Edit: Phương Hiền dung.
Beta: Rine Hiền phi.
Mặt phù dung, mày lá liễu, giai nhân cười má phấn môi hồng. Thẩm Vũ chống cằm, nét mặt vui vẻ nhìn hắn.
Hiển nhiên nàng đã sớm trang điểm chải chuốt thỏa đáng, chỉ chờ Hoàng thượng tới đây thực hiện lời hứa của hắn! Nàng muốn thật xinh đẹp khi đón nhận tin tốt này.
Tề Ngọc chậm rãi cúi người xuống sát gần bên tai nàng, hai khuôn mặt sát nhau hiện rõ trong gương đồng. Một khuôn mặt chỉ toàn mang ý cười, một khuôn mặt lại vô cùng bình tĩnh, tuy rằng để cạnh nhau, nhưng lại không thấy bất cứ sự không phù hợp nào.
"Vừa rồi trẫm đã gặp mặt hỏi qua đích cô nương phủ Bắc Định Hầu, nhưng nàng ta chỉ thuật lại đoạn sau. Nàng mau nói cho trẫm nghe đoạn đầu một chút!" Cằm Hoàng thượng để trên vai nàng, nét mặt vẫn không thay đổi.
Thẩm Vũ nhướng mày, nét mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Nàng ấy đã nói chuyện túi tên cho người rồi sao?"
Nàng vừa dứt lời, mày Tề Ngọc đã nhăn chặt lại, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, giọng nói lạnh lùng: "Ai nói túi tên có vấn đề? Đó là thứ trẫm tự mình chuẩn bị, hiển nhiên sẽ không có vấn đề. Có vấn đề là Viễn Quý tần mới đúng!"
Sắc mặt Hoàng thượng càng thêm âm trầm, dáng vẻ như giông tố sắp kéo tới, giận đến mức bật cười: "Vậy mà trẫm lại quên, Thái hậu là người đến cả thứ muội của mình cũng có thể bỏ mặc, huống chi là hậu bối kém mình hai bậc như Hứa Khâm!"
Thẩm Vũ chậm rãi nhích lại gần, biến thành tư thế nàng dựa vào lòng Hoàng thượng. Đối với chuyện Hoàng thượng muốn lôi Thái hậu ra, nàng đã sớm quen. Kiếp trước, thỉnh thoảng nàng sẽ giả vờ nhu nhược, làm như phải chịu uất ức mà nói vài câu. Còn bây giờ đã sớm vận dụng đến thuần thục, ngay cả giả vờ uất ức cũng không cần, chỉ cần gợi ra một chút, bằng suy đoán của mình, hiển nhiên Hoàng thượng sẽ đoán ra được phía sau màn độc thủ này.
"Thần thiếp cũng không dám xác định, chỉ là suy đoán thôi." Thẩm Vũ chậm rãi đứng thẳng lên, vừa nói vừa duỗi tay lấy một vật từ hộp gỗ ra, chính là mũi tên mang ra từ bãi săn lúc trước.
Hoàng thượng trực tiếp cầm lấy mũi tên từ tay nàng đưa lên ngửi, nét mặt càng trở nên lạnh lùng."Không cần tìm người tra xét nữa, mũi tên này thật sự đã bị tẩm thuốc. Lúc nam nhân săn thú, nhất là khi săn những mãnh thú hung tàn, sẽ cho người tẩm loại thuốc này lên mũi tên, tăng thêm mùi máu tươi, hấp dẫn mãnh thú tới gần. Trên mỗi mũi tên của trẫm đều tẩm loại thuốc này!" Tề Ngọc gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói. Màn kịch này của Thái hậu đúng thật là muốn đưa cả mạng của Hứa Khâm vào, cũng muốn giết chết Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ không phụ họa theo lời hắn mà dịu dàng nhỏ nhẹ kể lại chuyện trước khi Phong Thiến đến.
"Vì sao lúc đó nàng không chạy đi? Con dê kia trong mắt nàng còn quan trọng hơn cả tính mạng sao?" Giọng nói Tề Ngọc vẫn vô cùng bình thản, ngữ điệu cũng không hề lên xuống thất thường, chỉ là âm rung cuối câu đã để lộ nội tâm như biển trào của hắn.
Đầu Thẩm Vũ hơi nghiêng qua, gò má cọ cọ lên mặt nam nhân. Hai người đều được ăn ngon uống tốt, da mặt vô cùng mềm mịn, chạm vào nhau còn sinh ra cảm giác vô cùng thoải mái.
"Nếu thần thiếp vừa nhìn thấy sói đã sợ đến mức vứt đi con dê khó khăn lắm mới săn được, chỉ sợ lần sau Hoàng thượng sẽ không cho thần thiếp cơ hội nữa đúng không? Không cố gắng trải qua một lần, sao có thể biết có thành công hay không? Nếu thần thiếp thật sự muốn cả hai, ngày tháng sau này chỉ sợ là sẽ như lửa cháy thêm dầu, lúc đó thần thiếp vẫn sẽ không lùi bước như bây giờ." Giọng điệu Thẩm Vũ dần tăng cao, vừa chứng minh lập trường của mình, vừa cho Hoàng thượng thấy sự quyết tâm của bản thân.
