Không chỉ là ở sơ trung và cao trung, ở đại học cũng luôn có thể nghe được một ít lời đồn kỳ kỳ quái quái, ví dụ như nữ sinh trong ban đều nói, tiệm trà sữa phía đông trường có chút cổ quái. Có một lần nữ sinh A mở cửa thì nghe được một nam một nữ đang nói chuyện, lúc đi vào, chỉ nhìn thấy ông chủ nhỏ của tiệm trà sữa ngồi một mình ở trước máy vi tính, âm u xoay đầu lại, nhếch miệng cười với cô.
Nếu là bình thường, chắc chắn nữ sinh A sẽ trầm luân trong nụ cười dịu dàng của ông chủ, chọn đồ uống xong nhẹ nhàng ngồi xuống. Nhưng lúc này ngọn đèn vô cùng mờ tối, âm nhạc vô cùng kì dị, cô chỉ cứng mặt nở nụ cười, xoay người bỏ chạy. Sau khi quay về nói với bạn cùng phòng mới phát hiện, gặp phải tình huống như vậy ở tiệm trà sữa không chỉ có một mình cô.
Một truyền mười mười truyền một trăm, có người nói tiệm trà sữa có ma quái, có người nói ông chủ tiệm trà sữa nhất định không phải người bình thường. Dù thế nào, những nữ sinh luôn luôn ngâm mình ở tiệm trà sữa nói chuyện trời đất lập tức ít đi không ít, lâu ngày dài tháng tiệm trà sữa liền trở nên vắng vẻ.
“Cậu xác định ở đó không có ai sao?” Tô Ngang hỏi lại một lần nữa.
Bạn cùng phòng Mao Tiểu Mao cũng không quay đầu lại hô: “Tuyệt đối không có, ở đó có lời đồn, bạn gái của tớ cũng không muốn cùng tớ đến đó tự học.”
Tô Ngang che miệng ho khan vài tiếng, đem máy vi tính xách tay và microphone, tai nghe, nhu yếu phẩm để vào túi máy vi tính, kéo khóa xong sau đó vỗ vào vai Mao Tiểu Mao: “Trước khi tớ trở về phải thu dọn ký túc xá sạch sẽ, nếu như ngửi được một chút mùi thuốc lá, cậu hiểu rồi đó.”.
Mao Tiểu Mao liếc nhìn thời gian, ừ, mười giờ sáng, Tô Ngang sớm lắm cũng là bảy tám giờ tối mới trở về, trước lúc đó thu dọn xong nhất định không thành vấn đề.
“Tớ đã biết, cậu yên tâm đi đi.” Mao Tiểu Mao cam đoan, “Tớ nhất định sẽ thu dọn ký túc xá xong.”
Lúc Tô Ngang đi vào tiệm trà sữa, trong tiệm chỉ có một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, cô đang cầm trà sữa ngồi ở trong góc, trước mặt đặt một cái notebook.
Ông chủ đâu?
Tô Ngang tiếp tục đi vào trong, liền thấy ông chủ ngồi ở chỗ khúc quanh, đầu bị màn ảnh máy vi tính che khuất, nhìn không rõ hình dạng.
“Ông chủ?” Tô Ngang gọi một tiếng, bên kia không có phản ứng.
Tô Ngang đi về phía trước vài bước, lại gọi một tiếng, ông chủ vẫn không có lên tiếng trả lời. Tô Ngang lại bước về trước một bước, ngón tay thon dài đưa tới, che ở trước màn hình máy vi tính.
“Thật ngại quá bạn học, cậu muốn uống gì?” Ông chủ ngẩng đầu, lấy cái tai nghe đeo trên cổ xuống.
Thảo nào gọi thế nào cũng không nghe được, Tô Ngang cầm menu đồ uống để ở một bên, nói rằng: “Muốn một cốc lớn trà sữa hương khoai môn.”
“Có thể chọn cái khác không? Hương khoai môn đã hết.” Ông chủ cười cười.
Tô Ngang chỉ nghĩ là trà sữa hương khoai môn vừa bán hết, ai ngờ ông chủ đã lâu không có đi nhập hàng.
“Một ly trà sữa chocolate.” Tô Ngang bổ sung, “Đừng để nhiều trân châu.”
