"Ôi, cả người đều ướt."
"Giày cũng bị nước vào."
"Mau về nhà thay đồ nhanh, nếu không lại ngã bệnh mất."
"Đi."
"..."
Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương em một câu anh một câu mà nói, nhanh chóng đem Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ lôi ra khỏi tiệm tạp hóa, dặn dò Lâm Đông một tiếng, liền dẫn hai đứa nhỏ mau chóng đi mất, Lâm Đông đứng ở cửa tiệm, nhìn Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ từng đứa ngẩng đầu gào khóc, bé mím mím miệng nhỏ, quay đầu nhìn thấy Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân.
"Sao Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ lại khóc vậy?" Mục Hưng Hà ôm một trái bóng da lại đây hỏi.
"Lúc đuổi theo em, không cẩn thận bị rơi vào chậu nước."
"Thật là ngốc." Mục Hưng Hà bình luận một câu, sau đó nói: "Đông Đông, đến, chúng ta đá bóng nào."
"Em không biết đá."
"Anh dạy cho em được mà."
"Vậy chờ cô em trở về đã, bây giờ em phải trông tiệm."
"Được. Anh chờ cùng em."
Mục Hưng Hà đi đến bên cạnh Lâm Đông, cùng Lâm Đông cùng nhau ngồi trên băng ghế dài trước cửa tiệm, đem bóng cho Lâm Đông cầm, Lâm Đông không biết chơi bóng, chỉ ôm bóng nhưng đã cảm thấy mới mẻ lại vui vẻ, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, Mục Hưng Hà nói: "Anh dạy em cách đá bóng nhé?"
Lâm Đông gật đầu.
"Tiểu Quân, đến, chúng ta làm cho Lâm Đông xem."
"Được thôi!"
Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đá ở ven đường.
Lâm Đông ngồi ở cửa tiệm nhìn, chỉ chốc lát sau, Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương đến, Lâm Đông lập tức gọi: "Cô, dượng."
Lâm Lệ Hoa thấy đám người Mục Hưng Hà đang đá bóng, mà Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ đều chạy lên, liền nói với Lâm Đông: "Đông Đông, con cũng đi đá bóng đi."
Hai mắt Lâm Đông tỏa sáng, trong lòng cũng muốn đi.
"Đi đi, không sao đâu."
"Dạ."
Lâm Đông bước chân ngắn chạy đến chỗ Mục Hưng Hà đang chờ người, rồi lại chạy đến trước mặt quả bóng nhấc chân đá một cước, quả bóng chạy rất xa, Mục Hưng Hà nhanh chóng cản lại, không có ai nói bé đá không tốt, trái lại đuổi theo bé tranh bóng, loại tán thành vô hình này làm cho bé cực kỳ vui sướng, lá gan cũng lớn lên, lần thứ hai chạy theo bốn người Mục Hưng Hà cùng nhau cướp bóng, chơi hơn một giờ mới trở lại tiệm tạp hóa, bắt đầu giúp Lâm Lệ Hoa bán hàng nhận điện thoại, thẳng tới giữa trưa.
Lâm Lệ Hoa gọi: "Đông Đông."
Đông Đông ——
Ông cũng từng gọi bé như vậy, Hưng Hà cũng sẽ gọi như thế, mỗi lần được gọi như vậy, bé đều đặc biệt vui vẻ, giờ khắc này cũng vậy, lông mày cong cong, khóe miệng khẽ nhếch, hai cái đồng điếu sinh động lại xuất hiện.
Đẹp mắt như vậy, Lâm Lệ Hoa cảm thấy chói mắt, đứa nhỏ này thực sự là càng lớn càng đẹp, mập một chút còn đẹp hơn gầy, cô thật sự không có cách nào không thích đứa nhỏ này, trong lòng cảm thấy vui sướng, nói: "Không vội, tới dùng cơm nào."
Lâm Đông vang dội trả lời: "Dạ."
"Đúng là đứa trẻ ngoan!"
