Note: Bắt đầu từ tháng , mình sẽ đẩy tốc độ lên chương tuần để các bạn tiện theo dõi hơn nha.
Năm người Lâm Đông, Mục Hưng Hà đồng thời quay đầu lại nhìn, không ngạc nhiên chút nào mà thấy được phụ huynh của từng người, hơn nữa mỗi phụ huynh đều nghiêm mặt, mấy đứa trẻ bị dọa, ba giây sau mới có âm thanh.
Tưởng Tiểu Quân mở miệng nói: "Ba tao đến."
Hạ Tiểu Xuyên cùng nói: "Mẹ em đến."
Kỳ Kỳ nói: "Mẹ em cũng tới."
Mục Hưng Hà nói: "Ba mẹ tao đều tới."
Rất rõ ràng là các phụ huynh có trao đổi tin tức với nhau, biết được chuyện bọn họ ở trường học đánh nhau rồi cùng vào văn phòng.
Tưởng Tiểu Quân hỏi Mục Hưng Hà: "Hưng Hà, chúng ta có chạy nữa không?"
Mục Hưng Hà hỏi ngược lại: "Ba mày cách mày gần như vậy, mày chạy lại ba mày không?"
"Không chạy nổi."
Đám con nít dù chạy nhanh cỡ nào cũng không chạy thoát khỏi mấy người lớn đang tuổi sung sức đâu.
Mục Hưng Hà nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông bị doạ mặt mũi trắng bệch.
Mục Hưng Hà gọi: "Đông Đông."
Lâm Đông lập tức quay đầu nhìn về Mục Hưng Hà, ánh mắt trong suốt tràn đầy bất an.
Mục Hưng Hà hỏi: "Sợ sao?"
Lâm Đông gật đầu.
"Không phải sợ, nếu lát nữa cô em nói sẽ đánh em, vậy em nhớ khóc lớn, khóc lớn tiếng chút, anh đi cứu em, biết không?"
Lâm Đông suy nghĩ một chút, gật đầu: "Dạ biết."
"Ngoan."
Mục Hưng Hà vươn tay xoa đầu Lâm Đông.
Trái tim nhỏ của Lâm Đông nhảy bùm bụp, bé cùng với bốn người Mục Hưng Hà làm tốt công tác chuẩn bị chịu đòn, các phụ huynh cũng không để năm đúa nhỏ thất vọng, cần quát lớn thì quát lớn, cần nhéo lỗ tai thì nhéo lỗ tai, cần đánh đòn thì đánh đòn.
Sau một phút, Mục Hưng Hà, Kỳ Kỳ, Tưởng Tiểu Quân bị phụ huynh của từng người mang đi, trước khi đi Mục Hưng Hà cố ý quay đầu lại nhìn Lâm Đông, không tiếng động mà nói: Khóc—— thật —— lớn ——
Lâm Đông nhìn Mục Hưng Hà tới lúc không thấy nữa, mới quay đầu nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa nghiêm mặt nói: "Nghe nói hai đứa đều vào văn phòng lần lượt nghe phê bình?"
Lâm Đông Hạ Tiểu Xuyên gật đầu.
Lâm Lệ Hoa lại hỏi: "Cũng đánh nhau?"
Lâm Đông Hạ Tiểu Xuyên đồng thời: "Dạ."
Lâm Lệ Hoa hỏi lại: "Lý do là gì?"
Lâm Đông nuốt nước bọt, tổ chức ngôn ngữ một chút.
Hạ Tiểu Xuyên có năng lực ngôn ngữ mạnh hơn một chút trả lời trước: "Bởi vì bập bệnh của Lâm Đông làm Kỳ Kỳ bị ngã, Tiểu Quân liền kéo Lâm Đông, sau đó Hưng Hà liền đánh Tiểu Quân, con giúp đỡ Hưng Hà đánh Tiểu Quân, sau đó...sau đó cô giáo thấy được, nên gọi chúng con lên văn phòng, là cái bập bênh làm Kỳ Kỳ ngã, không phải Lâm Đông làm."
Tuy rằng Hạ Tiểu Xuyên nói gập ghềnh trắc trở, ngay cả chủ vị ngữ cũng không chia được, góc nhìn cũng hỗn loạn, thế nhưng làm mẹ ruột nên Lâm Lệ Hoa nghe hiểu, biết việc này chỉ là hiểu lầm, liền hỏi: "Vậy tại sao lúc tan học con không nói với mẹ?"
