Edit: Phương Hiền dung.
Beta: Rine Hiền phi.
Ngày hôm sau, Thẩm Vương phi đúng giờ đến gặp Hiền phi thương lượng, hai người đều hận Thẩm Vũ nghiến răng nghiến lợi. Nhưng đối phó với Thẩm Vũ có chút khó khăn, bởi dù sao phía sau Thục phi vẫn có Hoàng thượng chống lưng, hậu cung này không có bao nhiêu người dám ra tay, ngay cả Thái hậu cũng phải kiêng kị vài phần.
Hai người vẫn chưa thương lượng ra mưu kế hữu hiệu gì, cung nữ đã vào truyền lời, bảo rằng Tuệ Tần đã đến.
Nếu Thôi Cẩn tới, không có lý do gì lại không cho nàng vào cửa. Nhưng chuyện Hiền phi và Thẩm Vương phi đang bàn bạc vô cùng mẫn cảm, hơn nữa bọn họ vẫn chưa rõ ý tứ của Thôi Cẩn, vậy nên đành dừng câu chuyện lại, không biểu hiện thêm điều gì.
"Ta mới biết cô mẫu đến, vừa hay đang có lá trà rất ngon, vậy nên mang tới đây để mọi người nếm thử." Thôi Cẩn vừa nói vừa để cung nhân mang dụng cụ pha trà đến, xắn tay áo lên, tự mình pha trà.
Thôi Cẩn vô cùng hiểu rõ trà đạo, động tác pha trà vừa thuần thục vừa đẹp mắt, ánh mắt hai người không tự chủ dừng lại trên người nàng, tâm tình vốn đang nóng nảy cũng theo động tác pha trà mà dần dần bình tĩnh lại. Một lúc sau, Thôi Cẩn đã rót đầy chung trà cho hai người.
"Hôm nay ta đành xem mình là tiểu nha đầu, chăm chỉ hầu hạ hai người uống trà vậy." Mặt Thôi Cẩn mang ý cười, giọng nói còn chứa vài phần nghịch ngợm.
Hiền phi và Thẩm Vương phi đều cười, tay bưng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Cách pha trà của Thôi Cẩn vô cùng chuẩn xác, Hiền phi phẩm trà chỉ cảm thấy hương vị thuần khiết, nước trà thơm nồng. Sau khi nuốt xuống, đầu lưỡi vẫn còn vị ngọt, trong miệng còn vương hương, dư vị khôn cùng.
Thôi Cẩn thật sự không hề chuẩn bị thêm chén trà thứ ba, chỉ không ngừng rót trà cho bọn họ. Ba người vốn đều xuất thân từ thế gia, tuy rằng tuổi tác cách biệt, nhưng nói chuyện lại vô cùng hợp ý nhau.
Nhoáng một cái buổi chiều đã qua, sau khi thay nước ba lần, tuy hương trà đã nhạt đi nhiều, nhưng vị ngon vẫn đủ làm người ta hài lòng.
"Thật đúng là trà ngon, ngày khác nhàn rỗi, nhất định phải đến phẩm trà với hai vị nương nương!" Trước khi rời đi, Thẩm Vương phi khách khí nói vài câu, mỉm cười hành lễ cáo lui.
Thôi Cẩn nhẹ giọng đáp lời, tiễn Thẩm Vương phi ra khỏi cung. Từ ngày Thẩm Vũ bắt Tiểu Tịch, nhốt hắn chịu đông lạnh một đêm ở phòng củi, lại nói là do cung nhân nhầm lẫn, sau đó cũng không hề trốn tránh, trực tiếp cho người thả Tiểu Tịch.
Trong lòng Hiền phi như đang bị hàng trăm ngón tay cào cấu, tuy rằng đã sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng dù sao Tiểu Tịch vẫn không ở bên người, luôn có chút không an tâm. Bây giờ nàng ta lại không dám tùy tiện triệu Tiểu Tịch tới, sợ Thẩm Vũ nổi lòng nghi ngờ.
