Edit: Nguyệt Đức phi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Lúc Thẩm Vũ ngồi kiệu hồi cung, vừa đi đến cửa điện đã nhìn thấy dáng vẻ hoang mang nhìn tới nhìn lui của Minh Ngữ. Khi Minh Ngữ nhìn thấy kiệu của Thẩm Vũ đi tới thì khuôn mặt nàng mới lộ ra vài phần an tâm, thậm chí còn khoa trương mà thở phào một hơi, giống như là gặp được cứu tinh vậy.
Thẩm Vũ nở nụ cười nhạt, sau khi kiệu dừng hẳn, Minh Ngữ liền đi lên đỡ tay nàng.
“Tu nghi, Hoàng thượng tới, đã ở nội điện đợi một lúc rồi!” Trong giọng nói của Minh Ngữ mang theo vài phần lấy lòng, đôi mắt mở to không chớp nhìn Thẩm Vũ, dường như muốn dựa theo thần sắc của nàng mà suy đoán xem đến tột cùng Thẩm Vũ làm sao để trải qua ở Thọ Khang cung.
Ý cười trên mặt Thẩm Vũ càng sâu, nàng mới vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Minh Ngữ liền đoán ra là Hoàng thượng đã tới. Minh Ngữ đỡ Thẩm Vũ đi ở đằng trước, Minh Âm và Minh Tâm hai người đi ở phía sau cách hai bước, nhìn Minh Ngữ mặt đầy tươi cười, không ngừng nói chuyện nịnh nọt với Thẩm Vũ, Minh Âm không khỏi thở dài.
“Sao vậy, thở dài gì chứ?” Cẩn thận bị Lan Huỷ cô cô nghe thấy, sẽ bắt ngươi lại nhắc nhở đó!” Bước chân của Minh Tâm chậm hơn chút, nghe Minh Âm thở dài, không nhịn được lên tiếng.
Minh Âm vội lắc đầu, nét ai thán trên mặt lập tức thu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cũng không quên nghiêng đầu nói bên tai Minh Tâm: “Không có gì, chẳng qua nhìn dáng vẻ ngu xuẩn kia của Minh Ngữ, trong lòng khó chịu, rất muốn giết chết nàng ấy!”
Minh Tâm vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng đầu lắng nghe, lúc nghe Minh Âm nói như thế thì lập tức ngây ngẩn cả người, bước chân cũng ngừng lại. Đợi khi nàng phản ứng lại thì lập tức đi chệch ra phía ngoài, duy trì khoảng cách với Minh Âm.
Đáng chết thật, nàng lại quên mất Minh Âm kia là cung nữ giết người không chớp mắt! Lan Huỷ cô cô cố ý bồi dưỡng Minh Âm làm đao phủ, chuyện quan trọng như vậy sao nàng lại quên chứ!
Thấy Minh Tâm bỗng dưng cách xa mình như vậy Minh Âm cũng không kinh ngạc, ngược lại còn hết sức vui vẻ nhếch nhếch khóe miệng. Nàng không nhịn được mà ưỡn ngực, bước chân nhanh hơn đuổi theo Thẩm Vũ.
Vào nội điện, quả nhiên thấy Hoàng thượng đang ngồi trên ghế gỗ hoa lê, tay bưng một ly trà nóng, thản nhiên phẩm trà. Trên bàn nhỏ bên cạnh còn đặt mấy đĩa điểm tâm, Lý Hoài Ân và mấy tiểu cung nữ cụp mi rũ mắt đứng trong góc, tránh làm chướng mắt hắn.
Nam nhân mặc một thân thường phục màu xanh ngọc, đai ngọc buộc chặt, trông cũng có vẻ tài cán.“Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Thẩm Vũ vội vàng cúi người hành lễ, giọng nói mềm mại.
Khuôn mặt Tề Ngọc không có mấy kiên nhẫn, hắn phất tay cho nàng đứng lên, chỉ vào ghế dựa bên cạnh ý bảo nàng ngồi xuống.