Hạ Tiểu Xuyên ăn ngay nói thật: "Sợ mẹ đánh con."
Lâm Lệ Hoa nổi điên, tên tiểu tử này cũng hiểu quá nhỉ, cô lập tức vén ống tay áo lên nói: "Lão nương xử con ngay luôn đây! Không lo đi học mà theo người ta đánh nhau, đi học mà toàn theo người ta đánh nhau hả!"
Lâm Lệ Hoa nhặt cành cây trên đất vụt vào người Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên co cẳng bỏ chạy, chạy hai bước quay đầu lại nói với Lâm Đông: "Lâm Đông, chạy đi, không muốn bị đánh thì chạy đi, chạy lẹ đi! Chạy thì đánh không tới đâu!"
Thấy Lâm Đông không chạy, tức giận giậm chân nhỏ chạy đi.
Trên đường chỉ còn lại một mình Lâm Đông.
Lâm Đông ngẩng mặt nhỏ, sợ hãi nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa ném cành cây đi, nói: "Đi, đi về nhà."
Lâm Đông lập tức bước chân nhỏ, ngoan ngoãn đi về tiệm tạp hóa, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Lâm Lệ Hoa một cái, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cho đến lúc về tới tiệm tạp hóa, bé khoanh tay lại, đi thẳng tới góc tường, quay mặt về phía vách tường, thân thể nho nhỏ đứng thẳng tắp.
Lâm Lệ Hoa vốn đang tức giận, kết quả bị dáng dấp nghiêm chỉnh ngoan ngoãn của Lâm Đông chọc cười, cô mở miệng hỏi: "Lâm Đông, con làm gì đó?"
Lâm Đông gục đầu nhỏ nói: "Dạ phạt đứng."
"Ai bắt con chịu phạt hả?"
Lâm Đông quay đầu nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa ngồi lên ghế nhỏ nói: "Lại đây."
Lâm Đông bé ngoan đi tới trước mặt Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa nhìn Lâm Đông nói: "Bé ngoan, cô phải dạy dỗ Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên động một chút là đánh người, đây là việc làm không đúng, con lại không có làm sai chuyện gì."
"Nhưng mà Tiểu Xuyên giúp con."
"Con biết Tiểu Xuyên giúp con?"
"Dạ, cô ơi, con phạt đứng, cô đừng đánh Tiểu Xuyên, có được hay không?"
Đừng đánh Tiểu Xuyên, có được hay không —— âm thanh nho nhỏ này mang theo chút vị sữa nhàn nhạt, non nớt đơn giản, mà như là có một sức mạnh làm cho Lâm Lệ Hoa vừa ngạc nhiên lại đau lòng, hỏi: "Con thích người anh Tiểu Xuyên này sao?"
"Dạ thích."
"Sau này cũng sẽ thích sao?"
"Dạ."
"Nếu như Tiểu Xuyên cùng người khác đánh nhau thì phải làm sao bây giờ?"
"Con giúp đỡ Tiểu Xuyên." Lâm Đông thốt lên, sau đó cảm thấy mình nói không đúng, nhanh chóng đổi giọng nói: "Con méc giáo viên ạ."
Lâm Lệ Hoa xì một tiếng nở nụ cười.
Thấy Lâm Lệ Hoa nở nụ cười, Lâm Đông thả lỏng rất nhiều.
Lâm Lệ Hoa vuốt khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông nói: "Con ngoan, con có thể cùng Tiểu Xuyên chơi đùa với người khác, nhưng con cũng phải học tập cho giỏi, học giỏi, sau này con có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình đi ra khỏi trấn nhỏ, làm nhà khoa học cũng được, làm chuyên gia hay làm lãnh đạo cũng xong, nhiều uy phong, khi đó chúng ta có thể nói cho người khác biết Lâm Đông của chúng ta cũng rất có tiền đồ, được không?"
"Dạ được."
"Nhất định phải học tập thật giỏi nhé."
Lâm Đông nghiêm túc gật đầu.
Lâm Lệ Hoa nở nụ cười nói: "Đi, tìm Tiểu Xuyên về dùng cơm."
"Vậy cô đừng đánh Tiểu Xuyên nữa ạ."
"Được, không đánh thì không đánh, đi thôi, gọi nó về dùng cơm."
"Dạ."
