Sau một tuần uống trà sữa dâu, Tô Ngang đã có sự phản cảm với trà sữa lập tức đổi đồ uống thành các loại trà.
Tiêu Ngạn trêu ghẹo nói: “Ngày nào đó hồng trà, trà xanh cũng bị uống hết, cậu làm sao bây giờ?” Tô Ngang thản nhiên liếc mắt nhìn menu, nói: “Không phải còn có nước trái cây sao?”
Lúc này Tô Ngang đã không còn ôm chút chờ mong nào với việc nhập hàng của Tiêu Ngạn.
Hồng trà lạnh để ở một bên, Tô Ngang vùi đầu đọc sách, gò má được ánh sáng nhu hòa chiếu vào toát lên một chút dịu dàng. Đọc sách say mê cậu không phát hiện mình trước mặt mình đã có thêm một người, một giờ sau, mới chú ý tới nam sinh đang uống hồng trà lạnh đối diện. Nhìn có chút quen mắt, có lẽ học cùng trường. Tô Ngang đổi một quyển sách khác mở ra đặt lên bàn.
“Tô Ngang.” Lấy thanh âm CV làm thước đo, thanh âm cậu nhóc miễn cưỡng đạt yêu cầu.
“Có việc?” Trường lớn, người khác biết cậu mà cậu không biết họ có không ít, nên Tô Ngang rất tự nhiên.
“Anh không nhớ rõ em?” Nam sinh hỏi.
Tô Ngang lẳng lặng nhìn nam sinh, chờ đợi.
Hắn khẩn trương dời ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì.”
Nhiều chỗ như vậy không ngồi, hết lần này tới lần khác ngồi đối diện cậu? Người ta không muốn nói, Tô Ngang liền mặc kệ, chuyên tâm xem sách của mình. Mười hai giờ trưa, Tô Ngang thu dọn mọi thứ xong liền đi ăn cơm, buổi chiều cậu phải lên lớp, xác định không đến tiệm trà sữa.
“Tô Ngang.” Nam sinh kéo túi Tô Ngang đặt ở trên bàn, đợi đến khi Tô Ngang không nhịn được rút túi lại mới đỏ mặt nói rằng, “Em… Thích anh.”
Lớn như vậy, lần đầu tiên có nam sinh tỏ tình với cậu, Tô Ngang phản ứng hơi chậm một chút.
“Sau lần gặp anh ở hành lang lầu ba, em liền thích anh.” Lời nói thích đã nói ra khỏi miệng, sau đó cậu nhóc đã nói trôi chảy. Nhìn mặt cậu nhóc, Tô Ngang nhớ lại chuyện xảy ra ở trên hành lang ngày đó.
Khi đó có ba bốn người vây quanh một mình cậu nhóc, nói cái gì là mày là biến thái, đồng tính luyến ái thật ghê tởm. Nam sinh dựa vào tường run người, liên tục lặp lại: “Các người hiểu lầm, tôi không phải đồng tính luyến, các người hiểu lầm, tôi không phải đồng tính luyến…”
“Các người ở trên hành lang làm gì?” Đối với sinh viên luật nổi danh Tô Ngang, những niên đệ khác đã gặp, lúc đó liền bỏ nam sinh kia lại mà tản ra như chim muông.
Lúc đó Tô Ngang không quen nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của nam sinh, liền nói câu: “Đồng tính luyến ái chỉ là đúng lúc thích người đồng tính mà thôi, có cái gì mà ghê tởm? Chính cậu còn khinh thường bản thân, ai có thể coi trọng cậu?”
“Tô Ngang học trưởng, ngày đó nghe xong lời của anh, em liền biết anh cũng là đồng tính luyến. Anh cùng với em được không?” Nam sinh hỏi.
“Không kỳ thị không ghét đồng tính luyến ái, không có nghĩa tôi chính là đồng tính luyến ái.” Tô Ngang lạnh giọng nói.
“Thế nhưng đôi mắt không lừa được người, học trưởng, em biết anh chính là.” Mặt nam sinh càng đỏ hơn, “Bọn họ đều nói anh chưa bao giờ xen vào việc của người khác, ngày đó anh giúp em, nhất định là có chút cảm giác với em. Học trưởng, chúng ta thử một lần được không? Nếu như đối phương là học trưởng, em có thể là số .”