“Sao hôm nay lại đi lâu như vậy, mẫu hậu bày ra trò gì nữa?” Hoàng thượng cầm ấm trà trên bàn lên, tự mình giúp nàng châm một ly trà, chậm rãi đẩy đến chỗ nàng, giọng nói chứa bất mãn không hề che giấu.
Thẩm Vũ bưng ly trà lên nhấp một ngụm, khẽ lắc lắc đầu, ôn nhu nói: “Không phải chuyện lớn gì, chỉ là Tú Tần muội muội đến trễ, Thái hậu hỏi vài câu thôi.”
Thẩm Vũ uống trà xong thì ăn hai miếng bánh hoa quế, thuận tiện kể lại lúc thỉnh an phát sinh những gì. Tề Ngọc trước sau đều mang gương mặt cứng nhắc, dường như không có hứng thú với những gì nàng nói. Thẩm Vũ có chút bất mãn bĩu môi, rồi dừng lại không nói nữa.
“Hai tỷ muội Thôi gia tuy là song sinh nhưng tính cách lại khác nhau nhiều. Miễn sao không liên lụy tới nàng là được.” Đối với những gì nàng kể, cuối cùng Hoàng thượng cũng tổng kết lại một câu, kết thúc vấn đề này.
Thẩm Vũ cúi đầu, nhưng ở chỗ hắn không thấy thì nhe răng trợn mắt. Rõ ràng là hắn muốn hỏi, kết quả lại mang dáng vẻ không thèm quan tâm, thật sự là kết thù mà!
“Đúng rồi, trước đây ái tần ở Thẩm vương phủ thường hay chơi cái gì nhất?” Tề Ngọc nhấc tay sờ cằm, giống như đột nhiên nghĩ ra gì đó vậy, cả người đổ về phía trước, cổ hướng về phía nàng, trên mặt mang theo vẻ hiếu kì.
Thẩm Vũ hơi sửng sốt, không hiểu tại sao Hoàng thượng lại có hứng thú với mặt này, nhưng nàng vẫn chau mày nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Tần thiếp là cô nương gia, di nương của tần thiếp lại xem trọng quy củ, đương nhiên sẽ không có những thứ khác người gì rồi. Thường thường cũng chỉ là thêu hoa, đi dạo trong vườn, hoặc mấy tỷ muội tụ lại uống trà. Lúc lớn hơn một chút thì mấy vị tỷ tỷ đều xuất giá, chỉ còn lại tần thiếp và hai vị muội muội thì theo các ma ma học quy củ!”
Thẩm Vũ vừa nói vừa buồn bực, nàng đã rời xa cuộc sống đó rất lâu rồi. Lúc kia cảm thấy không sao cả, bây giờ lại cảm thấy buồn tẻ và phiền muộn, thật không hiểu lúc đó làm sao nàng lại chịu đựng nổi nữa.
Hoàng thượng lại gật gật đầu, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “So với trẫm còn thảm hơn, chẳng trách thường hay phát điên, chắc là do lúc nhỏ bị u uất quá thảm nên tính cách mới khiếm khuyết!”
Tiếng nói hắn đè xuống cực thấp, ngay cả Thẩm Vũ ngồi bên cạnh cũng nghe không rõ, chỉ biết rằng hắn đang nói chuyện thôi.
“Hoàng thượng nói gì?” Thẩm Vũ sợ hắn phân phó gì đó, liền đến gần hơn một chút, thấp giọng hỏi.
Tề Ngọc lập tức ngậm miệng lại, khẽ ngoắc ngoắc tay. Từ đêm hôm qua, nhờ phúc của Thẩm Vũ mà sau khi để năm ngón tay giải quyết phản ứng sinh lí một lần, vị cửu ngũ chí tôn liền đặt biểu hiện khác thường của Thẩm Vũ trong lòng. Hắn ngày nghĩ đêm suy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà khiến cho Xu Uyển nghi thiên kiều bách mị của hắn trong chốc lát lại thay đổi lạnh nhạt như vậy, hết sức phức tạp mà!