Đây là từ tốt, Lâm Đông ngại ngùng nở nụ cười, chạy vào sân sau, rửa sạch tay trong chậu nước, sau đó ngồi vào bàn cơm, cùng Hạ Tiểu Xuyên nhận bánh màn thầu từ Lâm Lệ Hoa rồi ăn, sau khi ăn được một lúc, Lâm Lệ Hoa mở miệng nói: "Đông Đông, thứ hai bắt đầu cho con đi vào lớp một học nhé?"
Lâm Đông sửng sốt một chút, gật đầu.
"Có chịu không?" Tuy rằng tối hôm qua Lâm Đông mơ mơ màng màng đồng ý, thế nhưng Lâm Lệ Hoa vẫn muốn hỏi lần nữa.
"Dạ chịu"
Chỉ cần có thể đi học,đối với Lâm Đông mà nói thì lớp mấy cũng được.
"Vậy được, chờ thứ hai khi đồn công an bắt đầu làm việc, con với dượng con đi một chuyến sang đó, thay đổi hộ khẩu trước, sau đó sẽ dượng con đi báo danh lớp một nhé." Lâm Lệ Hoa là người thô kệch, thế nhưng không biết tại sao, mỗi lần đối mặt với Lâm Đông ngoan ngoãn chẳng những không tức giận, mà nói chuyện cũng nhỏ lại, hỏi: "Có được không?"
Lâm Đông gật đầu.
Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Hạ Thanh Chương nói: "Cứ quyết định như vậy đi."
Hạ Thanh Chương gật đầu: "Lên lớp một trước đã, để nắm vững kiến thức căn bản, sau đó để nó và bọn Hưng Hà học chung một lớp, khỏi cô đơn."
"Được không vậy?" Lâm Lệ Hoa hỏi.
Hạ Thanh Chương kiên định nói: "Sao lại không được? Mỗi ngày sau khi tan học, anh lại dạy dỗ nó thêm, lên lớp hai chắc chắn không thành vấn đề."
"Lúc đó rồi tính."
"Ừ."
"Buổi tối đi đón mẹ xuất viện thì sao đây? Một mình anh thì không được, còn có ba nữa..." Lời kế tiếp Lâm Lệ Hoa không nói ra.
Hạ Thanh Chương liếc mắt nhìn Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên.
Lâm Lệ Hoa nói: "Chúng ta cùng đi, hay là, buổi tối liền để Đông Đông và Tiểu Xuyên đi sang nhà Lý Ngọc ngủ?"
"Nhà Lý Ngọc không được đâu, con của Lý Ngọc còn nhỏ, Đông Đông và Tiểu Xuyên sẽ quấy rầy em bé."
"Vậy nhà Kỳ Kỳ thì sao?"
"Tiểu Xuyên chắc chắn sẽ đánh nhau với Kỳ Kỳ nên không được."
"Vậy đi nhà Tiểu Quân?"
"Tiểu Quân không quản được Tiểu Xuyên, đi nhà Hưng Hà đi, Tiểu Xuyên sợ Hưng Hà."
"Vậy được, lúc chạng vạng em gặp mẹ Hưng Hà nói một chút."
"Ừ."
Lúc Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương thương lượng chuyện đem Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên đưa đến nhà Mục Hưng Hà ngủ, hai đứa nhỏ Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên này đang nhỏ giọng thầm thì chuyện bắn bi, căn bản không có biết người lớn đang nói cái gì, đợi đến lúc chạng vạng Lâm Lệ Hoa nói cho biết phải đi đón bà nội xuất viện, chăm sóc hai ông bà một buổi tối, Lâm Đông Hạ và Tiểu Xuyên đều sững sờ, đặc biệt là Hạ Tiểu Xuyên căn bản chưa từng rời khỏi ba mẹ, cho dù tới chỗ nào, không phải có ba thì là có mẹ bên cạnh.
