Tiến Công Sủng Phi

chương 106: cái chết của thôi tú

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

dit: Tuệ Tô nghi

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.

Cuối cùng Thôi Tú cũng không còn xoắn xuýt nữa mà cầm bút lên viết, nàng cúi đầu viết hết sức chăm chú. Người đến khẽ liếc mắt một cái, nét chữ nhỏ vô cùng xinh đẹp, tiếc thay một tay chữ đẹp! Sau này ước chừng không thể thấy được bút tích này nữa!

Sau khi Thôi Tú viết xong thì cẩn thận cắt phần giấy có chữ viết ra, từ từ giơ lên rồi nhẹ nhàng thổi thổi để cho nét mực bên trên khô nhanh hơn một chút. Đợi đến khi chữ viết hoàn toàn khô hết, Thôi Tú lại cầm lên cẩn thận nhìn hai lần, khuôn mặt lộ ra ý cười thỏa mãn còn mang theo cả vài phần chờ mong.

"Được rồi, tờ giấy này hãy để bổn cung tự tay giao cho Tuệ muội muội. Đây chính là bí mật giữa hai người, tốt nhất là không nên nói cho người khác biết!" Người tới trực tiếp dùng một tay đoạt đi tờ giấy, cuối cùng còn giơ ngón trỏ đặt lên môi, nét mặt lộ ra chút nghịch ngợm.

Thôi Tú hơi sửng sốt, sau đó nàng nở nụ cười, trịnh trọng gật gật đầu.

Người tới nắm chặt tờ giấy sau đó xoay người rời khỏi. Chỉ là khi nàng ta bước đến ngạch cửa của Trúc Ý hiên thì trên mặt lại hiện lên vài phần giảo hoạt và âm ngoan.

Thôi Tú nhìn bóng lưng nàng ta rồi rơi vào thất thần. Đến khi lấy lại tinh thần, nàng chợt nhớ ra đêm nay phải xin lỗi Thôi Cẩn, liền đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, tựa như nghĩ nên tạ lỗi thế nào.

- --

"Nương nương." Một tiểu cung nữ nhìn thấy chủ tử nhà mình đi ra liền lập tức bước lên nghênh đón, vẻ mặt khá thận trọng.

"Trở về nhìn thử xem có thể bắt chước kiểu bút tích này không, rồi mau chóng viết lại theo ý bổn cung!" Trên mặt người kia đã không còn ý cười thân hòa (thân thiện + hòa nhã) như vừa rồi mà chỉ còn lại vẻ âm ngoan và lạnh lùng, giống như bây giờ phải khiến cho một người đang sống sờ sờ lập tức mất mạng vậy.

"Vâng!" Cung nữ kia cẩn thận nhận lấy tờ giấy rồi bỏ vào trong tay áo, sau đó đi theo phía sau nàng ta trở về.

Đến buổi tối, không gian xung quanh Thôi Tú là một mảnh yên tĩnh, không hề có tiếng động, để tiện cho việc hành động nàng còn khoác thêm một cái áo choàng, cũng chỉ dẫn theo một cung nữ đến Ngự Hoa viên. Nàng và Thôi Cẩn hẹn nhau ở cạnh một cái hồ nhỏ bên trong Ngự Hoa viên, chỗ này tương đối hẻo lánh, không có quá nhiều người qua lại.

Suốt dọc đường đi cũng không gặp được mấy người, hiếm lắm mới thấy mấy thị vệ đi tuần tra, mà hai người các nàng cũng luôn tránh sau bụi hoa, khó khăn lắm mới tránh được. Trải qua quá trình như vậy nên Ngự Hoa viên này cũng có hơi đáng sợ, Thôi Tú ho nhẹ một tiếng, mạnh mẽ sốc lại tinh thần, tiếp tục đi về phía trước.

Khi nàng tới chỗ hẹn, đợi một lát mà vẫn chưa thấy người đến, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.

"Tú Tần, chỗ này hơi tối, để nô tỳ qua bên kia không có gió châm đèn lồng lên!" Cung nữ phía sau cũng vô cùng sợ hãi, run rẩy nói.