Lâm Đông vui vẻ chạy ra khỏi tiệm tạp hóa, tìm Hạ Tiểu Xuyên trong trấn nhỏ, tìm Hạ Tiểu Xuyên khắp nơi, trong lúc tìm thì nhìn thấy Kỳ Kỳ đang bị phạt đứng trong sân, Tưởng Tiểu Quân là vùi đầu làm bài tập, ba mẹ bọn họ thì lại ngồi ở bên cạnh nhìn, mặc dù là bộ dạng dữ dằn, thế nhưng Lâm Đông mơ hồ cảm giác được ba mẹ bọn họ rất thương yêu bọn họ.
Bé yên lặng nghĩ ở trong lòng, có ba mẹ thật tốt.
Ba mẹ là người hiểu rõ nhất con mình trên đời này!
Nhưng bây giờ bé không có ba mẹ, nhưng cũng không sao bé có cô, cô đối với bé siêu siêu tốt, một trăm phần trăm tốt, bé đang nghĩ ngợi thì nghe thấy giọng của Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên đang chơi đùa với đám bạn nhỏ khác, bé đi lại nói cho Hạ Tiểu Xuyên biết chuyện sẽ không đánh nhóc nữa.
Hạ Tiểu Xuyên hỏi: "Thật không?"
Lâm Đông gật đầu: "Cô nói."
"Nếu vậy, chúng ta về nhà đi."
"Về nhà." Hạ Tiểu Xuyên dắt Lâm Đông đi được một chút rồi nói: "Đúng rồi, mày có chịu đòn không?"
"Không có."
"Hưng Hà bị đánh."
Lâm Đông mở to hai mắt nhìn Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên nói: "Ba của Hưng Hà thật đáng sợ, còn không cho Hưng Hà ăn cơm."
"Hưng Hà sẽ đói bụng."
"Đúng."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Không biết, đi, chúng ta về nhà ăn cơm đã."
Trở lại tiệm tạp hóa, Lâm Lệ Hoa quả nhiên không đánh Hạ Tiểu Xuyên, chỉ là trách mắng Hạ Tiểu Xuyên một trận, sau đó người một nhà cùng nhau ăn cơm, sau khi tất cả mọi người ăn xong, Lâm Lệ Hoa phát hiện trong tay Lâm Đông còn nửa cái bánh màn thầu, nói: "Sao con không ăn vậy? Sắp đến giờ đi học rồi."
Hạ Tiểu Xuyên nói: "Đúng vậy, sao mày ăn cơm chậm vậy hả!"
Lâm Đông không lên tiếng.
Lâm Lệ Hoa nói: "Được rồi, cầm đi, vừa đi vừa ăn, nếu không buổi chiều lên lớp đói bụng."
Lâm Đông gật đầu.
Lâm Đông cầm nửa cái màn thầu cùng Hạ Tiểu Xuyên đi học, đang trên đường đi học, Lâm Đông nhìn xung quanh, nhìn một hồi lâu, rốt cục nhìn thấy Mục Hưng Hà phía sau, hắn lập tức gọi: "Hưng Hà!"
Mục Hưng Hà chạy tới.
Lâm Đông lập tức đem nửa cái màn thầu trong tay đưa cho Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà hỏi: "Làm gì đó?"
Giọng Lâm Đông giòn giã: "Cho anh ăn."
"Em biết anh không ăn cơm à?"
"Dạ, cho anh ăn."
Mục Hưng Hà hỏi: "Em ăn cơm chưa?"
"Dạ rồi."
"Ăn no chưa?"
Lâm Đông gật đầu.
"Vậy nửa cái màn thầu này là em cố ý đem cho anh hả?"
"Dạ."
Mục Hưng Hà vô cùng vui vẻ, vươn tay lấy bánh màn thầu của Lâm Đông, xoa trán Đông trán, nói tiếng cám ơn, dau đó cắn bánh màn thầu, cậu thật sự đói bụng, nhưng mà ba mẹ cậu cũng rất nhẫn tâm, biết cậu không sợ đánh không sợ dạy bảo, nên dùng chiêu đói bụng để giáo huấn cậu, cho cậu biết "khó khăn của nhân gian".
Lâm Đông đứng bên cạnh nhìn Mục Hưng Hà ăn bánh màn thầu của mình, hai cái đồng điếu ở khóe miệng nổi lên, đang chuẩn bị chạy tới trường lại nghe thấy tiếng của Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân.
