"Vậy mấy người nói xem Lâm Đông phải làm sao bây giờ?"
"Tuy rằng nó gọi cha chúng ta một tiếng ông, nhưng nó cũng không phải họ Lâm, tuy cha đã đi rồi, cũng không nên để chúng ta nuôi nó cả đời chứ? Bản thân chúng ta cũng có trai có gái, đâu có dư sức mà nuôi nó."
"Vậy hay là đưa nó đến cô nhi viện đi."
"Chuyện này... nếu cha biết thì không tốt đâu?"
"Cha đã qua đời nửa năm rồi! Làm sao mà biết được?"
"..."
Cách nhau một bức tường, những câu nói của những người cô chú kia đều lọt vào tai của Lâm Đông, tuy rằng bé chỉ có hơn năm tuổi, thế nhưng bé cũng mơ mơ hồ hồ cảm giác được, người lớn không thích bé, cho rằng bé rất vướng víu, không muốn bé, bé cảm thấy khổ sở, không nhịn được mà nghĩ trong lòng ——
—— nếu như, nếu như bé cũng có cha mẹ thì tốt rồi.
Nhưng mà bé không có.
Bé là đứa nhỏ do ông nhặt được ven đường, lúc nhặt được bé là vào mùa đông, cho nên tên bé là Đông—— Lâm Đông.
Lâm Đông sống cùng ông được ba năm thì ông rời xa nhân gian, các cô chú thấy bé đáng thương, thay phiên nhau nuôi dưỡng bé, nhưng dù sao cũng không phải máu mủ ruột thịt, nuôi được một thời gian thì cảm thấy chán, dần dần coi bé như một loại quần áo, muốn nhanh chóng bỏ rơi bé, nhưng lại không thể quá mức vô tình vô nghĩa, làm chuyện cười cho người khác, vì vậy mấy người họ tụ tập lại cùng nhau nghĩ biện pháp.
Bọn họ thương lượng đến thương lượng đi, cuối cùng thương lượng ra một kết quả:
"Vậy đưa nó đến chỗ của Lệ Hoa đi."
"Chỗ của Lệ Hoa có được không? Tính tình Lệ Hoa không tốt chút nào, đã vậy em ấy còn có con trai đấy."
"Có con trai thì làm sao? Anh cũng có con trai đây. Đừng quên, em ấy cũng là do cha nhặt được, cũng đều là nhặt được ở ven đường như Lâm Đông, hoàn cảnh giống nhau, hơn nữa, cha nuôi em ấy nhiều năm như vậy, em ấy còn chưa trả ân bao giờ, bây giờ để cho em ấy nuôi Lâm Đông, giải quyết khó xử của chúng ta, cũng coi như là báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha, em ấy được lợi rồi."
"Vậy còn tiền cha để lại..."
"Tiền gì? Không có tiền! Cha không có để lại tiền! Cứ quyết định như vậy đi!"
"..."
Lúc này cửa phòng mở ra, bé ngoan Lâm Đông ngồi trên ghế sa lon quay đầu nhìn sang, nhìn thấy chú Hai cười híp mắt đi ra.
"Lâm Đông à, đói bụng không?" Chú Hai ôn tồn hỏi.
Lâm Đông lắc lắc đầu nhỏ, bé không có đói bụng chút nào.
Chú Hai xoa xoa hai tay nói: "Không đói bụng à, vậy chú Hai đưa con đi tìm cô Lệ Hoa chơi có được không?"
Lâm Đông không nói lời nào, đôi mắt trong suốt sạch sẽ nhìn chú Hai, khiến cho chú Hai có chút chột dạ. Chú Hai tránh ánh mắt của Lâm Đông, nói: "Đi thôi, dẫn con đi sang nhà cô Lệ Hoa để ăn ngon."
Lâm Đông ngồi không nhúc nhích, đầu nhỏ hợp gục xuống.
Chú Hai khom lưng bế bé lên, để thím Hai sắp xếp hành lý cho bé, sau đó ôm bé rời khỏi nhà, dọc đường đi chú Hai không ngừng nói chuyện với bé.
Từ sau khi ông qua đời, Lâm Đông không còn nói chuyện nhiều, tuy rằng có rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng bé rất nhạy cảm, có thể nhận ra được thật lòng hay giả dối của người lớn, không nói một lời cùng chú Hai ngồi trên xe công cộng, lại ngồi trên xe buýt, ngồi thêm một chuyến xe công cộng.
Cuối cùng xe công cộng dừng lại ở một thị trấn nhỏ.
"Đến thị trấn rồi." Chú Hai như trút được gánh nặng: "Đi thôi."
Chú Hai vươn tay ra trước mặt Lâm Đông.
Lâm Đông nhìn chằm chằm bàn tay to của chú Hai một chút, do do dự dự, vẫn vươn tay nhỏ ra ngoài.
Chú Hai cười híp mắt nắm bàn tay nhỏ của Lâm Đông, đi vào thị trấn nhỏ Cẩm Lý.
Thị trấn nhỏ Cẩm Lý cũng giống như các thị trấn nhỏ khác, nhà cửa chằng chịt cao thấp khắp nơi, cây cối cao thấp không đều tùy ý tô điểm, đi ở trong này giống như đi vào một thế giới khác bên ngoài thành phố.
Lâm Đông và chú Hai dừng lại trước cửa tiệm tạp hóa XX, XX là bởi vì sơn vẽ trên cữa đã cũ kỹ quá mức, thấy không còn thấy rõ chữ, trong lòng chú Hai dùng "XX" để thay thế, Lâm Đông là do không biết chữ nào cả.