Lúc hai người ra ngoài vốn mang theo một chiếc đèn lồng, nhưng vì muốn né tránh tầm mắt của người khác và không để thị vệ bắt được nên bọn họ cũng không dám đốt đèn, suốt dọc đường đều là mò mẫn mà đi. Hiện tại trời quá tối mà khắp nơi lại không có ai, cung nữ kia đã sớm bị dọa cho mất mật, liền run run rẩy rẩy muốn đi đốt đèn.

Thôi Tú nhíu nhíu mày, nàng cũng không ngăn cản, phất phất tay để cung nữ kia rời đi. Lúc nàng rời khỏi Thính Phong các, trong lòng nghẹn khuất cho nên hai nha hoàn trong phủ theo tiến cung nàng không lấy người nào, vì không muốn các nàng ấy cứ lải nhải bên tai. Cho nên hiện tại, bên người không có cả một cung nữ thiếp thân, lúc ra ngoài nàng chỉ tùy tiện chọn một người, chỉ nói là đi đâu, còn vấn đề đi làm gì thì chưa hề nhắc đến.

Thôi Tú nghĩ đến đây, không nhịn được thở dài, đợi lát nữa gặp Thôi Cẩn còn phải mặt dày mà lấy một cung nữ qua chỗ nàng mới được. Nàng vừa nghĩ như vậy vừa cúi đầu nhìn ảnh ngược phản chiếu trên mặt nước, hình như có một người đang đứng phía sau nàng.

Nàng sợ tới mức mở to miệng muốn hét lên, nhưng miệng mũi đã bị người kia dùng khăn gấm bịt kín. Hai tay hai chân Thôi Tú không ngừng giãy giụa, chỉ là sức lực người phía sau vô cùng lớn, nàng có thể cảm nhận được người này tuyệt đối không phải nữ nhân, hơn nữa trên khăn gấm này hình như có gì đó, mi mắt nàng càng ngày càng nặng rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Đáng tiếc, một mỹ nhân trắng trắng mềm mềm như vậy mà ta lại không có phúc hưởng thụ." Một giọng nói trầm trầm truyền đến, rõ ràng là giọng của một thái giám.

Hắn nương theo ánh trăng mà nhìn thoáng qua Thôi Tú vừa ngã vào trong ngực, sau đó vươn tay đến trước ngực nàng rồi hung hăng nhéo mấy cái, cảm nhận được bộ ngực mềm mại của nữ nhân, trên mặt hắn hiện rõ vẻ hạ lưu. Nhưng hắn cũng biết đây không phải là lúc để tiêu dao, hắn liền xé một mảnh vạt trước áo ngoài của Thôi Tú sau đó không chút do dự đẩy nàng xuống hồ.

Một tiếng "bùm" vang lên, có một chút bọt nước bắn lên, Thôi Tú nằm trên mặt nước, y phục dần dần thấm nước rôid cả người nàng từ từ chìm xuống. Thái giám kia đặt mảnh vải vừa xé xong trên bờ hồ, rồi lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra cẩn thận đặt phía dưới miếng vải kia, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Hắn đi quanh hồ một vòng rồi đi đến bên cạnh núi giả, phía sau núi giả có một cung nữ đang nằm, trong tay nàng ấy còn cầm đá đánh lửa và đèn lồng. Rõ ràng đây chính là cung nữ vừa đi đốt đèn ban nãy, hiện tại hơi thở ổn định, giống như là vừa bị ai đó đánh cho bất tỉnh.

Thái giám nọ nhìn một lát thấy cung nữ kia không có dấu hiệu sắp tỉnh, lại nhìn ngó xung quanh một lượt, không thấy một ai, lúc này hắn mới lắc mình hòa vào trong bóng tối.

Mãi cho đến một canh giờ sau, cung nữ nằm sau núi giả mới vì bị lạnh mà từ từ tỉnh lại. Đã quá nửa đêm, trên mặt đất lại vừa cứng vừa lạnh, đầu óc tiểu cung nữ kia còn có chút mơ hồ, mơ mơ màng màng nhìn khung cảnh xung quanh, nàng ấy nhớ hình như mình theo Tú Tần đến đây gặp người, sau đó tựa như bị người ta đánh hôn mê. Nàng vừa nghĩ đến liền giật cả mình, lập tức nhảy dựng lên, run run rẩy rẩy tìm đá đánh lửa rơi trên mặt đất rồi vội vàng thắp đèn lên.