Sáng nay lúc đang thượng triều, hắn liền nghĩ ra. Tính cách của một người dưỡng ra như thế nào thì liên quan đến quá trình trưởng thành lúc nhỏ của họ. Khi ấy hắn kích động đến mức vỗ bàn một cái, khiến cho các vị triều thần đang thảo luận đến nước bọt văng tứ tung kia khiếp sợ. Cho rằng Hoàng thượng lại sắp động kinh!
“Không có gì, ái tần đã từng thả diều chưa?” Tề Ngọc theo bản năng vươn ngón tay ra, khẽ gõ lên mặt bàn, khuôn mặt khôi phục lại vẻ vô cảm xúc.
“A?” Lần này Thẩm Vũ hoang mang tột độ, bởi vì quá kinh ngạc nên trực tiếp phát ra tiếng kêu kinh ngạc, vẻ mặt cũng hết sức giật mình, mở to hai mắt nhìn về phía hắn, lộ ra vài phần dò hỏi.
Tề Ngọc thấy nàng kinh ngạc như thế, lại thẹn quá thành giận, vung tay lên lạnh lùng nói: “Trẫm hỏi nàng, a cái gì mà a, mau trả lời!”
Thẩm Vũ hơi nhướng mày, suy nghĩ cẩn thận một chút mới nói: “Lúc còn nhỏ thật ra có chơi vài lần, chẳng qua lần nào cũng đều có mẫu thân nhìn, tần thiếp sợ bà nói cô nương gia chạy tới chạy lui khó coi, cho nên chưa bao giờ diều bay lên được. Sau khi trưởng thành thì không chạm tới nữa, ngay cả cửa còn không ra, đừng nói là đi thả diều!”
Tề Ngọc nghe lời này của nàng, trong lòng nhất thời sung sướng, lòng tin nhiều hơn.
“Không sao cả, trẫm cũng chưa chơi. Hôm nay thời tiết rất đẹp, không bằng ta và nàng cùng đi Ngự Hoa viên thả đi, bù đắp cho hối tiếc thuở nhỏ!” Hoàng thượng liền vỗ bàn quyết định ngay, trên mặt mang theo nụ cười rạo rực, trong lòng càng thoải mái vạn phần.
Xu Tu nghi khi còn nhỏ đã gặp tội, cho nên hiện giờ tính cách vặn vẹo, hắn phải sửa lại. Để phòng ngừa lần sau nàng lại để hắn một mình giải quyết nữa, như vậy quả thực quá nghẹn khuất, bây giờ phải bắt đầu từ chuyện thả diều trước!
Thẩm Vũ ngơ ngác nhìn hắn, nàng thật không biết hôm nay rốt cuộc Hoàng thượng bị làm sao, đầu bị ngốc rồi hay sao mà dùng thời gian phê duyệt tấu chương để thả diều với nàng vậy? Nếu truyền ra ngoài, không phải nàng cũng giống như Đát Kỷ, Bao Tự hay sao? Tuy rằng trong lòng nàng vẫn muốn làm sủng phi như vậy! Nhưng tính ra nàng còn chưa khiến Hoàng thượng khoét tim triều thần, thì Hoàng thượng đã lấy tên bắn chết nàng rồi!
“Lý Hoài Ân, thất thần cái gì, mau cho người chuẩn bị diều! Trẫm muốn diều rồng bay lượn, còn của Xu Tu nghi là Hằng Nga đùa trăng!” Suy nghĩ này trong lòng Hoàng thượng càng lúc càng kiên định, tuy rằng con đường cải tạo Thẩm Vũ nhất định là hết sức vất vả, nhưng càng là thứ có tính khiêu chiến, hắn càng muốn chinh phục.