Ánh mắt của bé di chuyển từ trên cửa vào hai gian phòng bên ngoài chứa đầy đồ vật lẫn lộn muôn màu muôn vẻ, gương trang điểm, bột giặt, sữa bò cùng giấy vệ sinh...v..v không thiếu gì cả, trên đất phía ngoài cửa bày đầy chai chai lọ lọ không giống nhau.
Đang nhìn tiệm tạp hóa, đột nhiên một trai một gái loạng choạng bước ra từ phía trong, quay người gào vào trong tiệm: "Sao cô lại mắng chửi người khác!"
Tiếng gào vừa dứt, một người phụ nữ da dẻ ngăm đen, thân hình rắn chắc bước ra từ trong tiệm, một tay chống nạnh một tay chỉ đôi trai gái này mắng: "Tôi cứ thích mắng mấy người đấy? Muốn đánh nhau hả? Bà đây phụng bồi!"
Người phụ nữ lập tức vén tay áo lên.
Đôi trai gái kia bị dọa, nhanh chóng chạy mất.
Người phụ nữ không đuổi theo, nhổ một bãi nước bọt ra đất, mắng: "Đã bắt chước mở tiệm tạp hóa, lại còn dám lại đây kiếm chuyện, đồ đầu óc đen tối!"
Người phụ nữ mắng xong mới nhận ra được bên cạnh cửa tiệm có người, quay đầu lại nhìn, thấy chú Hai đứng trên đường đứng, cùng với Lâm Đông nhỏ xíu đứng bên cạnh.
Đối mặt với ánh mắt của người phụ nữ kia, Lâm Đông nhanh chóng dịch lùi hai bước nhỏ, trốn bên chân chú Hai.
Chú Hai nhìn người phụ nữ kia cười làm lành gọi: "Lệ Hoa."
Lâm Lệ Hoa hơi kinh ngạc: "Anh Hai."
"Ừ!" Chú Hai cười đáp.
"Anh tới làm gì?" Lâm Lệ Hoa lạnh giọng hỏi.
"Có việc." Chú Hai theo bản năng xoa xoa đầu Lâm Đông.
Lâm Lệ Hoa cảnh giác: "Chuyện gì?"
"Tới thăm em một chút." Chú Hai mỉm cười.
Lâm Lệ Hoa trực tiếp cắt lời: "Có chuyện gì thì nói thẳng."
Chú Hai chậm rãi thu lại nụ cười, mặt trở nên bi thương: "Chuyện này, cha đi rồi, anh em chúng ta cũng mất liên lạc với nhau, rất đau buồn, đặc biệt là đứa nhỏ Lâm Đông này cũng không có ai nuôi, cho nên —— "
"Muốn tôi nuôi?" Lâm Lệ Hoa không vui cắt ngang lời: "Biết ngay là anh đến tìm tôi chẳng có chuyện gì tốt, anh em mấy người lại muốn tính toán tôi?"
Đúng vậy, là lại.
Tám năm trước Lâm Lệ Hoa có một cuộc tình rất đẹp, kết quả bị chị Ba của cô cướp mất, lúc cô và chị Ba đang tranh cãi, cả nhà đều chỉ trích là do cô không đúng, trong lúc tức giận cô đồng ý gả tới đây.
Cô là người rất mạnh mẽ, từ đó về sau cô hiếm khi qua lại với nhà họ Lâm, cũng không muốn dây dưa với bọn họ. Bây giờ đứa nhỏ là do cha nhặt được, bọn họ cảm thấy vướng víu, muốn ném cho cô, bọn họ coi cô là cái gì?
Chú Hai vội vàng nói: "Không phải đâu, em thông minh như vậy, ai có thể tính kế em. Hơn nữa, không phải là cha thương em nhất hay sao? Đúng không nào? Chính em cũng biết mà."
Nói đến cha, Lâm Lệ Hoa im lặng, khi đó đúng là chỉ có cha đứng về phía cô, hơn nữa cô là do cha nuôi dưỡng, cô vẫn luôn biết ơn.
"Còn nữa, Lâm Đông cũng là do cha nhặt được ven đường, khi còn sống cha cũng rất tốt với Lâm Đông, em nhẫn tâm nhìn Lâm Đông bị đưa vào cô nhi viện hay sao? Nếu vậy cha ở trên trời nhìn thấy sẽ cảm thấy thương tâm, đúng không?"
Ánh mắt của Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông bị dọa lui lại phía sau.
Chú Hai còn nói: "Trước khi cha đi, không thể yên tâm nhất là em và nó, cha luôn dặn nó mỗi ngày, chờ nó lớn rồi, phải yêu thương người cô là em."
Lâm Lệ Hoa nghe xong ánh mắt lóe lên.
Thấy Lâm Lệ Hoa đã buông lỏng, biết đến việc này cũng đã tạm ổn, chú Hai lôi cha ra, đánh bài tình thân, rồi nói: "Lệ Hoa, Lâm Đông để lại chỗ này cho em, anh còn có việc bận, phải đi trước."
Chú Hai như bị lửa dí đến mông, gạt tay nhỏ đang níu vạt áo mình của Lâm Đông, nhanh chân rời đi.
Chú Hai!
Lâm Đông nhấc chân nhỏ đuổi theo.
Chú Hai thấy Lâm Đông đuổi theo, lập tức chạy đi, sợ khi Lâm Đông đuổi kịp ông ta không cắt đuôi được.
Ông ta chạy phía trước.
Lâm Đông đuổi theo phía sau, rốt cuộc là do chân ngắn, lúc chạy đến ven đường, chỉ nhìn thấy một đám người xa lạ, không còn tìm được bóng người của chú Hai.
Bé lo sợ nhìn đoàn người.
Chú Hai, mấy người chú Hai vứt bỏ bé rồi