Đến khi cung nữ cầm theo đèn lồng đi đến cạnh hồ thì đã không hề thấy một ai, nàng soi đèn khắp nơi, rất nhanh liền chiếu đến một người đang trôi nổi trên mặt hồ. Cung nữ sợ đến mức hét toáng lên, đèn lồng trên tay lập tức rơi xuống, nàng ngã lộn nhào trên mặt đất sau đó bò dậy rồi chạy trở về, vừa chạy vừa kêu.

"Cứu mạng, người đâu! Ở đây có người chết đuối!" Cung nữ bị dọa đến mức phát khóc luôn, trong giọng nói mang theo vài phần nức nở.

Bởi vì không có đèn lồng chiếu sáng nên cung nữ lảo đảo chạy loạn, hơn nữa chỗ này khá hẻo lánh, cũng không có nhiều thị vệ đi tuần. Đợi đến khi mấy thị vệ ở phía xa nghe thấy mà chạy đến thì thi thể Thôi Tú đã sớm trương lên vì ngâm nước lâu.

Có người chết ở Ngự Hoa viên, tin tức này được nhóm nô tài thay nhau truyền đi. Lý Hoài Ân nhìn sắc trời bên ngoài một cái, mặt trời đã sắp mọc nhưng hắn chỉ đi đi lại lại bên ngoài, vẫn không hạ được quyết tâm đi vào nói với Hoàng thượng.

Mới sáng sớm lại đi đánh thức hắn ta, chỉ vì để nói cho hắn ta biết trong hậu cung lại có người chết, cũng không biết Hoàng thượng sẽ nổi giận lôi đình đến mức nào.

Buổi tối hôm nay là Minh Ngữ gác đêm, nàng có chút lưỡng lự bèn tìm một tiểu cung nữ đáng tin cậy canh ở bên ngoài còn mình thì chạy đến phòng của Minh Âm.

"Hơn nửa đêm ngươi đánh thức ta là vì chuyện này? Đầu óc ngươi to như vậy chỉ làm cảnh thôi à! Hiện tại nói chuyện này cho chủ tử có tác dụng gì, hơn nữa lại không thể làm gì được, chờ đến lúc rửa mặt chải đầu rồi nói!" Minh Âm tùy tiện cầm lấy đồ đặt bên gối ném về phía Minh Ngữ, vẻ bất mãn trên mặt vô cùng rõ ràng.

Minh Ngữ vội vàng lui ra ngoài thuận tay đóng luôn cửa phòng, lén lút lè lưỡi rồi ngoan ngoãn quay về gác đêm, tiếp tục chờ đến hừng đông.

Đương nhiên lúc này không có mấy người dám đánh thức chủ tử, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ. Ví dụ như hiện tại đây, có một vị chính nhị phẩm Phi căn bản chưa hề ngủ, nàng ta vẫn luôn thức để đợi tin tức. Cho đến khi có một thái giám cơ thể cường tráng đi đến, quỳ gối thấp giọng bẩm báo: "Chủ tử, đã làm ổn thỏa, Tú Tần đã chết! Tin tức cũng đã được truyền ra ngoài!"

"Được, rất tốt, chờ khi rảnh rỗi bổn cung sẽ tự mình cho ngươi chuyện tốt!" Tiếng nói chuyện mang theo ý cười mềm mại của nữ nhân truyền đến, giọng điệu vô cùng hài lòng.

Thính Phong các, toàn bộ trên dưới đều biết quan hệ giữa Thôi Tú và Thôi Cẩn, cung nữ gác đêm đương nhiên không dám trì hoãn bèn vội vàng lay nàng tỉnh. Gần đây Thôi Cẩn có uống thuốc trị triệu chứng của bệnh suyễn, bởi vì nàng ưu tư quá độ nên thái y thêm vào vài vị thuốc có tác dụng giúp ngủ ngon.

Cho nên thật vất vả mới khiến nàng có chút ý thức, đầu Thôi Cẩn vô cùng đau đớn, tiếng rên rỉ thống khổ liền truyền ra.

"Tuệ Tần, đừng ngủ vội. Nghe nói vừa vớt được một thi thể từ trong hồ ở Ngự Hoa viên, gần đó lại phát hiện có cung nữ bên cạnh Tú Tần!" Cung nữ kia vội vàng lay lay bả vai nàng, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

Thôi Cẩn vốn còn đang trong trạng thái mơ màng buồn ngủ liền lập tức tỉnh táo lại, cả người chìm vào trong cảm giác lạnh lẽo, tựa như máu toàn thân đều đóng băng lại, nàng xốc chăn lên muốn xuống giường ngay lập tức.

