Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Huệ Hoàng hậu.
Hôn sự của Thẩm An Lăng được quyết định rất nhanh, đối với vị tẩu tẩu tương lai này, Thẩm Vũ biết rất ít về nàng ta. Có điều đây là do Thẩm An Lăng tự tới cửa cầu hôn nên nàng cũng không lo lắng lắm.
Mùa hạ năm nay khô nóng, lại bởi vì Đại Hoàng tử tuổi còn nhỏ, không thể đi đường mệt nhọc nên Tề Ngọc huỷ lịch trình nghỉ mát. Hắn thường xuyên đến Cẩm Nhan điện thăm Thẩm Vũ và chơi đùa với con trai.
Bây giờ đã là tháng bảy, Đại Hoàng tử cũng hơn tám tháng tuổi. Con nhà người ta hơn sáu tháng là có thể tự ngồi được rồi, thế nhưng Đại Hoàng tử giữ thăng bằng rất kém, chân trái gần như không thể sử dụng, chỉ dựa vào một cái đùi phải, thường thường vừa mới ngồi dậy sẽ lại bị nghiêng về một phía.
Thẩm Vũ liền kiếm cho thằng bé một quả bóng để nó ôm tập giữ thăng bằng. Mỗi lần Tề Ngọc tới là hắn lại nằm lên giường, Thẩm Vũ sẽ ôm Đại Hoàng tử đặt trước mặt hắn để Hoàng thượng nhìn Đại Hoàng tử ôm bóng rồi quăng đi. Thỉnh thoảng hắn sẽ hảo tâm mà đỡ lấy, nhưng đa số đều là ngắm đứa bé an tĩnh ôm trái bóng, mồ hôi rơi đầy đầu.
“A Vũ, người thằng bé toàn là mồ hôi thôi, nàng ôm nó đi đi, mồ hôi dính lên người trẫm rất khó chịu!” Tề Ngọc nhẹ nhàng hô lên, trong giọng nói chứa vài phần bất mãn.
Thẩm Vũ an vị trên ghế trong điện, trong tay nàng cầm bát chè đậu xanh, không hề muốn động đậy. Đại Hoàng tử ở trong điện nên cũng không đặt nhiều băng xung quanh, sợ nó sẽ bị cảm lạnh. Chuyện này cũng thật làm khổ Hoàng thượng và Thẩm Vũ. Thẩm Vũ nghe thấy giọng lên án của người nam nhân kia, nàng không khỏi ngẩng đầu, liếc mắt một cái. Ban nãy nàng ôm Đại Hoàng tử đặt hơi gần Hoàng thượng, vì thế cứ mỗi lần Đại Hoàng tử ngã, Tề Ngọc ở phía sau nghiễm nhiên trở thành miếng đệm thịt tốt nhất.
“Cốp ——” một tiếng trầm vang, sau khi Đại Hoàng tử kiên trì không ngừng ngồi dậy liền ngã dụi xuống, cái đầu của nó vừa vặn đập vào mặt Tề Ngọc.
Nội điện đột ngột trở nên yên tĩnh trong chốc lát, ngay cả tiếng ve ầm ĩ bên ngoài dường như cũng ngưng lại. Thẩm Vũ cũng ngây ngẩn cả người, nàng hoàn toàn không ngờ Đại Hoàng tử sẽ bị ngã như vậy, bà vú đứng một bên vội vàng đi tới ôm Đại Hoàng tử đi.
Nào ngờ bà vú lại quên cầm quả cầu của thằng bé, Đại Hoàng tử liền không chịu, lập tức khóc ré lên cho đến khi quả bóng kia được nhét vào lòng nó, nó mới ngừng khóc.
Sắc mặt Tề Ngọc vô cùng tăm tối, lúc nãy mũi hắn bị đập vào, đến bây giờ vẫn còn hơi đau. Hắn nâng đôi mắt ủ dột lên, nhìn thẳng vào Thẩm Vũ rồi ngoắc ngoắc ngón tay.
