Kỳ Kỳ duỗi tay chỉ vào Lâm Đông nói: "Cô ơi, Lâm Đông nó không để ý tới con!"
Giáo viên chủ nhiệm nghe vậy nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông sững sờ.
Giáo viên chủ nhiệm hỏi: "Lâm Đông, sao con không để ý tới bạn Tưởng Kỳ vậy?"
Lâm Đông không nói lời nào.
Giáo viên chủ nhiệm ôn hòa hỏi: "Nói cho cô nghe có được không?"
Lâm Đông yếu ớt nói: "Con không muốn nói chuyện với nó ạ."
Giáo viên chủ nhiệm hỏi: "Tại sao vậy?"
Lâm Đông lắp bắp nói: "Bởi vì, bởi vì nó đáng ghét."
Đối với đáp án này, giáo viên chủ nhiệm thật sự đau đầu, bây giờ cô đang phải sắp xếp chỗ ngồi cho một đám trẻ con, không có nhiều thời gian giáo dục Lâm Đông cùng Kỳ Kỳ, nói vài câu mọi người phải hỗ trợ lẫn nhau yêu quý nhau gì gì đó, rồi lại đi sắp xếp chỗ ngồi cho mấy học sinh khác, để lại Kỳ Kỳ cùng Lâm Đông ngồi ở chỗ của từng người.
Kỳ Kỳ nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông nhìn Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ lập tức nói: "Lâm Đông, cô giáo nói, mày phải nói chuyện với tao."
Lâm Đông nói: "Mày là đồ mách lẻo!"
Kỳ Kỳ phản bác: "Tao không phải."
"Mày đúng là vậy."
"Tao không phải."
Lâm Đông lại không để ý tới Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ cảm thấy mình đuối lý, lần này không dám đi méc nữa, mà quay người chơi đùa với bạn nhỏ ngồi sau lưng, nhưng mà bạn nhỏ phía sau lại yêu thích Lâm Đông, bởi vì Lâm Đông không chỉ dễ thương, còn nhận được hoa đỏ ngày báo danh, với học sinh mà nói, tâm lý "Học giỏi" có thể làm cho một người sáng lấp lánh lung linh lên, cho nên tất cả mọi người đều muốn nói chuyện với Lâm Đông, không thèm để ý đến Kỳ Kỳ.
Lâm Đông rất vui vẻ, lại có hai bạn nhỏ nữa chủ động nói chuyện cùng mình, trước đây chưa từng có chuyện như vậy, bé thật sự thật thích đi học, cho nên khi giáo viên chủ nhiệm đi vào phòng học, bắt đầu lên lớp bắt đầu dạy ghép vần "A O E", bé học đặc biệt nghiêm túc.
Từ hộp bút lấy bút chì ra, bắt chước theo cô giáo, tay nhỏ nắm chặt bút chì, từng nét từng nét mà viết, sau khi viết xong, giáo viên chủ nhiệm đi tới lối nhỏ giữa hai dãy bàn, vừa vặn nhìn thấy, ngay lập tức khen Lâm Đông, nói Lâm Đông viết cực kì đẹp.
Lâm Đông vui vẻ hai cái đồng điếu lại hiện lên.
Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ lập tức đem sách bài tập giơ lên hỏi: "Cô ơi, con cũng viết xong rồi, cô nhìn xem có được không ạ? Nhìn xem có được không ạ?"
Giáo viên chủ nhiệm khen ngợi từng người, hai tiết học trôi qua nhanh chóng, lớp mẫu giáo được tan học, cô giáo giao bài tập về nhà, mỗi chữ ghép vần viết mười lần, buổi chiều lên lớp kiểm tra, sau đó giáo viên chủ nhiệm rời khỏi phòng học.
Bọn học sinh nhanh chóng ào ra khỏi phòng học.
Lâm Đông cũng bắt đầu thu thập cặp sách.
Hạ Tiểu Xuyên từ hàng thứ tư chạy tới nói: "Lâm Đông, tan học, đi, chúng ta đi về nhà!"
Lâm Đông đeo cặp sách cùng Hạ Tiểu Xuyên đi ra khỏi phòng học.
Kỳ Kỳ còn đang đóng nắp hộp bút, gọi: "Lâm Đông chờ tao nữa."
Nhưng Lâm Đông đã cùng Hạ Tiểu Xuyên đi mất.
Kỳ Kỳ đeo cặp sách chạy theo, thế nhưng nó quá mập, không đuổi kịp Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên, lớn tiếng gọi: "Lâm Đông!"
Lâm Đông nghe vậy quay đầu lại nhìn.
Kỳ Kỳ nói: "Chờ tao nữa."
Lâm Đông trực tiếp từ chối: "Tao không chờ mày đâu."
Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên đi tiếp.
Kỳ Kỳ tức giận lầm bầm lầu bầu: "Tao méc anh tao cho xem!"
