Hôm nay đúng là một ngày đáng chúc mừng, bởi vì, hảo bằng hữu thanh mai trúc mã của ta Lí Dương hôm nay sẽ thành thân.
Nhà ta và nhà Lí Dương cùng trong một khu, từ nhỏ, chúng ta đã cùng đi nhà trẻ, cùng tiến lên tiểu học, trung học, rồi lại cùng học chung một trường đại học. Mọi người trong viện mỗi khi thấy chúng ta sóng vai bên nhau đều cười nói: “Hai tiểu tử các ngươi, tình cảm còn hơn cả anh em ruột, anh em người ta đôi khi còn đánh nhau, thế nhưng chưa thấy hai ngươi giận nhau bao giờ.” Lúc đó, chúng ta sẽ bá vai nhau mà tự hào nói: “Đó là đương nhiên, chúng ta là bạn thân mà.”
Mãi đến sau này, hắn thi lên nghiên cứu sinh, ta thì không, chúng ta theo con đường của riêng mình. Hiện tại, Lí Dương trẻ tuổi đã lên làm phó tổng một xí nghiệp tư nhân. Lại vẫn không quên anh em tốt là ta, mời ta làm phù rể.
Ta là ai? Ta tên Đường Hải, năm nay tuổi, là một viên chức trong một công ty bảo hiểm. Bộ dáng ta rất bình thường, không cao không đẹp trai, tiền kiếm được cũng không nhiều, nên đến nay vẫn không có bạn gái.
Lí Dương thì ngược lại, từ nhỏ còn chưa thấy rõ, nhưng càng lớn, hắn càng xuất chúng, dù là về diện mạo hay thành tích luôn rất được hoan nghênh. Luôn có nhiều cô gái vây quanh chúng ta, thế nhưng chúng ta đều rõ ràng, các nàng là vì Lí Dương mà tới, không phải vì ta.
Hoàn hảo là Lí Dương trọng tình nghĩa, chưa từng bởi vì có nhiều cô gái vậy quanh mà bỏ rơi ta, hắn là khi làm nghiên cứu sinh mới kết giao bạn gái, cũng chính là cô dâu hôm nay.
Cô dâu ta đã gặp mấy lần, đó là một cô gái rất xinh đẹp, lại khéo léo nhã nhặn, đứng bên Lí Dương thực đúng là trời sinh một đôi.
Ta thực sự vui mừng thay cho hắn, hắn cuối cùng cũng tìm được người bạn đời của mình.
Lí Dương hôm nay mặc âu phục màu đen, thân hình cao lớn đứng trong đám người thực nổi bật. Hắn là người mặc âu phục đẹp nhất mà ta từng thấy, cũng là chú rể đẹp nhất.
Giờ phút này, Lý Dương đang dịu dàng nắm tay cô dâu của mình, băng qua đường phố. Còn ta cùng với hai phù dâu xinh xắn theo sau họ. Nhìn hai thân ảnh phía trước đang dựa vào nhau, từ đáy lòng ta vì bọn họ mà vui mừng, mừng đến mức hai mắt nhòe đi.
Cho dù không nhìn rõ, ta vẫn thấy được một quái vật màu đen đang lao về phía chúng ta, rất nhanh sẽ đâm vào Lí Dương. Ta nghĩ đó là phản ứng theo bản năng, bởi vì, đầu ta trở nên trống rỗng, sau đó, ta nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn cùng vô số tiếng người gọi xung quanh.
Tuy xung quanh thực ồn ào, rối loạn, ta vẫn có thể cảm nhận mình lọt vào một khuôn ngực ấm áp hữu lực. Hắn lo lắng nói: “A Hải, người không sao đâu, ngươi cố lên, ngươi đã nói phải làm cha nuôi của con ta mà.”
Ta muốn mỉm cười với hắn, sau đó nói: “Ta không sao, ngươi mau tiếp tục hôn lễ, kết hôn là chuyện lớn của đời người, ngươi không thể trì hoãn.” Thế nhưng, ta không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.
Hắn nói với ta: “Ngươi cố cầm cự, xe cứu thương lập tức đến ngay.” Ta thấy mắt hắn lúc này đã sớm đỏ. Ta nghĩ ta không thể đợi được xe cứu thương đến rồi.
Ta muốn nói với hắn, thực xin lỗi, hôn lễ của ngươi, chỉ sợ thành lễ tang của ta. Thật tốt quá, ngươi không việc gì, ngươi còn có cơ hội tổ chức lại hôn lễ, mà ta, chỉ sợ không thể tham gia. Ta chúc các ngươi hạnh phúc mỹ mãn.
Ánh mắt hắn nổi đầy vằn đỏ, như thế này, chí ít, ta cũng được chết trong lòng hắn, chí ít, hắn cũng vĩnh viễn không quên ta, quên người anh em đã vì hắn mà chết.
Trong khoảnh khắc, đủ loại ký ức trôi qua trong đầu, cuối cùng dừng lại ở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của hắn. Ta bỗng thấy hối hận, ta sẽ chết, ta chưa kịp nói với hắn câu “Ta thích ngươi”, ngay cả dưới vỏ bọc là một câu nói đùa đi nữa.
Ta rất yếu đuối, ta sợ nếu nói ra rồi hắn sẽ xem ta như quái vật rồi rời bỏ ta. Lúc này ta đã cận kề cái chết nhưng hắn vẫn không biết ta yêu hắn, từ rất lâu về trước, ta vẫn luôn yêu hắn.
Thế nhưng, hắn không hề hay biết.