“Được.” Ông chủ lại gõ bàn phím vài cái, đặt tai nghe sang một bên, đi tới trước quầy, lấy ly thủy tinh ra bắt đầu pha chế.
Tô Ngang cầm theo túi máy vi tính xách tay, đến chỗ mình đã chọn sẵn.
“Bạn học, ở đây có thể lên mạng, tên là , mật mã .” Ông chủ nói to sau lưng cậu.
“Cảm ơn.” Tô Ngang dừng chân.
Ông chủ dịu dàng cười: “Không cần.”
Tô Ngang đột nhiên có chút hiểu rõ, vì sao trước nữ sinh luôn luôn đến tiệm trà sữa này.
Dáng vẻ tươi cười của ông chủ, thật đúng là dịu dàng chói mắt
Tô Ngang ngồi xuống cắm nguồn điện, mở mạng không dây lên, quả nhiên tìm được liên kết mạng , mật mã , sau khi Tô Ngang nhập mật mã xong, quả nhiên liền kết nối được, tốc độ cũng rất tốt. Tô Ngang cầm lấy card mạng đã chuẩn từ trước từ sáng, cất vào túi máy vi tính.
Vừa đăng nhập, tiếng nhắc nhở vang lên một hồi lâu mới ngừng lại được. Di chuyển chuột một hồi, có một phần ba là tin của nhóm, còn lại tất cả đều là trò chuyện riêng.
Xem hết tin của nhóm, Tô Ngang bắt đầu xem phần trò chuyện riêng.
Nha đầu Lâm gia: Lăng Dương sama, mạng ở trường học của các cậu bị hỏng sao?
Nha đầu Lâm gia: Lăng Dương sama, mạng ở trường học của các cậu còn chưa sửa xong sao?
Nha đầu Lâm gia: Lăng Dương sama, mạng ở trường học của các cậu lúc nào mới sửa xong?
Nha đầu Lâm gia: Lăng Dương sama, điện thoại di động của cậu cũng bị trộm có phải hay không?
Nha đầu Lâm gia: Lăng Dương sama, chắc chắn là cậu đã không cho tôi thấy cậu khi ẩn! Nếu không tại sao
tôi không thấy cậu khi cậu đăng nhập bằng điện thoại! Cậu là người xấu! Tôi không thèm để ý cậu!
Nha đầu Lâm gia: Lăng Dương sama… /(ㄒoㄒ)/~~.
Nha đầu Lâm gia: Sama… /(ㄒoㄒ)/~~.
Một tuần bảy ngày, mỗi ngày một tin.
Tô Ngang không nói gì nhìn màn hình, xem tin của cô. Mấy chữ Lăng Dương sama làm cậu choáng váng.
Lăng Dương: = =
Nha đầu Lâm gia: Lăng Dương sama cuối cùng cậu cũng xuất hiện…nhào lại! ~
Lăng Dương: Có chuyện gì?
Nha đầu Lâm gia: Tôi chỉ muốn nói rằng tổ kịch hàng xóm đã ra tới kỳ ba, bên chúng ta âm thô kỳ còn chưa có giao đủ.
Lần này chủ dịch thụ là người kéo âm thô nổi danh trong giới, nên sau khai giảng Tô Ngang mới không có vội vã ghi âm, dựa theo ý của nha đầu, lần này là cậu cản trở?
Nha đầu Lâm gia: Lăng Dương sama, Miêu tiểu thụ lần này rất chịu khó, âm thô của toàn bộ tổ kịch còn thiếu một mình cậu.
Tô Ngang mở nhóm tổ kịch, quả nhiên Miêu tinh nhân đang ở bên trong vui vẻ trò chuyện, biên kịch và hậu kỳ đều khen hắn cần mẫn thu âm thô.
Biên kịch Đông Hạ: Không ngờ Miêu tiểu thụ lần này chịu khó như thế, cũng không cần người giục.
Miêu tinh nhân: Xin xóa tiểu thụ cảm ơn!
Hậu kỳ Hoàng Mã: Miêu tiểu thụ lần này thật ngoan nha, sờ đầu.
Miêu tinh nhân: Xin xóa tiểu thụ cảm ơn!
Biên kịch Đông Hạ: Miêu tiểu thụ cậu đang xù lông đang moe sao? Chọc trúng điểm moe rồi nha.