Nào ngờ nàng mới vừa ngồi dậy thì trong đầu liền vang lên một trận "ong ong", rõ ràng là đang phản đối nàng vì làm ra loại động tác mạnh như vậy. Nàng cắn răng đứng thẳng lên, nhưng hai chân mềm nhũn lại lập tức ngã xuống mặt đất.

"Tuệ Tần!" Cung nữ kia hoảng sợ.

Thôi Cẩn hít sâu một hơi, bắt lấy tay cung nữ rồi dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng thốt ra lời, thấp giọng hỏi: "Lời ngươi vừa nói là thật? Nói cách khác, thi thể trong hồ kia có thể là tỷ tỷ?"

Cung nữ kia không dám mở miệng đáp lời nàng nữa, cánh tay đang bị Thôi Cẩn nắm lấy cơ hồ đau thấu tim, thậm chí nàng ta còn cảm thấy xương cốt đang lung lay.

Thôi Cẩn bắt đầu thở dốc, hô hấp dần dồn dập lên, hốc mắt cũng phiếm hồng, không biết là do hô hấp không thuận hay là do bị tin tức này dọa. Bên ngoài có mấy cung nữ nghe được động tĩnh bên trong đều vội vàng tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ này của Thôi Cẩn đều sợ đến mức luống cuống hết tay chân.

"Tuệ Tần, trước tiên người chớ gấp, thái y đã dặn người phải tĩnh dưỡng, người có triệu chứng của bệnh suyễn, nếu quá vui hoặc quá buồn sẽ thật sự bị lên cơn suyễn mất." Trong đó có một vị đại cung nữ chỉ khoác áo ngoài, rõ ràng là vội vàng qua đây, nàng ta nhanh chóng đi đến trước mặt Thôi Cẩn, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng giúp thông khí.

"Không, mau đưa ta đi nhìn một cái!" Thôi Cẩn vịn tay đại cung nữ kia muốn tự mình đứng lên, nhưng vừa hơi dùng sức liền khuỵu xuống, ngay cả sức lực đứng lên nàng cũng không có.

"Được, được, được, đi. Nhưng uống thuốc xong trước rồi hãy đi." Đại cung nữ kia vừa nhỏ giọng dỗ nàng vừa lén phất phất tay, lập tức có tiểu cung nữ lui xuống sắc thuốc.

Dáng vẻ gầy yếu này của Thôi Cẩn chắc không thể gượng đi đến Ngự Hoa viên được.

Thôi Cẩn cũng là lòng có dư mà lực không đủ, mãi đến khi uống xong một bát thuốc thì những cung nhân kia cũng không ngăn nàng nữa, vội vàng hầu hạ nàng mặc y phục, rửa mặt, chải đầu, cố ý kéo dài một lát mới dìu nàng lên kiệu đưa đi.

Lắc lắc lư lư một hồi mới đến nơi, trời cũng dần sáng, trong lòng những cung nhân kia đều nhẹ đi. Có mặt những chủ tử khác ở đây, nếu Thôi Cẩn có gì bất trắc thì cũng sẽ không trách tội đến trên đầu bọn họ!

ay về gác đêm, tiếp tục chờ đến hừng đông.

Đương nhiên lúc này không có mấy người dám đánh thức chủ tử, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ. Ví dụ như hiện tại đây, có một vị chính nhị phẩm Phi căn bản chưa hề ngủ, nàng ta vẫn luôn thức để đợi tin tức. Cho đến khi có một thái giám cơ thể cường tráng đi đến, quỳ gối thấp giọng bẩm báo: "Chủ tử, đã làm ổn thỏa, Tú Tần đã chết! Tin tức cũng đã được truyền ra ngoài!"

"Được, rất tốt, chờ khi rảnh rỗi bổn cung sẽ tự mình cho ngươi chuyện tốt!" Tiếng nói chuyện mang theo ý cười mềm mại của nữ nhân truyền đến, giọng điệu vô cùng hài lòng.