Thẩm Vũ thấy bộ dạng này của hắn, cũng biết là không có cách nào vãn hồi, chuyện đi Ngự Hoa viên thả diều xem như ván đã đóng thuyền rồi. Nàng vội vàng đứng lên, bảo mấy người Minh Ngữ đi vào nội thất, giúp nàng thay một bộ xiêm y nhẹ nhàng.
Lý Hoài Ân chạy một mạch ra ngoài, bảo người mau mau làm diều.
“Có bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu tới, nhất định phải chắc chắn và đẹp, đừng có lấy cái lỏng lẻo! Diều chưa bay được đã hư rồi thì đừng có mang tới!” Lý Hoài Ân bắt một tên tiểu nội giám, cao giọng dặn dò.
Hắn quá hiểu tính Hoàng thượng mà, một con rồng sao đủ để hắn giày vò chứ! Hơn nữa cả hai người đều chưa từng thả diều, lát nữa nhất định tình cảnh hết sức ngược tâm ngược thân đây.
Đợi tất cả được chuẩn bị xong xuôi, Tề Ngọc lôi nàng ngồi trên long liễn, xuất phát đi Ngự Hoa viên. Trước khi hai người bọn họ tới, Lý Hoài Ân đã dựa theo khẩu dụ của Hoàng thượng, phái người điều người trong Ngự Hoa viên đi sạch sẽ. Hoàng thượng muốn có thế giới hai người với Xu Tu nghi.
Tề Ngọc kéo tay Thẩm Vũ đi vào Ngự Hoa viên, bên cạnh chỉ dẫn theo hai tiểu thái giám phụ trách cầm diều theo. Những người đi theo Tề Ngọc đều đợi ở bên ngoài.
Thời gian trôi qua từng chút một, Lý Hoài Ân ngẩng đầu nhìn trời. A, bầu trời thật xanh làm sao, trong như vừa được tẩy qua! Một con diều cũng chẳng thấy đâu! Hoàng thượng, Xu Tu nghi, hai người đã nói phải thả diều bay được đó nhé!
“A Vũ, mau thả dây!” Hoàng thượng cầm dây trong tay liều mạng chạy về phía trước, không ngừng quay đầu nhìn Thẩm Vũ, cao giọng hướng dẫn nàng.
Thẩm Vũ ngẩng đầu nhìn con diều đang chao đảo lắc lư, không cao không thấp kia mà chân mềm đi từng trận. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều là cô nương được nuôi dưỡng kiểu cửa lớn không ra cửa nhỏ không vào, khi nào mà chạy như vậy chứ, nàng sớm đã thở hổn hển, mệt như một con chó!
Nhìn lại Hoàng thượng, mắt thấy đã sắp thả diều lên cao được rồi, nhưng bởi vì chạy quá nhanh, lại để ý động tĩnh của Thẩm Vũ bên này nên diều trong tay hắn đã thành công treo lên cây không nhúc nhích nữa.
Lúc đầu Hoàng thượng còn nhẫn nại trái phải lắc lư thân mình, cánh tay vặn vẹo đổi mọi hướng, mong lấy con diều ra được. Nhưng hắn lại quá ngây thơ rồi! Diều kia sao có thể khuất phục nhân loại ngu xuẩn như thế chứ!
Hắn mất hết kiên nhẫn, vì thế bất chấp tất cả mà dùng sức kéo ra ngoài. “Bặc” một tiếng, dây diều trong tay hắn đứt mất!
Tề Ngọc ngẩng đầu, nhìn con diều đang bay bổng trên cây, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy bất lực. Dáng vẻ lắc lư của con diều kia giống như đang cười nhạo hắn vậy. Gì mà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, thì con diều rồng bay lượn kia chính là dùng tôn nghiêm của nó để chứng minh những lời này với Hoàng thượng.
Thà là đứt dây chứ không muốn Hoàng đế xấu xa thả lên trời!