Từ sau ngày Thôi Cẩn đến đây pha trà, dường như đã tập thành thói quen, mỗi ngày sau khi Hiền phi ngủ trưa dậy, Thôi Cẩn sẽ mang lá trà đến đây pha. Lá trà Thôi Cẩn mang đến đều thuộc hàng thượng phẩm, hơn nữa còn thường xuyên thay đổi, vô cùng đa dạng. Từ trà Dũng Khê Hỏa Thanh, Quân Sơn Ngân Châm đến Mao Tiêm Tín Dương, tất cả đều lần lượt xuất hiện.
Hiền phi vui vẻ hưởng thụ, tay nghề của Thôi Cẩn tốt hơn nhiều so với cung nhân bên cạnh nàng ta, sau khi uống trà nàng pha, Hiền phi không uống được trà của bất kì người nào pha nữa. Thẩm Vương phi cũng thường xuyên ghé thăm, Thôi Cẩn hay chọn lúc Thẩm Vương phi đến, như vậy ba người có thể trò chuyện. Tất nhiên vẫn là Hiền phi và Thẩm Vương phi uống trà, còn Thôi Cẩn rất hiếm khi chạm vào.
Mãi đến khi Thẩm Vũ phái người tìm nàng nhắc nhở nên thêm liều lượng, Thôi Cẩn mới cầm lá trà trở lại điện, bắt đầu tự mình chế biến lá trà. Kỹ năng pha trà của nàng tốt như vậy đều nhờ một phen khổ luyện, từ chế biến đến pha trà, mỗi bước nàng đều tự mình làm lấy.
Từ ngày có thêm Thôi Cẩn, thời gian trao đổi giữa Thẩm Vương phi và Hiền phi càng lúc càng ít, rất khó thống nhất ý định. Hai tháng nay, Thẩm Vương phi liên tục bảy, tám lần dùng thẻ bài tiến cung, may là địa vị của Hiền phi trong hậu cung rất cao, Hoàng thượng và Thái hậu không để ý, phía dưới cũng không ai dám nói gì.
Dựa theo phân phó của Thẩm Vũ, trong trà Thôi Cẩn đều bỏ thêm thuốc. Chỉ vài lần, Hiền phi đã có chút không chịu nổi. Mỗi lần nhìn thấy Hiền phi, Thôi Cẩn đều phát hiện môi nàng ta dần trở nên tái nhợt, thỉnh thoảng còn hít thở hổn hển, giơ tay vỗ ngực, dáng vẻ như hít thở khó khăn. Cũng từ ngày thêm liều lượng, bóng dáng Thẩm Vương phi cũng xuất hiện nhiều hơn.
Sau đó Thục phi lại có hành động lớn. Cũng không biết nàng nghe được từ chỗ nào, biết được bên người Hiền phi có một cung nữ vô cùng am hiểu việc bắt chước bút tích của người khác. Cho dù là loại chữ gì, chỉ cần nàng ta tập luyện vài lần, đều có thể viết ra giống như đúc. Thẩm Vũ năm lần bảy lượt phái người, truyền lời muốn Hiền phi mang người qua cho nàng chiêm ngưỡng, nhưng đều bị Hiền phi dùng đủ các loại lý do để cự tuyệt.
Động tĩnh lần này của Thẩm Vũ càng làm Hiền phi thêm hoảng loạn. Nàng ta căn bản không rảnh để lo những chuyện khác, chỉ tập trung cân nhắc tâm tư của Thẩm Vũ, thậm chí sự khó chịu trên cơ thể mấy ngày nay đều bị xem nhẹ. Đã nhiều ngày nay nàng ta không được ngủ an ổn, cả ngày chỉ tính toán chuyện Thục phi, gọi Thái y đến nhất định hắn sẽ chỉ nói mấy câu như ưu tư thành bệnh, vậy nên nàng ta cũng không cho người đi gọi, miễn cho cành mẹ đẻ cành con.