Thính Phong các, toàn bộ trên dưới đều biết quan hệ giữa Thôi Tú và Thôi Cẩn, cung nữ gác đêm đương nhiên không dám trì hoãn bèn vội vàng lay nàng tỉnh. Gần đây Thôi Cẩn có uống thuốc trị triệu chứng của bệnh suyễn, bởi vì nàng ưu tư quá độ nên thái y thêm vào vài vị thuốc có tác dụng giúp ngủ ngon.

Cho nên thật vất vả mới khiến nàng có chút ý thức, đầu Thôi Cẩn vô cùng đau đớn, tiếng rên rỉ thống khổ liền truyền ra.

"Tuệ Tần, đừng ngủ vội. Nghe nói vừa vớt được một thi thể từ trong hồ ở Ngự Hoa viên, gần đó lại phát hiện có cung nữ bên cạnh Tú Tần!" Cung nữ kia vội vàng lay lay bả vai nàng, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

Thôi Cẩn vốn còn đang trong trạng thái mơ màng buồn ngủ liền lập tức tỉnh táo lại, cả người chìm vào trong cảm giác lạnh lẽo, tựa như máu toàn thân đều đóng băng lại, nàng xốc chăn lên muốn xuống giường ngay lập tức.

Nào ngờ nàng mới vừa ngồi dậy thì trong đầu liền vang lên một trận "ong ong", rõ ràng là đang phản đối nàng vì làm ra loại động tác mạnh như vậy. Nàng cắn răng đứng thẳng lên, nhưng hai chân mềm nhũn lại lập tức ngã xuống mặt đất.

"Tuệ Tần!" Cung nữ kia hoảng sợ.

Thôi Cẩn hít sâu một hơi, bắt lấy tay cung nữ rồi dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng thốt ra lời, thấp giọng hỏi: "Lời ngươi vừa nói là thật? Nói cách khác, thi thể trong hồ kia có thể là tỷ tỷ?"

Cung nữ kia không dám mở miệng đáp lời nàng nữa, cánh tay đang bị Thôi Cẩn nắm lấy cơ hồ đau thấu tim, thậm chí nàng ta còn cảm thấy xương cốt đang lung lay.

Thôi Cẩn bắt đầu thở dốc, hô hấp dần dồn dập lên, hốc mắt cũng phiếm hồng, không biết là do hô hấp không thuận hay là do bị tin tức này dọa. Bên ngoài có mấy cung nữ nghe được động tĩnh bên trong đều vội vàng tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ này của Thôi Cẩn đều sợ đến mức luống cuống hết tay chân.

"Tuệ Tần, trước tiên người chớ gấp, thái y đã dặn người phải tĩnh dưỡng, người có triệu chứng của bệnh suyễn, nếu quá vui hoặc quá buồn sẽ thật sự bị lên cơn suyễn mất." Trong đó có một vị đại cung nữ chỉ khoác áo ngoài, rõ ràng là vội vàng qua đây, nàng ta nhanh chóng đi đến trước mặt Thôi Cẩn, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng giúp thông khí.

"Không, mau đưa ta đi nhìn một cái!" Thôi Cẩn vịn tay đại cung nữ kia muốn tự mình đứng lên, nhưng vừa hơi dùng sức liền khuỵu xuống, ngay cả sức lực đứng lên nàng cũng không có.

"Được, được, được, đi. Nhưng uống thuốc xong trước rồi hãy đi." Đại cung nữ kia vừa nhỏ giọng dỗ nàng vừa lén phất phất tay, lập tức có tiểu cung nữ lui xuống sắc thuốc.

Dáng vẻ gầy yếu này của Thôi Cẩn chắc không thể gượng đi đến Ngự Hoa viên được.

Thôi Cẩn cũng là lòng có dư mà lực không đủ, mãi đến khi uống xong một bát thuốc thì những cung nhân kia cũng không ngăn nàng nữa, vội vàng hầu hạ nàng mặc y phục, rửa mặt, chải đầu, cố ý kéo dài một lát mới dìu nàng lên kiệu đưa đi.

Lắc lắc lư lư một hồi mới đến nơi, trời cũng dần sáng, trong lòng những cung nhân kia đều nhẹ đi. Có mặt những chủ tử khác ở đây, nếu Thôi Cẩn có gì bất trắc thì cũng sẽ không trách tội đến trên đầu bọn họ!

Truyện Chữ Hay