Hậu kỳ Hoàng Mã: Ngồi xổm góc tường yên lặng chờ âm thô của Lăng Dương sama.
Công nhà Miêu tiểu thụ: Tôi sẽ mau chóng giao âm thô, lúc trước vẫn bận rộn.
Hậu kỳ Hoàng Mã:…
Biên kịch Đông Hạ:…
Miêu tinh nhân:…
Kế hoạch Nha đầu: …
Tô Ngang mở phần thiết lập danh thiếp, đổi thành Lăng Dương, tiện thể xóa đi phần cho quản lý nhóm sửa danh thiếp.
Lăng Dương: Tôi sẽ mau chóng giao âm thô, lúc trước vẫn bận rộn.
Tô Ngang sao chép câu vừa đăng, lần thứ hai đăng lên.
Hậu kỳ Hoàng Mã: Ồ, Lăng Dương sama, nhất định là lâu lắm tôi không gặp cậu, thế mà không nhận ra được cái màu chữ kia chỉ có mình cậu dùng. Ngồi đợi âm thô.
Biên kịch Đông Hạ: Sama, áo may ô của cậu xảy ra chuyện gì vậy?
Miêu tinh nhân: muốn biết +
Kế hoạch Nha đầu: Giơ tay nhận sai, lần đó tôi oán hận, lặng lẽ đổi.
Hậu kỳ Hoàng Mã: Vậy phản ứng lúc nãy của cô là sao?
Kế hoạch Nha đầu: Đơn thuần chỉ xếp hàng mà thôi, móc mũi.
Trang trí Thiên Thiên: Quá đáng ghét! Tôi còn tưởng rằng Lăng Dương sama cuối cùng cũng thông suốt, quyết định thành toàn cp của tôi, không ngờ a không ngờ! Thế mà là do Nha đầu cô làm! Hừ, tim tôi rớt đầy đất không nhặt nổi. Ngày hôm nay tôi muốn bãi công! Bãi công! Ngày may cho các cậu xem sau, rầm rì.
Miêu tinh nhân: Thiên Thiên, bãi công là không đúng.
Kế hoạch Nha đầu: Thiên Thiên, tài khoản kiếm tam của cậu có người đang dùng.
Trang trí Thiên Thiên: A, bây giờ tôi vẽ một chút, các người ai cũng đừng quấy rầy tôi, không cho phép trò chuyện về jq của Lăng Dương sama và Miêu tiểu thụ, tôi đã thiết lập từ khóa.
Hậu kỳ Hoàng Mã: Lăng Dương sama đi đâu rồi, đang ghi âm sao? A, có phải ngày hôm nay tôi có thể được nghe không, thật vui vẻ.
Kế hoạch Nha đầu: Làm sao có thể, kỳ có đoạn H, tuyệt đối sẽ không giao sớm như vậy.
Miêu tinh nhân: Đúng, nhất định phải chọn một đêm nguyệt hắc phong cao, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, một thân một mình ở trong phòng ghi âm.
Hậu kỳ Hoàng Mã: Sao cậu hình dung cứ như phim kinh dị.
Miêu tinh nhân: Chỉ có phòng hộ tốt mới không bị người khác nghe được, người ta xấu hổ mà.
Biên kịch Đông Hạ: Ồ, Miêu tiểu thụ cuối cùng cậu cũng chọc trúng điểm moe của tôi, chụp màn hình chụp màn hình.
Miêu tinh nhân:…điểm moe của cậu thật đúng là, khẩu vị nặng.
Hậu kỳ Hoàng Mã: Xem ra Lăng Dương sama thực sự đi mất, nãy giờ không nói gì.
Tô Ngang còn trên mạng, chỉ là đóng cái nhóm này, chiến đấu liên tục ở các chiến trường trò chuyện riêng mà thôi.
Giai Nhạc: Lăng Dương, kịch truyền thanh 《 Đông uyển tuyết 》 cuối cùng cũng đăng rồi, cậu đi vào diễn đàn xem một chút đi.
Lăng Dương: Được.
Giai Nhạc: Chỗ tôi có một trường kịch, cậu xem một chút đi? Tôi nghĩ tiểu công bên trong rất thích hợp với cậu.
Lăng Dương: Chủ dịch?