“Tôi sẽ không tiếp nhận cậu.” Vẻ mặt Tô Ngang thản nhiên, “Người đồng tính luyến ái nghĩ đồng tính luyến ái là sỉ nhục làm sao có thể cùng người yêu đối mặt áp lực đến từ gia đình và xã hội? Cậu, sợ rằng còn chưa cùng người nhà come out đi?”
Nam sinh kích động lấy điện thoại di động ra: “Học trưởng, chỉ cần anh chấp nhận em, ngay bây giờ en gọi điện thoại nói cho ba mẹ em biết chuyện em thích đàn ông, em cũng sẽ không e ngại áp lực đến từ trường học. Cái nhìn của bọn họ đối với em cũng không quan trọng bằng học trưởng!”
Trong mắt nam sinh đầy nước, thoạt nhìn có chút động lòng: “Dù ba mẹ có phản ứng lớn hơn nữa, em cũng sẽ không bỏ rơi anh.”
“Chúng ta không thích hợp.” Tô Ngang không thể không thừa nhận, nhìn một người hèn yếu vì mình trở nên dũng cảm như thế, tim của cậu đã không còn bình tĩnh nữa, nhưng, không thích chính là không thích. Cậu là người vĩnh viễn không ngộ nhận về tình cảm của mình.
“Học trưởng, cho em một cơ hội được không? Em thật sự rất thích anh.” Nước mắt trong mắt nam sinh càng thêm rõ ràng.
Tô Ngang nhíu mày nhìn nam sinh, không biết nên nói cái gì cho phải. Ánh mắt kiên định của nam sinh làm cậu nhớ tới dáng vẻ của bạn tốt lúc còn trẻ, nhớ tới thời gian come out tối tăm của chính mình.
“Tô Ngang.” Tiêu Ngạn cuối cùng cũng nghe không vô, đi tới quen thuộc mà nắm tay Tô Ngang, xem nhẹ lòng bàn tay nóng bỏng cậu cậu, anh trách cứ, “Lúc từ chối người đeo đuổi, nói thật vẫn tốt hơn, em nói đúng không?”
Ngoài dự đoán, Tô Ngang thế mà không muốn buông tay của Tiêu Ngạn ra.
“Các người… Các người là người yêu?” Nam sinh không thể tin được nói.
“Như cậu đã thấy.” Trong mắt Tiêu Ngạn vui vẻ không che giấu. “Em ấy sở dĩ không nói thật, là lo lắng tôi gặp khó xử.”
Nam sinh cầu xin mà nhìn Tô Ngang: “Học trưởng, là thật sao?”
Tô Ngang cứng đờ gật đầu.
“Chúc hai người hạnh phúc!” Nam sinh cắn răng nói xong, xoay người chạy ra ngoài.
“Cái cậu nhóc này suy đoán như thật vậy.” Tiêu Ngạn cười nói.
Tô Ngang buông tay Tiêu Ngạn ra, không quan tâm nói: “Tôi đúng là như vậy.”
“Vừa rồi vì sao giúp tôi?” Tô Ngang kinh ngạc nói, “Còn dùng cách như thế?”
Tiêu Ngạn nhìn cậu một cái, nâng cằm nói rằng: “Anh nghĩ nếu anh tiếp tục thờ ơ, em sẽ chấp nhận tên nhóc đó. Anh không cho rằng cậu ta sẽ bỏ hết tất cả vì em.”
“Cảm ơn.” Nghĩ lại chuyện mới vừa rồi, Tô Ngang lại có chút nghĩ mà sợ, nếu như cậu thực sự đồng ý người kia, kết cục tình cảm của bọn họ nhất định là bi kịch.
“Một đồng chí không sợ xuất quỹ, không quan tâm ánh mắt người khác muốn cùng với em, em sẽ suy xét sao?”
Tiêu Ngạn nhìn thẳng vào mắt Tô Ngang, “Em nghĩ anh thế nào?”
