Edit: Tuệ Tu nghi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Thái hậu tức giận đến mức tay không ngừng run rẩy, Y phục trên người Thẩm Vũ rõ ràng chỉ là màu vàng nhạt thôi cũng đã khiến cho đôi mắt bà như bị chọc mù. Từng câu chuyện cũ khó chịu đánh úp đến, trước sau chỉ có không cam lòng và thống hận, trong miệng giống như đang ngậm hoàng liên, vô cùng đắng.
"Thần thiếp tham kiến Thái hậu." Thẩm Vũ bước vào giữa đại điện, hơi khom người hành lễ sau đó quỳ gối xuống, giọng nói ôn nhu dịu dàng, dáng vẻ ung dung quý khí, so với trước đây thì nhiều thêm vài phần rụt rè.
Đôi tay của Thái hậu vẫn không ngừng run lên, sắc mặt tái nhợt. Rõ ràng thánh chỉ lần này của Hoàng thượng chưa hề thương lượng cùng bất kỳ ai đã nâng Thẩm Vũ lên vị trí này, khiến cho không ai kịp trở tay. Đến chút thời gian chuẩn bị tâm lý bà cũng không có, bà vốn đang nghĩ đến việc Thẩm Vũ vô cớ đến muộn, nhân cơ hội này chèn ép khí thế của nàng một chút. Nào ngờ Thẩm Vũ vừa xuất hiện đã trấn áp luôn cả Thái hậu.
Thái hậu há miệng thở dốc, nhưng lại không thể phát ra nổi một chữ, môi bà cũng run lên. Đối mặt với chấn động lớn như vậy, cho dù bà đã lăn qua lộn lại ở hậu cung ngần ấy năm, cũng không chịu nổi khủng hoảng cực độ và phẫn nộ trong lòng, cho nên hiện tại mới thất thố nghiêm trọng thế này.
Đôi mắt của những phi tần trong điện dần chuyển từ trên người Thẩm Vũ qua Thái hậu, vẻ mặt giật mình sợ hãi đã biến thành hiểu rõ.
"Thái hậu." Hứa ma ma ở bên cạnh vội vàng tiến lên giải vây, duỗi tay rót một ly trà nóng rồi nhét vào trong tay Thái hậu, chạm đến độ ấm mới khiến khủng hoảng nơi đáy lòng bà từ từ tan đi, môi và tay vốn đang run rẩy cũng từ từ ổn định lại.
"Đứng lên đi!" Cuối cùng Thái hậu cũng đã khôi phục lại, bà khẽ ho một tiếng để che giấu sự thất thố đáng xấu hổ vừa rồi, thấp giọng nói một câu.
Thẩm Vũ vẫn tươi cười như hoa, gót sen nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống chiếc ghế đứng đầu thế gia. Đối diện nàng chính là Đức phi, khi đôi mắt hai người chạm nhau, họ cùng khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
"Hôm qua Hoàng thượng cũng không nói với ai gia chuyện muốn phong vị, nếu không sáng sớm hôm nay nhất định sẽ chuẩn bị hạ lễ cho Quý phi!" Tay Thái hậu vẫn nắm chặt ly trà nhỏ, nước trà nóng bỏng xuyên qua chén được đặc chế từ sứ Thanh Hoa, không ngừng truyền nhiệt vào tay bà. Lòng bàn tay bà bị nóng đến ngứa ngáy nhưng lại chậm chạp không chịu buông tay.
Câu nói này của thái hậu có chút kỳ quái, dù sao loại chuyện như hạ lễ này lại bổ sung sau là được, nhưng Thái hậu lại cố tình muốn nói ra. Mọi người bèn cân nhắc ý bên trong lời nói này, là đang chỉ việc Hoàng thượng không hề nói trước với bà mà tự mình quyết định ư?
Dựa theo lệ thường, tuy việc Hoàng thượng thăng phân vị cho ai không cần phải có sự đồng ý của Thái hậu, nhưng mà dù sao cũng phải thông báo một câu, đây là bày tỏ sự tôn trọng đối với Thái hậu. Nhưng bây giờ lại xuất hiện một đạo thánh chỉ vô cùng đột ngột, không chỉ có Thái hậu, mà ngay cả trong lòng các phi tần khác cũng đã chửi thầm.