“Lại đây.” Nam nhân ép giọng trầm xuống, đôi mắt hơi nheo lại khiến nó trở nên thật mê hoặc.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng nhướn mày, nàng bưng bát chè đậu xanh lên ăn chậm rãi mấy miếng, sau đó nàng ngẩng đầu lên, hướng về phía Tề Ngọc lắc lắc đầu.
“Thần thiếp không đến đâu, hai người ở cạnh nhau nóng lắm.” Giọng nàng rõ ràng là không tình nguyện, hơn nữa bây giờ đối mặt với Tề Ngọc, trong lòng nàng cảm thấy hơi sợ hãi.
Một khi nam nhân này dùng giọng khàn khàn để nói chuyện với nàng, đó chính là điềm báo hắn muốn “làm”. Thời tiết nóng thế này, chỉ mới đến gần thôi đã thấy nóng muốn chết, huống chi là vận động kịch liệt. Nàng không hề cảm thấy hứng thú chút nào.
Tề Ngọc nhìn dáng vẻ không phối hợp của nàng không khỏi nhíu mày, trên mặt tỏ vẻ bất mãn.
“Nàng biết trẫm gọi nàng lại để làm gì không, nàng cứ như vậy mà không đồng ý à!” Tề Ngọc đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, giọng nói chất vấn, trong ánh mắt cũng mang theo ý cảnh cáo.
Thẩm Vũ thật sự đang rất nóng, nghe thấy Hoàng thượng ép hỏi như thế, đáy lòng bắt đầu cảm thấy nôn nóng. Nàng vươn đầu lưỡi liếm môi khô, lúc mở miệng lại tỏ vẻ giận dỗi.
“Thần thiếp không muốn làm cái gì cũng dính chặt với nhau, thật sự là rất nóng!” Giọng của Thẩm Vũ không được vui, lông mày nàng vẫn nhíu chặt lại.
Ánh mắt của Tề Ngọc càng thêm thâm trầm, hắn lại nằm xuống giường. Bầu không khí nhất thời có chút giằng co. Minh Âm đang chờ ở ngoài cửa không khỏi lau mồ hôi tuôn rơi bên thái dương, thầm nghĩ mấy ngày gần đây, Thục phi nương nương đều bận việc chăm sóc Đại Hoàng tử, không chỉ lạnh nhạt Hoàng thượng ở mức bình thường. Lúc này khó khăn lắm Hoàng thượng mới nguyện ý muốn thân cận một lúc, thế mà Thục phi nương nương lại bày ra vẻ mặt này.
Quả nhiên Thục phi bị Hoàng thượng chiều hư rồi, không suy nghĩ đúng mực mà còn nhăn mặt nhìn.
“Lý Hoài Ân! Vào đây!” Hoàng thượng bỗng nhiên cất cao giọng hô một tiếng.
Lý Hoài Ân đang chờ bên ngoài điện, nghe thấy tiếng gọi rung cả trời liền vội vàng bỏ lại công việc trong tay, vừa đi vừa lăn tiến vào. Lúc hắn đi còn liếc nhìn Minh Âm một cái, Minh Âm làm động tác “Chúc ngươi may mắn” với hắn. Tâm can Lý Hoài Ân không khỏi run lên, hắn lập tức biết rằng hai vị chủ tử bên trong lại muốn tìm đường chết rồi.
“Hoàng thượng, người gọi nô tài có chuyện gì thế ạ?” Lý Hoài Ân vội vàng đi đến, lập tức quỳ rạp xuống đất hành lễ với Tề Ngọc, thanh âm vô cùng cẩn thận.
Rõ ràng hắn nhận ra không khí cứng ngắc trong nội điện, Hoàng thượng nằm nghiêng trên giường, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Lý Hoài Ân một cái, sau đó chuyển ánh mắt về phía Thẩm Vũ mang theo ý chắc chắn.
