuân sang năm mới về ư? Người thật sự muốn trải qua ngày đầy tháng ở am ni cô này?"
Đứa bé trong bụng Thẩm Vũ không phải Hoàng tử thì là Công chúa. Hơn nữa với sủng ái của một Hoàng Quý phi, tất nhiên thai rồng của nàng cũng được đãi ngộ không kém. Nếu nàng trải qua ngày đầy tháng trong Lãng Nguyệt am thì hơi giản dị quá.
“Chủ tử, ngày đầy tháng cũng là lúc Đại Hoàng tử được ghi tên vào ngọc điệp. Tiểu chủ tử nhân tiệc đầy tháng trở về, không phải vừa khéo sẽ có danh phận chính thức hay sao?" Minh Tâm cũng theo đó khuyên nàng, huống hồ trong lòng nàng ta còn có một chuyện không dám nói ra. Để một mình Hoàng thượng ở trong cung cũng không phải chuyện hay lắm.
Đám nữ nhân kia suốt ngày trợn to mắt, nghĩ cách bò lên giường Hoàng thượng đấy!
Thẩm Vũ hơi cau mày. Nàng hiểu điều đó, nhưng nếu thật sự quay về thì ắt hẳn phải đón một trận gió tanh mưa máu. Nàng cúi đầu, đặt tay lên phần bụng nhô cao. Khoảng thời gian trước, đứa bé này thường xuyên đạp nàng, bây giờ nó nghe lời hơn rất nhiều, thỉnh thoảng mới đạp mấy cái.
Đứa bé càng ở lâu trong bụng thì nàng càng thêm không nỡ, ngày về cung cũng bị trì hoãn từng chút một. Vốn dĩ định làm theo lời Minh Tâm, đợi tiệc đầy tháng của con rồi về, nhưng bây giờ nàng thật sự không dám. Đứa bé mới đầy tháng còn yếu ớt như vậy, thế mà nàng lại muốn đưa con về nơi thâm độc xảo trá kia.
Nghĩ đến đây, Thẩm Vũ không khỏi nhếch mép mỉa mai, hóa ra cũng có một ngày nàng trở nên yếu đuối như vậy. Vốn dĩ nàng không sợ trời cũng chẳng sợ đất, một Thẩm thị A Vũ đấu với đám nữ nhân trong cung đến ngươi chết ta sống, sau khi có đứa bé vậy mà lại mềm lòng.
“Tạm định ngày thôi, còn phải bàn bạc với Hoàng thượng." Sau khi thốt ra những lời này, Thẩm Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nàng không muốn nói thêm gì nữa.
Hàng tháng Hoàng thượng đều lén lút chuồn đến am Lãng Nguyệt. Mỗi lần tới đây, hắn đều đuổi tất cả cung nhân ra ngoài, chỉ còn lại hắn và Thẩm Vũ ở trong phòng. Hai người không thể vận động kịch liệt, đa số thời gian sẽ nói khẽ với nhau, thỉnh thoảng hắn sẽ vội vã ngủ thêm một giấc rồi lập tức về cung.
Hai lần gần nhất, hình như Hoàng thượng đã mê mẩn cái bụng to của Thẩm Vũ. Chỉ cần đến đây, nhất định hắn sẽ ghé vào bụng nàng, lắng nghe một hồi thật lâu, thỉnh thoảng còn nói vài câu với thai nhi, nhưng câu nào cũng đầy vẻ đe dọa uy hiếp.
“Này nhóc, gần đầy con lại lộn xộn à? Đợi con ra rồi, nhất định phụ hoàng sẽ đập cho một trận!" Đôi tay Tề Ngọc xoa bụng Thẩm Vũ, nhìn từ xa giống như hắn đang ôm mặt đứa bé mà nói chuyện. Giọng nói của hắn đầy vẻ căm hờn như một oán phụ bám người, sắc mặt vô cùng hung ác.
Thẩm Vũ nghiêng đầu qua. Vừa thấy dáng vẻ này của hắn, nàng đã cau mày, trong lòng nảy sinh cảm giác bất lực. Sao nghe mấy lời hắn nói không giống như được thốt ra từ miệng người phụ thân, trái lại y như đang nói với con ghẻ vậy.
“Gần đây con còn làm ầm ĩ trong bụng không?" Hoàng thượng nói xong mới sực nhớ ái phi của mình còn đang ở đây. Hắn bèn nằm bên cạnh nàng, tay phải vẫn cứ phủ lên bụng, sắc mặt trở nên kiên định hơn rất nhiều.
Tề Ngọc nghe nói lúc ngủ trưa, Thẩm Vũ bị con đạp đến mức thức dậy. Cho nên hôm nào tới đây, trong lòng hắn đều mong chờ được nói mấy câu đó.
Thẩm Vũ khẽ liếc hắn, gương mặt lộ ra vẻ bất mãn. Nàng nói nhỏ: "Hoàng thượng vừa nghe lâu như vậy mà cũng đâu có động tĩnh gì. Bà đỡ nói rồi, đấy là hiện tượng bình thường thôi."
Bởi vì Thẩm Vũ đang ở Lãng Nguyệt am nên cũng không thể sai người đi ra đi vào. Nàng sớm đã mời bà đỡ tới ở gian phòng phía Tây, mỗi ngày bà ta sẽ đến trông chừng Thẩm Vũ.