Thẩm Vũ không chút để bụng, trên mặt vẫn là nụ cười xán lạn, nàng vươn tay lấy một khối điểm tâm, bỏ vào trong miệng chậm rãi thưởng thức. Cho đến khi tiếng thảo luận của mọi người gần như ngừng lại thì nàng mới nuốt thức ăn trong miệng xuống, lấy khăn gấm ra lau lau khóe miệng.
"Thái hậu người đừng tức giận, kỳ thật trước đó thần thiếp cũng không biết chuyện này, sau khi tiếp chỉ mới có người nói với thần thiếp, đây là Hoàng thượng muốn tạo cho thần thiếp một niềm vui bất ngờ!" Thẩm Vũ không hề nháy mắt, bày ra ý cười vô cùng tươi đẹp, lời nói dối này nói y như thật vậy.
Người trong điện đều rơi vào trạng thái im lặng như tờ, đối với lời của Thẩm Vũ, các nàng đã không còn lòng dạ nào đi phân rõ thật giả. Hoàng thượng làm việc luôn luôn theo tâm trạng, việc này hoàn toàn có khả năng. Cho nên hai câu nói này của Thẩm Vũ vô hình trung như lấy một cây dao chọc mạnh vào tim bọn họ.
Thái hậu âm thầm nghiến răng, nhẹ nhàng đặt ly trà trong tay lên bàn nhỏ bên cạnh, vẻ mặt mang theo vài phần ý cười trào phúng, thấp giọng nói: "Hoàng thượng thích làm việc tùy hứng, vị trí Hoàng Quý phi này vẫn nên ngồi vững một chút mới tốt."
Thái hậu vừa dứt lời, khuôn mặt người trong điện lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, lời này của Thái hậu là muốn ở trước mặt mọi người, làm nhục Thẩm Vũ.
Mày Thẩm Vũ nhướng lên một cái, trong mắt hiện lên vài tia không kiên nhẫn, nhưng lại cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, thấp giọng hừ một tiếng: "Tuy thần thiếp bất tài, cũng không kỳ vọng mình có thể chiếm lấy vị trí này suốt bảy tám năm như Thái hậu năm xưa, thần thiếp chỉ cần ngồi an ổn một khoảng thời gian cho thỏa cơn nghiện là được rồi. Còn nếu Hoàng thượng có ý định sửa lại, đương nhiên thần thiếp cũng chỉ có thể tuân theo."
Thẩm Vũ vừa dứt lời, cả người Thái hậu liền run lên một cái, bà quả thực là tức giận muốn nổ tung. Thẩm Vũ không phải nói lời khen ngợi, mà là đang chê bai, bà hơi mấp máy môi, tựa như muốn nói ra mấy lời hung ác.
Hứa ma ma ở một bên vội tiến lên vài bước, lại rót thâm một chén trà nóng rồi đẩy vào tầm tay của Thái hậu, như có như không mà gọi bà một tiếng.
Hai câu giao phong lúc nãy, cả Thái hậu lẫn Thẩm Vũ đều đã có chút quá giới hạn, nếu bây giờ Thái hậu lại mở miệng, chỉ sợ sẽ thật sự thành trò cười cho mọi người.
"Thân thể ai gia không được khỏe, lui xuống đi!" Thái hậu vừa được Hứa ma ma nhắc nhở như vậy, cuối cùng cũng khôi phục lại chút thần trí, nhẹ nhàng vung tay lên, đuổi người đi, bà không muốn nhìn Thẩm Vũ thêm chút nào nữa, nếu không ắt sẽ náo loạn đến khó coi.
Đến khi Thái hậu được người dìu vào nội điện, Thẩm Vũ mới ung dung thong thả đứng lên, sửa lại tóc mai rồi mới thảnh thơi đi ra khỏi cửa lớn Thọ Khang cung. Mãi đến lúc không còn nhìn thấy thân ảnh của nàng, những người trong điện mới khôi phục lại tinh thần, cũng đứng lên theo rồi lục tục ra khỏi đại điện.