Lâm Đông không để ý tới Kỳ Kỳ, cùng Hạ Tiểu Xuyên đi lẫn giữa những bạn khác, nhìn khuôn mặt mọi người đều tươi cười, nghe tiếng cười của mọi người, bé cảm thấy trời thật xanh, mây thật trắng, tất cả đều thật tốt đẹp, tốt đẹp như kẹo bông rất ngọt mà cô từng mua, sau khi trở lại tiệm tạp hóa, bé vẫn ngồi ở cửa tiệm ngắm bầu trời xanh thẳm cùng những đám mây trắng như bông, mãi đến tận lúc Lâm Lệ Hoa gọi ăn cơm, bé mới không ngắm nữa, cùng người nhà ngồi vào trước bàn cơm.
Hạ Thanh Chương hỏi: "Lâm Đông, Tiểu Xuyên, các con đi học thế nào? Thích không?"
Hạ Tiểu Xuyên trả lời ngay: "Dạ thích, trong trường học có thật nhiều bạn nhỏ, cô giáo còn giao bài tập về nhà."
Hạ Thanh Chương hỏi: "Bài tập về nhà là cái gì?"
Hạ Tiểu Xuyên trả lời: "A O E viết mười lần ạ."
"Con viết chưa?"
"Dạ chưa, lát nữa con mới viết."
"Lâm Đông thì sao?" Hạ Thanh Chương chuyển hướng sang hỏi Lâm Đông.
Lâm Đông trả lời: "Con viết xong rồi ạ."
"Sao con lại viết xong nhanh như vậy?"
"Con viết xong từ lúc còn ở trường rồi ạ."
Hạ Thanh Chương lại hỏi: "Vậy con thích học không?"
Lâm Đông lập tức gật đầu.
"Được, vậy thì phải đi học cho tốt."
"Dạ, sau khi con tan học, về nhà chỉ bán đồ thôi ạ."
Hạ Thanh Chương nở nụ cười nói: "Được."
Lâm Lệ Hoa theo sát hỏi tiếp một câu: "Còn nữa, không được ở trong trường học đánh nhau với người khác, có chuyện gì thì đi nói với giáo viên, tuyệt đối không được đánh nhau, con đánh không lại người khác, biết không? Nói cho giáo viên biết là được."
Lâm Đông gật đầu: "Dạ."
Lâm Đông ghi nhớ lời Hạ Thanh Chương cùng Lâm Lệ Hoa nói, học tập cho giỏi, không đánh nhau với người khác, ở trong trường học rất thoải mái, không biết khoảng thời gian tự do sống thoải mái này đã bao lâu rồi không được trải qua: năm năm hay sáu năm hay là mấy năm trong đời, không cần luôn căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí một, không cần lấy lòng người khác, bé cảm thấy rất vui sướng, nhưng mà nhân sinh con người ta thường không được như ý tám chín phần, nhân sinh nhỏ của bé cũng vậy, chính là Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ cứ thích chọc giận bé, nếu không phải đụng cánh tay bé, thì là dùng tẩy của bé, hoặc là vẽ vòng tròn trong sách của bé, Lâm Đông càng không để ý tới nó, nó càng là muốn nói chuyện với Lâm Đông, sau đó tức giận nói: "Tao méc anh trai tao cho xem!"
Lâm Đông trả lại một câu: "Đồ mách lẻo."
Kỳ thực đồ mách lẻ chính là biệt hiệu của Kỳ Kỳ, câu cửa miệng của Kỳ Kỳ chính là "Tao nói cho ba tao biết", "Tao méc mẹ tao đó", "Tao méc anh tao cho xem", bây giờ lại có thêm câu "Tao méc cô cho coi".
Lại bị gọi là đồ mách lẻo, trong nháy mắt Kỳ Kỳ không dám nói nữa.
Nhưng đợi đến lúc tan học, Kỳ Kỳ thừa dịp Hạ Tiểu Xuyên đi vệ sinh, nó chạy đến trước mặt Lâm Đông đang chơi bập bênh, có vẻ như là đã nghĩ thông suốt, đột nhiên mở miệng nói: "Lâm Đông, tao không méc anh tao nữa."
Lâm Đông nói: "Ờ."
Kỳ Kỳ lại hỏi: "Vậy chúng ta có thể làm bạn tốt không?"
Lâm Đông nói: "Không thể."
"Tại sao?"
Lâm Đông nói: "Tiểu Xuyên nói, trước đây mày hay đánh nhau với anh ý, không làm bạn của tao được."
"Vậy sau này tao không đánh nhau với Tiểu Xuyên nữa, chúng ta có thể làm bạn tốt không?"
"Có thể."
Kỳ Kỳ cao hứng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta là bạn tốt hả?"
"Không phải." Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên xuất hiện, nói với Kỳ Kỳ: "Lâm Đông không làm bạn với mày."
Kỳ Kỳ nói: "Lâm Đông mới vừa nói vậy mà."
"Lâm Đông nói không tính, tao nói mới tính."
"Mày có phải Lâm Đông đâu."
"Tao là anh của Lâm Đông."
Kỳ Kỳ tranh luận không lại Hạ Tiểu Xuyên, đành bước tới trước mặt Lâm Đông nói: "Lâm Đông, mày mới vừa nói chúng ta là bạn tốt đúng không?"
Lâm Đông gật đầu.
"Vậy chúng ta đều là bạn tốt có đúng không?"