Vấn đề như vậy làm Tô Ngang có loại cảm giác bị trêu cợt, cậu lạnh lùng nói: “Tôi không cho rằng anh thích tôi.”
“Ồ?” Tiêu Ngạn mỉm cười, “Ý của em là, chỉ cần em cảm nhận được anh thích em, em sẽ đồng ý thử?”
Nhớ tới lời của người kia, Tô Ngang cố gắng bình tĩnh: “Suốt đời tôi chỉ nói yêu một lần.”
“Anh hiểu rồi.” Tiêu Ngạn vui vẻ trở lại vị trí của mình.
Sau khi tỏ tình với Tô Ngang, Tiêu Ngạn vẫn không có hành động gì, mỗi lần Tô Ngang đến tiệm trà sữa, thái độ cũng như lúc bình thường. Mấy ngày tiếp theo, thời gian bọn họ ăn cơm chung thậm chí còn ngắn hơn trước đây. Nhưng mà Ma quân lại nhắn tin qq vớiTô Ngang, hỏi han ân cần. Tô Ngang nghĩ, lời nói Tiêu Ngạn lúc đó có lẽ chỉ là vui đùa.
Ma quân: Lăng Dương, cậu đang làm gì?
Lăng Dương: Vội vàng xem án lệ.
Ma quân: Ừ, nghe nói kì kịch truyền thanh cũng sắp phát rồi, không biết mọi người sẽ có phản ứng gì.
Nhớ tới tiếng cười của Ma quân, khóe miệng Lăng Dương không khỏi cong lên, nhanh chóng trả lời
Lăng Dương: Có lẽ đều là khen anh phối thật tốt.
Ma quân: Cậu lừa gạt tôi sao!
Lăng Dương: Đến lúc đó anh sẽ biết.
Ma quân: Hừ, đến lúc đó nếu như đánh giá không cao, làm người hướng dẫn tôi, cậu phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm!
Lăng Dương: Không thành vấn đề, tôi đi làm việc trước
Ma quân: Ừ, tạm biệt!.
Ma quân: Nghe nói hôm nay sẽ mưa, ra ngoài nhớ kỹ mang dù.
Lăng Dương: Cảm ơn, tôi sẽ nhớ kỹ.
…
Ma quân: Anh em, ngày hôm nay gió lớn, ra ngoài nhớ mặc một cái áo khoác.
Lăng Dương: Ừ.
Liên tiếp mấy ngày, Tô Ngang cũng lầm tưởng Ma quân có ý với mình
Giai Nhạc: Lăng dương, nghe trong nhóm thảo luận gần đây Ma quân quấn cậu thật chặt, hắn, có phải thích cậu hay không?
Lăng Dương: Không biết.
Nếu như nói là thích, nhiều ngày như vậy rồi, cho tới bây giờ Ma quân không có hỏi cậu ảnh chụp, cũng không có yêu cầu gặp mặt, điểm ấy rất không thích hợp. Nếu chỉ là hậu bối cùng tiền bối, quan hệ bạn tốt, Ma quân thực sự quan tâm cậu hơi quá.
Giai Nhạc: Ừ, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, trong đầu nhất định phải suy nghĩ kỹ.
Giai Nhạc: Tôi nhớ kỹ cậu đã nói cậu là gay, trong hiện thực có người thích không? Ma quân có đối tốt với cậu không?
Nhớ tới người đã từng làm với mình, giọng của anh thế mà dần dần trùng với Tiêu Ngạn, Tô Ngang không khỏi hoảng hồn. Quay đầu lại, đã gởi tin nhắn qua rồi.
Lăng Dương: Có người thích.
Giai Nhạc: Thật vậy sao? Là một người thế nào?
Lăng Dương: Bây giờ tôi có việc muốn xác nhận một chút, một hồi sẽ trở về.
Ma quân: Lăng Dương Lăng Dương, tôi có việc nói với cậu.
Lăng Dương: Bây giờ tôi bận việc, một hồi hãy nói.
Ma quân: Tạm biệt.
Tô Ngang cầm điện thoại di động đi tới ban công gọi điện thoại cho mẹ.
“A lô, Tô Ngang phải không?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của mẹ.