Nhưng lời đồn về Hoàng Quý phi lập tức truyền khắp cung, Thẩm Vũ càng thêm phô trương so với trước đây, cũng có tư cách để phô trương.
Thái hậu dường như thật sự bị Thẩm Vũ chọc tức rồi, ngày hôm sau đã nằm liệt trên giường, miễn toàn bộ thỉnh an sớm tối. Thẩm Vũ chỉ cho người tặng ít đồ qua đó, cũng không hề tự mình đến thăm.
Lúc này Thái hậu bị bệnh, cho dù là thật hay giả, Thẩm Vũ đều không có dự định đào sâu tìm hiểu.
Chỉ là ngấm ngầm bên trong, người nơi hậu cung đều cảm nhận thấy thế lực của Cẩm Nhan điện đã mở rộng không ít, Thẩm Vũ bắt đầu dần dần nắm quyền với các công việc trong hậu cung, ngay cả trong sáu cục hai mươi bốn ti cũng có không ít người nhao nhao quy phục vị Hoàng Quý phi này.
Lòng mọi người không ngừng bồn chồn, trước kia có Hiền phi giở trò cho nên Thẩm Vũ chưa từng nhúng tay vào công việc hậu cung. Hiện tại lại thừa cơ Thái hậu bị bệnh mà nắm quyền trong phạm vị rộng, điều này không thể không làm người ta nảy sinh lòng cảnh giác.
Thái hậu nằm trên giường, nghe Mục cô cô báo lại tin tức xong thì suýt nữa tức giận đến ngất xỉu. Thẩm Vũ này đúng là không để cho người ta sống yên ổn một khắc nào. Bà thật sự bị bệnh, buổi tối hôm qua không ngừng sốt cao, hiện tại cả người đều nhũn ra, đã kéo dài vài ngày mà vẫn không thấy dấu hiệu chuyển biến tốt.
Hứa ma ma và Mục cô cô vốn có ý định gạt bà, nhưng thủ đoạn của Thẩm Vũ ngày càng lợi hại, mấy ngày nay Thái hậu sốt đến mơ mơ màng màng, hai người chặn tin tức lại, không để Thái hậu biết, kết quả là thế lực trong tay giảm đi rất nhiều. Còn không nói nữa thì chỉ e toàn bộ hậu cung đều sẽ thành thiên hạ của Thẩm Vũ mất.
"Thứ hồ ly tinh không lên nổi mặt bàn kia thật sự cho rằng bản thân là chủ nhân hậu cung sao? Ai gia phải dùng nhiều năm như vậy mới bò lên được vị trí Hoàng hậu, nàng ta có thể ngoại lệ sao?" Thái hậu tức giận đến mức gần như là nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được.
Lấy tình trạng thân thể hiện tại của bà cho dù muốn làm gì cũng là lòng có dư mà lực không đủ. Tuy trước đây Hứa ma ma và Mục cô cô đều rất có uy, nhưng đó cũng là do nể mặt mũi của Thái hậu là bà đây, huống hồ rốt cuộc thì bọn họ chỉ là phận tôi tớ, sao có thể tranh với một Hoàng Quý phi như Thẩm Vũ đây.
"Thái hậu đừng tức giận, cẩn thận hại đến thân thể. Theo nô tỳ thấy, sau lưng Hoàng Quý phi chắc chắn là có Hoàng thượng bày mưu tính kế. Bằng không Hoàng Quý phi vốn chưa bao giờ để ý đến mấy việc này, sao hiện tại vừa ra tay đã thuần thục như thế, căn bản không đi đường vòng, lại còn nắm chắc như vậy. Nhóm người Đức phi đã từng âm thầm giở chút thủ đoạn nhỏ nhưng Hoàng Quý phi lại không hề mắc mưu, vẫn theo đúng lộ trình mà tiến." Hứa ma ma bước lên vài bước, thấp giọng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Trong đầu Thái hậu rối thành một nắm tơ vò, nhưng sự cáu giận với Thẩm Vũ càng thêm rõ, tựa như là có vô số đầu châm đâm vào tim vậy, cực kỳ khó chịu.