Lần này cả ba mẹ đều đi qua nhà bà nội, nhóc không kịp thích ứng, giận dỗi một hồi lâu, vẫn cứ bị Lâm Lệ Hoa cởi đôi giày đế xuồng cao gót đuổi tới nhà Mục Hưng Hà, mới coi như xong việc, đi tới cửa nhà Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên vẫn đang trong bộ dạng khổ sở.
Lâm Đông nói: "Tiểu Xuyên, anh đừng khóc, ngày mai cô sẽ trở lại thôi mà."
Hạ Tiểu Xuyên lập tức nghiêm túc nói: "Anh không khóc!"
"Anh sắp khóc."
"Anh sẽ không khóc!"
"Vậy, vậy, vậy là tốt rồi."
Lâm Đông sợ Hạ Tiểu Xuyên khóc, kéo Hạ Tiểu Xuyên đến phòng của Mục Hưng Hà, cho là Mục Hưng Hà đang đọc sách, ai biết cậu đang cùng Tưởng Tiểu Quân ôm máy chơi điện tử cầm tay chơi trò chiến sĩ sấm sét, đánh bùm bùm, bé và Hạ Tiểu Xuyên tò mò đến gần, chơi vui cực kỳ, Hạ Tiểu Xuyên hâm mộ nói: "Hưng Hà, anh lấy đâu ra máy chơi điện tử này vậy?"
"Anh mua."
"Mua ở đâu vậy?"
"Trên chợ đó."
"Bao nhiêu tiền?"
"Năm mươi đồng, anh lén lút mua, ba mẹ anh không biết đâu."
"Thật là đắt." Hạ Tiểu Xuyên quay đầu hỏi: "Lâm Đông, mày có bao nhiêu tiền?"
"Năm đồng."
"... Sao mày có ít vậy?"
Lâm Đông trả lời không được, mỗi lần bé cùng các ông chơi cờ, thắng có thể lấy một đồng, mỗi lần bé đưa cho cô, cô cũng không lấy, cho nên bé tự giữ lấy, nhét vào trong gối, chờ bé lớn rồi, cầm tiền ngồi tàu hỏa đi tìm ba mẹ, thế nhưng bé cũng chơi cờ thua các ông cũng nhiều, cho nên bé chỉ để dành được năm đồng, thấy Hạ Tiểu Xuyên xem chơi điện tử, bé cũng cùng xem.
"Chơi thật vui nha." Hạ Tiểu Xuyên hâm mộ xem xong một trận, không kịp chờ đợi nói: "Hưng Hà, cho em chơi một ván đi, có được không?"
"Không được." Mục Hưng Hà trực tiếp từ chối, sau đó đem máy chơi điện tử cho Lâm Đông nói: "Đông Đông, cho em chơi này."
Lâm Đông nói: "Em không biết chơi."
"Không có gì, anh dạy cho em."
"Vậy anh có thể dạy cho Tiểu Xuyên không? Tiểu Xuyên muốn chơi."
"Em không muốn chơi à?"
"Em cũng muốn, nhưng em muốn nhường cho Tiểu Xuyên chơi trước."
Mục Hưng Hà ghét bỏ nhìn Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên cao hứng nhìn Mục Hưng Hà.
Cuối cùng Mục Hưng Hà cũng dạy cho Hạ Tiểu Xuyên, Lâm Đông còn có cả Kỳ Kỳ cũng vừa mới tới, vì vậy năm đứa nhỏ đều chơi máy chơi điện tử quên hết tất cả, không chỉ ở nhà Mục Hưng Hà ăn cơm tối, cơm nước xong còn muốn ở lại nhà Mục Hưng Hà ngủ.
Mục Hưng Hà giường là giường size lớn, năm đứa nhỏ ngủ cùng nhau cũng không có vấn đề gì, Mục Hoài An đành để cho mấy đứa nhỏ ngủ cùng nhau, không hề biết chuyện năm đứa nhỏ chơi điện tử, cửa phòng Mục Hưng Hà vừa đóng, năm đứa nhỏ nằm chen chúc trên giường, theo thứ tự là Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên, Mục Hưng Hà, Lâm Đông, Kỳ Kỳ, Mục Hưng Hà ở chính giữa cầm máy chơi điện tử, đầu của bốn người Lâm Đông đều hướng về màn hình nhỏ ở giữa, nhưng sát lại rồi vẫn không thấy rõ màn hình chỉ nhìn thấy bàn tay đang di chuyển..