"Lâm Đông!" Kỳ Kỳ đeo cặp sách nhiệt tình chạy tới, hỏi: "Lâm Đông, mày có bị đánh không?"
"Không có, mày thì sao?" Lâm Đông hỏi.
"Tao cũng không bi, mẹ tao còn thương tao lắm." Chuyện gì Kỳ Kỳ đều cũng nói với Lâm Đông: "Tiểu Quân bị đánh, bởi vì sách bài tập toán học của anh ý toàn là dấu gạch chéo lớn, không chỉ không có điểm, còn không có ngôi sao năm cánh."(không hiểu lắm)
Lâm Đông không hiểu hỏi: "Tại sao là dấu gạch chéo lớn?"
Kỳ Kỳ trả lời: "Bởi vì anh ý viết sai hết, anh ý toàn viết tám cộng chín thành tám mươi chín! Cho nên bác của tao đánh anh ý, còn phạt anh ý chép phạt."
Hạ Tiểu Xuyên lập tức tiếp lời, đầy vẻ khinh bỉ mà nói: "Ai nha, Tiểu Quân sao lại dốt nát như vậy, tám cộng chín phải bằng mười chứ! Đã lên lớp hai rồi mà điều này cũng không biết!"
Kỳ Kỳ tiếp lời: "Đúng! Mười cộng mười bằng mười một!"
Hạ Tiểu Xuyên tán đồng gật đầu: "Ừ!"
Lâm Đông đầy vẻ kinh ngạc.
Mục Hưng Hà nghe xong bị sặc bánh màn thầu
Tưởng Tiểu Quân lập tức cởi cặp sách xuống, móc ra một bình sữa bò đưa cho Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà sững sờ.
Tưởng Tiểu Quân nói: "Cho mày uống."
Mục Hưng Hà nói: "Tao không uống của mày."
"Vậy uống của em này." Kỳ Kỳ nói xong cũng cởi cặp sách, lấy ra một bình sữa chua, đưa cho Mục Hưng Hà nói: "Đây là em mang theo cho anh, mẹ em nói anh bị phạt không cho ăn cơm, cho nên em và Tiểu Quân đều mang theo bánh quy cùng sữa bò cho anh ăn."
Mục Hưng Hà nuốt bánh màn thầu.
Tưởng Tiểu Quân nói: "Cho mày thì mày uống đi."
Kỳ Kỳ móc ra bánh quy nói: "Cho anh nè."
Mục Hưng Hà hỏi: "Hai người đều mang cho tao?"
Tưởng Tiểu Quân gật đầu.
Kỳ Kỳ cũng gật đầu.
Mục Hưng Hà nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông nhẹ nhàng cười một cái với Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà cũng đói bụng, nửa cái màn thầu không đủ cho cậu ăn, cậu cũng không khách sáo, vuôn tay ra nhận lấy sữa chua và bánh quy của Kỳ Kỳ nói: "Vậy chúng ta cùng ăn đi."
Tưởng Tiểu Quân và Kỳ Kỳ đồng thời nói: "Được."
Hai bình sữa chua cùng hai bịch bánh quy, năm đứa nhỏ chia nhau ăn, chỉ có điều Mục Hưng Hà chia cho Lâm Đông nhiều nhất, tuy nhiên Lâm Đông không chú ý, bé vui vẻ cùng bốn người Mục Hưng Hà ngồi dưới đất cùng nhau ăn.
Kỳ Kỳ rảnh rỗi hỏi: "Lâm Đông, chúng ta là bạn tốt đi."
Lâm Đông thận trọng mà nói: "Ừ, chúng ta là bạn tốt!"
Đúng, là bạn tốt, bé cũng có bạn tốt, trong lòng Lâm Đông ngọt ngào vui sướng, so với ăn một viên kẹo còn ngọt hơn. Đang cùng bốn người Mục Hưng Hà ăn bánh quy, trong trấn đột nhiên truyền đến tiếng Hạ Thanh Chương quát lớn: "Năm cái đứa này, không lo đi học ngồi ở đằng kia làm gì?! Nhìn xem mấy giờ rồi hả!"
Lâm Đông, Mục Hưng Hà bọn họ nhanh chóng bò lên bỏ chạy, một hơi chạy đến trước cửa tiểu học Cẩm Lý thì thấy cửa lớn đã khóa.
Đã khóa...