Lý Hoài Ân nhìn thấy ánh mắt đó của Hoàng thượng không khỏi run lên hai cái. Hoàng thượng lại định làm gì đây? Bỗng nhiên hắn cảm thấy có một sự tra tấn vô cùng lớn đang đánh lên người mình!
“Mang theo người chuyển giường hàn ngọc đến Cẩm Nhan điện, càng nhanh càng tốt, Thục phi sắp bị nóng đến nỗi ngất ra rồi!” Hoàng thượng phân phó, giọng nói chắc nịch.
Lý Hoài Ân thất thần, quả nhiên là một tin sét đánh giữa trời quang. Cho dù giường hàn ngọc vô cùng mát nhưng khuân từ đó đến đây chẳng phải là muốn lấy mạng người sao? Bây giờ giường hàn ngọc đang ở Long Càn cung, cách Cẩm Nhan điện bao xa chứ!
Có điều đối với sự phân phó của Hoàng thượng, cho dù trong lòng Lý Hoài Ân không muốn nhưng hắn cũng chỉ biết tuân mệnh. Lý Hoài Ân lúc bước vào nội điện thì đứng thẳng tắp, đầu ngẩng ngực ưỡn, lúc đi ra thì ủ rũ cụp đuôi, bước đi tập tễnh.
Nghe thấy phân phó của Hoàng thượng, Thẩm Vũ có hơi sửng sốt. Nghe đồn giường hàn ngọc kia chế tạo ở một nơi vô cùng lạnh giá, lấy hàn ngọc chạm khắc thành giường ngủ, lạnh lẽo vô cùng. Kiếp trước nàng từng nghe Hoàng thượng nhắc đến nhưng cũng chỉ là được nhìn thấy từ xa vài lần chứ chưa từng được chạm vào. Hiện giờ Hoàng thượng lại muốn khiêng bảo vật này đến Cẩm Nhan điện, trong lòng Thẩm Vũ không khỏi sinh ra rất nhiều nghi vấn.
“Hoàng thượng nâng giường hàn ngọc đến đây làm gì ạ? Thần thiếp không chịu lạnh được như vậy đâu.” Thẩm Vũ vì trong lòng tò mò mà khẽ hỏi một câu.
Nào biết người trên giường trở mình, nằm thẳng trên giường, thậm chí còn nhấc một chân lên vắt qua đầu gối bên chân kia, vô cùng vui vẻ nhưng lại lơ câu hỏi của Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ bĩu môi, biết rằng hắn vì giọng điệu không tốt của mình ban nãy mà trong lòng nghẹn muốn chết. Nhưng rồi nàng lại tự an ủi, liền nghĩ tóm lại chờ giường hàn ngọc chuyển đến là có thể biết rốt cuộc Hoàng thượng muốn làm gì.
Hơn nửa canh giờ sau, Lý Hoài Ân mới kéo dài hơi tàn mà bò vào, phía sau lưng lọm khọm, cả người cứ như vừa mới được vớt ra từ thùng nước, toàn thân đều là mồ hôi.
Tuy rằng này hắn không cần phải tự thân đi nâng giường hàn ngọc nhưng dọc đường cứ đi rồi lại dừng, hắn phải đi theo một tấc không rời. Mấy tiểu thái giám phải khiêng giường còn đáng thương hơn, rõ ràng thời tiết bên ngoài thì nóng đến mức muốn thiêu chết người ta nhưng giường băng kia thì như muốn đóng băng tất cả bọn họ. Một bên là cực nóng, bên kia thì cực lạnh, suýt nữa bị hai luồng nhiệt đánh nhau tới mức đổ bệnh.
Nhìn Lý Hoài Ân dáng vẻ chật vật, Tề Ngọc ghét bỏ nhíu mày, có điều tâm tư của hắn chẳng còn đặt ở đó nữa, hắn phất tay cho Lý Hoài Ân lui xuống.