Vì vậy mày chen đầu của tao, tao chen đầu mày, mày muốn chơi, tao cũng muốn chơi, tuy rằng Kỳ Kỳ nhát gan nhưng lại có thể bắt nạt Lâm Đông, kết quả bị Mục Hưng Hà đạp một cái vào mông: "Tưởng Kỳ Kỳ, mày mà dám chen với Lâm Đông nữa, tao đánh cho mày khóc giờ."
Kỳ Kỳ ủy khuất nói: "Nhưng em không nhìn thấy trò chơi."
Mục Hưng Hà vứt một câu: "Không cho mày nhìn!"
"Em đi méc mẹ em cho xem"
"Mày đi đi, đừng có trở lại nhá."
Mục Hưng Hà nói cực kỳ tàn nhẫn, Kỳ Kỳ bó tay hết cách, nói: "Em, em đi nói cho ba của anh biết, nói anh không học tập cho giỏi, dám chơi điện tử, để ba anh đánh mông anh, làm cho anh khóc nhè luôn."
"Đi đi."
"Bây giờ em đi."
"Đừng đi." Lâm Đông kéo Kỳ Kỳ nói: "Ba của Hưng Hà cũng sẽ đánh mày."
"Tại sao?"
"Bởi vì ba của Hưng Hà đánh người rất lợi hại, không cẩn thận đánh luôn mày."
"Vậy tao chạy đi."
"Mày trốn không thoát đâu."
"Tại sao?"
Lâm Đông cực kỳ thành thật mà nói: "Bởi vì mày mập, mày chạy không nổi!"
Kỳ Kỳ bị thuyết phục, nhưng nó muốn nhìn máy chơi điện tử, muốn chơi trò chơi cơ, vậy phải làm sao bây giờ? Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của ba Hưng Hà là Mục Hoài An, Tưởng Tiểu Quân nhanh chóng nói: "Gay go! Ba của Hưng Hà đến!"
"Ngủ nhanh lên!"
Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân lôi kéo chăn, đắp kín cho năm người, đem máy chơi điện tử giấu đi mất, trong chăn đen thùi, không nhìn thấy trò chơi Hạ Tiểu Xuyên cảm thấy ngứa ngáy, chuẩn bị hẹn trước: "Hưng Hà, lát nữa ba của anh đi, cho em chơi một lần nhá."
Kỳ Kỳ nằm bên cạnh Lâm Đông không chịu, nói: "Tiểu Xuyên, mày chơi ba lần rồi, đến phiên tao chơi."
"Không cho mày chơi."
"Không cho mày chơi thì có!"
Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ không chỉ nằm trong ổ chăn ầm ĩ, mà còn nhào lên người Mục Hưng Hà muốn chiếm máy chơi điện tử, vốn là hai đứa này mập nhất trong năm người, kết quả hai đứa vừa xông vào cướp, trực tiếp gây họa tới ba người kia, chờ Mục Hoài An đẩy cửa bước vào, liền thấy trên giường đang đánh nhau, không đợi ông nhìn rõ ràng ai cùng ai đánh, đột nhiên Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ từ trên giường lăn xuống, đặt mông ngồi dưới đất, tiện thể máy chơi điện tử cũng rơi trên mặt đất, rớt pin, thân máy cùng nắp phía sau chia lìa.
Mà Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân bị chèn ép ngồi ở trên giường, nhìn thấy mặt Mục Hoài An tối sầm lại, thân hình nhỏ của ba người đồng thời căng cứng, hoảng sợ nhìn Mục Hoài An, ở trong lòng rên lên—— tiêu rồi.