"Để Hứa lão phu nhân tiến cung một chuyến, ai gia có việc muốn thương nghị với bà ấy!" Thái hậu suy nghĩ một chút, trong đầu trời đất quay cuồng, căn bản không để bà nghĩ ra được bất kỳ biện pháp phản kích nào.
So với tưởng tượng của bà thì Thẩm Vũ còn thông minh lanh lợi hơn nhiều, ấn tượng thường ngày Thẩm Vũ cho người ta chính là quấn quýt với thánh sủng, không hề chạm tay vào việc chưởng quản cung quyền. Cho dù lúc nàng ngồi ở vị trí Thục phi, trong lòng người khác, nhiều nhất thì nàng cũng chỉ được coi là một sủng phi, Hoàng thượng nhất thời có hứng thú nên chơi đùa mà thôi.
Nhưng hiện tại lại không giống, sau khi Thẩm Vũ làm Hoàng Quý phi đã đoạt thẳng quyền lợi về tay, có ý tứ muốn nắm hết quyền hành của mình. Chỉ có nữ nhân trong hậu cung mới hiểu, đây là Hoàng Quý phi muốn khống chế hết toàn bộ phi tần trong hậu cung, nếu nàng thành công vậy thì có khác gì với Hoàng hậu đâu! Chỉ là một cái phân vị thôi, nhưng quyền lợi trong tay lại không thiếu một phân.
Thái hậu không có cách nào tự mình nghĩ được một biện pháp chu toàn, bèn cân nhắc muốn mời Hứa lão phu nhân vào cung, cùng nhau bàn bạc, để có thể có một biện pháp tốt mà sửa trị ả tiện nhân này!
Hứa ma ma đáp vâng rồi lui xuống, tự mình phái người xuất cung, đến Hứa Hầu phủ. Lúc này Thái hậu mới an tâm nhắm hai mắt, một lần nữa nặng nề đi vào giấc ngủ.
Nhưng trong lúc bà mơ mơ màng màng lại bị tiếng người nói chuyện đánh thức. Tuy tiếng nói chuyện đã bị ép xuống cực kỳ thấp, nhưng hiện tại tinh thần của Thái hậu đang cực kỳ nhạy cảm nên vẫn nghe thấy được.
Hứa ma ma thấy mi mắt bà giật giật thì biết là bà sắp tỉnh bèn vội vàng ngậm chặt miệng, không nói gì nữa, chỉ tiến lên vài bước đến bên cạnh Thái hậu.
"Thái hậu, miệng bị khô ư?" Bà ấy vừa hỏi vừa duỗi tay rót một chén trà nóng, nhẹ nhàng thổi vài cái rồi mới đỡ Thái hậu dậy, từ từ cho bà uống non nửa chén trà.
Vừa ngủ dậy, tinh thần Thái hậu có vẻ tốt hơn khá nhiều, đến khi Hứa ma ma đỡ bà nằm xuống, bà lại nắm chặt lấy ống tay áo Hứa ma ma, thấp giọng hỏi: "Hứa lão phu nhân nói khi nào thì vào cung?"
Giọng nói của Thái hậu vẫn rất khàn, cho dù đã uống nước vẫn như bị cái gì đó nghiến qua, vô cùng khó nghe.
Nét mặt Hứa ma ma hiện lên vài phần ưu sầu, bà hơi hé miệng nhưng dù thế nào cũng không nói ra được một chữ.
Thái hậu vốn mang vẻ mặt không để ý, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Hứa ma ma thì lập tức thay đổi sắc mặt. Bà hơi khiếp sợ nói: "Bà ta không muốn vào? Sao có thể như vậy?"
Trước nay Thái hậu chưa hề nghĩ đến chuyện, có một ngày bà sẽ rơi vào dáng vẻ này, vô cùng lo lắng triệu Hứa lão phu nhân vào cung, thế nhưng lại nhận được một đáp án từ chối.