Ngược lại Thẩm Vương phi đã ngã bệnh trước, vậy nên không thể trình thẻ bài tiến cung nữa. Mời đại phu đến khám lại không nhìn ra bệnh gì. Thẩm Vương phi nằm trên giường, cảm giác bản thân đã sắp chầu trời. Nhiều ngày nay bà ta bệnh như núi đổ, tất cả những cái xấu đều tới một lượt, đã mời nhiều đại phu tới khám, phương thuốc cũng đổi không ít, tuy vậy vẫn không thấy hiệu quả.
Thôi Cẩn ngồi trên ghế, trong tay cầm dụng cụ pha trà chậm rãi pha chế, khoé miệng mang ý cười, nét mặt vô cùng sung sướng thích ý. Hiền phi đang nằm trên giường, cả người hôn mê, thần trí không rõ. Lồng ngực nàng ta luôn cảm giác như bị đá đè nặng, cật lực hít vài hơi mới có thể thở ra, cả người xụi lơ, giống như không còn tri giác.
"Tỷ tỷ, mau uống ly trà." Thôi Cẩn nhẹ nhàng đỡ Hiền phi dậy, đặt chung trà bên miệng nàng ta.
Hiền phi đã không thể nhận ra giọng nói của Thôi Cẩn, chỉ mở miệng theo bản năng, tùy ý để Thôi Cẩn rót đầy trà vào miệng mình. Nhìn Hiền phi sau khi uống trà lại tiếp tục thở hổn hển, trên mặt Thôi Cẩn lộ ra ý cười ngọt lịm.
Nàng chậm rãi ngồi lên ghế, bưng nước sôi lên, cẩn thận rửa ấm trà và chung trà một lượt. Sau đó cầm ấm trà và chung trà Hiền phi và Thẩm Vương phi hay uống lên, chậm rãi giơ tay lên cao, sau đó buông lỏng tay.
"Choang choang!" Những dụng cụ pha chế trà tinh xảo bằng gốm cứ như vậy mà vỡ toang trên mặt đất.
Cung nhân đứng bên ngoài nghe vậy lập tức chạy vào, nét mặt vô cùng kinh hoảng thất thố. Kết quả, vừa vào đã thấy Tuệ Tần mang nét mặt xin lỗi đứng lên, gật đầu về phía các nàng.
"Vừa rồi bổn tần trượt tay làm vỡ, đợi lát nữa sẽ phái người mang bộ ấm trà mới đến. Các ngươi mau quét dọn chỗ đó đi, đừng quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi!" Thôi Cẩn nhỏ giọng dặn dò vài câu, mấy cung nhân kia vội vàng vâng lời.
Thôi Cẩn mang chút lá trà chưa uống hết kia chậm rãi rời khỏi điện, lên kiệu về thẳng cung của mình. Sau khi vào nội điện, nàng vứt toàn bộ lá trà mình chế biến vào chậu than, nhìn những lá trà đó bị cháy thành tro, sau đó lại bỏ một ít trà khác vào hộp.
Ngay tối hôm đó, trong cung Hiền phi vô cùng hỗn loạn. Tới giờ dùng bữa, cung nữ tới phòng đánh thức Hiền phi, nhưng đợi một hồi vẫn không thấy nàng ta trả lời. Sau đó mới đánh bạo mở cửa ra, không ngờ lại phát hiện ra điều không thích hợp.
Hiền phi đã không còn thở nữa! Cung nữ kia lảo đảo chạy đi gọi người, lập tức có mấy cung nữ hầu hạ chạy ùa vào, một đám chen tới thăm dò, sắc mặt đều tái nhợt.
"Vẫn còn thở, vẫn còn!" Sau khi cung nữ vươn tay ra thử, nét mặt mới thoáng buông lỏng, còn ẩn hiện vài phần may mắn.