Ta gom hết khí lực còn lại mỉm cười với hắn: “Người anh em, hãy thay ta sống thật hạnh phúc.”
Ta thật ngốc, đến giây phút cuối cùng vẫn không nói ra. Ta không thể khiến người ta yêu sống trong ân hận, không có ta, hy vọng hắn vẫn có thể sống tốt. Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để giành lấy tình yêu cho mình, bởi đời người thật ngắn ngủi.
May là ta còn có một đứa em trai, hắn sẽ thay ta phụng dưỡng cha mẹ, ta có thể yên lòng ra đi.
Không biết thiên đường trông như thế nào nhỉ, ta vĩ đại như vậy hẳn là sẽ được lên thiên đường, ta tự giễu. Sau đó, mọi thứ rơi vào đen tối.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trên một tấm ván gỗ, cảm giác thực không thoải mái, có vẻ như đây là giường. Đảo mắt nhìn quanh, là một căn nhà gỗ rất đơn sơ. Lẽ nào ta không được lên thiên đường? Vậy nên chỗ ở cũng không được tốt. Xem ra điều kiện để được lên thiên đường cũng thực khắt khe a.
Lát sau, một nữ nhân trông rất kỳ quái tiến vào, nàng mặc bố y đã ngả màu, tóc nàng búi sơ, nhìn qua thấy rất dài. Nàng là một nữ nhân rất mỹ lệ, nhìn không ra tuổi tác, xem ngoại hình thì nàng có lẽ tầm hơn , thế nhưng ta có thể thấy trong mắt nàng sự tang thương. Ánh mắt nàng thực lạnh lùng không chút ánh sáng, tựa như thế gian này đối với nàng chẳng còn ý nghĩa.
Đây là đâu? Địa phủ sao? Nguyên lai là quỷ ở địa phủ đều mặc trang phục cổ đại, một chút cũng không theo kịp sự phát triển của nhân gian.
Nữ nhân thấy ta tỉnh lại liền lạnh lùng nói: “Ngươi tỉnh.” Sau đó nàng cầm cổ tay trái của ta, bắt mạch kiểm tra. Tay nàng có hơi ấm, không như trong truyền thuyết nói quỷ rất lạnh.
Ta bỗng phát hiện một điều, đó là, tay ta nhỏ đi, không, hẳn là cả thân thể đều nhỏ đi. Không lẽ con người sau khi chết đều biến thành nhỏ như vậy?
Nữ nhân buông tay ta ra, diện vô biểu tình nói, “Không có gì đáng ngại, ngươi có thể xuống núi tìm thân nhân của mình.”
Ta chẳng hiểu gì cả, sao lại xuống núi? Cái gì mà thân nhân của ta? Người nhà ta giờ cũng đều thành quỷ hồn như ta a. Ta chợt cảm thấy sự tình có điểm không hợp lý.
Ta hỏi nàng: “Đây là đâu? Ngươi là ai?” Vừa mở miệng, ta liền ngây người, thanh âm của ta non nớt tựa như một đứa trẻ.
Nữ nhân nói: “Đây là Vu sơn, còn ta, là người sống ở đây.”
“Vì sao ta lại ở đây?”
“Cái này phải hỏi ngươi. Ngươi hôn mê trong núi, ta hảo tâm đem ngươi về chữa trị, hiện giờ thân thể ngươi đã không còn gì đáng ngại nên giờ ngươi có thể đi.” Chuyện gì thế này? Ta không phải bị tai nạn nên giờ bị ảo tưởng đấy chứ? Như thế nào lại hôn mê ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, rồi còn biến thành trẻ con nữa.
Một tia sét bỗng xẹt qua trong đầu, lẽ nào, giống như một bộ phim đang được chiếu trên TV, ta thế nhưng, thế nhưng lại xuyên qua. Không thể nào có chuyện ly kì như vậy được. Ta là người theo chủ nghĩa vô thần a.
Ta liền vội vàng hỏi: “Năm nay là năm bao nhiêu?”
Nữ nhân nhìn ta một cách kỳ quái, sau đó nói: “Thiên Linh năm thứ , có điều ta nghĩ đã phải sửa lại.” Ngữ điệu nữ nhân mang theo trào phúng cùng lãnh cảm.
Thiên Linh năm thứ ? Sao ta chưa từng nghe nói đến?
Ta lại hỏi, “Vậy giờ đang là triều đại nào?”
“Là triều đại vương triều Đại Nghĩa.” Ánh mắt nàng nhìn ta có chút khinh miệt, sau lại chuyển sang cảm thông.
Chẳng lẽ, ta thật sự, thật sự xuyên qua? Không thể nào, nhất định là ta đang mơ, mơ về bộ phim ta xem hôm nọ. Ta căn bản không gặp tai nạn xe nào cả, sáng mai thức dậy, ta sẽ nhận cuộc gọi từ Lí Dương giục ta sớm sang gặp mặt cô dâu của hắn. Ta hẳn là quá sợ sẽ mất hắn nên mới mơ giấc mộng kỳ quái đáng sợ như thế này.
Ta phải tiếp tục ngủ, sau đó tỉnh lại, ngày mai còn cùng hắn đi đón cô dâu xinh đẹp.
Ta vừa mới kéo tấm chăn mỏng lên đỉnh đầu thì thanh âm quen thuộc lại vang lên: “Tiểu quỷ, dù ngươi không muốn đi thì cũng xuống giường trước đã.”
“A” Lẽ nào tất cả đều là sự thật. Ta thực sự xuyên qua, nhưng lại xuyên qua thành một tên tiểu quỷ dưới mắt nữ nhân.