Thật lâu sau nam nhân vẫn không nói gì, chỉ giơ tay ôm eo thon của nàng, vùi cằm vào cổ Thẩm Vũ rồi nhẹ nhàng cọ cọ. Đó là một loại an ủi trong im lặng, giống như đang sưởi ấm lẫn nhau, khiến người khác cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Nàng đã liều mạng chứng minh cho trẫm xem như vậy, sao trẫm có thể cự tuyệt? Mọi thứ đều là của nàng, vị trí Hoàng hậu chỉ có nàng mới có thể ngồi lên, vị trí Thái tử cũng chỉ có thể là con của trẫm và nàng." Giọng nói kiên định của Hoàng thượng vang lên bên tai, còn có cả hơi nóng phả vào, cảm giác ngưa ngứa.
Gương mặt Thẩm Vũ lộ ra ý cười, nàng nhẹ nhàng khép hai mắt lại, hốc mắt đỏ đỏ. Cuối cùng nàng cũng có thể khiến Hoàng thượng hứa hẹn hai vị trí kia.
"Việc này không thể nóng vội, cần phải bàn bạc kỹ hơn." Tề Ngọc thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng đã bị cảm giác kích động và khủng hoảng lấp đầy, bèn thấp giọng nói một câu.
Thẩm Vũ lập tức gật đầu, giọng nói đè thấp xuống: "Đúng vậy, hậu cung nhìn như gió êm biển lặng, mọi người đều không dám đụng đến, nhưng nếu thần thiếp bị lộ ra hỉ mạch, hoặc là Hoàng thượng cố ý trao vị trí Hoàng hậu cho thần thiếp, chỉ sợ những phi tần đó sẽ như tre già măng mọc chơi ám đấu khắp nơi. Hơn nữa còn có Thái hậu, tuy rằng thần thiếp có Hoàng thượng chống lưng, nhưng cũng không thể đấu lại toàn bộ nữ nhân hậu cung!"
Ngữ điệu Thẩm Vũ trở nên vô cùng nghiêm túc, không ai hiểu rõ hơn nàng khi nữ nhân đoàn kết để đối phó một người sẽ đáng sợ thế nào.
Dù sao Hoàng thượng vẫn phải chú trọng vào chuyện tiều triều, cho dù muốn bảo vệ Thẩm Vũ cũng không thể bảo đảm được sẽ tránh khỏi tất cả những minh đấu, ám đấu của toàn bộ nữ nhân hậu cung.
Nghe giọng nói của nàng, nét mặt Tề Ngọc cũng theo đó càng lúc càng khó coi. Hắn vươn tay ôm eo Thẩm Vũ, vô thức siết chặt lại.
"Đừng sợ, mấy ngày trước trẫm đã nghĩ ra biện pháp, chẳng qua trước tiên phải xử lý Thái hậu đã, sau đó mới có thể thực hiện biện pháp này." Giọng nói Tề Ngọc mang theo vài phần nhu hòa, lộ ra ý định trấn an.
Thẩm Vũ nghe hắn nói như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười. Trong lúc Hoàng thượng và nàng còn đang chiến tranh lạnh, mấy ngày nay khi nàng nghẹn muốn chết thì hắn đã bắt đầu suy nghĩ mưu kế.
Tề Ngọc cứ ôm nàng như vậy, cẩn thận nhỏ giọng nói hết một lần biện pháp hắn nghĩ ra lúc trước. Thỉnh thoảng Thẩm Vũ sẽ có ý kiến, hoàn thiện thêm mưu kế này. Đợi đến khi hai người thảo luận xong, tức khắc trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt mang theo ý cười.
Hai người bọn họ vốn là người có đầy ý xấu trong bụng, nay cùng nhau đưa ra chủ ý với cùng mục tiêu, nhất định phải đem hết những người, những vật có thể lợi dụng được ra suy xét. Cuối cùng hai người đều cảm thấy mưu kế này vô cùng tuyệt diệu, rất hợp tâm ý hai người.
"Hoàng thượng, nương nương, nên dùng bữa thôi!" Mãi đến khi tiếng thúc giục của Minh Âm truyền đến, hai người mới phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn ra cửa sổ mới hay đã chạng vạng.
Tề Ngọc đưa tay ấn vai nàng để đứng dậy, nhưng vì đã ngồi xổm một lúc lâu, bỗng nhiên đứng dậy nhất định sẽ không có chuyện gì tốt. Hắn trực tiếp ngã ra phía sau, sau đó theo bản năng nắm chặt vai Thẩm Vũ. Lúc này Thẩm Vũ vẫn đang ngồi trên ghế hoa lê đặt trước gương đồng, sau lưng không có chỗ dựa, sao có thể chịu được sức kéo mạnh như vậy từ tay hắn, cũng ngã theo hắn.
Hai người đều thầm kêu "không xong" trong lòng, cả Thẩm Vũ lẫn ghế đều đè lên người Tề Ngọc. Cho dù hắn luyện võ hàng ngày cũng không chịu được sức nặng như vậy, quan trọng là chiếc ghế kia còn đổ ập xuống cẳng chân trái của hắn.