Mấy người khác lại tới kiểm tra, lúc này mới phát hiện hô hấp của Hiền phi nương nương bị đứt quãng, lập tức có người bị dọa đến mức gào khan. Thái y cũng được mời đến, lần này sự việc nghiêm trọng, là Đỗ Viện phán tự mình tới bắt mạch.
Sau khi ông cẩn thận chẩn bệnh, nét mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, kinh ngạc nói: "Nhìn dáng vẻ chủ tử các ngươi như vậy là vì dùng quá nhiều tế tân[1] mới dẫn đến việc hô hấp khó khăn, thậm chí dẫn đến hôn mê. Tế tân có ở đâu?"
[1] Tế tân: Là một vị thuốc, có tác dụng chữa đau răng, phong hàn, ho đờm,...
Các cung nữ xung quanh nghe xong đều liên tục lắc đầu tỏ vẻ không biết, trong đó có một cung nữ hầu hạ bên người Hiền phi đứng ra nói: "Nhiều ngày nay Hiền phi nương nương không hề dùng dược liệu, căn bản không thể tiếp xúc với tế tân. Mấy ngày trước nương nương đã cảm thấy ngực không thoải mái, nhưng lại không để ý, không ngờ hôm nay lại thành ra như vậy!"
Nàng ta vừa nói vừa nức nở, không ít cung nhân xung quanh cũng khóc theo. Hiền phi đang lúc như mặt trời ban trưa, mấy ngày trước còn diễu võ dương oai muốn đánh giết Thục phi, bây giờ lại chuẩn bị xuống mồ, thật sự là tạo hóa trêu người.
Đỗ Viện phán nghe được lời này thì lập tức nhíu chặt mày, tình hình này có lẽ đã bị hạ độc rồi. Xem ra lại là một vị chủ tử bị hạ độc thủ, dựa vào tính tình của Hoàng thượng, giả sử như vị Hiền phi nương nương này chết, nếu không tìm ra hung thủ cũng sẽ không ảnh hưởng gì.
"Ngươi cứ theo phương thuốc này mà sắc cho nàng uống, có tác dụng hay không còn phải xem số mệnh của nàng!" Đỗ Viện phán phất tay viết phương thuốc rồi đưa cho cung nữ, nét mặt ai thán càng thêm rõ ràng.
Dáng vẻ này của Hiền phi rõ ràng bị trúng độc đã lâu, kẻ hạ độc cũng vô cùng kiên nhẫn. Thời gian dài, liều lượng cũng chậm rãi tăng thêm, vậy nên Hiền phi mới không lập tức phát hiện ra. Có lẽ tối nay Hiền phi sẽ tỉnh lại.
Sau khi uống thuốc, một lúc lâu sau, quả nhiên Hiền phi có chút ý thức. Phần lớn cung nhân canh giữ trong điện đều chờ đợi, giống như hy vọng thấy ánh rạng đông. Nhưng khi Hiền phi vừa khôi phục chút ý thức đã bắt đầu thở hổn hển, há to miệng, không ngừng hít lấy không khí, nhưng dường như vẫn không đủ. Tay nàng ta cấu chặt vào chăn đệm, đôi mắt trừng lớn, tròng mắt giống như sắp rơi ra.
Mặc kệ đôi mắt đang sung huyết, nàng ta không ngừng hít thở, giống như cá mắc cạn sắp chết, không ngừng hít thở. Dáng vẻ thê thảm kia làm người xung quanh cảm thấy vô cùng thống khổ, chẳng thà chết đi còn hơn phải chật vật thế này.
"Bụp bụp!" Âm thanh trầm đục truyền đến, Hiền phi không thể thở được, dùng tay đánh bùm bụp vào giường đệm, miệng há hốc, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể ngẩng đầu hô hấp một cách gian nan.