"Đúng."
"Lâm Đông!" Hạ Tiểu Xuyên tức giận gọi.
Lâm Đông nhìn về phía Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ nói sau này không đánh nhau với anh nữa."
"Hừ!"
Hạ Tiểu Xuyên tức giận xoay người rời đi, vừa mới quay người liền nghe thấy phía sau vang lên một tiếng "A" gấp gáp, nhóc quay đầu nhìn lại, Kỳ Kỳ bị cái bập bênh làm ngã xuống đất, không đợi nhóc kịp làm gì, đột nhiên một đứa nhỏ lớn hơn một chút kéo Lâm Đông từ cái bập bênh xuống, lớn tiếng hỏi: "Mày làm gì đó? Dám đánh em trai của tao? Muốn chết à!"
Lâm Đông sợ hãi.
Hạ Tiểu Xuyên vội chạy tới,chưa kịp qua, đột nhiên nhìn thấy Mục Hưng Hà không biết từ chỗ nào xông lại, đẩy thằng nhóc kia ra, ôm Lâm Đông vào trong ngực, không nói hai lời, đạp một phát lên người thằng nhóc kia: "Tưởng Tiểu Quân, mày làm gì đó? Bắt nạt con nít hả!"
Tưởng Tiểu Quân tức giận: "Mục Hưng Hà, mày đá tao?"
Mục Hưng Hà vênh váo đắc ý nói: "Đá mày thì làm sao? Tao còn muốn đánh mày đấy."
"Mày đừng tưởng rằng mày học giỏi thì thầy giáo sẽ không phạt mày."
"Có bản lĩnh thì mày cũng học giỏi xem."
"Mày đừng có làm phiền tao."
"Cứ làm phiền mày đấy."
Nói xong Mục Hưng Hà xông lên đánh Tưởng Tiểu Quân, làm cho những người bạn nhỏ khác bị dọa sợ, nhanh chóng gào: "Cô ơi, đánh nhau, đánh nhau! Có người đánh nhau!"
Kỳ Kỳ bị doạ không dám khóc.
Lâm Đông ngơ ngác nhìn.
Hạ Tiểu Xuyên vứt thêm một câu "Hưng Hà, em giúp anh" rồi xông lên giúp Mục Hưng Hà kéo Tưởng Tiểu Quân, sau đó ấn Tưởng Tiểu Quân trên mặt đất, lúc này cô giáo đến, đem Lâm Đông, Kỳ Kỳ, Tưởng Tiểu Quân, Mục Hưng Hà cùng Hạ Tiểu Xuyên năm người dẫn hết tới phòng làm việc của giáo viên, sau đó hỏi thăm lý do về lần "Đánh nhau ẩu đả" này.
Kết quả là Kỳ Kỳ bởi vì Lâm Đông đồng ý làm bạn tốt với mình, vui mừng tính đi đến bên Lâm Đông, kết quả bị cái bập bênh đang trên đà nâng lên đụng một cái, ngã xuống, Lâm Đông không vươn tay kéo được, làm cho anh họ của Kỳ Kỳ là Tưởng Tiểu Quân tưởng Lâm Đông đánh Kỳ Kỳ, vì vậy chạy qua tính giáo huấn Lâm Đông, vừa lúc bị Mục Hưng Hà mới từ nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy.
Mục Hưng Hà ghét nhất là người khác bắt nạt đứa nhỏ Lâm Đông, lúc thường Hạ Tiểu Xuyên dám nói xấu một câu về Lâm Đông đã bị Mục Hưng Hà đạp cho mấy phát, cho nên cậu thấy Tưởng Tiểu Quân kéo Lâm Đông một cái, trong nháy mắt nổi điên, bay tới đạp Tưởng Tiểu Quân, cho nên cả quá trình của sự kiện này chính là như vậy.
Cô giáo giáo huấn cả năm người một trận, sau đó để cho bọn họ trở về phòng học, đợi đến lúc tan học buổi sáng, Lâm Đông, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ ba người ai cũng không để ý tới ai, tự mình đi ra khỏi phòng học, đi tới cửa trường, liền thấy Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân chờ cửa trường học.
Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân hình như là cùng ai đó.
Ba người Lâm Đông sững sờ.
Mục Hưng Hà vẫy tay với Lâm Đông: "Đông Đông lại đây."
Tưởng Tiểu Quân cũng vẫy tay với Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ lại đây, Tiểu Xuyên cũng lại đây."
Ba người Lâm Đông thấp thỏm bất an đi tới trước mặt Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đồng thời nói: "Có chuyện nói với mấy đứa."
Nói xong Mục Hưng Hà mất hứng nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân.
Thái độ của Tưởng Tiểu Quân lập tức mềm nhũn, nói: "Rồi, mày nói, mày nói, mày nói được chưa."
Mục Hưng Hà lúc này mới đưa mắt quét ba người Lâm Đông một vòng, sau đó thần thần bí bí nói: "Đông Đông, Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ, anh nói mấy đứa nghe cho kỹ, một lát nữa mấy đứa về nhà, không ai được nói với ba mẹ chuyện đánh nhau phải lên văn phòng, biết không?"