Giai Nhạc: Đúng nha, tên 《 Tróc quỷ thiên sư 》
Lăng Dương: Tôi đi lên diễn đàn xem, lát nữa trò chuyện với cậu.
Giai Nhạc: Tôi chờ cậu.
Tô Ngang mở mục yêu thích trong trình duyệt, chọn vào địa chỉ diễn đàn, bài post 《 đông uyển tuyết 》 nằm ở trên cùng.
Bắt đầu từ sô pha mười người hồi âm đều là áo may ô của người trong tổ kịch, ngay cả chủ dịch thụ áo may ô là Phong Dương cũng trong số đó. Tay phải cầm chuột không cẩn thận đụng phải một ly thủy tinh nóng, không biết từ lúc nào, ông chủ đã đem trà sữa chocolate đặt ở bên tay cậu. Giơ tay đẩy ly thủy tinh về phía trước một chút. Tô Ngang chuyên tâm xem lướt qua bài post. Sau khi cậu tiến vào giới võng phối không lâu, 《 đông uyển tuyết 》 là bộ kịch đầu tiên cậu chủ dịch, cho nên mỗi lần post kịch, cậu sẽ tỉ mỉ xem bài post, xem đánh giá của người khác với mình.
Lăng Phong vương đạo, Phong Dương sama cuối cùng cũng có cp, tôi thật là cảm động —— lầu Tang thi lỗ qua.
Có loại cảm giác bị sét đánh trúng điểm moe, tôi muốn trở thành fan của Lăng Phong cp, fan não tàn. —— lầu Nha nha nha nha.
Trả lời lầu , có một fan não tàn sẽ có mười người bôi đen, em gái phải bình tĩnh mà moe. ——lầu Tôi cái gì cũng không nói
Thẳng đến lầu , Tô Ngang mới nhìn thấy thứ hữu dụng.
Lăng Dương sama phối càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng đẹp meo meo! Hậu kỳ đại nhân cường đại, bội phục. Kế hoạch đại nhân lần nào cũng chọc trúng điểm moe của người ta, quyết đoán bày tỏ. —— lầu Tiểu tiểu
Càng ngày càng tốt xem như có tiến bộ, Tô Ngang tắt bài post, sau khi trả lời Nha đầu và Giai Nhạc và vài người nữa, tiếng thông báo vừa an tĩnh lại lại vang liên tục. Có chị họ muốn giới thiệu bạn gái cho cậu, có đàn em muốn tư vấn xem nên mua máy tính hiệu gì, còn có mẹ hỏi cậu ngày tháng có về nha hay không. Liền tính toán sẽ trả lời chị họ và đàn em trước, một hồi sẽ gọi điện thoại cho mẹ. Nói với chị họ và đàn em cậu đang bận, Tô Ngang chuyên tâm nói chuyện với Giai Nhạc.
Lăng Dương: Tôi làm xong
Giai Nhạc: Tôi gởi tiểu thuyết qua cho cậu.
Lăng Dương: Dài không?
Giai Nhạc: Khụ, nhất định không cho nam sinh các cậu xem tiểu thuyết dài.
Tô Ngang thật nhanh nhận được tiểu thuyết, nhìn tổng thể một chút. Tác giả hành văn tạm được, cũng không phải loại văn phong đặc biệt thoát tuyến, cũng không phải văn đối thoại. Tính cách công hình như thuộc về băng sơn, thực sự tương đối phù hợp thanh tuyến Tô Ngang.
Lăng Dương: Lại là băng sơn.
Giai Nhạc: Là băng sơn thiên sư công trẻ tuổi! Thụ chín chắn, thuộc tính ở giữa văn sẽ có biến hóa, thần kỳ là sau đó càng thay đổi càng moe. Thật nhiều tiểu thuyết đều là càng đổi càng tàn. (tàn ác)
Lăng Dương: Tôi phát hiện, mỗi lần cậu nói chuyện tiểu thuyết, như biến thành người khác vậy.
Giai Nhạc: Biến thành quỷ súc sao? Rống rống. Cậu đã làm tròn giấc mộng của tôi, nhận kịch đi thân.