Giường hàn băng rất rộng, trong chính điện bày nhiều đồ vướng víu nên nó được đặt thẳng vào trong thiên điện. Tề Ngọc đứng thẳng dậy đeo giày, tiến vài bước về phía Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ buông chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn ngây ngốc, không biết rốt cuộc hắn định làm gì.
Nam nhân chậm rãi cúi người xuống, cong cong khóe miệng với nàng, trên mặt lộ ra ý cười âm lãnh.
Đáy lòng Thẩm Vũ liền phát ra tiếng “Lộp bộp”, thầm nghĩ chắc chắn là có chuyện không hay sắp xảy ra, chỉ là nàng còn chưa kịp phản ứng thì hai tay nam nhân đã nhấc nàng lên khỏi ghế rồi đột nhiên vung cánh tay một cái, khiêng nàng lên vai.
“Hoàng thượng, người định đi đâu vậy? Người đặt thần thiếp xuống đã, thần thiếp sẽ tự đi!” Thẩm Vũ giãy giụa theo bản năng, miệng nhỏ bắt đầu gào thét.
Đều tại thời tiết nóng bức này khiến đại não của nàng không thể bình thường mà chống lại Hoàng thượng, chẳng lẽ báo ứng đến rồi sao!
“Chát chát!” Nam nhân không hề mở miệng đáp lời mà nâng tay lên nhắm ngay mông của nàng, hung hăng đánh vào.
Thẩm Vũ lập tức ngậm miệng lại, Hoàng thượng đã khiêng nàng ra nội điện, mấy cung nữ đang chờ bên ngoài đều thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh sợ nhìn theo bóng lưng hai người.
Lý Hoài Ân đang cầm khăn gấm lau mồ hôi, khăn đã vắt đến lượt thứ ba, mỗi lần mồ hôi đều rơi tí tách. Đến lúc hắn nhìn thấy Hoàng thượng khiêng Thục phi ra ngoài, trong lòng liền dâng lên cảm giác bất lực. Hoàng thượng bắt nâng giường hàn ngọc đến đây, đơn giản chính là muốn dỗ Thục phi nương nương vui vẻ, chỉ có bọn họ đáng thương bị hun dưới ánh mặt trời, phơi đến mức lè lưỡi như chó.
Đến thiên điện, giường hàn ngọc đã được mọi người dọn xong vị trí, Tề Ngọc ném thẳng người trên vai xuống giường. Không khí lạnh trên giường lập tức xộc đến, thậm chí còn có cảm giác như len vào tận xương tủy. Thẩm Vũ kinh hô một tiếng, vội vàng đứng dậy bắt đầu dậm chân như muốn chạy xuống khỏi giường.
Nhưng nàng còn chưa kịp bước chân xuống thì cả người đã bị tay của Hoàng thượng kéo lại, sau đó thân thể cường tráng của nam liền đè xuống. Gáy của nàng đụng vào giường hàn ngọc phát ra một tiếng trầm vang, Thẩm Vũ nhẹ hít một hơi.
Cả lưng nàng tiếp xúc với giường hàn ngọc, thật sự chẳng khác nào rơi vào hầm băng, tứ chi của nàng bắt đầu tê dại cứng đờ.
“Ái phi mới vừa nói nóng quá nên không muốn ở cạnh nhau. Nhưng bây giờ không nóng nữa rồi, nàng còn muốn dính chặt nhau nữa không?” Đùi của Tề Ngọc lập tức kẹp lấy hai chân đang đá loạn của Thẩm Vũ, cả người chậm rãi cọ xát trên người nàng.
Thẩm Vũ đã lạnh đến mức bắt đầu run rẩy, thân thể nam nhân thực nóng, nàng dường như bắt đầu theo bản năng mà ôm lấy cổ hắn. Vòng eo cũng chậm rãi nâng lên, chỉ muốn dán chặt vào nguồn nhiệt đó.
Bây giờ Tề Ngọc chẳng cần Thẩm Vũ nói ra thì cũng đã biết rõ đáp án.