Tề Ngọc nói xong mấy câu thì ngủ luôn. Đợi đến lúc hắn xuống giường mang giày, Thẩm Vũ cũng tỉnh giấc, nàng mở to cặp mắt nhìn hắn.
“Bất cứ khi nào sắp sinh thì phải phái người vào cung báo với trẫm một tiếng, trẫm đã để lệnh bài ra vào khẩn cấp cho nàng. Đến ngày đó nàng đừng sợ cũng đừng hoảng, sinh con ra rồi, trẫm và nàng có cùng mục tiêu phấn đấu. Giữ lại huyết mạch của đôi ta trên đời, dạy con hoàn toàn trưởng thành, kế thừa ngôi Hoàng đế của trẫm." Tề Ngọc mang giày xong rồi quay lại, hơi cúi xuống tựa trán vào trán nàng, giọng nói đầy sự nghiêm túc.
Hắn nói vô cùng dịu dàng, lời nói kèm theo sự an ủi và trấn an. Tề Ngọc nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại của Thẩm Vũ rồi từ từ buông ra.
Ngày lâm bồn càng lúc càng gần. Không ngờ tiểu chủ tử lại ham mê ở trong bụng Thẩm Vũ, không chịu ra ngoài. Người trong viện chờ đến phát điên, Thẩm Vũ vẫn chưa có dấu hiệu lâm bồn, Hoàng thượng ở Long Càn cung càng nôn nóng không thôi. Tháng mười hai, đêm giao thừa sắp tới rồi, rõ ràng thằng nhóc này không muốn họ sang năm mới một cách tốt đẹp mà.
Tề Ngọc có gấp cũng vô dụng. Hắn rất muốn chuồn tới Lãng Nguyệt am thăm Thẩm Vũ, khổ nỗi phải vội vã sai người bắt đầu bày tiệc khoản đãi triều thần, biết bao chuyện quấn thân, có muốn lười biếng cũng chẳng được.
Đương nhiên tiệc rượu trong hậu cung do Đức phi lo liệu, trên bàn rượu ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình. Không có Hoàng Quý phi trấn áp, không ít phi tần cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Để cân bằng thế lực hậu cung, trước đó Hoàng thượng đã thăng giáng phân vị một hồi. Phỉ An Như, Thẩm Uyển và Hứa Khâm đều leo lên Phi vị, chẳng qua Phỉ An Như trở thành Lương phi tòng nhất phẩm, Thẩm Uyển và Hứa Khâm ở chính nhị phẩm, phong hiệu như cũ.
Ngoài dự đoán mọi người, ba vị này không hấp dẫn sự chú ý của người ta, muốn nói bò lên nhanh nhất phải nhắc tới Thôi Cẩn. Nàng ta đau yếu suốt ngày nhưng lại im hơi lặng tiếng để lại dấu ấn, được Hoàng thượng phong làm Tuệ phi chính nhị phẩm.
Dù là tiệc rượu ở tiền triều hay hậu cung thì đều cực kỳ náo nhiệt, cuối năm thường rất thoải mái vui sướng. Chỉ riêng trong Lãng Nguyệt am, Thẩm Vũ nằm trên giường rên rỉ đau đớn, hai tay ôm bụng. Thế mà nàng lại có dấu hiệu sắp lâm bồn vào đêm ba mươi, từng cơn đau lần lượt kéo tới, quả thực muốn đòi mạng nàng.
Bà đỡ bước qua nhìn xem, vội vàng sai người hầm ít tổ yến mang tới.
“Nương nương, nhân lúc còn ăn được thì ăn lót dạ chút đi. Lát nữa đau thêm có muốn ăn cũng ăn không nổi đâu. Bây giờ mới bắt đầu, dự tính phải đau tới nửa đêm mới sinh ạ!" Bà đỡ cố hết sức nói từ từ, nhỏ nhẹ khuyên nhủ Thẩm Vũ, bèn sai người hầm tổ yến đưa tới, cẩn thận đút cho nàng ăn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Thẩm Vũ sớm đã được chuyển tới phòng sinh mà lúc trước chuẩn bị sẵn. Nàng cảm thấy thân dưới càng ngày càng đau, cả người toát mồ hôi hột.
“Minh Âm, mau làm theo những gì trước đó bổn cung đã nói, phái người tới ---" Dường như Thẩm Vũ cảm thấy có gì đó đang dũng mãnh lao ra khỏi cơ thể mình, nàng lập tức lấy hơi nói với Minh Âm. Nhưng nửa chừng lại do đau mà ngừng lại, nàng phải kêu lên mấy tiếng mới nói tiếp được: "Hoàng cung gặp Hoàng thượng!"
Minh Âm không dám chậm trễ một khắc, lập tức xông ra ngoài. Mặt khác, mấy tiểu cung nữ cũng bị đuổi ra ngoài đun nước, trong phòng chỉ còn lại bà đỡ và đám người Minh Tâm. Thẩm Vũ nghe thấy tiếng "vù vù" trong đầu, nàng không nghe rõ lời khích lệ của bà đỡ bên cạnh nữa.