Thật tốt, vị Hoàng thượng tự nhận là hán tử đỉnh thiên lập địa như hắn cũng đau đến mức rên thành tiếng.
"A..." Giọng của hắn vô cùng thống khổ, tuy rằng vừa mở miệng đã lập tức phản ứng lại rồi ngậm chặt, nhưng âm thanh kêu ngắn ngủi lại bi thương đó rất to, vẫn bị truyền ra ngoài.
Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng bước chân và tiếng ồn ào, Lý Hoài Ân đi đầu vọt thẳng vào, hắn chỉ sợ Hoàng thượng và Thục phi nương nương lại cãi nhau. Mấy ngày trước vẫn làm hắn khiếp sợ, nghe thanh âm thống khổ như vậy, so với lúc trước khi hắn cắt trứng còn đau hơn! Chẳng lẽ Thục phi nương nương nhìn không thuận mắt Hoàng thượng, lột sạch quần Hoàng thượng, cho cái bảo bối kia một nhát kéo?
Nếu như vậy, quần chúng hậu cung nhất định rất thích nghe ngóng!
Hắn cứ nghĩ như vậy, nên tinh thần giống như hăng máu gà, nhất định phải là người đầu tiên vọt vào, nhìn bộ dáng chật vật của Hoàng thượng khi không có trứng! Nào ngờ khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, nhiệt huyết trong lòng hắn lập tức đông lạnh như băng.
Hoàng thượng bị cắt trứng cái gì chứ, toàn bộ đều do hắn một mình tưởng tượng! Dù giận thế nào, Thục phi nương nương cũng sẽ không làm ra loại chuyện này. Về sau nàng còn phải dựa vào việc chơi trứng của Hoàng thượng để hưởng thụ mà.
Chỉ thấy Tề Ngọc nằm trên mặt đất, Thẩm Vũ lại nằm trên người hắn, đương nhiên giữa hai người còn có thêm cái ghế. Nét mặt thống khổ của Hoàng thượng vẫn chưa kịp thu hồi, hiển nhiên bị đập không nhẹ.
Mấy người Minh Âm vội vàng xông lên, cẩn thận kéo Thẩm Vũ ra. Nào ngờ chân Thẩm Vũ vừa động đậy một chút, cả người vẫn đè trên ghế, tiếng kêu rên của Hoàng thượng lại một lần nữa truyền đến. Thẩm Vũ không dám dùng sức, nét mặt vô cùng rối rắm. Đây là vui quá hóa buồn sao, vẫn chưa kịp ăn mừng vì nghĩ ra ý kiến hay đã bị té xuống đất.
Nhóm người Minh Âm cũng không ngừng thắc mắc trong lòng, không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, mới có thể bị ngã thành như vậy.
Khó khăn lôi lôi kéo kéo mới nâng được Thẩm Vũ lên, sau đó lại lấy ghế ra, lúc này Tề Ngọc mới có thể hít thở thông thuận. Thái giám lập tức đi qua đỡ hắn lên, nét mặt Tề Ngọc vô cùng âm trầm.
Lúc nãy ngồi xổm, hắn đã cảm thấy chân có chút khó chịu, nhưng lúc ấy đang thương lượng kế sách với Thẩm Vũ, đúng vào điểm mấu chốt, vậy nên mới không để ý. Không ngờ bây giờ đứng lên, hai chân lại tê mỏi đau đớn như vậy.
Hai thái giám mỗi người một bên đỡ hắn, xem hắn không khác gì người tàn tật. Thẩm Vũ theo hắn ra khỏi phòng, nhìn bộ dáng khập khiễng của hắn, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười. Dường như Tề Ngọc cũng phát hiện ra dáng vẻ hắn vô cùng khó coi, vậy nên cho hai tiểu thái giám đang đỡ lui xuống, tự mình nhấc chân trái lên, dùng đùi phải nhảy lò cò đến gian ngoài.
Cuối cùng Thẩm Vũ cũng không nhịn được, trực tiếp bật cười thành tiếng. Bóng dáng Tề Ngọc đột nhiên cứng đờ, xoay đầu hung hăng trừng mắt nhìn nàng, sau đó lại vất vả quay đầu đi, thân thể có chút không vững, hắn không dám trì hoãn, vội vàng nhảy tới gần bàn gỗ, đôi tay chống lên bàn, khó khăn ngồi xuống nệm mềm. Ngoại trừ cái chân trái ra, cả người đều mệt không còn chút sức lực nào.
Thẩm Vũ an vị bên cạnh hắn, sau khi hai người chiến tranh lạnh, đây là lần đầu tiên dùng bữa cùng nhau. Phòng bếp nhỏ cũng nắm chặt cơ hội lấy lòng, làm đủ các loại món ăn tinh mỹ khiến người khác thèm nhỏ dãi.
Lý Hoài Ân tựa như muốn lấy lòng Hoàng thượng, đặc biệt chạy tới phòng bếp nhỏ lấy món canh xương hầm lên.