Giai Nhạc là người có thâm niên trong giới võng phối, kế hoạch không ít kịch, bản thân cũng từng làm biên kịch. Dù là làm toàn bộ hay là làm mấy kì kịch truyền thanh thì tiếng vang trong giới cũng không tệ, thậm chí có tác giả viết văn xong đặc biệt tìm cô làm kế hoạch. Không nói đến chất lượng kịch lần này nhất định rất cao, xem phân lượng Giai Nhạc là Bá Nhạc của cậu, cũng nên nhận kịch này.
Lăng Dương: kịch này tôi nhận, gởi kịch bản cho tôi.
Giai Nhạc: Được, cảm ơn Lăng Dương! Biên kịch, hậu kỳ, trang trí, tiểu công đều có, bây giờ suy nghĩ một chút nên thông đồng người nào làm tiểu thụ, cười xấu xa. Nếu không cậu đề cử cho tôi một người?
Lăng Dương: Tôi vào giói không lâu, không biết bao nhiêu người.
Để phân tích đúng truyện, Lăng Dương tìm tiểu thuyết này, muốn xem đánh giá của đọc giả một chút. Tìm một lúc mới phát hiện tác giả này thế mà lại là Đại Thần, thật nhiều fan, đánh giá lại càng nhiều.
Lăng Dương: Tác giả là Đại Thần?
Giai Nhạc: ừ ừ, tác giả là Đại Thần, biên kịch và hậu kỳ cũng là Đại Thần, trang trí là fan của tác giả, vẽ rất đẹp, có thể so với Đại Thần.
Lăng Dương: Vậy mà cậu tìm tôi làm chủ dịch công. = =.
Giai Nhạc: Sờ đầu, tôi cho tác giả sama nghe kịch truyền thanh của cậu, chính cô ta nói phải dùng cậu, không nên tạo áp lực quá lớn cho bản thân.
Lăng Dương: Tôi đi thu âm.
Giai Nhạc: Cố gắng lên, vẫy vẫy!
Lăng Dương: Tạm biệt.
Làm xong hết mọi việc, trà sữa đã ấm, Tô Ngang uống ngay vài hớp, quay đầu, phát hiện nữ sinh ngồi trong góc đã không còn, trong tiệm trà sữa chỉ còn lại có hai người ông chủ và cậu. Tô Ngang cầm ly trà sữa đã hết đi đến trước bàn máy vi tính, quả nhiên, ông chủ đang đeo tai nghe ngồi ở đó, khóe miệng tươi cười, không biết đang làm gì.
Không có gọi anh, Tô Ngang dùng cách lúc nãy gây sự chú ý của ông chủ: “Ông chủ, một ly hồng trà lớn, lạnh.”
“Cũng không quá lạnh.”
Ông chủ cầm ly thủy tinh trong tay Tô Ngang để qua một bên, mở tủ lạnh, dùng cái thìa múc hồng trà vừa làm lạnh chưa tới nửa giờ ra, tiếp tục bỏ vào trong ly mấy viên đá.
“Lại muốn đeo tai nghe?” Tô Ngang thờ ơ nói.
“Ừ.”Ông chủ ngồi trở lại trước máy vi tính, đeo tai nghe lên.
“Ông chủ?” Tô Ngang nhìn lướt qua, phát hiện phần âm thanh máy vi tính của anh mở thật lớn.
Tô Ngang quay đầu đưa lưng về phía ông chủ gọi một tiếng, vẫn như hai lần trước đối phương không có bất kỳ phản ứng nào. Để đảm bảo một chút, Tô Ngang quay đầu lại nhớ kỹ kiểu dáng cùng nhãn hiệu của tai nghe, trở lại trước máy vi tính, bắt đầu tìm tòi.
Ừ, giá của tai nghe cùng hiệu quả cách âm tốt hơn tai nghe chơi game của mấy người trong ký túc xá, thảo nào vừa rồi gọi thế nào ông chủ cũng không nghe được cậu nói. Tô Ngang yên lòng mà gắn micro, mở CE và kịch bản bắt đầu ghi âm.
Máy vi tính bên này, trong tai nghe đã không còn một chút âm thanh sau khi ông chủ nghe một tiếng quát giận, tháo tai nghe xuống, gõ vào khung đối thoại một hàng chữ.
Để tôi suy nghĩ, tôi xem xong rồi sẽ cho biết ý kiến.
Anh thích ý dựa vào ghế, nghe Tô Ngang diễn kịch một mình.
Ừ, giọng của cậu sinh viên này thật không tệ!