“Mẹ, lúc trước có phải mẹ đã nói trong khoảng thời gian đó người gọi điện thoại cho con đã từng là học sinh của mẹ?” Nóng lòng xác định một việc, lòng Tô Ngang khó có thể bình tĩnh.
Mẹ Tô thở dài nói rằng: Chính là người gọi điện thoại nói chuyện cùng con trong khoảng thời gian con xuất quỹ sao? Mẹ nhớ mẹ đã nói với con tên cậu ta.”
“Anh ấy tên gì?” Tay Tô Ngang từ từ nắm chặt.
“Tiêu Ngạn.”
Không biết là cảm giác gì đột nhiên dâng trào trong lòng, dù thế nào, cuối cùng cậu phải xác nhận: “Mẹ, con nhớ lúc tốt nghiệp chụp ảnh bằng máy kĩ thuật số, mẹ gởi ảnh chụp qua cho con được không?”
“Mẹ gởi lên qq cho con.”
“Con cúp trước.”
“Được.”.
Giữa ngày mùa hè, dưới ánh nắng chói chan đại đa số học sinh lớp mười đều lộ vẻ mệt mỏi, chỉ có Tiêu Ngạn giữa hàng cuối cùng nhếch miệng cười hài lòng, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất. Đột nhiên, cũng rất muốn gặp anh của bây giờ.
Tô ngang vội vả xuống lầu, đi đến tiệm trà sữa, cậu chưa từng khẩn cấp muốn gặp một người như thế, chưa từng khẩn cấp muốn gặp được Tiêu Ngạn như thế.
Trời biết, đầy đầu óc cậu bây giờ đều là dáng vẻ tươi cười của Tiêu Ngạn, cậu muốn lập tức thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Tiêu Ngạn, còn có giọng nói đã từng làm bạn với mình nửa năm.
Rất nhanh, qua cửa thủy tinh cậu đã thấy được vẻ mặt tươi cười của Tiêu Ngạn, mà đối diện với anh, là một người đàn ông mặc tây trang, dung mạo tuấn lãng.
“Mã Viễn, cậu thực sự nói như vậy?” Tiêu Ngạn ôm bụng cười hỏi.
“Ừ.” Mã Viễn vừa nói vừa lộ ra má phải lúm đồng tiền, “Còn thiếu chút nữa phát một bài lên diễn đàn, nói cho mọi người Đông Nam là thụ của riêng tôi.”
“Nên Đông Nam hắn mới không để ý tới cậu, ngầm phá hoại hắn và CV khác hợp tác thì thôi đi, còn dám nói ra ngoài.” Tiêu Ngạn không kiềm được vươn tay sờ qua, “Cậu vốn dĩ chính là một con đại trung khuyển mà!”
“Không phải tôi cũng có lòng tốt thúc đẩy chuyện của cậu sao?” Mã Viễn hơi nghiêng người né tránh tay Tiêu Ngạn, “Chớ có sờ đầu của tôi, đầu của bản công chỉ cho thụ nhà mình sờ.”
“Biến, ông đây không hiếm lạ gì!” Nhớ tới Tô Ngang, Tiêu Ngạn lộ ra một nụ cười từ nội tâm
Cho tới bây giờ Tiêu Ngạn chưa từng làm ra hành động trẻ con như vậy ở trước mặt cậu, cũng chưa từng thân mật với cậu như vậy. Tô Ngang đứng ở bên ngoài, không biết có nên đi vào hay không.
Điện thoại, vang lên.
“Lăng Dương, kịch truyền thanh lập tức sẽ phát ra, tổ kịch đang xếp hàng chiếm sô pha, cậu trở về mau một chút.” Giai nhạc nói có chút gấp, “Tôi còn phải thông báo Ma quân nữa, tạm biệt!”.
Bây giờ cậu đi vào cũng nói không rõ được cái gì, Tô Mgang xoay người trở về ký túc xá.
Lúc này Tiêu Ngạn cũng nhận được tin nhắn ngắn của Giai Nhạc, sau khi đánh đuổi Mã Viễn, an vị trước máy vi tính chờ chiếm sô pha.